Chap 4
Âm thanh báo động vẫn vang lên chói tai, dội qua từng vách tường thép. Khói trắng dày đặc bao phủ hành lang, che lấp tầm nhìn. Jungkook khụy gối xuống, tay che miệng cố gắng hít thở trong làn khói mờ độc hại. Cậu biết thứ này là khí gây ảo giác mà Phantom từng dùng để thử nghiệm lên các 'chiến binh thí nghiệm' như cậu
Tiếng bước chân vang lên không vội vã, không gấp gáp, mà đều đều như đang đi dạo giữa mê cung sống chết
"Em vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ, đúng không?" Giọng Anzel vang lên từ xa, vọng qua hệ thống loa nội bộ. "Em có thể giết hàng trăm người, nhưng không thể giết được chính cơn ác mộng bên trong"
Jungkook nghiến răng, đứng dậy, lảo đảo lao về phía trước. "Câm miệng!"
Cậu đạp tung cánh cửa phía trước nhưng rồi khựng lại
Một căn phòng kính – và bên trong là Eun Van
Cô bé bị trói chặt trên ghế sắt, cơ thể đầy vết bầm, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo đến lạ. Khi thấy Jungkook, đôi mắt ấy sáng lên như vừa tìm thấy bầu trời sau cơn mưa đen đặc
"Anh jungkook…"
" Eun Van! " Jungkook đập mạnh vào lớp kính. "Anh đến rồi! Đừng sợ!"
Một giọng nói vang lên phía sau: "Muộn rồi, Jungkook"
Anzel xuất hiện không phải qua loa, mà là thật. Hắn bước ra từ bức tường bí mật, tay cầm điều khiển nhỏ với màn hình đỏ lập lòe
"Chỉ cần một nút bấm, chiếc ghế ấy sẽ trở thành nơi chôn cô bé" Hắn nhấn mạnh
" Ông dám " Jungkook rít lên
" Ta không cần phải dám. Ta chỉ cần cậu gật đầu. Quay về với ta. Trở lại làm con quái vật mạnh nhất mà ta từng tạo ra"
Một phút im lặng
Bên ngoài, Jimin và Sumin đang bị bao vây bởi lính Phantom, tiếng súng vang lên liên hồi. Trong hệ thống liên lạc, Jimin hét: " Jungkook! Rút đi! Chúng tôi bị kẹt rồi!"
Nhưng Jungkook không nghe thấy gì. Cậu chỉ nhìn thấy ánh mắt của Eun Van. Ánh mắt ấy... giống hệt ánh mắt cậu năm mười tuổi, bị nhốt trong căn phòng tối tăm này, chờ một ai đó đến cứu mà không ai đến
Jungkook nắm chặt tay, bước tới
" Được. Tôi quay lại"
" Anh Jungkook, không!" Eun Van gào lên. " Anh đừng quay lại! Em không sao! Đừng nghe hắn!"
Nhưng Jungkook đã buông súng
" Thả em ấy. Rồi tôi sẽ theo ông"
Anzel nhếch môi. " Không. Cô bé sẽ được thả… khi em hoàn toàn phục tùng. Quỳ xuống đi, Jungkook. Trước chủ nhân cũ của em"
Bàn tay Jungkook run lên. Nhưng rồi một tiếng Đoàng! vang lên
Anzel trúng đạn vào vai, lảo đảo ngã xuống. Cửa kính bật mở
" Taehyung!" Jungkook thốt lên.
Từ phía sau hành lang, Taehyung bước ra, tay cầm khẩu súng lục. Trên vai anh dính một vệt máu, nhưng ánh mắt lại lạnh băng
" Không ai có thể ép em ấy phải quỳ xuống, ngoại trừ tôi"
---
Bên trong phòng, Eun Van được Jungkook ôm chặt trong vòng tay. ' Anh xin lỗi… Anh đến trễ"
Eun Van tựa đầu vào ngực cậu, thì thầm yếu ớt: " Em biết… anh nhất định sẽ đến mà…"
Tiếng nổ vang lên hệ thống tự hủy của căn cứ bắt đầu khởi động
Jungkook bế cô bé dậy, quay sang Taehyung
" Chạy thôi!"
Hai người lao đi trong hành lang rung chuyển, những bóng đèn chớp tắt liên hồi, tiếng còi báo động vang lên như tiếng khóc của bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro