#14
Suốt một mùa hè dài Hạ Tuấn Lâm chỉ qua lại chợ đêm để bầu bạn với Nhã Tịnh và cô bé Hiểu Hiểu kia nữa. Ngày cuối cùng của mùa hè Hạ Tuấn Lâm tới quán gọi một tô hoành thánh chưa kịp ăn thì cô bé Hiểu Hiểu chạy từ ngoài vào tới trước mặt cậu.
"Anh Tuấn Lâm! Hôm nay em đi học thêm về được cô giáo cho một trăm điểm đó! Anh có thấy em xứng đáng làm vợ anh chưa? " - Hiểu Hiểu uy nghiêm cầm bài kiểm tra được một trăm điểm khoe ra
Hạ Tuấn Lâm chỉ biết cười rồi xoa đầu cô bé. Câu này ngày nào cậu cũng nghe từ miệng Hiểu Hiểu cả. Cô bé thật sự muốn cưới cậu tới vậy sao.
"Được rồi Hiểu Hiểu rất giỏi! Muốn ăn hoành thánh không anh sẽ gọi cho em? " - Hạ Tuấn Lâm xoa đầu cô bé.
"Mặc dù em không giỏi mấy chuyện bếp núc nhưng mà về kinh tế em rất giỏi đó nha. Anh Tuấn Lâm anh phải may mắn làm mới có cô vợ tuỵt zời như em" - Hiểu Hiểu khoanh hai tay đắc ý khoe trước mặt cậu.
Hạ Tuấn Lâm đúng đến cạn lời chỉ biết thở dài. Nhã Tịnh bấy giờ mới từ nhà bếp đi lên đem thức ăn cho khách.
"Em đừng có mơ Tuấn Lâm cưới em. Mới có tí tuổi đầu đã hám trai đòi cưới người ta. Thế em đã làm được việc gì kiếm ra tiền nuôi người ta không? " - Nhã Tịnh cốc đầu Hiểu Hiểu một cái thật đau.
"Au..Em đâu có hám trai. Anh Tuấn Lâm chính là người chồng đoản mệnh mà thượng đế đã chia cắt chúng em từ kiếp trước. Bây giờ chẳng qua chúng em đoàn tụ chị lại chia rẽ đấy à?? " - Hiểu Hiểu ủy khuất xoa đầu chỗ bị Nhã Tịnh đánh.
"Người chồng đoản mệnh cái gì. Em đi mà cưới Ngôn Nhất Trì đại gia của em đấy! " - Nhã Tịnh vẫn còn cãi tiếp với cô bé.
"Không chịu đâuu!!! Anh Tuấn Lâm chị Nhã Tịnh cố tình chia cắt chúng ta kìa. Duyên mệnh chúng ta đã héo tàn rồi...a hu hu " - Hiểu Hiểu bắt đầu giở giọng cá sấu mè nheo với cậu.
"Ngôn Nhất Trì giàu hơn anh sao em không lấy anh ấy? " - Hạ Tuấn Lâm vẫn hùa theo Nhã Tịnh trêu chọc Hiểu Hiểu.
"Nhưng mà anh đẹp trai. Không cần Ngôn Nhất Trì, Ngôn Nhất Lâm cũng được " - Hiểu Hiểu giảo biện cho mình.
"Cái con bé này " - Nhã Tịnh định cốc thêm cái nữa thì Hiểu Hiểu nhanh nhẹn trốn sau lưng cậu.
"Được rồi Nhã Tịnh đi đem món hoành thánh 185 tỉ cho Hiểu Hiểu thưởng thức nào " - Hạ Tuấn Lâm xua xua tay.
"Đúng rồi đúng rồi! Chị mau đi đi không là Ngôn Nhất Lâm người chồng đoản mệnh của em sẽ đá đuýt chị đó " - Hiểu Hiểu cũng xua xua tay theo Tuấn Lâm đuổi Nhã Tịnh đi.
Ăn xong ba người họ lại tới chỗ làm tiếp theo của Nhã Tịnh trong chợ đêm. Lần này là bán trà sữa.
"Ngôn Nhất Lâm em muốn uống trà sữa vị dâu " - Hiểu Hiểu chạy nhanh lên trước chỉ tay vào bảng menu.
"Gọi là Hạ Tuấn Lâm nếu không anh sẽ không mua cho em đâu " - Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc.
"Hạ Tuấn Lâm!! Người chồng đoản mệnh của em!! Mau mua trà sữa vị dâu cho em nào!!! " - Hiểu Hiểu hét lớn khiến mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía họ.
"Con mẹ nó, Hiểu Hiểu anh không phải người chồng đoản mệnh của em đừng gọi như thế. " - Hạ Tuấn Lâm có chút lớn tiếng.
"Hic..hic..a không chịu đâu huhuhu anh Tuấn Lâm mắng em kìa " - Hiểu Hiểu lăn ra sàn khóc.
Đờ phắc?? Chưa gì đã lăn ra ăn vạ rồi. Hạ Tuấn Lâm đành chịu bước đến quầy nước gọi trà sữa cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn cầm cốc trà sữa uống ngon lành. Lúc này Nhã Tịnh mới từ ngoài đi vào.
"Hiểu Hiểu có tin chị gọi mẹ tới đón em về không? " - Nhã Tịnh nãy đã nghe thấy tiếng hét của Hiểu Hiểu nhưng vì đang nói chuyện với chủ quán nên không lên được bây giờ phải nghiêm khắc với Hiểu Hiểu mới được.
"Em không tin. Mẹ em bận việc tới tối mới về " - Hiểu Hiểu nhanh nhẹn núp sau lưng Tuấn Lâm.
"Em học đâu ra cái thói ăn vạ đấy hả?? Mẹ em cho dù tới tối mới về chị cũng có thể báo lại " - Nhã Tịnh nghiêm túc hơn.
"Phụt ha ha ha " - Hạ Tuấn Lâm đang uống trà sữa bỗng sặc.
"Cậu cười cái gì?? " - Nhã Tịnh
"Khụ khụ..Lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc tới vậy. Hóa ra Nhã Tịnh mà tớ quen biết cũng có mặt này haha " - Hạ Tuấn Lâm
"Hạ Tuấn Lâm!!! Tớ lúc nào chả nghiêm túc chỉ có cậu không để ý thôi " - Nhã Tịnh đỏ cả hai tai.
"Được rồi Hiểu Hiểu khóc là vì đòi trà sữa cậu nghiêm khắc vậy nó khóc thật thì sao? " - Hạ Tuấn Lâm
"Phải phải phải! Lúc đó người ta nhìn vào lại bảo chị bắt nạt trẻ con. Plè" - Nói xong Hiểu Hiểu còn không quên lè lưỡi chọc tức Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh định mắng Hiểu Hiểu tiếp thì Hạ Tuấn Lâm lên tiếng.
"Phải rồi ngày mai đi học cậu chuẩn bị gì chưa? " - Hạ Tuấn Lâm
"Chuẩn bị gì chứ. Chỉ cần sách với một cây bút là được rồi sao. Với lại tớ cũng chả quan tâm cho lắm" - Nhã Tịnh ngồi xuống ghế đối diện với cậu nhàn nhã nói.
"Chẳng phải cậu bảo muốn vào Giang Tế 2 sao? " - Hạ Tuấn Lâm thắc mắc
"Chỉ là mong muốn nhất thời thôi. Học xong sơ trung tớ sẽ đi làm " - Nhã Tịnh trả lời
"Đi làm ít nhất cũng cần bằng tốt nghiệp cao trung. Cậu kiếm đâu ra? " - Hạ Tuấn Lâm
"Yên tâm. Tớ kiếm được công việc phù hợp với mình rồi. Họ không cần bằng tốt nghiệp cao trung của tớ. Mức lương cũng cao nữa, cậu yên tâm! " - Nhã Tịnh cười tươi nói.
Hạ Tuấn Lâm muốn hỏi tiếp về công việc đó nhưng nếu Nhã Tịnh đã chắc chắn tới vậy thì cô cũng phải có kế hoạch sẵn.
Nhã Tịnh không giỏi học tập nhưng lại rất giỏi trong việc kiếm tiền nên đi học cũng chỉ tốn thời gian với cô mà thôi.
Nhã Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy rõ bầu trời đang đổ dần sang màu cam. Cô tưởng tượng bản thân là đám mây đang ngắm nhìn thế giới đầy vẻ đẹp lộng lẫy nguy nga nhưng mà nếu không nhìn rõ sẽ không thấy được mặt xấu đằng sau cái xã hội thối nát này.
Dường như trong cuộc sống chẳng có gì là may mắn cả. Thông minh thì sẽ tồn tại, ngu ngốc thì sẽ bị người đời cười chê áp bức dẫn đến những cái chết không đáng có.
Những đứa trẻ sớm không có bố mẹ chăm sóc đàng hoàng thì chúng nhất định phải hiểu chuyện trưởng thành hơn tuổi. Trong cơn mưa không có ô chúng bắt buộc phải nỗ lực chạy về phía trước...
-...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro