★ CHAP 33

“À, công tố viên.”

Người thò đầu vào là trợ lý công tố viên. Có lẽ cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng, cô ấy ngập ngừng mở lời.

“Tôi đã sắp xếp xong tài liệu vụ án mà anh yêu cầu. Tôi đưa cho anh bây giờ nhé?”

“À, ừ. Đưa cho tôi đi.”

Tôi vội vàng hạ giọng trả lời, cố gắng không trút giận lên người vô tội. Trợ lý công tố viên có vẻ yên tâm, mang tài liệu đến và nói.

“À, còn nữa, trưởng công tố bảo anh đến văn phòng của ông ấy một lát.”

“Trưởng công tố?”

Ngạc nhiên trước lời nhắn bất ngờ, tôi ngay lập tức đứng dậy và hỏi.

“Ông ấy nói khi nào vậy?”

“Vừa nãy thôi ạ. Trợ lí gọi điện hỏi anh đã đến làm chưa. Nên tôi bảo là anh vừa đến, thế là anh ấy bảo anh đến văn phòng trưởng công tố ạ.”

Tôi đi vòng qua bàn làm việc, cài lại cúc áo vest.

“Cô có nghe được gì không?”

Tôi vừa đi vừa hỏi, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu với vẻ bối rối. Tôi nói “Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé”, rồi vội vã đến văn phòng trưởng công tố.

“Chào anh.”

Nhìn thấy tôi, trợ lí mỉm cười chào đón như thường lệ. Không khí không tệ, chuyện gì vậy? Tôi thầm đoán già đoán non, đi theo sau anh ta đến gặp trưởng công tố.

“Thưa trưởng công tố.”

Trợ lý gõ cửa nhẹ nhàng rồi mở cửa và nói.

“Công tố viên Chrissy Jean đã đến ạ.”

"Ồ, vậy à."

Trợ lý nhanh chóng lùi lại phía sau, tôi nhìn thấy khuôn mặt của trưởng công tố. Tôi bước vào văn phòng, đóng cửa lại rồi mạnh dạn bước về phía ông ta.

“Thưa trưởng công tố, có chuyện gì ạ?”

“Ngồi xuống trước đã.”

Trưởng công tố hắng giọng rồi mở lời.

“Ừm, vụ án thế nào rồi? Có vẻ như sẽ giải quyết tốt chứ?”

“...Vâng, tôi đang cố gắng hết sức.”

Tôi thận trọng lựa lời đáp lại, ông ta gật đầu, vu vơ xoa cằm.

“Ừm, phải có kết quả tốt mới được. Đối thủ là Miller nên tôi hơi lo lắng.”

“Chứng cứ bên ta quá chắc chắn nên chắc không có gì phải lo đâu ạ.”

Nghe tôi nói theo kiểu cứng nhắc, Trưởng công tố im lặng một lúc. Ông ta dường như đang cân nhắc điều gì, miệng hơi mấp máy nhưng lại ngập ngừng.

“Sắp có bầu cử rồi nhỉ.”

Cuối cùng, ông cũng chạm đến trọng tâm của vấn đề. Sau một khoảng lặng chờ đợi tôi phản hồi, ông ta tiếp tục với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

“Phiên tòa này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc bầu cử sắp tới. Người dân đang kỳ vọng vào một kết quả công lý. Nếu kết quả không như mong đợi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Lo lắng về kết quả phiên tòa sao?

"Sẽ ổn thôi ạ, đừng lo lắng quá."

Nghe tôi nói những lời rập khuôn, trưởng công tố thở dài và gật đầu.

“Ừ, sẽ ổn thôi. Miller cũng đâu phải thần thánh toàn năng.”

Bỗng nhiên, một sự im lặng gượng gạo ập đến. Tôi có linh cảm chẳng lành. Việc trưởng công tố gọi tôi đến vào thời điểm này không chỉ để nói những lời này.

"Jean."

"Vâng, thưa trưởng công tố."

Nghe tôi đáp lời, ông ta nhìn thẳng vào mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi.

“Cậu biết là tôi rất quý cậu, đúng không?”

“Tôi biết ạ. Tôi luôn biết ơn vì điều đó.”

Lần này cũng là một câu trả lời sáo rỗng, nhưng vì đó là cảm xúc chân thật nên tôi không biết nói gì khác. Trưởng công tố nói ừ.

“Tôi tin rằng sẽ có một ngày cậu ngồi vào vị trí này. Cậu sẽ giải quyết được nhiều vụ án và tìm lại công lý.”

"Vâng."

Càng nói càng dài, tôi càng cảm thấy điềm chẳng lành. Trưởng công tố tiếp tục nói.

“Vì vậy tôi không muốn cậu bị tổn thương. À, tôi không nói về cảm xúc đâu. Tôi đang nói về bên ngoài. Ví dụ như danh dự chẳng hạn.”

Tôi im lặng chờ đợi điều sắp nghe. Phần mở đầu đã quá dài dòng. Một cảm giác bất an càng lúc càng rõ trong lòng. Rốt cuộc ông ta đang muốn nói điều gì mà phải do dự đến vậy?

“Ừm, ý tôi là việc tôi gọi cậu đến là vì...”

Tôi im lặng chờ đợi điều then chốt, nhưng ông ta vẫn còn do dự. Sau khi thở hắt ra, đôi bàn tay chà xát vào nhau và cái cúi đầu thoáng qua, vị trưởng công tố cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi.

"Hãy kết thúc vụ án này bằng thương lượng."

"Cái gì?"

Tôi bất giác thốt lên, nhưng dường như đã đoán trước được phản ứng này, ông ta không hề ngạc nhiên. Trước thái độ bình tĩnh đó, tôi không những không dịu xuống mà càng thêm bức bối.

"Thương lượng? Đến lúc này rồi mà còn thương lượng? Ý ngài là gì? Rốt cuộc thương lượng thế nào?"

Không kiềm chế được cảm xúc, tôi lặp đi lặp lại cùng một từ, giọng nói cất cao. Lần này, ông ta đáp lại bằng chính từ đó.

"Nếu cậu thua, sự nghiệp của cậu cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi đã nói chuyện với bên Miller rồi. Sẽ sớm ấn định lịch họp."

Nói đến đó, thấy tôi choáng váng đến mức không thốt nên lời, giọng ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Thực ra tôi định nói chuyện này tối qua, nhưng cậu đã đi rồi."

Chắc chắn rồi, tôi đã tranh thủ giải tỏa căng thẳng trước khi bị đống hồ sơ nhấn chìm.Đó quả là lựa chọn ngu ngốc. Thay vì ở lại, tôi lại đi ‘vớt rác’ trong câu lạc bộ trong khi những cuộc thảo luận quan trọng như vậy đang diễn ra. Hơn nữa, còn để Nathaniel Miller nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó. Tôi thấy mình thật vô dụng. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

"Nếu cậu cứ tiếp tục thái độ này, tôi không còn lựa chọn nào khác. Cậu sẽ bị loại khỏi vụ án, tôi sẽ giao việc đàm phán hình phạt cho Bacon."

Trước tuyên bố đó của ông, tôi há hốc miệng sửng sốt. Đây còn là cú sốc lớn hơn tất cả những gì vừa nghe. Loại tôi ra và giao vụ án cho Douglas Bacon? Cái tên đần độn đó?

Tuy nhiên, bất chấp phản ứng ngơ ngác của tôi, dường như ông đã quyết định xong. Việc gọi tôi đến đây không phải để thảo luận, mà là để thông báo. Tuân theo chỉ thị hoặc bị loại hoàn toàn khỏi vụ án - đó là hai lựa chọn duy nhất còn lại. Thật vô lý mà.

Sau những lời tự trách ban đầu, giờ đến lượt cơn thịnh nộ bùng lên dữ dội. Dù nhận thức được thực tế phũ phàng, tôi không thể dễ dàng chấp nhận nó. Tôi cần phải biết - lý do thực sự đằng sau quyết định đột ngột này là gì?

"Tôi đã làm sai điều gì? Tưởng rằng mọi thứ đã ổn thỏa, giờ đột nhiên bảo tôi thương lượng? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi. Xin hãy giải thích cho tôi. Tôi không thể lùi bước như thế này."

Tôi cố gắng kìm nén những lời chửi rủa và la hét. Dù không thể hoàn toàn dập tắt cơn phẫn nộ, tôi vẫn gượng ép bản thân trở lại vẻ ngoài bình tĩnh. Ông nhìn tôi với ánh mắt đầy thông cảm, giọng nói dịu xuống:

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn cậu bị tổn thương."

Ông ta nói như đang khuyên bảo.

"Nếu không phải Nathaniel Miller trực tiếp can thiệp, tôi đã không làm thế. Nhưng một khi hắn ta đã ra mặt, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào vụ này. Tôi không thể biến cậu thành vật hi sinh."

"Rốt cuộc tên khốn ấy là ai mà quan trọng đến vậy?"

Tôi bực tức buột miệng.

"Chúng ta phải từ bỏ một vụ án với đầy đủ chứng cứ chỉ vì Nathaniel Miller nhúng tay vào? Tôi không thể chấp nhận! Tuyệt đối không!"

"Tôi bảo cậu thương lượng mức hình phạt, không phải từ bỏ vụ án."

"Cũng như nhau thôi!"

Bất chấp lời giải thích của trưởng công tố, tôi vẫn phản đối kịch liệt.

"Ngài có biết tên khốn ấy đề xuất mức hình phạt bao nhiêu không?"

"Tôi biết, 5 năm cho tội danh cấp 3."

Ông nhanh chóng đáp lại, rồi khẽ nói thêm:

"Nhưng thực tế, không phải Miller trực tiếp đề xuất. Tôi biết luật sư công ty của hắn đã làm việc đó."

"Có khác gì nhau đâu?"

Tôi tức giận đến mức muốn hét vào mặt ông - vị trưởng công tố đang cố bẻ cong sự thật trong tình huống nghiêm trọng này. Dù cố kìm nén, giọng tôi vẫn trở nên gay gắt:

"Đúng, 5 năm cho tội danh cấp 3. Kẻ đó thậm chí còn không phải chấp hành hết án và sẽ nhởn nhơ ngoài đường. Hắn sẽ lại giết người! Tên đó là một tội phạm! Còn gia đình Anthony Smith thì sao? Liệu họ có chấp nhận tình huống này? Bà Smith đã tìm đến ngài và khóc lóc, thưa trưởng công tố..."

"Chính bà Smith là người mong muốn điều này."

Ông ngắt lời tôi bằng một giọng điệu kiên quyết khác hẳn. Bất ngờ trước cái tên được nhắc đến, tôi sững người.

"... Bà Smith, mẹ của Anthony Smith?"

"Đúng vậy."

Thấy tôi im lặng kinh ngạc, ông ta nghiêm túc nói tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro