CHAP 2

Ji Han vốn dĩ chưa từng đặt ra bất cứ giới hạn nào cho bản thân. Vị trí và thân phận của anh cho phép anh làm điều đó.

Con trai trưởng duy nhất của gia tộc họ Choi, nghe cái danh thì chim đang bay cũng phải rơi xuống. Gia tộc bên nội là một thế lực lớn, các đời đều làm quan, gia tộc bên ngoại là một gia tộc giàu có truyền đời với tài sản kếch xù. Thực tế, tương lai của anh cũng rộng mở, như con đường Lục Bộ hướng về cung điện.

'Tất cả mọi thứ đã sai lệch kể từ khi hắn đến. Tương lai rộng mở của ta trở thành một lớp băng mỏng manh, tất cả là do tên khốn mồ côi đó."

Ji Han không quen với sự bất ổn này. Anh nghĩ rằng cho đến bây giờ và sau này, sẽ không có ai đe dọa vị trí của mình. Đặc biệt nếu đối thủ là một người xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút.

"Chào hỏi đi. Đây là đứa trẻ sẽ ở trong biệt viện."

Khi Ji Han khoảng mười tám tuổi, có một đứa trẻ mà Đại Giám Choi đã đưa đến, nói là con trai của một người bạn lâu năm. Cậu ta mười tuổi và tên là Kim Seo On. Ngoài ra, nguồn gốc và mối liên hệ của cậu ta với cha đều không rõ ràng.

Đại Giám Choi Mu Gyeom, cha của Ji Han, gạt bỏ điều đó đi, bảo là con trai của một người bạn đã chết vì bệnh, nhưng Ji Han không tin điều đó ngay cả khi mọi người đều đồng ý.

"Con trai của bạn bè cái gì chứ."

Chuyện đó rất phổ biến. Mặc dù cha anh chưa từng liếc mắt đến một người thiếp hay kỹ nữ nào, nhưng có muộn còn hơn không.

"Chắc là con hoang mà ông ta lén lút có với một kỹ nữ ở quê à."

Ji Han nheo mắt. Anh cố gắng xem xét khuôn mặt đứa trẻ, xem có điểm nào giống cha mình không, nhưng đứa trẻ đột nhiên bước lên một bước và chào hỏi.

'Tiểu đệ kính chào huynh. Đệ tên là Seo On."

Ngay cả một người lớn bình thường cũng có thể sợ hãi trước một ngôi nhà lớn như vậy, nhưng đứa trẻ vẫn cười rạng rỡ mà không hề nao núng. Ji Han càng khó chịu hơn về điều đó.

"Ôi chao, tuổi còn nhỏ mà đã đẹp trai đến chói mắt rồi. Đã đẹp và cao lớn như vậy từ khi còn nhỏ. Thiếu gia, đến đây xem nào. Để tiểu nhân xem kỹ hơn một chút."

"Tuy còn nhỏ tuổi và xa lạ khi đến một nơi xa lạ, nhưng hãy coi đây là nhà mình và sống thoải mái nhé."

Người giúp việc hành lang - tự nhận là biết xem tướng số, kéo đứa trẻ lại và không ngừng trầm trồ. Ngay cả phu nhân Shin, mẹ của anh, cũng chào đón đứa trẻ bằng một nụ cười thân thiện. Ji Han cảm thấy thật vô lý, vì với anh, tình huống này là không thể chấp nhận được.

"Ji Han, hãy đối xử tốt với đứa trẻ đáng thương này nhé."

"...Vâng, thưa phụ thân. Người đừng lo lắng."

Điều gì khiến đứa trẻ này trở nên đáng thương và gây xúc động đến vậy? Mặc dù cậu ta trả lời rất ngoan ngoãn, nhưng Ji Han không có ý định yêu quý thứ bỏ đi vô nghĩa này.

Cha anh nghiêm khắc cảnh cáo những người hầu: không được phân biệt đối xử với đứa trẻ. Ông ban cho cậu ta toàn bộ biệt viện rộng lớn, nơi tiếp đón những vị khách quý, và thậm chí còn cử một người hầu giỏi giang đến chăm sóc cậu ta. Vì gia chủ đã công khai yêu mến cậu ta như vậy, nên những người bên dưới cũng làm quá lên. Chẳng mấy chốc, Seo On bắt đầu được gọi là 'Thiếu gia Biệt viện' bởi những người hầu.

"Một con chó con đã lọt vào sân trong rồi."

Đó là một ngày xuân đầy nắng. Ngồi gác chân trần trên hiên nhà và hút tẩu, anh cất giọng nghịch ngợm.

Seo On, đứa trẻ đang một mình chăm sóc cây mai trong sân của tiểu biệt viện, chợt khựng lại khi nghe thấy giọng nói đó. Ji Han giả vờ phủi tro tàn, vẫn giữ ánh mắt dán vào gạt tàn và hỏi.

"Ngươi có biết đó là loại cây gì không?"

"Vâng, chẳng phải đó là cây mai sao ạ."

Seo On nhanh chóng trả lời. Vẫn là một giọng điệu không giống trẻ con.

"Mẹ ta đã trồng cái cây đó để kỷ niệm ngày ta sinh ra. Khoảng tháng Ba, khi hoa mai nở rộ. Hồi còn bé, nó chỉ cao hơn ta một chút, nhưng giờ nó đã cao hơn cả mái ngói rồi. Năm nào cũng sai trĩu quả mơ, và hương vị cũng rất tuyệt vời."

Đúng lúc đó, một làn gió thổi đến, mang theo hương thơm của hoa mai mới nở. Seo On nhắm mắt lại một lúc, thưởng thức hương thơm, rồi dùng đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve thân cây mai thẳng tắp.

"Đệ không biết hương hoa mai lại ngọt ngào đến vậy. Khi nở rộ chắc sẽ còn đẹp hơn nữa. Và...liệu huynh có biết không, nhưng huynh cũng có một mùi hương tương tự ạ."

Cậu ta không hề do dự, thốt ra những lời kia. Ji Han suýt sặc khói. Anh ngơ ngác nhả khói trong miệng, rồi bật cười.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Đệ mười tuổi ạ."

"Ngươi không còn nhỏ nữa, nói người khác có mùi hương gì đó, ngươi có biết là một lời trêu ghẹo không?"

Seo On nghiêng đầu một cái. Rồi táo bạo hỏi ngược lại.

"Vậy huynh cảm thấy bị đệ trêu ghẹo sao?"

Đầu anh ong ong lên. Nếu anh đồng ý với câu hỏi đó, thì anh sẽ trở thành một tên ngốc bị một thằng nhóc mười tuổi trêu ghẹo. Nếu không thì anh chỉ có thể rút lại lời nói của mình. Đứa trẻ thật ranh ma.

Ji Han lơ đãng cầm chiếc tẩu, từ từ lắc nó lên xuống.

"Lại đây."

"……"

"Lại gần."

"……"

"Đưa tay ra."

Seo On đến gần ngay trước mặt, ngoan ngoãn chìa bàn tay ra. Tận dụng đà, anh dùng đầu tẩu, đánh mạnh vào mu bàn tay cậu ta.

"Gọi ta là thiếu gia."

"……"

"Vốn dĩ nô tỳ phải gọi con trai của chủ nhân như vậy. Ngươi cũng không được tùy tiện chạm vào cây mà chủ nhân yêu quý. Bây giờ ta đang dạy cho ngươi sự khác biệt giữa chủ và tớ. Vậy nên, đừng nghĩ ta là người tàn nhẫn."

Ngay cả khi bị đánh vào tay vô cớ, Seo On vẫn cười tươi. Một nụ cười khiến người ta khó chịu.

"Có vẻ như huynh đang bảo đệ phải cư xử như một nô bậc, nhưng ai đã quy định như vậy ạ? Gia chủ của căn nhà này đã ra lệnh sao ạ?"

Anh câm lặng. Đương nhiên, gia chủ của căn nhà này không phải là Ji Han, mà là cha anh, Đại Giám Choi. Và Đại Giám Choi đã dặn dò những người hầu, hãy chăm sóc Seo On cẩn thận.

À, đứa trẻ đang nói rằng, nó không có nghĩa vụ phải nghe theo lệnh của anh - người không phải là gia chủ. Khuôn mặt Ji Han đỏ lên vì giận dữ.

"Thằng nhãi ranh mà cái mồm cũng được lắm."

Anh cầm chiếc tẩu đang bốc khói lên, châm vào mu bàn tay Seo On. Tàn thuốc đỏ rực rơi xuống mu bàn tay mềm mại. Quả nhiên, cậu ta không phải là một đứa trẻ bình thường. Cậu ta không hề hét lên vì đau đớn, mà nhìn xuống tàn thuốc đang tan chảy trên da, không hề chớp mắt.

"Ngươi sẽ không bao giờ có thể ngang hàng với ta trong căn nhà này. Ba điều ngươi phải tuân thủ trong căn nhà này là: Đừng để ta nhìn thấy ngươi, đừng để ta nghe thấy ngươi, đừng để ta nhắc đến ngươi. Ý ta là hãy biết thân biết phận. Nếu ngươi vi phạm bất kỳ điều nào trong số đó, ta sẽ tìm mọi cách để đuổi ngươi ra khỏi đây. Ngươi có hiểu hay không?"

"Đệ hiểu rồi, Thiếu gia Ji Han."

Seo On lúc này mới lùi lại một bước, sửa lại cách xưng hô và lại mỉm cười. Anh quay lưng đi, vung mạnh vạt áo sau lưng. Ngay cả sau khi đã thắng đứa trẻ, vẻ mặt Ji Han vẫn không giãn ra. Một cảm giác khó chịu như nuốt phải một con sâu bọ đáng ghê tởm, lan tỏa trong miệng anh.

Kể từ ngày hôm đó, Seo On đã thực hiện nghiêm túc những lời cảnh cáo. Cậu ta chưa bao giờ gọi Ji Han là huynh, và cũng hiếm khi rời khỏi biệt viện. Họ chỉ thỉnh thoảng chạm mặt nhau trong các sự kiện thường niên. Mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy tồi tệ vì nụ cười quen thuộc luôn nở trên khuôn mặt cậu ta.

Ji Han nghĩ rằng, có một ý nghĩa nào đó ẩn giấu đằng sau nụ cười xảo quyệt kia. Cậu ta dường như đang nghĩ đến một trò đùa bẩn thỉu mỗi khi mỉm cười với anh. Anh càng tránh cậu ta hơn. Họ sống trong cùng một nhà mà không nói với nhau một lời nào, cho đến khi cậu ta lớn lên thành một thanh niên.

Sau đó, hơn mười năm trôi qua. Trong thời gian đó, phu nhân Shin - vốn khỏe mạnh, đã mắc bệnh và qua đời.

Trải qua nỗi đau mất mẹ đột ngột, Jihan cảm thấy trống rỗng và đã sa đà trong một thời gian dài. Vào khoảng thời gian anh đỗ Tiểu khoa và được gọi là Tiến sĩ, anh đã tận hưởng cuộc sống xa hoa cùng với bạn bè và kỹ nữ ở khắp mọi nơi. Anh cũng thường xuyên vay tiền của Đại Giám Choi rồi nướng vào rượu chè và cờ bạc.

"Ngươi không có chút xấu hổ nào sao."

"Ngươi còn nuốt nổi cơm vào họng sau khi trượt kỳ thi Văn khoa sao."

"Có phải vì mẹ ngươi mất sớm nên ngươi mới như vậy không."

"Ngươi định sống một cuộc sống hoang phí như thế này đến bao giờ!"

Thái độ của Đại Giám Choi đối với Ji Han cũng thay đổi rõ rệt vào một thời điểm nào đó. Không ai thích một đứa con trai trưởng bỏ bê kỳ thi Đại khoa để theo đuổi thú vui. Dù sao, Ji Han cũng chỉ giả vờ ngồi trước bàn học mỗi khi Đại Giám Choi ra lệnh, nhưng đó chỉ là tạm thời.

"Ta sẽ không cho ngươi thừa kế bất cứ thứ gì. Nếu ngươi không đỗ kỳ thi Văn khoa, ta sẽ không coi ngươi là con trai nữa."

Trước lời cảnh cáo gay gắt của cha, Ji Han lúc này mới quyết tâm học hành chăm chỉ. Tuy nhiên, khơi lại sự hứng thú đã nguội lạnh đối với việc học hành, không phải là chuyện dễ dàng.

Và đó là vào khoảng thời gian mà cả Đại Giám Choi và Ji Han đều mệt mỏi.

"Đỗ Trạng Nguyên rồi!"

Tiểu biệt viện bên kia bức tường đột nhiên ồn ào. Đại Giám Choi chưa từng lớn tiếng vì những chuyện bình thường nhỏ nhặt, lại đang la hét, khiến cả căn nhà rung chuyển.

"Ta không nghe lầm chứ? Seo On, con thực sự đã đỗ Trạng Nguyên trong kỳ thi Văn khoa lần này sao?"

Vận may đã đến từ một nơi không ngờ tới.

Đứa trẻ mà anh đối xử như một người đã chết - kẻ chuyên ăn bám như một con mèo hoang, đã đỗ kỳ thi Văn khoa khi còn rất trẻ, mới mười chín tuổi.

Một kỳ thi mà khó có thể đỗ, dù có dành cả đời. Thế mà cậu ta đã đỗ ngay lần đầu tiên, hơn nữa còn là đỗ Trạng Nguyên!

"Bài thi của Seo On hay đến nỗi bệ hạ đích thân triệu Seo On đến ban chiếu và ban rượu Ngự chế. Không chỉ vậy sao? Các đại thần tập trung trong triều đình còn cùng nhau xem qua bài thi đó."

Người cha, cười toe toét, đã quên cả thể diện và làm ầm ĩ khắp nơi. Ông tổ chức một bữa tiệc lớn ở cấp làng để phát bánh gạo, nấu rượu và chiên bánh. Ông mời những các trưởng bối trong gia tộc và họ hàng đến nhà chính, để ca ngợi sự kiện này.

Lúc đó, Ji Han lại đặt bút và sách xuống, đắm mình trong rượu.

Anh nghĩ rằng tên khốn kia chỉ là một con chó con đặc biệt, nhưng hóa ra lại là một con hổ đáng sợ. Hình ảnh hắn ta không hề chớp mắt ngay cả khi bị bỏng tay hiện lên. Sẽ không có gì lạ hết. Tên khốn độc ác đó đã trốn trong biệt viện hẻo lánh cho đến tận bây giờ, mài giũa tham vọng nuốt chửng gia tộc.

"Đồ vô dụng."

"……"

"Đệ đệ kết nghĩa của ngươi đỗ đạt thì phải xắn tay áo lên mà chúc mừng, chứ sao lại trốn trong góc phòng than thở vì rượu vậy? Ngươi định phí hoài thời gian như thế này đến bao giờ!"

Anh phát ốm với tiếng càu nhàu của cha. Anh muốn giật tai mình ra. Ji Han ngồi như một cái xác chết trong căn phòng bừa bộn với những chai rượu lăn lóc và những cuốn sách rách nát. Ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu của anh trống rỗng.

"Rốt cuộc thì dự đoán của con cũng đúng sao."

"Dự đoán gì?"

"Nghĩ kỹ thì con vẫn thấy lạ. Cái cách mà cha nâng niu kẻ không cùng huyết thống như vàng ngọc…."

"Ngươi nói gì?"

"Ở trong tình huống này thì còn do dự gì nữa? Hãy cho hắn nhập gia phả đi. Kim Seo On đó, chẳng phải là con ruột của cha sao. Không phải con trai của một người bạn đã chết, mà là một đứa con hoang được sinh ra từ bụng của một kỹ nữ đê tiện."

Chát!

Cùng với âm thanh đánh vào da thịt, đầu Ji Han quay đi, búi tóc của anh xộc xệch. Cảm giác tê buốt lan tỏa trên má anh, hơn là đau đớn.

"Một tên cặn bã như ngươi mà cũng là con ta…."

Đại Giám Choi nhìn xuống bàn tay vừa đánh con mình. Đầu ngón tay ông run rẩy. Nhìn cảnh đó, trái tim sôi sục của Ji Han lắng xuống nặng nề, như cát dưới đáy biển. Cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm giờ, đã đông cứng lại thành một khối, chìm sâu vào đâu đó trong trái tim anh.

Anh thô bạo vén rèm, bước ra khỏi cửa. Một bóng người hiện lên trong sân. Ở dưới gốc cây mai.

"……"

Không biết từ bao giờ mà hắn ta đã lớn lên như vậy. Đường cằm sắc sảo và rắn rỏi. Vóc dáng đã cao hơn anh rất nhiều. Vạt áo buông xuống mềm mại theo đường cổ thanh tú và bờ vai rộng.

Hắn ta đưa tay lên, như để khoe khoang, vuốt ve cây mai mà Ji Han yêu quý. Hắn ta hít thở nhiều lần, thưởng thức hương thơm nồng nàn của hoa mai, rồi dùng bàn tay với những đường gân nổi rõ để vuốt ve thân cây. Lần này, Ji Han đã hiểu rõ ý nghĩa của nụ cười kia.

"Đã lâu rồi đệ không đến tiểu biệt viện. Cây mai mới trông có vẻ tươi tốt và quyến rũ hơn."

"……"

"Huynh vẫn khỏe chứ, huynh trưởng."

Khi hắn ta gọi Ji Han là huynh trưởng.

Thứ treo trên khóe miệng hắn ta, rõ ràng là một nụ cười khinh bỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #novel