1.13-14
XIII.
– Tôi đi giúp Borgia, cậu đi giúp đồng nghiệp của cậu đi.
Vị quý ông trung niên trông rất quyến rũ này chỉ vào Leonard Mitchell.
Klein không ý kiến gì, quay người đi tới cạnh "Thi Sĩ" Leonard.
– Không cần, tôi tự uống được.
Leonard, lúc này đầu tóc rối tung, mỉm cười giơ bình kim loại nhỏ trong tay lên. Nhìn đối phương chống tay nhanh nhẹn đứng dậy, Klein vốn định oán thầm bỗng giật mình: Vết thương của Leonard nhẹ hơn cả mình tưởng... Hắn ta vốn có thể uống thuốc từ trước! Nói cách khác, có khả năng hắn đã thấy mình đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ mà thực hiện "Nghi thức đổi vận"!
Không, vẫn còn may là mình chỉ lẩm nhẩm trong lòng, mà "nghi thức đổi vận" không hề thể hiện điều gì dị thường ra ngoài, nếu không tên hề áo đuôi tôm đã không mắc mưu rồi... Nhưng cho dù như vậy, Leonard vốn có thể khôi phục sớm lại lựa chọn bàng quan, chứng tỏ đã thấy không ít chuyện, ví dụ như mình không bị "2 - 049" ảnh hưởng, và lúc ám toán tên hề kia...
Ngay khi Klein khẽ nheo mắt lại, Leonard đi tới bên cạnh cậu, nhìn về phía trước, khẽ cười nói:
– Tôi định cứu cậu, nhưng phát hiện là cậu không cần. Không phải để ý, thế giới này có rất nhiều người đặc biệt luôn làm được chuyện mà kẻ khác không làm được, ví dụ như Seren, ví dụ như cậu...
– ... Cũng như tôi nữa.
Leonard mỉm cười, lướt qua Klein mà chạy tới chỗ Dunn và Lolotta. Tên tự kỷ... Klein thầm cười nhạo, lòng thả lỏng không ít. Xem ra Leonard Mitchell cũng cất giấu không ít bí mật..
– A– mọi người ổn chứ!?
Bọn họ đồng thời nhìn ra cửa nhà kho, thấy thiếu nữ tóc màu hạt dẻ ngang vai với phần tóc mai được cẩn thận tết lại, cố định bằng ruy băng nơ đen, cuối cùng là trà bá tước pha lẫn hồng bụi cho đôi mắt to tròn xinh đẹp đang cố gắng điều hòa nhịp thở. Trông như Dream trực tiếp chạy tới đây... Klein thầm nghĩ, có cảm giác phong cách trực tiếp của nàng giông giống Leonard Mitchell
– Àaaaa, tôi còn thắc mắc danh sách 5 đâu mà không xuất hiện trong loại nhiệm vụ này
Al Harson không tiếc lời châm biếm. Dream liếc gã một cái, không trả lời ngay mà quay về phía Dunn, người đeo găng tay, nhặt cuốn bút ký gia tộc Antigenous dính đầy thứ màu nâu vàng và máu đen, đang cẩn thận lật giở để xác thực bước cuối. Nàng cuống quýt
– Đội trưởng, làm thế có ổn không? Vẫn là để tôi–
– Khụ, không có vấn đề
Trông Dream vẫn day dứt định nói gì đó, Klein tò mò hỏi
– Em chạy chân bộ tới đây à?
– Klein không sao chứ?
Phong cách khi làm việc của Dream khác ghê. Klein mỉm cười xua xua tay, trấn an đối phương đang cau mày
– Bị thương không đáng kể, đội trưởng còn bảo "Thiệt hại khi làm nhiệm vụ đều được thanh toán"!
Nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng thở hắt ra
– Lúc mọi người quyết định tới đây, tôi vẫn đang trực ở nghĩa trang, có– vài chuyện vặt vãnh trùng hợp xảy ra liên tiếp– nên, đi xe ngựa một đoạn vẫn là sốt ruột quá–
Sau đấy trong xe ngựa trở về, nghe chuyện Klein kể lại, suốt dọc đường Dream không thể ngừng lại việc khen ngợi cậu ta
XIII. 1
"Nếu để ý 0-08 sớm hơn thì tốt rồi ha~ Maaà, cũng không phải việc của mình ☆"
XIV.
Khi Klein cùng Leonard quay trở về phố Zoutelande từ nhà Lanevus, bước qua ngưỡng cửa công ty bảo an, hai người bọn họ nhìn thấy Dream đang ngồi tiếp khách ở phòng ngoài, mũ nồi xinh xắn, âu phục phẳng phiu cùng áo gió dài tới đầu gối. Klein bước tới, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện đồng nghiệp
Người đó cũng là một vị phu nhân, nhưng tuổi tác không lớn, cùng lắm là khoảng hai mươi tuổi. Cô ta đội một chiếc mũ cánh sen, mặc chiếc váy rộng. Với vầng trán cao, mái tóc dài vàng óng, đôi mắt ánh lên màu xanh biếc, khí chất toát lên nét u buồn nhưng cũng không kém phần trầm lắng; người phụ nữ này cơ bản là khá đẹp
Tuy nhiên, điều làm người khác phải chú ý đầu tiên ở cô ta chính là cái bụng phồng cao, tựa như đang mang thai tầm bảy tháng hơn.
Klein thoáng nhạc nhiên, có cảm giác mình từng gặp qua thai phụ trẻ tuổi này ở đâu đó.
– À, bọn họ đi hẹn hò đã về rồi, cô Megos
Dream cười cười nhìn ra cửa, nhưng không ai còn suy nghĩ bận tâm trò đùa dai của nàng
Megos... Đúng vậy, đó chính là cô gái trẻ tuổi bị Lanevus lừa tình. Cô ta mang thai giọt máu của Lanevus, vì vậy mà tinh thần có chút không bình thường, nói rằng đứa bé trong bụng biết ca hát, lại còn biết huýt sáo... Klein lập tức bừng tỉnh
– Cô Megos?
Leonard kinh ngạc buột miệng
Cậu thì biết đến cô ta từ trước đấy. Khi đó bà dì Christina của cô gái trẻ này, người bị Lanevus lừa sạch tiền tiết kiệm, đã dẫn theo cô ta đến câu lạc bộ bói toán nhờ hỗ trợ, thậm chí còn hỏi rằng đứa trẻ trong bụng này có được xem như một loại vật phẩm liên quan hay không.
Lúc này, nghe thấy lời của Dream, Megos nhìn hai người với đôi mắt lờ đờ, rồi lễ phép chào hỏi
– Chào hai anh
– Cô Megos, không biết cô đến công ty bảo an Gai Đen của chúng tôi có việc gì? Có chuyện gì cần ủy thác sao?
Klein tiến lên hai bước, cất tiếng hỏi.
Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao Megos đột nhiên tới đây, có cảm giác như chuyện này cực kỳ, cực kỳ trùng hợp.
Bọn họ vừa phát hiện bức thư Lanevus để lại thì Megos đã tìm đến đây rồi?
Megos vuốt ve bụng của cô ta, khẽ cười nói:
– Không biết vì sao mà tôi đột nhiên muốn đến phố Zoutelande, đột nhiên muốn ghé thăm nơi đây.
Vấn đề thần kinh của cô ta lại càng nghiêm trọng hơn rồi... Klein nhớ lần trước mình chưa kịp mở linh thị, không thể xác nhận trạng thái của Megos, do đó cậu lập tức giương răng nanh bên trái chuẩn bị cắn xuống.
Đúng lúc này, Klein bỗng nhiên khựng lại, từng ý nghĩ mãnh liệt nảy lên trong tâm trí:
"Không được nhìn!"
"Không được nhìn! Không được nhìn!"
"Sẽ chết"
"Nhìn thấy liền sẽ chết"
"Nhìn thấy liền sẽ chết"
...
Klein đứng yên như trời trồng, trán rịn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu hệt như vừa trải qua một cơn ác mộng sâu hoắm, suýt nữa không bao giờ tỉnh lại được.
Bất thình lình, cậu hiểu ra một chuyện, đó chính là lần trước không phải là mình không kịp mở linh thị, mà do linh tính của bản thân đánh hơi thấy mùi của một sự nguy hiểm cực độ có khả năng phát sinh, dẫn đến bản năng của cậu thoáng chốc trở nên chậm chạp, bỏ lỡ cơ hội, đồng thời quên lãng đến hiện tại.
Ngày đó, Klein vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết dược lực của ma dược Thầy Bói, cậu vẫn chưa lên được danh sách 8, sự ngăn cản của linh tính nhỏ bé đến mức cậu khó mà phát hiện được, tựa như một động tác thói quen theo bản năng, chắc chắn bản thân cậu cũng không để ý là mấy. Mà hiện tại, dựa vào năng lực dự cảm của Tên Hề, sự nhắc nhở tới từ linh tính trở nên rõ nét đến thế!
Mất mười mấy giây Klein mới có thể thoát khỏi trạng thái đổ mồ hôi hột liên tục kia. Cậu nghiêng đầu nhìn Leonard, cũng thấy khuôn mặt của vị Thi Sĩ Nửa Đêm này ướt đẫm đi kèm với ánh mắt ngập đầy sợ hãi. Klein cũng phát hiện ra, bên cạnh nụ cười của Dream còn là khuôn mặt tái nhợt cùng nắm tay run rẩy đặt trên đầu gối
Klein đột nhiên biết được 'quả bom' mà Lanevus đề cập là gì!
Chính là đứa bé trong bụng Megos!
Là thai nhi mà tên khốn đó để lại!
Tròng mắt của Klein co lại, cậu nghĩ đến một khả năng, nhưng lại theo bản năng từ chối thừa nhận khả năng này:
Không! Điều này không đúng!
Đứa trẻ trong bụng Megos không phải là con của Tà thần, có lẽ chính là Tà thần đang định giáng sinh?
Không! Hood Eugene đời nào lại làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Mặc dù trên thực tế, dựa vào năng lực Bác Sĩ Tâm Lý của hắn ta đúng thật là có thể giúp Lanevus lừa gạt Megos, làm cho cô ta bị động trở thành công cụ thai nghén trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không! Oán niệm của những đứa bé chết yểu, nữ công nhân mất mạng cùng những người công nhân nhà máy không sống sót quá mười năm kia không giúp con của Tà thần nhanh chóng trưởng thành!
Không!
Không, không thể nhìn thẳng vào thần…
– Bọn họ đã về tới nơi rồi, tôi xin phép đi nhà vệ sinh một lát
Dream chuyên nghiệp mỉm cười, nhìn về phía Klein cùng Leonard, đôi mắt màu trà bá tước linh động tựa như tìm được chính tương lai kinh khủng của mình. Nàng đứng lên, để lại Leonard tiếp khách và Klein tiến vào phòng đội trưởng, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh
"Danh sách 5 so với tà thần đản sinh thì vẫn chỉ là con kiến mà thôi bạn nhỏ, em không làm được gì đâu, bỏ đi"
Dream nghiến răng, cả giọng nói chỉ toàn run rẩy
– Đội trưởng— Em sẽ đồng ý với đề nghị kia của ngài, nhưng mà– Nhưng mà có một chuyện, nếu hôm nay đội trưởng cùng bất kì Kẻ Gác Đêm hay nhân viên nào ở đây.... –
XIV. 1
– Thật ra tôi càng ghét những kẻ khác trở thành người phi phàm bao nhiêu thì lại càng hâm mộ Kẻ Gác Đêm bấy nhiêu...
XIV. 2
Sau khi dõi mắt nhìn theo tất cả nhân viên văn chức rút lui khỏi công ty bảo an Gai Đen, Klein bưng tách nước ấm đến trước mặt Megos, khom người đặt xuống bàn, rồi nói:
– Tôi có việc cần làm, lát nữa tôi quay lại sau nhé!
Lúc đứng dậy, cậu theo đà lướt qua lỗ tai của Leonard, nói khẽ khàng ba chữ:
– Trấn an ả.
Leonard nhe răng, nhếch miệng, tiếp tục trò chuyện gượng gạo với Megos, anh chàng nhận ra rằng cô ta dần dà cáu kỉnh, tinh thần có lúc tập trung có lúc lỏng lẻo.
Klein quay lại phòng làm việc của đội trưởng thì Dunn đã đi xuống tầng hầm. Cậu thấy trên bàn có một tờ giấy đã dịch xong, đó là bức điện hồi âm đến từ tiểu đội Kẻ Trừng Phạt:
– Đúng vậy. Chúng tôi sẽ đến ngay.
Đúng vậy... Quả nhiên vị Kẻ Trừng Phạt kia bị mất khống chế đúng là do Megos... Klein căng thẳng dạo bước trong hành lang, chẳng rõ là đang đợi đội trưởng mang tro cốt của Thánh đi ra hay là chờ viện binh.
Haizzz... Không rõ các vị cường giả cao cấp có biết tele hay không?... Chắc là không được đâu... Tiểu thư Dream... Không thể nào một danh sách 5 lo được, trừ khi danh sách này của "Kẻ Không Ngủ" thiên về chiến đấu nổi bật để kéo dài thời gian. Nếu thực sự là tà thần, hẳn là không phải dạng linh hồn có thể dễ dàng trấn áp, qua mấy lần quan sát, cậu có thể lờ mờ nhận ra danh sách trung đẳng của "Kẻ không ngủ" nghiêng nhiều hơn về việc khống chế linh. Klein đi tới đi lui vài vòng, bỗng cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần bỗng nhiên tĩnh lặng, đồng thời nhận ra hai ngọn đèn khí bên cạnh đều tỏa ra màu xanh sẫm.
Dunn bước dọc theo các bậc cầu thang đi lên từ lòng đất sâu thẳm và tăm tối, trong tay anh là một hộp tro cốt hình vuông to gần bằng bàn tay.
Chiếc hộp này trông có vẻ như được đúc từ bạc nguyên chất, thế nhưng lại có cảm giác đó là xương người. Mặt hộp được chạm trổ nhiều họa tiết thần bí. Chiếc hộp càng tới gần, Klein lại càng cảm thấy giá rét, tựa như có một làn hơi lạnh nhanh chóng xông vào máu huyết của mình
Gương mặt của Dunn phản chiếu một vầng ánh sáng xanh lam, anh ấy nói với Klein:
– Cậu đến sau cánh cửa Chianese để lấy một vật phong ấn mạnh về tấn công...
Bên trong đại sảnh tiếp khách của công ty bảo an Gai Đen.
Leonard đã thoát khỏi trạng thái cứng ngắc vừa rồi, đang kể chuyện vừa phát hiện căn nhà Lanevus thuê ở với biểu cảm không hề khác thường..
– Thật sao? Anh ấy chưa từng nói cho tôi...
Megos khẽ nhíu mày, đưa ra một câu trả lời tương đối bình thường.
Dứt lời, cô ta túm lấy một nhúm tóc vàng của mình, giật xuống đầy một nắm, rồi tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Leonard ngớ người, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lòng bàn tay lại rịn đầy mồ hôi lạnh.
XIV. 3
Dunn thò tay phải vào túi áo để tìm tẩu hút thuốc, nhưng rồi nhận ra mình đã để tẩu lại trong văn phòng.
Anh ta lắc đầu tự giễu:
– Tôi vừa mới nói qua, không phải vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ nên mới ăn di vật của bọn họ
Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, nhìn về phía ánh sáng đèn khí gas nhuộm màu màu lam sậm ở phía đối diện với đôi mắt đầy mờ mịt, trầm thấp nói:
– Bọn họ đều là đồng đội của tôi... Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cùng đối phó với quái vật trong bóng tối hay đám tín đồ tà giáo đồ điên cuồng. Có người đã cứu tôi, tôi cũng cứu không ít người trong bọn họ. Chúng tôi hành tẩu trong bóng đêm tĩnh lặng, chúng tôi chiến đấu tại nơi mà dân chúng không thấy được, chúng tôi chống chọi lại hiểm nguy, chúng tôi bảo vệ phía sau lưng nhau.
Tôi không buông bỏ được bọn họ. Tôi hy vọng tiếp tục được cùng sánh vai chiến đấu với bọn họ, cùng nhau đối kháng đám quái vật trong bóng tối, xử quyết hết thảy những lũ tín đồ tà giáo điên cuồng, cùng nhau bảo vệ thành phố Tingen, cho nên, tôi lựa chọn ăn di vật của bọn họ.
Mắt Dunn dường như có ánh sáng đang lóe lên, sự sâu lắng và chững chạc nơi vào giờ khắc này dường như đã tan đi không ít.
Dunn tiếp tục nói với khóe miệng khẽ nhếch nụ cười mỉm:
– Trong giấc mơ của tôi, bọn họ vẫn luôn ở cạnh tôi. Adelaide thích đọc, ông luôn đọc sách trong phòng trải đầy ánh nắng, lần nào ông ấy cũng bảo tôi đi dạy bảo Roxanne, giúp con bé nhanh chóng trưởng thành, đến mức Roxanne luôn phàn nàn tại sao tôi càng lúc càng giống cha con bé, làm con bé luôn sợ tôi. Nhóc Etter là người không chịu ngồi yên một chỗ bao giờ, ngày nào cũng phải vào rừng đi săn. Dwayne luôn đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ của cô ấy nghe chúng tôi nói chuyện phiếm. Cornley vừa gia nhập đã tự mình chế tạo một cây đàn thất huyền cầm, ngồi đó tự đàn tự hát... Tôi rất luyến tiếc bọn họ.
– Đội trưởng...
Klein vô thức bật thốt nên một câu nói nhỏ, mắt cậu suýt thì nhòe đi, rồi không kiềm được mà lấy tay lau mắt, trong lòng thì thầm mắng một câu, mẹ nó, đội trưởng anh đang định lừa nước mắt của tôi phải không...
– Nếu luyến tiếc bọn họ như thế–
Dream không biết từ khi nào đi tới, nhìn chăm chú Dunn Smith, giọng nói khẩn trương tới lạ
– Nếu luyến tiếc bọn họ như thế, đưa tro cốt thánh Selina cho tôi, đội trưởng, tôi sẽ đi đầu
Dunn Smith nhìn nàng, không hề chần chừ mà trầm ổn mở miệng, tâm trạng hoàn toàn trái ngược với sự vội vã như muốn nổ tung của Dream
– Không Dream, tôi sẽ làm việc này, đây là c–
– Đừng có mà điên đội trưởng!
Nàng như rít lên, có cảm giác bình tro cốt thánh cũng không làm dịu được tâm tình bất ổn. Dunn Smith nhíu mày. Serene Dream luôn là một thiếu nữ dễ thương mà ngoan ngoãn, mặc dù đôi khi có chút tùy ý nghịch ngợm, nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt bụng và bình tĩnh, nàng chưa bao giờ nói kiểu này với anh.... Dream nghiến chặt răng
– Tình hình bây giờ không phải trò đùa, ngài Dunn Smith, tôi danh sách cao hơn anh, làm ơn nghĩ đi, tốt nhất là đưa tro cốt thánh cho tôi, nếu để t–
Ngay lúc này Leonard khẩn cấp đi vào
– Đội trưởng, chỉ sợ không còn kịp rồi, chúng ta bắt buộc phải giải quyết Megos và đứa trẻ trong bụng ả ta ngay lập tức. Nếu không chỉ sợ toàn bộ thành phố Tingen đều sẽ gặp tổn thất to lớn. Đây không phải là chuyện có thể khiến dân chúng di tản là xong được. Tôi biết vừa nãy anh đã gửi điện tín rồi.
Dunn hơi cau mày, hỏi thăm một cách nghiêm túc dị thường:
– Cậu khẳng định tình hình đã chuyển biến xấu tới mức độ này hay sao?
– Đúng vậy. Không quá ba phút nữa Megos sẽ dị biến. Đứa trẻ trong bụng ả ta sẽ sinh ra trước thời hạn.
Leonard đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn. Dunn liếc nhìn Leonard tiến về chỗ Klein, rồi lại quay sang mới phát hiện Dream nhìn như đã sắp khóc, anh mỉm cười
– Dream–
– Đưa. Tro. Cốt. Thánh. Cho. Tôi!
Đối phương gằn từng chữ một, nhưng cũng không dám lỗ mãng cướp đi vật quý giá. Dunn Smith nhìn nàng, Leonard cùng Klein cũng lo ngại nhìn qua
– Dream, đây là việc của một đội trưởng, dan–
– Đừng có mà nói việc danh sách không quan trọng! Đừng có mà đặt tình cảm lên trên tình huống nữa!
Rồi Dream thất thần nhìn anh, cứ như được nhắc nhở về tương lai, nàng mất bình tĩnh nói nhanh
– Đừng nghĩ hi sinh là xong đội trưởng, tôi cần anh và mọi người phải sống, nghĩ đi xin anh đấy, không phải là đội trưởng thì phải gánh chịu mọi thứ đâu, đưa tro cốt thánh cho tôi, tôi sẽ đi đầu và kiểm soát mọi thứ có thể tr–
– Dream
Dunn mỉm cười, và Dream chỉ biết nhìn qua, với khuôn mặt đau khổ nhăn nhó mà không khóc được. Rất khôi hài, nhưng dường như nỗi đau trong giọng nói trong trẻo của nàng đã lan sang cả Leonard và Klein
– Xin anh đấy đội trưởng–
Dunn Smith kéo cổ áo, vỗ vỗ lên chiếc áo khoác mỏng màu đen của mình rồi lên tiếng với thái độ kiên quyết:
– Tôi mang tro cốt Thánh Selina ra ngoài đó trước, Dream hỗ trợ theo tôi, hai cậu chờ mười giây đồng hồ, nhớ kỹ, đếm thầm mười giây rồi hãy xông ra chiến đấu. Đến lúc đó cho dù tình trạng của bọn tôi là tốt hay xấu, các cậu cũng không được lãng phí thời gian mà hãy nhắm thẳng vào Megos và đứa trẻ trong bụng ả ta, tung ra những đòn tấn công mạnh nhất hữu lực nhất
Rồi anh đặt tay lên vai nàng, như một ông bố trung niên dỗ dành đứa con gái mè nheo, cong gối để mình cao bằng với đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc trà nhàn nhạt đang dậy sóng dữ dội, Dunn Smith nói bằng chất giọng mà Dream không thể nào dám cãi lộn xộn, hoặc nàng biết rằng bọn họ không còn thời gian để mà giằng co
– Dream, tôi cũng cần mọi người phải sống, bao gồm cả em, cả Tingen. Danh sách là trọng yếu, nhưng tiểu thư nhỏ ạ, không chỉ là tình cảm, đây còn là trách nhiệm của một người bảo vệ, cũng là trách nhiệm của một đội trưởng. Đừng lo...
Anh đứng lên, quan sát tất cả ba Kẻ Gác Đêm tâm tình phức tạp bằng đôi mắt hòa ái
– Chúng ta đang bảo vệ thành phố Tingen.
Nói xong câu này, anh không còn dừng lại nữa, chuyển tầm mắt ra phía bên ngoài, bước chân đầy kiên định đi qua vách ngăn, chỉ có chiếc áo gió màu đen dài đến gối hơi bay phất phơ ra sau.
– Đội trưởng!
Klein và Leonard đồng loạt hô lên, nước mắt tuôn rơi không tài nào ngăn cản được, nhưng Dunn không hề dừng lại chút nào.
Dream lấy lại tinh thần, cầm đàn theo sát phía sau bóng lưng ấy
XIV. 4
Tít tít tít, chiếc máy thu phát trong văn phòng đội trưởng chợt vang lên, có vẻ như sắp có điện tín mới.
Nhưng Klein và Leonard không hề chú ý đến nó một chút nào, cả hai đang mắt đỏ ngầu đếm thầm từng giây một.
“10”
“9”
“8”
...
Lúc này, tiếng vĩ cầm da diết vang lên, hòa chung với với điệu ngân nga tinh tế mà yên bình. Dream từng nói rất thích miền Finnebot nhộn nhịp và tấp nập, thích ánh nắng Finnebot rực rỡ, thích cả người dân Finnebot nhiệt tình hảo tâm... Nên cứ khi nào rảnh rỗi, nàng lại kéo cho Roxanne cùng Klein lắng nghe chúng, lắng nghe những thanh âm trong trẻo của các vùng ngoại ô trải đầy hoàng hôn hiếm muộn nơi đất khách quê người phía bên kia biển. Âm hưởng du dương mà thiết tha đến lạ. Dream nàng chưa đến Finnebot trước kia, nhưng giọng ca của tín đồ thành kính thuộc Nữ Thần Đêm Tối lại có thể vượt qua cả biển
Giọng ca của một An Hồn Sư. Và giờ là giọng ca của một Linh Vu gửi yêu thương tha thiết đến với thế gian điên dại
Dunn Smith dùng tay trái nâng một chiếc hộp hình vuông dường như làm bằng bạc, trông khá giống với xương cốt, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào sảnh tiếp khách.
Megos, vốn đang không ngừng giật xuống từng nhúm tóc vàng và cào ra mấy vết rách be bét máu sâu tới tận xương, nghe tiếng hát du dương thì như bị ru ngủ mà lờ đờ hẳn đi, như giam giữ lại trong giấc mơ yên bình, gục đầu xuống trong thinh lặng
Dunn Smith không lãng phí một giây nào, anh mở nắp hộp tro cốt của Thánh Selina.
Bên trong là bóng tối thâm trầm tới cùng cực, trong bóng tối lại có từng hạt cát óng ánh, cảnh tượng này đẹp đẽ như mộng ảo, hệt như bầu trời sao trong đêm được cất vào trong hộp.
Bốn phía bỗng nhiên tối sầm lại, sảnh tiếp đãi bị âm u bao phủ, trong không khí có vô số sợi tơ mảnh trơn bóng lạnh buốt màu đen.
Chúng nó phóng tới phía Megos, trong nháy mắt đã quấn lấy người cô ta. Giọng hát của Dream không ngừng lại, nhưng trong đại sảnh âm u, dường như nó không thể phát huy được tất cả sức lực. Megos càng bị kích thích, tròng mắt bên phải của Megos đã bị cô ta móc xuống, treo lơ lửng dưới hốc mắt bằng một bó dây thần kinh nhuốm máu, cô ta căm tức nhìn Dunn Smith cùng Serene Dream rồi điên cuồng thét lên the thé
– Chúng mày muốn hại chết con tao! Chúng mày phải chết!
Trong thứ âm thanh chói tai vô cùng này, đôi mắt xám sâu thẳm của Dunn Smith kín đầy tơ máu, từng tia tơ máu có thể thấy rõ nét.
Mạch máu trên mặt anh cũng lồi lên, trông chúng giống hệt những con rắn độc, trong lỗ tai máu cũng ào ào chảy ra. Dunn giữ chặt hộp tro cốt, cố gắng lấy lại tỉnh táo. Bỗng anh bị một sức mạnh vô hình đánh bay, đâm mạnh vào bức tường đối diện, tới mức khiến tường nứt ra, gạch bay tán loạn.
Anh phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi tay vẫn bưng chặt hộp tro cốt của Thánh Selina, không để nó rơi xuống đất.
Cùng lúc đấy, Dream bên cạnh trông càng tệ hại hơn, cả người nàng dù cố gắng cũng không thể đứng vững, từ mũi, mắt, miệng và tai đều ngập ngụa trong máu tanh dữ tợn. Đầu óc ong lên kinh người như bị cứa đến từng tế bào mạch máu, đàn vĩ cầm trong tay vô lực rơi xuống
Linh Vu tại khống chế linh tăng lên, đồng thời cũng càng nhạy cảm về phương diện này. Đấy là lí do tại sao tiếng thét của Megos lại là đòn phủ đầu chí mạng đến thế
Dream nắm chặt cây vĩ, đôi mắt đầy tia máu nghiến chặt không nhìn thấy gì. Không hát được nữa thì phải đổi chiến thuật–
Mấy sợi tơ trơn bóng lạnh buốt màu đen kia càng trói chặt Megos tại chỗ, cho dù ngọn lửa nhuộm đầy “nấm mốc” bất thình lình bốc lên hay chất lỏng tràn ngập ý vị tiết độc bài tiết ra từ làn da của Megos đều không thể tạo nên chút thương tổn nào tới nó.
“3!”
“2!”
“1!”
Klein và Leonard lập tức đồng thời lao ra khỏi vách ngăn, một người cầm tầm vàng mỏng ấm áp, người kia thì đã quấn "Mạch Máu Trộm Cắp" quanh cổ tay trái, giơ năm ngón tay nhắm thẳng vào Megos.
Megos trông gần như không còn giống con người nữa, cô ta đang ra sức giãy dụa, hai bên vai cô ta đều gồ lên những cục thịt. Chúng trộn lẫn với mạch máu và gân xanh, và tròn vo trông như đầu của đứa bé.
Trên hai cái "đầu" này, có vết nứt đang nhanh chóng lan ra, dường như sắp biến thành mắt.
Megos chợt phát giác nguy hiểm đang kéo đến, cô ta há to mồm, làm cho khóe miệng rách tới tận mang tai.
Cô ta định dùng "tiếng nói tiết độc" để nguyền rủa lũ kẻ địch đang hòng muốn làm hại con của mình
Đúng lúc này, năm ngón tay của Leonard đột nhiên khép lại, phần cổ tay xoay theo nửa vòng.
Khuôn mặt tái nhợt của hắn sung huyết thành màu gan, mạch máu nổi lên trên khuôn mặt, hệt như những con sâu độc nho nhỏ.
Cô ta dường như đánh mất năng lực ngôn ngữ, mất năng lực nguyền rủa người khác.
Klein bắt lấy cơ hội này, trầm giọng mở miệng thốt lên một từ của tiếng Hermes cổ:
– Ánh sáng!
Klein chợt cảm thấy tấm vàng mỏng phủ kín thứ hoa văn thần bí trong lòng bàn tay cậu trở nên nóng bỏng, thấy nó tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, hệt như đã biến thành một mặt trời nhỏ.
Ngay sau đó, Klein rót hơn nửa linh tính vào bùa chú Dương Viêm này, rồi ném tới Megos, kẻ đang bị giam cầm!
Sảnh tiếp đãi lập tức sáng ngời, sự u tối và sâu thẳm đồng thời biến mất. Dây nhỏ quấn quanh người Megos đột nhiên rút đi, dường như đang vô thức né tránh cái gì đó.
Nhưng Megos còn chưa kịp lấy được tự do thì đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Trần nhà của công ty Bảo an Gai Đen đã vỡ ra một lỗ hổng thật lớn từ lúc nào không rõ. Lỗ hổng này xuyên suốt cả ba tầng nhà, làm cho bầu trời xanh thẳm với ánh mặt trời chói mắt đồng thời chiếu rọi vào trong.
Tấm vàng mỏng kia tan vào với ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu Megos, chợt phình to ra, thắp sáng một quả cầu ánh sáng ngay tại chỗ đó, một quả cầu ánh sáng mà xung quanh nó đầy những ngọn lửa vờn quanh.
Ầm!
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, những tấm kính trên con phố gần đó vỡ vụn toàn bộ.
Nhưng uy lực của quả cầu ánh sáng tập trung vào vị trí chính giữa, không hề lan đi bao nhiêu.
Nó bao lấy Megos, ánh sáng đâm vào mắt Klein, Dunn, Leonard và Dream khiến cả bốn không mở mắt ra được.
XIV. 5
Klein cố nén nước mắt, híp mắt để nhìn, chỉ thấy ánh sáng đã tan biến, ngọn lửa vẫn đang bốc lên, mà ở giữa bọn họ là những lớp tro bụi màu đen đang nhảy múa.
Megos và đứa bé trong bụng cô ta đã không thấy dấu vết đâu nữa, hệt như bàn trà, cốc nước, tờ báo và bộ ghế sô pha ở chỗ đó vậy.
Giải quyết rồi? Giải quyết được Tà Thần và mẹ của Tà Thần trước khi đứa bé, con của Tà Thần được thành hình thực sự, giáng sinh tới thế giới hiện thực? Klein nhất thời có chút không dám tin tưởng.
Với kinh nghiệm chơi game của cậu ta mà nói, loại BOSS cuối này sao có thể bị xử lý dễ dàng như vậy cho được!
Đột nhiên, tóc gáy của cậu dựng thẳng, dự cảm của "Tên Hề" nói cho Klein biết rằng có một nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt đang sắp xảy ra!
Klein bất chấp việc suy nghĩ, lập tức lăn mình sang bên trái.
Đúng lúc này, một thanh đao xương trắng bệch dài bằng cánh tay và vô cùng sắc bén đâm ra từ chỗ nào không biết, rồi lơ lửng giữa không trung, toát lên vẻ đẹp có phần yêu dị khác thường. Tốc độ của nó nhanh đến thế, tư thái của nó làm cho người ta khó mà tránh né đến vậy.
Xoẹt!
Phần áo nơi ngực phải của Klein bị cắt thành hai nửa, làn da của cậu cũng bị rạch đôi ra, máu thịt cũng như thế, và phần xương cũng là như vậy!
Vết thương này sâu tới mức gần như có thể thấy được phổi của cậu!
Nếu không phải nhận ra nguy hiểm từ trước, để rồi tránh né đúng lúc, có lẽ một đao này đã có thể bổ đôi người Klein ra, khiến cậu ta chết thảm ngay tại chỗ!
Nhưng dù là như vậy, Klein cũng khựng người lại, cơn đau đớn dữ dội choán hết đầu óc, xua đuổi suy nghĩ của cậu.
Phía cuối của thanh đao xương kia, đường nét một bóng người nhanh chóng hiện ra. Nếu không thấy phần bụng phồng to, e rằng không ai có thể nhận ra đây chính là Megos
Tóc của ả đã bị đốt cháy sạch sẽ, làn da trên mặt và cơ thể đã cháy đen toàn bộ, đang rơi rụng từng mảng một xuống đất. Mũi của ả của đã bị đốt tan, vị trí của mũi trước đó nay chỉ còn hai cái lỗ nhỏ màu đen. Tròng mắt của ả đã biến mất đâu không rõ, nơi hõm xuống còn có ngọn lửa màu trắng nhạt đang bùng lên.
Hai chiếc "đầu" mọc lên hai bên vai của ả cũng bị đốt rụi. Cánh tay trái của ả biến thành thanh đao xương mà ả đang cầm trong tay, trông vừa yêu dị lại vừa thánh khiết
Choang!
Sàn nhà rung lắc, Megos mặc kệ Dunn, mặc kệ Leonard, cũng mặc kệ những sợi tơ màu đen trơn bóng và lạnh lẽo như băng đá đang lại chuẩn bị quấn tới, nhoáng cái đi tới trước mặt Klein khi mà cậu đang đình trệ ở động tác lăn người. Ả giơ thanh đao xương kia lên, nhắm thẳng vào cổ của Klein, chuẩn bị chém xuống.
Đột nhiên, ả nghe thấy một giọng nói chứa đầy ý vị tiết độc mãnh liệt:
– Khuất phục!
Leonard giơ tay trái lên, dùng lòng bàn tay nhắm thẳng Megos. Vật phong ấn "2 - 105" quấn quanh nơi cổ tay hắn từ hình dáng một mạch máu to và tái nhợt có nhuốm màu đỏ biến thành một phần "ruột" đỏ sậm, phồng to lên như sắp vỡ tung.
Megos bị ảnh hưởng bởi "Lời nói khinh nhờn", lưng hơi khom xuống, đôi chân đang không ngừng run rẩy, động tác của cô ta khựng ngay lại. Dream máu me thê thảm nhắm chặt mắt, hoàn toàn cảm nhận bằng linh thể bóp cò súng, nhắm ngay bàn tay nắm thanh đao xương mà bắn. Megos rú lên, nhưng Dream biết nó không có tác dụng gì mấy, nên nhanh chóng cầm theo cây vĩ lao tới, lấy đà rồi dùng nó quét một đường sắc ngọt lên bụng ả. Máu bẩn kinh tởm ứa ra
Vô số sợi tơ đen xung quanh dường như phát hiện con mồi mỹ vị mà ào ào phóng tới. Klein cũng nắm bắt cơ hội này, lăn sang hướng khác, để lại vệt máu đỏ đậm trên đường lăn.
Nhưng lúc này cậu cũng hòa hoãn lại từ cơn đau nhức, thò tay vào túi áo, lấy ra chiếc bùa chú Dương Viêm cuối cùng.
Nhân lúc Megos đang bị khống chế, phải giải quyết triệt để ả!
Nếu để ả chống đỡ được đến lúc "đứa bé" giáng sinh thành công, như vậy hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được!
Bùm!
Đầu của Megos tự dưng nổ tung, các mảng da cháy đen với thịt văng ra bốn phía.
Nhưng cơ thể không đầu của ả lại nhờ điều này mà thoát khỏi ảnh hưởng của "Lời nói tiết độc".
Rầm!
Dream ở gần nhất bị đánh bay xa một quãng, đau đến không thể kêu nổi một tiếng, nếu không phải nhờ thể chất danh sách trung, hẳn là nàng đã bất tỉnh ngay tại chỗ. Thiếu nữ run rẩy cố đứng lên với cây vĩ cách mình một đoạn
Cơ thể cháy đen của Megos hóa thành một quả đạn pháo, dùng tốc độ như được bắn mà lao tới Leonard. Mà vì "Lời nói tiết độc" bị cưỡng ép cắt ngang, Leonard lại nhất thời cứng đờ người ngay tại chỗ.
Lúc này, Dunn Smith vẫn đang cầm thật chặt hộp tro cốt của Thánh Selina, khuôn mặt anh tái nhợt vô cùng. Còn những sợi dây màu đen được chế tạo ra thì còn chút nữa mới có thể bao vây, nhuộm đen toàn bộ không gian xung quanh được.
Rầm rầm!
Megos đánh lên người Leonard, khiến hắn bị đâm vào tường, làm cho bức tường ầm ầm sụp xuống.
Những đoạn xương trên người Leonard rạn nứt, miệng hắn không ngừng trào ra máu tươi, thậm chí còn chẳng kịp giãy dụa mà hôn mê ngay lập tức.
Megos giơ thanh đao xương màu trắng lên, nhưng lúc này vô số sợi dây màu đen lan ra từ hộp tro cốt của Thánh Selina đã bao vây ả lại, quấn chặt lấy ả, giam cầm ả ngay tại chỗ.
Klein không có thời gian quan tâm vết thương của mình, cậu móc tấm vàng mỏng kia ra.
Ngay khi Klein định đọc câu thần chú bằng tiếng Hermes cổ, chợt trong căn phòng sâu thẳm, u tối và tĩnh lặng này đột nhiên vang lên một âm thanh đột ngột:
– Oe!
Đó là tiếng khóc của trẻ con.
XIV. 6
– Oe!
Đứa bé trong bụng Megos phát ra tiếng khóc nỉ non, nó cựa quậy như muốn được sinh ra, muốn giúp mẹ nó thoát khỏi hiểm cảnh.
Những sợi dây đen trơn nhẵn và lạnh giá đều rào rào rút lui hệt như bị kinh hãi, cũng lại giống như bị một thứ sức mạnh vô hình nắm chặt kéo về.
– Oe!
Dunn, Dream cùng Klein đồng thời cảm thấy choáng váng rõ rệt, yết hầu co thắt, khí quản không ngừng bị chèn ép, hô hấp lập tức trở nên khó khăn. Chóp mũi của bọn họ, khóe mắt của bọn họ, lỗ tai của bọn họ, đều có từng giọt hồng rơi xuống, tất cả mao mạch máu trên người như bị nứt vỡ.
Nếu không nhờ việc Klein luôn nghe thấy những tiếng gào thét và lời thì thầm điên rồ trước khi tiến vào sương mù xám, nếu hiện tại trên tay Dunn không có tro cốt của Thánh Selina, thì chắc chắn cả hai người bọn họ đã ngất đi, giống như Leonard Mitchell.
Dream... Klein xác nhận tình hình đội trưởng, xong quay trở lại người kia. Nàng đã đứng lên, nhưng gần như bất tỉnh, hai mắt đều mất tiêu cự, khắp mặt máu đỏ tươi lan tràn chẳng thấy rõ mặt mũi, lung lay còn tệ hơn cả cậu. Đến cả cây vĩ trong tay cũng chỉ như chút ý thức còn tí tẹo sót lại mới giữ vững được
Là kiểu mất ý thức nhưng cơ thể vẫn hành động theo bản năng. Klein nghiến răng
Cơ thể không đầu của Megos đột nhiên quay lại, đối diện với Klein, từng mảng da thịt bị đốt tới cháy khét vỡ ra, cùng với xương cốt màu trắng vừa thánh khiết lại đầy vẻ yêu dị đập vào mắt của cậu
Klein vừa mới nhờ vào kinh nghiệm phong phú để thoát khỏi ảnh hưởng, nay lại lập tức cảm thấy da đầu tê dại, quên đi cơn đau đớn nơi ngực phải, Klein tựa như đã thấy được đối phương điên cuồng lao tới, hoàn toàn không cho cậu có cơ hội để niệm chú, rót linh tính, và ném ra bùa chú Dương Viêm.
Ngay tại thời điểm cậu muốn lăn người tránh né, cơ thể của Megos đột nhiên khựng lại, Klein nhìn thấy chiếc áo gió của Dunn Smith tung bay, nhìn thấy đội trưởng của cậu cúi mặt, lưng gồ lên những vật thể hình sợi to lớn và đang uốn éo tựa như dưới đó đang cất giấu rắn độc, cất giấu xúc tu, cất giấu quái vật!
Dunn đang cưỡng ép sử dụng năng lực "Ác Mộng" của anh để quấy nhiễu Megos.
Ầm! Ầm! Ầm!
Megos chỉ giãy dụa một cái, những vật thể to lớn gồ lên trên lưng Dunn nổ tung ngay cùng lúc!
Máu tươi đỏ rực bắn ra, hệt như một cơn mưa to ào ra khắp các góc xung quanh.
Khi nhìn thấy kết quả thế này, Dunn với khuôn mặt tái nhợt không hề tỏ ra buồn bã, bởi vì số máu kia đã bị những sợi dây nhỏ màu đen do tro cốt Thánh Selina chế tạo ra hút hết!
Hút hết rồi!
Những sợi dây nhỏ lạnh lẽo, trơn bóng như những xúc tu kia lập tức trở nên điên cuồng, chuyển lùi thành tiến, lại tiếp tục lao lên, quấn chặt lấy Megos, lấy cái bụng gồ cao và đang động đậy của ả.
Tiếng ngâm tụng thơ ca đứt quãng lại vang lên, ùng ục phảng phất đầy mùi máu tươi, có cảm tưởng chủ nhân nó để nặn ra từng chữ đều là một vấn đề lớn
– Mỗi khi thái dương– ở phương– Tây chìm xuống
Giọt sương– điểm, điểm đầy hoàng hôn vạt áo
Nàng– trang điể–m, tái nhợt như là trăng sáng...
Nàng vừa ngâm thơ, vừa vắt kiệt sức lực sử dụng "Ác Mộng" giữ chân Megos. Ả khựng lại một lúc, những sợi dây nhỏ lại quấn chặt hơn, một lúc đủ để Dream bẻ gãy cây vĩ thành sắc nhọn lao lên. Nếu Megos tập trung đòn tấn công về phía nàng, thì hẳn Klein sẽ có đủ thời gian và đội trưởng sẽ bớt một gánh nặng
Cơ hội!
Klein vừa căng thẳng lại vừa sung sướng, cụm từ tiếng Hermes cổ tương ứng với "Ánh Sáng" đã ấp ủ sẵn từ trong cuống họng của cậu.
Dream chớp mắt áp sát khoảng cách đủ để đâm vào bụng ả, không chần chừ xuyên qua nơi gồ cao lại động đậy nhung nhúc ghê tởm. Megos ré lên, đồng thời tiếng trẻ con cũng gào thét dài và dồn dập hơn ban nãy
– Ánh S–
Oe! Oe! Oe
Klein tức thời khuỵu xuống, không thể nhìn thẳng Dream nát bấy ở khoảng cách gần mà phải nghe tiếng khóc xé đứt gan ruột. Vô số sợi dây nhỏ màu đen gần như vô hình đột nhiên yếu đi, chúng như bị sét đánh mà không ngừng run rẩy rút lui. Dream chẳng cảm nhận được gì, từ việc toàn bộ máu cùng thần trí đều bị ép tan khỏi cơ thể, cho tới việc bị Megos dùng xương trắng cắt đứt tay cầm vĩ và dùng nó xuyên qua cổ họng nàng
Nàng yếu ớt nhếch miệng, môi khẽ mấp máy thứ gì đó như đã toan tính từ trước
Dunn Smith nhìn Dream bị ném đi xa, không còn động đậy. Nhìn cảnh tượng này, phát hiện chẳng đủ thời gian để đau xót, Megos lại sắp thoát khỏi vòng vây, vẻ mặt anh thay đổi, gần như không chút do dự mà rút tay phải lại, mở năm ngón tay ra, cắm phập vào lồng ngực mình, nơi ngực trái!
Tay phải của anh nhanh chóng rút ra, năm ngón tay nhuộm kín bởi máu tươi đang nắm lấy một trái tim mang theo cảm giác về sự bình yên trong đêm đen và mộng cảnh hay đổi thay, hãy còn đang co thắt lại và giãn ra!
Đội trưởng... Dream... Klein trơ mắt nhìn thiếu nữ vóc dáng chỉ như em gái cậu nơi góc tường, nhìn Dunn Smith nhét trái tim trên bàn tay phải của anh vào trong hộp đựng tro cốt của Thánh Selina, tầm mắt tức thì nhòe đi
Ù! Ù! Ù!
Tiếng khóc hệt như âm thanh giữa cơn mộng yểm đêm khuya vang lên, vô số sợi dây nhỏ màu đen mang theo cảm giác lạnh lẽo và yên ả khác thường lại lần nữa buộc chặt, giam cầm lấy Megos thật chặt!
Cho dù có tiếng trẻ con khóc vang lên từ trong bụng Megos, những sợi dây ấy không hề buông lỏng chút nào, thậm chí nó còn khóa thứ âm thanh đáng sợ này lại trong vòng vây!
Nước mắt xen lẫn máu rơi xuống từng giọt từ trong mắt Klein, miệng cậu thốt ra một từ Hermes cổ:
– Ánh sáng!
XIV. 7
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, nhưng đây chỉ là chút dư âm tản ra từ bùa chú Dương Viêm.
Khác với bom bình thường, sức mạnh của bùa chú này tập trung và dược kiểm soát
Klein gắng gượng đứng vững người, vài giây sau cậu mới mở mắt ra nhìn trước mặt.
Cậu thấy những bức tường đã sụp đổ, thấy nơi Megos đứng có một màu vàng cháy đen, sàn nhà lại chỉ tan đi một nửa.
Cậu thấy chỗ đó có đặt một mẩu cuống rốn nhuốm máu, cuộn tròn và có dấu vết bị đốt cháy. Cậu nhìn thấy bóng hình Dunn Smith trong chiếc áo gió mỏng màu đen vẫn đứng nguyên tại chỗ, trái tim trong hộp tro cốt Thánh Selina hãy còn đang đập chầm chậm. Cậu nhìn thấy Dream đầy máu bất động không nhúc nhích nơi góc tường và còn thấy cả Leonard đang nằm im ở phía đối diện, không rõ sống chết.
Klein mệt mỏi cực độ, nhưng lòng rất vui vẻ, cảm thấy dường như mình còn có thể sử dụng nghi thức ma pháp để cứu đội trưởng, cảm thấy Megos và đứa bé trong bụng ả đã được giải quyết hoàn toàn, không, đứa bé kia càng giống như bị cắt ngang, bị đuổi đi.
– Dream... Đứa trẻ ngu ngốc này...
Dunn thì thào, hai hốc mắt nóng lên không thể dừng lại
Lúc này, Dunn Smith quay sang nhìn Klein, trên khuôn mặt tái nhợt của anh nở nụ cười ôn hòa và thoải mái, giọng nói của anh vẫn trầm ấm như trước:
– Chúng ta cứu được Tingen rồi!
Sau khi nói xong, anh tựa như được trở lại năm hai mươi tuổi, nháy mắt trái với Klein một cách không hề chín chắn, không hề đứng đắn như thế.
Biểu cảm trên mặt Klein cứng lại, thấy trái tim trong hộp tro cốt kia ngừng đập, hóa thành những đốm sáng rực rỡ rồi tan ra bốn phía. Cậu thấy cơ thể của đội trưởng đổ ra sau, đôi tay buông lỏng.
Tất cả hệt như vài bức tranh lắp ghép nên, nhưng lại làm cho người ta không cách nào ngăn cản được.
Cộp!
Hộp đựng tro cốt Thánh Selina rơi xuống đất, hệt như trái tim của Klein.
Lộc cộc! Lộc cộc! Tuy hộp chưa được đóng nắp lại, nhưng hắc ám sâu thẳm bên trong phong tỏa miệng nó, làm cho những viên rực rỡ hệt như cát mịn không bị rơi ra hạt nào. Chiếc hộp lăn tới phía Klein.
Dunn Smith ngã xuống mặt đất nứt vỡ, đôi mắt xám sâu thẳm đã đánh mất toàn bộ sắc thái, đang nhìn thẳng vào lỗ hổng trên trần nhà nơi ánh nắng chiếu vào.
Đội trưởng! Tầm mắt Klein lại nhòe đi, cậu muốn thét lên, nhưng từ này và câu nói tiếp đó lại mắc kẹt trong cổ họng: Chúng tôi cũng luyến tiếc anh mà...
Lúc này, hộp tro cốt Thánh Selina lăn tới bên chân cậu
Đột nhiên ngực Klein đau nhức, con ngươi co rụt lại, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.
Cậu cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn một bàn tay có vẻ tái nhợt xuyên qua ngực trái của mình, trên bàn tay ấy nhuộm đầy máu tươi.
Megos vẫn chưa chết... Không, là kẻ địch mới... Là hung thủ đứng sau... Mình sắp chết rồi sao...
Suy nghĩ trong đầu Klein nhanh chóng tan rã, ánh mắt cậu gần như không còn tiêu cự, cơ thể rũ xuống, ngã sang bên cạnh.
...
Bên trong công ty Bảo an Gai Đen đã biến thành đống đổ nát hoang tàn, khắp nơi đều là vết cháy và đồ vật vỡ nát, nhưng lại không có lấy chút âm thanh nào, im ắng hệt như một ngôi mộ.
Vài phút sau, cơ thể Leonard Mitchell khẽ động đậy, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Hắn gắng gượng đứng dậy, nhìn xung quanh, thấy Dunn Smith nằm dưới đất, thấy Klein trên gương mặt còn đọng lại vẻ sửng sốt tột độ. Nơi ngực trái của hai người đều có miệng vết thương rất rõ.
Đôi chân Leonard mềm nhũn, hắn ngã quỵ ngay tại chỗ, trong đôi mắt màu xanh biếc ấy ngập đầy đau đớn, từng giọt nước mắt lăn dài qua khuôn mặt, rửa sạch máu đen, mang đi tro bụi.
Leonard không ngừng rơi nước mắt, không ngừng đấm xuống sàn, trong cơn đau đớn tột độ đấy mang theo cả sự thù hận sâu đậm, và tự chê trách bản thân
Bỗng hắn đột ngột nhìn xung quanh đống đổ nát
Leonard nhớ rằng thiếu một người.
Serene Dream không có ở đây. Kể cả là xác cũng không còn
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân chạy lên tầng truyền tới, Leonard ngẩng đầu lên, nhìn thấy các thành viên của Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc vừa chạy tới trong tầm mắt mơ hồ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro