sinsoledad.

"bae jinsol, đọc lại nội dung ở phần II trang 25 cho cả lớp nghe nào!"

tiếng giáo viên park vang lên trong phòng học rộng lớn. trong lớp giờ đây ngoại trừ tiếng của thầy ấy thì đều không có gì khác, các học sinh đều im lặng, không nói một lời.

"họ bae, tỉnh mộng đi..."

yunjin cố đưa tay ra đằng sau chọc chọc vào đùi người bạn cao kều của mình, lẩm bẩm chỉ đủ cho hai người nghe. thật là, cái con người này đang làm cái gì vậy chứ, tại sao từ sáng tới giờ tiết nào cũng đơ đơ thế nhỉ? khiến nó cứ phải mất công kéo em từ trên mây về với đất liền.

"bae jinsol!"

choi yunjin thực sự không biết hôm nay jinsol bị làm sao nữa. mà không đúng, không phải là chỉ mỗi hôm nay. hình như, nếu nó nhớ không nhầm, thì từ hôm chủ nhật tuần trước em đã bắt đầu cư xử là lạ rồi.

cũng tầm 3 ngày rồi đi, bae jinsol chẳng như thường lệ gì cả.

yunjin vòng tay mình ra sau rồi cấu một cái thật đau vào chân đứa bạn của mình.

"aiz, đau...!"

jinsol lúc này với quay trở về với thực tại. chưa kịp hỏi họ choi tại sao lại cấu mình thì bỗng nhận ra, ánh mắt của tất cả các bạn học khác trong lớp cùng thầy giáo đều đang dính chặt lên người em.

lại nữa rồi,

lần này, em lại đã bỏ lỡ cái gì rồi đây chứ?

"trò bae jinsol? em có đang tập trung vào bài giảng không?"

vừa bị gọi tên, em ngay lập tức giật mình, trong lòng bắt đầu hơi bấn loạn, đưa mắt nhìn họ choi phía trước, thầm ra hiệu cầu cứu.

em chẳng biết gì cả. không biết thầy đang nói dở dang về chủ đề nào, không biết tại sao thầy lại gọi em, càng không biết thầy gọi để làm gì.

bản thân jinsol cũng tự nhận ra chính mình suốt vài ngày vừa rồi đã thiếu tập trung tới mức nào. và em cũng biết rõ lí do vì sao em lại trở thành như này.

tại sao mình không thể ngưng nghĩ về người đó chứ.

"em xin lỗi, hôm nay em hơi mệt. em xin phép đi rửa mặt một chút."

vừa dứt lời xong, cũng đã nhận được cái gật đầu từ thầy park, jinsol lẳng lặng, không nói gì mà đứng dậy khỏi chỗ rồi đi thẳng ra bên ngoài.

mới được vài bước kể từ lúc ra khỏi lớp, em bắt đầu chạy, chạy thật nhanh. cũng vì vậy mà hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng tăng nhanh.

cảm giác này, dường như vừa quen thuộc, lại vừa không quen thuộc.

gần đây em đã trải qua cảm giác này rất nhiều lần. chỉ là, những lần trước đều là tự nhiên mà nó xuất hiện, còn lần này là do cố ý. chỉ là, lí do không phải bởi vì chạy nhảy quá nhiều gây mất sức hay gì đó tương tự như thế.

lí do thực sự, em vốn cũng đã biết rõ, rõ đến mức em chẳng còn muốn nhắc lại nữa.

em biết đây là gì, cũng không biết đây là gì. nó mơ hồ, nhưng đồng thời lại rõ ràng một cách lạ lùng. là một điều gì đó không thể dùng từ ngữ để miêu tả chính xác được.

thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, jinsol đưa mắt nhìn xung quanh mình. thở hắt ra một hơi, em liền chậm rãi tiến về khu nhà vệ sinh nữ.

tay gạt để mở vòi lên, em hứng chút nước rồi dùng tay đập đập nhẹ lên mặt mấy cái để bình tĩnh lại. em nhìn mình trong gương, lúc này chỉ còn thấy một con nhóc với gương mặt đỏ bừng trông có phần hơi bối rối, thực sự chẳng phải là bae jinsol thoải mái vô tư của mọi ngày. em chẳng thể nào hài lòng với bản thân lúc này nữa. sự tự tin, dám nghĩ dám làm, vô lo vô nghĩ trước đó của em giờ đây đều đã bị một người phá hủy gần như là hoàn toàn. em không thích điều đó, một chút cũng không. em ghét cách chính bản thân mình dường như đang chùn bước, đang không dám làm những điều mà mình đã tự đặt ra, đang nhút nhát.

nếu như cô ấy là một người mà ông trời đã sắp xếp với em, dù có khó khăn, gặp rắc rối gì, dù có là mối quan hệ như nào đi chăng nữa, có lẽ, em vẫn không nên bỏ lỡ.

phải rồi, nên như vậy.

"được rồi, về lớp thôi."

.

oh haewon cầm chiếc máy ảnh nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua máy, cẩn thận đến mức trông cứ như đang sợ bản thân mình sẽ làm xước nó. trong đầu cô đang có vài suy nghĩ,

à thì, nói như nào nhỉ..

dù sao thì cô vẫn còn đang giữ máy ảnh của người ta, một thứ mà rõ ràng chẳng phải là của cô. tuy không chắc lắm, nhưng có vẻ là nơi ở của cả hai người cũng không quá xa đi.

tóm lại là, vẫn có thể gặp lại được, phải không?

cô không thể nói rằng mình không muốn gặp lại người này. muốn trả lại máy, thực lòng mà nói, cũng chỉ là một cái cớ. rõ ràng là cô muốn biết nhiều hơn về cô gái đó, đặc biệt là sau hai lần không hẹn mà gặp vừa rồi. cô tin rằng tất cả mọi chuyện trên cuộc đời này xảy ra đều có lí do. và có những chuyện ông trời đã sắp xếp sẵn hết cả rồi, muốn lay chuyển cũng khó có thể làm được.

"này, oh haewon!"

tay lập tức giấu vội chiếc máy ảnh đi, haewon quay sang nhìn hướng vừa phát ra tiếng gọi mình. đương nhiên là không còn ai khác ngoài shin yuna rồi. cô đã vài lần nghĩ tới việc kể những câu chuyện kì lạ gần đây mà bản thân liên tiếp gặp phải với "người kia" cho cô bạn của mình, nhưng rồi lại thôi. yuna sẽ sốc lắm, nếu biết cô đã lấy trộm đồ của một người khác, và sẽ còn sốc hơn cả thế,

nếu biết cô thực sự đang có những cảm xúc kì lạ, cho một người con gái.

"tầm 4-5h chiều mày có rảnh không?"

yuna nói, nét mặt không giấu đi nổi vẻ hào hứng, phấn khích. haewon đoán chắc rằng cô ấy lại định rủ cô đi làm cái trò gì đó nữa rồi, cái vẻ mặt vui vẻ mà vẫn mưu mô, gian xảo này, cô còn lạ gì nữa chứ. chỉ trong mấy trường hợp đấy thì yuna mới có nhã hứng rủ một người cái gì cũng không thích làm như cô, và đương nhiên, cô rất ít khi đồng ý. thật sự là, cô chẳng muốn hiểu người bạn này của mình chút nào, nhưng bao nhiêu năm chơi với nhau đã buộc cô phải hiểu người ta như thế.

"cũng tạm coi là rảnh thôi. và mặc dù tao không biết trong vòng hai giây tới mày định rủ tao làm gì, nhưng tao xin phép từ chối."

oh haewon thực sự là người không biết thương hoa tiếc ngọc, vừa nói một câu gây tổn thương như vậy còn vừa nhìn đi nơi khác, trốn tránh ánh mắt cún con đáng thương đang nài nỉ của họ shin. cô tuyệt đối không được mủi lòng, cô tuyệt đối không được mủi lòng, cô tuyệt đối không được mủi lòng. điều quan trọng phải nhắc lại ba lần. còn biết bao nhiêu việc chưa hoàn thành xong, từ học hành tới việc làm thêm, nếu bây giờ còn dành thời gian chơi bời với shin-thừa-năng-lượng-yuna nữa thì sức lực của cô chắc chắn sẽ bị rút kiệt mất.

"chị gái à, có chắc là không muốn tham gia không?"

"chắc chứ."

"câu lạc bộ nhảy đấy. không phải mày rất thích nhảy sao?"

tông giọng có phần nghịch ngợm của yuna vang lên. điều phiền phức hơn là trong giọng còn kèm theo ý thách thức.

cô ấy cố ý làm như vậy, là vì muốn giúp haewon phấn chấn tinh thần lên một chút. trong mấy ngày vừa rồi, haewon vốn đã là người ít nói thì càng trở nên trầm lặng hơn, khiến người khác ở cạnh đều cảm thấy khó xử tới lạ thường. bạn học nào cũng cảm nhận được rõ sự thay đổi tới như vậy, tất nhiên cô bạn thân shin yuna cũng phải biết.

họ shin đã đặc biệt nhờ tới sự giúp đỡ của nhiều người, cuối cùng cũng nghe ngóng được một tin tốt. nghe được ở đâu đó là, cách đây không lâu, các tiền bối khóa trên đã thành lập câu lạc bộ nhảy. hình như nó là câu lạc bộ duy nhất nằm ngoài khuôn viên trường, vì còn có rất nhiều học sinh, sinh viên ngoài trường cùng tham gia. đại khái thì, có thể nói đây là câu lạc bộ có "quy mô lớn".

oh haewon từng thích nhảy múa, từng thích ca hát hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này. yuna từng thấy, haewon thường hay lẩm nhẩm theo lời một bài hát nào đó mỗi khi cô có 5s rảnh rỗi, thường thầm cử động người, lén nhảy theo những tiết mục văn nghệ. và hồi còn học cấp ba, cô cũng chưa bao giờ làm cô giáo âm nhạc thất vọng, mỗi lần cất tiếng hát. yuna còn nhớ rõ, cái ánh mắt sáng rực của cô khi được đứng trên sân khấu trường biểu diễn, dù chỉ là một vài phút ngắn ngủi.

cơ bản là, rất thích. oh haewon rất thích chúng.

yuna vốn đã tự mình đăng kí cho cả hai đứa cùng tham gia vào câu lạc bộ. giờ đây, nhiệm vụ duy nhất là thuyết phục cô đi tập nhảy khoảng vài giờ đồng hồ mỗi ngày. trong trường hợp có người nào đó không chịu hợp tác, họ shin vẫn sẽ tìm mọi cách để kéo cô đi mà thôi.

"sao sao? muốn đi không?"

"..."

trong khi shin yuna bày ra vẻ mặt vui vẻ, háo hức, oh haewon vẫn là cái bộ dạng không vui không buồn, nửa vời, có phần khó coi kia. vô tình làm cho cô bạn của mình nhận ra,

xem ra lần này muốn rủ nó đi cũng khó thật rồi.

"mày vừa bảo là mấy giờ đi?"

bảy tiếng, sau đúng bảy tiếng phát ra từ phía haewon, họ shin đã nhào cả người mình ôm lấy cô. gương mặt cô ấy tự nhiên vui vẻ, rạng rỡ, tự nhiên lại trông cảm động đến lạ thường. cái gì vậy không biết nữa.

"từ 4h chiều nha, mỗi ngày đều có người đến tập, mỗi tuần mày có thể tham gia ít nhất là 2 buổi, nhiều nhất là cả tuần luôn. chiều nay tao không có lịch học, bao giờ học xong thì gọi tao, tao đến đón mày về nhà, thay đồ rồi đi thẳng tới câu lạc bộ luôn."

nghe yuna tuôn cả một tràng chữ, haewon lúc này chỉ biết lắng nghe rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

cô biết là bản thân vừa hứa sẽ không bóc lột sức khỏe của chính mình nữa. nhưng một câu lạc bộ nghe có vẻ quá vui, quá thú vị để bỏ lỡ. haewon chợt nghĩ, có thể là, cô sẽ tìm được niềm vui mới khi tập nhảy ở đó cùng mọi người.

điều mà oh haewon thực sự không ngờ tới,

ở câu lạc bộ nhảy, thực sự sẽ mang tới cho cô một niềm vui mới,

nhưng không hẳn là từ việc luyện nhảy với các tiền bối và vài bạn học đồng niên.

-

"haewon! mày không định vác váy dạ hội đi tập nhảy đó chứ? sao lâu quá vậy?"

yuna chán nản dựa vào tường nhà, bất lực mà thúc giục người bạn của mình. mới có hơn 15 phút thôi mà cảm giác như đã đợi cả tiếng đồng hồ rồi vậy. thay quần áo cũng đâu cần tới từng đó thời gian chứ. cô thay đồ cũng chỉ có 5 phút, mắc gì cậu ta lại lâu đến vậy.

"đây, tao xong rồi, đi thôi."

yuna nhìn haewon từ trên xuống dưới. mẹ ơi, cậu ta thực sự là trắng tới phát sáng. bộ đồ đang mặc trên người cũng chỉ đơn giản là chiếc áo phông trắng, quần jeans ống suông. trên tay cậu ta dường như còn cầm theo chiếc khoác cardigan nhỏ màu be.

"thì ra là mày pha cafe nên mới lâu đến vậy à? thực sự luôn? không thể đi mua sao?"

tay haewon cầm một bình nước giữ nhiệt, yuna chẳng cần mở ra cũng biết đó là loại americano cô thích nhất. có ngày nào mà cô không mang cafe theo người đâu chứ.

"thôi, đi đi. muộn giờ tập mất."

oh haewon vội vàng kéo tay shin yuna đi ra khỏi nhà.

.

ở một nơi khác.

"yah choi yunjin, mày có chắc là mày đang đi đúng đường không?"

"tao thề là đúng đường mà. yên tâm đi, tao sẽ đưa cả hai đứa mình đến đấy đúng giờ!"

"xin người, còn 5 phút nữa là tròn 4h chiều rồi. mày liệu có đưa nổi không?"

"nổi, chắc chắn là nổi. bọn mình đang ở phố A2 rồi mà."

"gì cơ? yunjin, chỗ đó ở phố A1 cơ mà! mày lộn đường rồi!"

"cái gì cơ?!"

"câu lạc bộ nhảy thành phố, số 282 đường hongik, phố A1-"

"thôi xong rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro