22
Chàng trai ở cửa sổ đối diện lại đang chơi piano.
Từ chỗ Lâm Mặc có thể nhìn rõ mọi hành động của cậu ấy, Lâm Mặc thấy thật may mắn vì hai cái tòa nhà này sao hồi đó lại xây gần nhau như thế.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai có một loại mỹ cảm không thể nói thành lời, cái mũi tròn tròn, với đôi môi mỏng mỏng ở trên mặt cậu ấy, chết tiệt, sao nó lại hài hòa thế?
Chàng trai quay đầu, nở nụ cười.
Bỗng dưng, có loại xúc động muốn kết hôn…
Lúc này mặt trời ban chiều cảm giác thật ấm áp, duỗi người, Trương Gia Nguyên chuẩn bị luyện piano.
Đi đến trước chiếc piano, theo thói quen nhìn về phía cửa sổ, không có ai, Trương Gia Nguyên rũ mắt , gật gật đầu, ngồi xuống.
Đàn xong hai khúc, không tự giác quay đầu nhìn về phía đối diện, người con trai kia quả nhiên vẫn xuất hiện.
Hai cái tòa nhà này sao lúc đó lại xây gần nhau như vậy chứ!
Lâm Mặc xấu hổ cười cười với Trương Gia Nguyên , trong lòng thầm phỉ nhổ “Đáng ghét”, tên kia ỷ mình đẹp trai là có thể quyến rũ mình như thế sao!
Ngày thứ 20, Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng chặn anh lại trước cửa phòng.
“Lâm Mặc, em thích anh lâu rồi, hẹn, anh hẹn hò với em đi!”
Lâm Mặc nghiêng đầu, không nói gì nhìn Trương Gia Nguyên , rồi từ từ kéo mặt cậu ấy xuống.
“Còn chưa được.” Lâm Mặc trả lời.
Đang lúc cậu ấy cúi đầu cắn môi, anh lại trêu tức thêm vào một câu, “Chờ anh đá cái đứa tự xưng là bạn gái anh đi đã, em lại trở lại nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro