#4 - Tôi chấp nhận cậu là em trai tôi! 1

Nghiêm Hạo Tường chạy đi đâu không biết đến tận tối cũng chưa thấy trở về. Nghiêm Hạo Trạch bắt đầu cho người đi tìm nhưng mãi không thấy đâu.
Còn Hạ Tuấn Lâm được Nghiêm Lan Quế dẫn lên phòng mới. Bên trong căn phòng đầy đủ mọi thứ không thiếu gì cả. Nghiêm Lan Quế đã lấy số đo của cậu để may thành nhiều quần áo mới. Lúc bà bước xuống lầu thì thấy Nghiêm Hạo Trạch đang nằm dựa vào ghế mệt mỏi thấy rõ trên khuôn mặt của ông.
"Mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi đi, thằng bé không chạy lâu được lát nữa rồi về thôi! " - Nghiêm Lan Quế ngồi xuống bên cạnh chồng mình
"Thằng bé này thật sự rất khó chiều hay là chúng ta..." - Giọng Nghiêm Hạo Trạch nhỏ dần
"Hay là cái gì? Ba con nhỏ đó lừa chúng ta một số tổn thất lớn như vậy sau này rồi nó cũng nối nghiệp cái giống thất đức đó!! Tôi không đồng ý để nó bước chân và Nghiêm gia một lần nào nữa!! Ông cũng đừng có chiều thằng bé sinh ra hư cái gì cũng muốn!!! " - Nghiêm Lan Quế trực tiếp phản đối lại lời của Hạo Trạch.
"Biết rồi biết rồi! Bà nói gì cũng đúng gì cũng đúng " - Nghiêm Hạo Trạch đứng dậy
"Đi đâu? " - Nghiêm Lan Quế
"Lên phòng đi ngủ chứ đi đâu? Mai bà đưa Lâm Lâm đi tới trường nhận lớp đi " - Nghiêm Hạo Trạch
"Biết rồi! " - Nghiêm Lan Quế
Tối đến Nghiêm Hạo Tường mới từ ngoài trở về. Nghiêm Lan Quế nhìn thấy cũng chán đời thay.
"Rốt cuộc con đã đi đâu? " - Nghiêm Lan Quế
"Mẹ hỏi làm gì? " Nghiêm Hạo Tường
"Con đã đi đâu? " - Khuôn mặt Lan Quế đanh lại.
"Đi tìm Loan Loan..." - Nghiêm Hạo Tường
"Mẹ đã nói sao? Cấm con đi tìm con bé đấy nữa cơ mà! Mau đi lên phòng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ ngay!!! " - Lan Quế quát lớn
Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng thèm cãi lại bà nữa chạy một mạch lên thẳng phòng.
Nghiêm Lan Quế xếp Tuấn Lâm ở cạnh phòng của Hạo Tường, chỉ cách một bức tường cách âm cao mà thôi. Lúc chạy lên trên lầu Nghiêm Hạo Tường còn gặp Tuấn Lâm nhưng cũng chẳng xô đẩy như chiều nãy nữa mà chạy lướt qua luôn. Tuấn Lâm chỉ dám đứng khép nép vào tường để anh trai chạy qua.
"Lâm Lâm con xuống đây làm gì? "Nghiêm Lan Quế nhìn lên cầu thang.
"Con..con..con..khát nước.." - Tuấn Lâm
Nghiêm Lan Quế đi lại rót nước cho cậu sau đó dặn dò đôi việc rồi bà trở về phòng mình đi ngủ.
Hạ Tuấn Lâm xác định được Nghiêm Lan Quế đã lên phòng cậu cũng chạy lên phòng xỏ lại đôi giày thể thao màu trắng mà chiều nãy Nghiêm Lan Quế mua cho. Cậu chạy thật khẽ xuống dưới.
Lúc chạy còn không để ý phòng Nghiêm Hạo Tường mở ra. Hạo Tường nhìn bước chân gấp rút chạy của cậu cũng chạy theo.
Hạ Tuấn Lâm lục lại trong tâm não. Chiều nãy lúc về đây quản gia dẫn cậu đi tham quan cả căn biệt thự này hơn một tiếng đồng hồ. Cậu nhớ được nhà bếp ở khu hai có một nhà đông lạnh cất giữ đồ ăn đi qua đó sẽ có cánh cửa nữa ở cuối nhà đông lạnh mở ra thì sẽ thấy một cánh cổng khác. Đó là lối ra khác với cổng chính. Lối này thường sẽ để chuyển đồ ăn vào.
Hạ Tuấn Lâm chạy mất mười phút tới được cánh cổng này tuy nhỏ hơn cổng chính nhưng cũng giúp cậu thoát được ra khỏi biệt thự này.
Hạ Tuấn Lâm muốn trèo lên hàng rào sắt bởi nó thấp hơn cổng nhưng lại không dám vì hàng rào sắt bao quanh biệt thự này có cảm ứng điện giật thường để chống trộm. Cậu nghe được từ quản gia.
Hạ Tuấn Lâm chôn chân một chỗ nhìn khắp nơi tìm đường ra nhưng ngoài cái cổng sau này cao hơn cậu 2 mét rưỡi thì chẳng còn nơi nào nữa.
Cao thì cao nhưng muốn ra thì vẫn phải trèo
Trong lúc trèo còn để tay bị thương ra được bên ngoài chưa chuẩn bị tâm lý thì ngã từ trên cánh cổng xuống. Tay và chân trầy xước không hề nhẹ.
Nhưng đối với Nghiêm Hạo Tường thì chẳng phải cất công như cậu. Hạo Tường có chìa khóa riêng có thể mở được bất cứ cánh cửa nào trong Nghiêm gia chỉ với một chìa khóa.
Nghiêm Hạo Tường sẽ chẳng rảnh rỗi mà đuổi theo cậu nhưng nhỡ đâu Hạ Tuấn Lâm chính là tay sai của ai đó vô đây để trộm đồ thì chắc chắn nếu Nghiêm Lan Quế biết được Hạ Tuấn Lâm sẽ một phát bị mẹ đá khỏi đây. Như vậy chẳng phải tốt sao? Tốt nhất hãy để cậu bắt tận tay.
Cậu trèo đến kiệt sức còn Nghiêm Hạo Tường lại đường hoàng mở cửa mà đi ra.
Dù kiệt sức thì Hạ Tuấn Lâm vẫn phải chạy vòng lên sau đó mất thêm ba mươi phút chạy đến một đoạn ngã rẽ.
Nếu rẽ bên trái sẽ đi thẳng vào trong thành phố nhưng nếu rẽ phải chạy một đoạn đường dài vạn lần nữa thì sẽ tới một ngôi làng nhỏ sâu trong đó.
Hạ Tuấn Lâm rẽ phải rồi chạy mãi chạy mãi trên con đường lát bê tông cốt thép.
Chẳng biết chạy bao lâu nhưng cậu không dám dừng lại nếu mà cứ vừa chạy vừa nghỉ thì chắc tới sáng mới tìm được đường về.
Còn Hạo Tường vẫn cứ chạy phía sau. Đến Tuấn Lâm cũng không nhận ra là có người theo đuôi nên cứ chạy thôi.
Mồ hôi nhễ nhại. Quần áo như vừa lấy từ tiệm giặt ra vậy, ướt nhèm.
Tuấn Lâm ước chừng nãy giờ cũng đã hơn hai tiếng vậy mà vẫn chưa tới nơi. À phải rồi, lúc cậu rời đi là trên con xe Mercedes-Benz còn bây giờ là hai cái cẳng ngắn cũn.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Thêm tiếng nữa Tuấn Lâm cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi làng. Cậu quỳ xụp xuống thở dốc không ngừng. Khuôn mặt đỏ như trái ớt.
Nghiêm Hạo Tường thì sức chạy tốt hơn nên chỉ ra một chút mồ hôi chứ không như cậu.
Nghỉ đúng bốn phút Hạ Tuấn Lâm lại đứng dậy đi tiếp vào sâu trong ngôi làng thêm chút nữa phía trước sẽ là viện phúc lợi Teens In Times. Cậu sắp trở về nơi gọi là nhà của cậu rồi.

-...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro