ABOCTTCD 3

Chương 3.1

Dưới ánh mặt trời chói chang, một chiếc xe tải chạy băng băng trên con đường hoang vu, chiếc xe kia chạy rất nhanh, vận tốc hơn 100 km/h, phía sau bốc lên khói bụi mù mịt. Không ít tang thi nghe thấy tiếng động mà chạy đến, nhưng bởi xe chạy quá nhanh, lúc chúng chạy đến xe đã chạy mất.

Người đeo kính đen cầm vô lăng là người đã rời khỏi căn cứ Nhất Linh ba ngày trước, Chu Mạc.

Ánh nắng chói chang cách cửa kính rơi lên gò má cùng cánh tay anh, kính râm đã che khuất đôi mắt nên không rõ biểu cảm của anh, nhưng đôi môi tái nhợt mím chặt lại báo hiệu anh không tốt lắm.

Sau khi bị Nhung Ngạn làm đến khoang thất, anh bị hắn làm liên tiếp ba ngày ba đêm… Anh mới chỉ nghe qua Ω có kì phát tình kéo dài ba ngày, cũng chưa từng nghe α bị ảnh hưởng bởi Ω, kì phát tình kéo dài đến tận ba ngày. Nếu không phải hắn có nhiệm vụ, anh cảm thấy Nhung Ngạn sẽ tiếp tục làm tiếp.

Nghĩ tới đây Chu Mạc không khỏi sờ tay lên bụng. Bụng nhỏ rắn chắc có múi nay nhô lên một độ cong rõ ràng, giống như là ăn quá no… Bụng trong vẫn còn đau đớn, nhưng đã đỡ hơn mấy hôm trước rồi.

Ngày đầu tiên Nhung Ngạn đi anh không thể xuống được giường, là một Ω cấp C luôn chăm sóc anh, anh biết Ω này, đó là người lần trước đã chăm sóc anh khi anh bị làm đến độ không xuống được giường. Chu Mạc vốn trầm tính, không thích nói nhiều, Ω kia cũng rất ngoan ngoãn, nửa câu dư thừa cũng không nói ra. Ngày thứ nhất khi cả người anh vô lực, Ω này đã đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh. Mãi cho đến khi anh có thể hoạt động, Ω này cũng đúng giờ đến đưa cơm.

Mỗi lần sau khi bị Nhung Ngạn cường bạo, khi Chu Mạc khôi phục ý thức, điều đầu tiên anh muốn làm là chạy trốn, rời xa căn cứ này, rời xa Nhung Ngạn, nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị tóm trở về, Nhung Ngạn lại làm chuyện đó, cả người anh đều run rẩy.

Lần đầu tiên bị cường bạo, anh chạy trốn. Sau khi bị Nhung Ngạn tóm về, hắn trước mặt toàn bộ căn cứ mà cường bạo anh, đó là trừng phạt vì anh dám bỏ trốn. Thậm chí hắn còn uy hiếp anh, nếu lần tới anh còn dám trốn nữa, hắn sẽ biến những người đến căn cứ cùng anh thành thức ăn của tang thi.

Nhưng tính cách Chu Mạc vốn lãnh đạm, dù trước khi tới căn cứ đám người đó bên cạnh cùng anh giết tang thi hơn nửa năm, thế nhưng quan hệ giữa họ rất nhạt, chỉ tạm coi là sơ giao, nhất là sau khi tới căn cứ Nhất Linh, sau khi tính điểm cống hiến để phân tầng, anh và nhóm người đó cũng không liên lạc lại, không nói đến sau đó còn gặp Nhung Ngạn.

Căn cứ Nhất Linh nằm gần thành thị, xung quanh lại có nhiều huyện trấn phát triển nên vật tư rất phong phú, hiển nhiên, tang thi cũng đặc biệt nhiều.

Năm thứ nhất ở căn cứ Nhất Linh, bởi vì không có nhiều vật tư, chỗ ở không tốt nên hàng ngày anh đều cùng một tổ đội ra ngoài giết tang thi. Tang thi rất nhiều, nhưng số lượng người sống cũng rất lớn, anh cũng đã cứu nhiều người, cũng phải trải qua nhiều tình cảnh hung hiểm, nhưng đều may mắn sống sót, cũng từ tầng 3 mà chuyển dần lên tầng 10.

Năm thứ nhất ở căn cứ, lúc vẫn chưa được đổi đến tầng 10, ngày nào anh cũng trải qua như vậy, mãi cho đến khi lên được đến tầng 10, anh mới tạm dừng lại, cũng không đi giết tang thi nữa, mà chỉ đi 3 ngày, nghỉ ngơi 4 ngày.

Trải qua 2 năm thanh lý, tang thi xung quanh căn cứ giảm đi rất nhiều, nếu một người đủ cẩn thận cũng sẽ tự mình đi qua được thành thị và căn cứ, Chu Mạc là một trong số đó, bởi vì không thích ở chung cùng người khác, nên anh một mình đi tìm vật tư.

Không lâu sau anh gặp Nhung Ngạn, nhưng hai người gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, mà Chu Mạc lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

Lúc thấy Nhung Ngạn máu me đầy người bị tang thi bao vây, anh liền tiến tới hỗ trợ, sau đó hai người thoát được.

Chuyện này cũng rất bình thường, đây là chuyện từ khi bắt đầu tận thế anh vẫn luôn làm, tận dụng mọi cơ hội mà cứu người khác.

Nhung Ngạn lúc đó dường như đã giết tang thi rất lâu, trên người đều là vết máu khô, tóc và mặt dính tro bụi, cũng không nhìn rõ tướng mạo, Chu Mạc nhìn chiều cao và sức lực của hắn cũng mơ hồ đoán hắn là α.

Kiểm tra thấy trên người hắn không có vết thương nặng, anh cũng không định bắt chuyện với hắn. Nhưng Nhung Ngạn lại rất cảm kích anh, tự giới thiệu bản thân, nói hắn là α, nhưng lại bị thất lạc đồng đội, lúc tìm kiếm vật tư lại mò trúng ổ tang thi, vốn nghĩ bản thân sẽ chết không ngờ lại được Chu Mạc cứu.

Giọng hắn  trầm thấp từ tính, cũng rất dịu dàng, lúc nghe giọng hắn cất lên, Chu Mạc không nhịn được mà liếc hắn một cái, nhưng bắt gặp đôi mắt nâu dài híp lại mang theo ý cười, anh lại thu hồi ánh mắt.

Sau khi giới thiệu nhau, trong thanh âm từ tính của Nhung Ngạn, hai người cùng nhau về căn cứ, thấy Nhung Ngạn lên tầng 20, Chu Mạc thản nhiên cùng hắn nói lời tạm biệt, rồi trở về phòng mình.

Nhưng anh không ngờ, ngày thứ hai, Nhung Ngạn đã tới tìm anh.

Thật ra lúc đứng ở đại sảnh tầng 10 chờ hắn, Chu Mạc vô cùng kinh ngạc, bởi anh cũng không nhận ra đó là Nhung Ngạn.

α đứng một mình nơi đó bị mọi người vây quanh, tóc ngắn màu nâu nhạt, da dẻ trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khi cười rộ lên mang theo nhàn nhạt ôn nhu, và nhìn đã biết trước khi tận thế đến, hắn đã nhận một sự giáo dục rất tốt từ gia đình.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai cúc trước ngực không cài lại mà mở bung ra, lộ ra áo may ô màu đen bên trong cùng xương quai xanh tinh xảo. Kết hợp cùng quần tối màu, chân đi giày Martin, vóc người cao to vạm vỡ, tuy rằng đến tận thế cũng chẳng ai quan tâm đến việc phối đồ, nhưng hắn đứng đó giống như một người mẫu hoàn hảo, trời sinh là cái mắc áo*.

* Kiểu người mặc gì cũng đẹp

Chu Mạc cũng chỉ lướt qua rồi đi vào thang máy.

Không ngờ nam nhân lại lách ra khỏi đám đông vừa chạy vừa gọi tên anh.

Chu Mạc không thể nói rõ cảm giác lúc này của mình là gì.

Nhung Ngạn thấy anh không nhận ra hắn, nụ cười vốn xán lạn dần tắt, vẻ mặt có chút oan ức, hắn như là rất thân quen với Chu Mạc, cằm tựa lên đầu vai anh, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai Chu Mạc: “Mạc, là ta, Nhung Ngạn, là người anh đã cứu hôm qua.”

Lúc nghe Nhung Ngạn nói, đầu anh bỗng trống rỗng, anh không thể nào liên tưởng người xấu xí bẩn thỉu hôm qua với người sạch sẽ xinh đẹp hôm nay là một được, hơn nữa, Nhung Ngạn quá gần rồi, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của hắn, gần tới mức anh còn ngửi thấy mùi tín tức tố α cường thế trên người hắn.

Tầng 10 đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều dồn vào tư thế ám muội của hai người, cho đến khi Chu Mạc mất tự nhiên đẩy Nhung Ngạn ra, ấn cầu thang máy, Nhung Ngạn tất nhiên vui vẻ đi cùng anh.

Số tầng cao có thể đi đến tầng thấp hơn nó*, hẳn nào Nhung Ngạn có thể tới tầng 10, Chu Mạc thầm nghĩ.

* Tức là trong toàn nhà 10 tầng chẳng hạn, thì tầng 10 có thể lên tầng 9, nhưng tầng 9 không thể xuống tầng 10.

Chu Mạc lại không quan tâm vấn đề này cho lắm, anh trang bị cẩn thận, tăng cao cảnh giác đi ra ngoài, Nhung Ngạn vẫn luôn bám sát theo anh, nói cái gì mà, Chu Mạc rất lợi hại, hắn muốn đi theo anh… Chu Mạc không thấy α yếu đuối chỗ nào, nhưng lại không đuổi được Nhung Ngạn.

Mới đầu có chút không quen, sau đó Chu Mạc không bận tâm nữa, chỉ cần không vướng chân anh là được.

Hai người cứ thế mà tạo thành một tiểu đội, Nhung Ngạn ngày nào cũng đến tìm anh mặc nắng mặc mưa, sau này Chu Mạc phát hiện, Nhung Ngạn rất lợi hại, α cũng rất lợi hai, tay không có thể giết chết tang thi, một cước cũng có thể đá bay đầu chúng.

Hai người cứ như vậy mà cạnh nhau hơn hai tháng, Chu Mạc chậm rãi quen với Nhung Ngạn, anh cũng biết Nhung Ngạn là α cấp S, tuy rằng làm bạn với α cấp S là một điều không thể tin nổi, nhưng ngày nào Nhung Ngạn cũng tới tìm, anh cũng dần coi hắn là bạn.

Mãi cho đến sau này bị Nhung Ngạn cường bạo, anh vẫn không hiểu nổi, đường đường là một α cấp S, có rất nhiều Ω hoặc β thích hắn, tại sao hắn cứ muốn anh, nhất định phải là anh? (Anh là vợ ảnh, ok?)

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, anh cũng sớm cảm thấy Nhung Ngạn có chỗ không đúng, nhưng là anh quá ngu ngốc hay là do quá tin tưởng hắn, thực sự coi hắn là bạn.

Nhung Ngạn vẫn luôn thích thân mật với anh, thỉnh thoảng ôm anh, cùng anh trò chuyện. Chu Mạc vẫn nghĩ đối với ai Nhung Ngạn cũng như vậy, cũng tạo nên thói quen được Nhung Ngạn ôm, thi thoảng bị hắn sờ mông (o.0), anh cũng đều không bận tâm.

Đến lúc được 2 tháng kể từ ngày hai người quen nhau, Nhung Ngạn đột nhiên trở nên nôn nóng. Chu Mạc phát hiện hỏi hắn mới biết, bởi vì tầng 20 có một Ω cấp S phát tình.

Chu Mạc lúc đó chỉ ôm hắn an ủi, thậm chí Nhung Ngạn ôm cứng anh làm phiền trên người anh, anh cũng nhịn. Giờ suy nghĩ lại, lúc Ω cấp S phát tình quá mức nguy hiểm, sẽ khiến α bị rối loạn, cho nên họ đều có sẵn thuốc ức chế, sao có khả năng phát tình ở nơi có nhiều α như vậy.

Có lẽ lúc ấy Nhung Ngạn đã không nhịn được, Chu Mạc có thể cảm nhận được Nhung Ngạn chậm rãi tiếp cận anh, đến gần anh, khiến anh thả lỏng cảnh giác, để anh chủ động thích hắn. Nhung Ngạn chắc cũng không nghĩ rằng Chu Mạc ngu ngốc đến mức ấy, cũng sẽ không nghĩ tới, anh sẽ không ở bên bất kì α hoặc Ω nào.

Chu Mạc vẫn nhớ ngày hôm đó, Nhung Ngạn cởi bỏ mặt nạ giả dối, cũng là lần đầu tiên hắn cường bạo anh.

Đêm đó, Nhung Ngạn bị một Ω cấp S phát tình tới gõ cửa, tín tức tố α tăng vọt, mắt đỏ ngầu lên tầng 10 gõ cửa phòng Chu Mạc, ôm anh vừa hôn vừa sờ loạn.

Chu Mạc giật mình vội đẩy Nhung Ngạn ra, nhưng khí lực lúc phát tình của α quá lớn, anh bị hắn áp lên tường mà hôn môi, Chu Mạc trợn mắt cố sức đẩy hắn ra.

Nhung Ngạn rời khỏi anh, thở dốc, đáng thương nói hắn vô cùng khó chịu, lại muốn nhờ Chu Mạc giúp hắn một chút.

Chu Mạc khuyên hắn mãi không được, đến lúc cảm nhận được phân thân thô to của hắn cọ xát lên mông anh, Chu Mạc cuối cùng cũng nổi giận. Anh nói với Nhung Ngạn anh chỉ coi hắn là bạn tốt, không ngờ Nhung Ngạn lại muốn thượng anh? Chu Mạc đuổi hắn ra khỏi phòng.

Nhung Ngạn cũng đâu dễ mà bị đuổi đi như vậy, bởi thế hai người đánh nhau.

Cuối cùng vẫn là hắn chiếm thế thượng phong, kéo quần anh ra, không để ý anh phản kháng mà đè người ra làm.

Lần thứ nhất không có bôi trơn cũng chẳng có âu yếm, hậu huyệt bị xé rách, chảy rất nhiều máu, nhưng Nhung Ngạn vẫn không dừng lại, hắn lại càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa làm chết Chu Mạc. Đương nhiên cũng không làm đến khoang thất của anh, không phải hắn không nghĩ tới, mà bởi Chu Mạc không thể thả lỏng, nội bích vẫn xiết chặt lại.

Sau khi thân thể tốt hơn liền chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, trước mặt những người còn sống bị hắn làm, đó là lần thứ hai bị cường bạo. Mặc dù cách cửa thang máy pha lê, từ tầng 0 xuống đến tầng 20, cũng khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Vẫn đau, đau đến tan nát cõi lòng, tự tôn và kiêu ngạo của anh bị đánh nát bấy. Cũng từ đó Chu Mạc dần sợ hãi Nhung Ngạn, anh từ chối giao lưu với hắn, vừa thấy hắn thân thể tự động run rẩy, Nhung Ngạn cũng không kiên nhẫn nữa, cũng tháo mặt nạ người tốt xuống, cũng bỏ ngoài tai lời cầu xin của anh, một lần lại một lần làm anh…

Về đoạn video kia, cũng bởi vì tuyên bố chủ quyền, cũng tránh anh tiếp xúc người khác, còn cố ý lan rộng ra ngoài, nếu tự tôn của anh đã mất hết, thì Chu Mạc mới hoàn toàn thuộc về hắn.

Mà hai người quen nhau cũng vừa được một năm, trong một năm ấy, ngoại trừ 2 tháng trước đó Nhung Ngạn không làm gì anh, thì những tháng ngày sau đó, Nhung Ngạn đều dùng những phương thức khác nhau để giày vò anh, ôm anh, ngạo khí của anh đều bị mài mòn, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, Chu Mạc giống như chuột thấy mèo, không ngừng run rẩy xin tha.

Mãi về sau, Nhung Ngạn thường bị thượng tầng giao cho nhiệm vụ, lúc này Chu Mạc mới cảm thấy được giải thoát. Trong căn cứ có rất nhiều cơ sở ngầm của Nhung Ngạn cài để canh chừng anh. Nhung mà Chu Mạc lại có thể tự mình đi tìm vật tư, tuy rằng anh không dám bỏ trốn, nhưng anh vẫn luôn cảnh giác, cẩn thận giấu đi một phần vật tư ở nơi khác.

Thái độ Nhung Ngạn đối với anh rất khó hiểu, ngoại trừ việc trên giường cường thế bá đạo, nhưng bình thường đối xử với anh rất tốt, vật tư khan hiếm cũng sẽ đưa rất nhiều cho anh, hơn nữa còn rất quan tâm đến anh. Dù anh có cầu xin nhưng hắn cũng không chịu để anh rời đi, chỉ ôm lấy anh. Chu Mạc cũng nhiều lần hỏi hắn tại sao lại là anh, hắn cũng chỉ cười cười không trả lời. Anh cũng từng cầu xin hắn, chỉ cần không làm tình, thứ gì cũng có thể, nhưng hắn vô cùng bá đạo cố chấp. Chu Mạc cũng từng nghi ngờ, có lẽ hắn cũng thích anh… Cho đến mấy ngày trước, lần đầu tiên bị hắn khai mở khoang thất, anh mới biết tại sao hắn lại đối xử với anh như vậy.

Giờ anh cũng đã rõ, ngay lúc hắn nói anh đã hiểu ra. Hóa ra từ ngày hai người quen nhau cho đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn, cũng có thể nói, Nhung Ngạn đang trả thù anh, trừng phạt anh, trừng phạt β yếu kém này dám mở miệng khinh miệt α và Ω. Bởi vì anh từng nói:

“α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở.”

“Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ.”

Anh vốn là cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời, còn Nhung Ngạn đã sớm giăng lưới, bắt anh lại.

Nghĩ tới đây, tay cầm vô lăng không khỏi siết chặt lại, câu nói ngoan ngoãn ở căn cứ chờ hắn trở lại như ma âm không ngừng vang bên tai anh.

Chu Mạc nháy mắt cứng đờ, nhưng anh tự nhủ, cố gắng trấn định bản thân. Cứ bình tĩnh, giờ anh đã cách căn cứ Nhất Linh hơn hai nghìn cây số, anh có thể bỏ trốn được.

Lần đầu tiên chạy trốn, theo bản năng anh quay về nhà, nhưng do vật tư không đủ nên dễ dàng bị hắn bắt lại. Hiện tại, Chu Mạc không có ý định trốn về nhà, cũng không đi tới căn cứ nào nữa, một đường xuôi nam. Phía nam có rất nhiều thành thị, tang thi cũng nhiều hơn, nguy hiểm thì càng cao, nhưng nếu có thể trốn khỏi Nhung Ngạn, anh cũng bất chấp.

Mặt trời dần xuống núi, bảng chỉ dẫn ven đường ghi tên một thành phố cách đó 56 cây, Chu Mạc lái xe chạy như bay.

Buổi tối là thời điểm tang thi xuất hiện nhiều nhất, đường phố bừa bộn không ngừng vang lên tiếng gào hét gầm rú khàn khàn của tang thi. Chu Mạc trốn trong một tòa nhà cao tầng, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đường phố lít nhít tang thi, hít sâu một hơi.

Tang thi xuất hiện buổi tối gấp đôi lượng tang thi xuất hiện ban ngày, Chu Mạc không dám manh động, tang thi nhiều như vậy anh cũng không thể rời đi. Vô thanh rời khỏi khỏi cửa sổ, Chu Mạc đi tìm chỗ có thể ở qua đêm nay.

Tòa nhà này có vẻ đã được xử lý qua, tang thi không nhiều lắm. Chu Mạc cố gắng gây sự chú ý cho mấy con tang thi, đi lên tầng cao nhất, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh, quyết định đêm nay sẽ ở tạm chỗ này.

Đây là phòng của tổng tài trước đó, bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ, còn có nơi để rửa ráy, bên trong tủ lạnh đã bị cắt điện là mấy bình dịch dinh dưỡng và vài chai rượu đỏ hiếm thấy. Thân thể anh vẫn chưa tốt lắm, thức ăn bình thường cũng không tốt lắm, dịch dinh dưỡng vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Chu Mạc cắn một bình dịch dinh dưỡng, đi vào phòng tắm tắm qua một chút. Gian phòng này cách âm rất tốt, là phòng làm việc của α, tường cũng trang bị ngăn cách tín tức tố, vô cùng an toàn.

Tắm xong đi ra, tự mình thoa thuốc, chắn vài thứ ở cửa, Chu Mạc ôm kiếm ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.

Giấc ngủ này rất không thoải mái, hoặc là nói anh bị tiếng ồn nhỏ làm cho khó chịu, nhưng anh ngủ rất nông, vừa nghe có tiếng động liền mở mắt.

Nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, tiếng ma sát ngoài cửa như là có người đang cố gắng đẩy cửa ra.

Chu Mạc đứng lên, chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa.

Chương 3.2
Cửa bị đẩy ra, đồng tử co lại, kiếm bay ra, “keng” một tiếng, mũi kiếm sắc bén cắm vào đầu tang thi, nó phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, ngã rầm xuống đất.

“Mạc, ta còn nghĩ em muốn giết ta cơ.” Nam nhân máu me đầy người nghiêng cổ, một tay sờ sờ cổ mình, kiếm của Chu Mạc gần như chạm vào cổ hắn rồi bay qua.

Chu Mạc cứng người, anh không nhìn người đang tựa vào cửa, đi đến rút thanh kiếm từ đầu tang thi ra, nhìn xung quanh hít một hụm khí lạnh. Căn phòng vốn trống trơn giờ toàn xác tang thi. Mà bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng tang thi kéo đến.

Chu Mạc vội chạy vào phòng, thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Một vòng tay nóng bỏng từ phía sau ôm chặt lấy anh, cả người Chu Mạc cứng đờ, thanh âm khàn khàn khô khốc vang lên: “Nhung Ngạn, anh điên rồi sao, anh có biết anh đang kéo rất nhiều tang thi đến hay không?”

Đôi môi khô khốc của hắn như có như không hôn lên gáy anh, thanh âm nhàn nhạt không nghe ra vui buồn.

“Tại sao em lại chạy lung tung vậy, Mạc của ta. Mặc kệ em ở đâu, ta vẫn có thể tìm thấy em.”

Thân thể cứng ngắc miễn cưỡng trấn định lại, anh nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi trước đã.”

Thu thập xong đồ đạc, mở một đường máu, Chu Mạc và Nhung Ngạn vội vàng chạy.

Chân trời dần chuyển sang màu trắng, mặt trời cũng chuẩn bị ló rạng.

Bên ngoài là tiếng tang thi gào thét, nhìn tòa nhà chen chúc tang thi, hai người thở hổn hển, dựa lưng vào tường trầm mặc.

Mãi đến khi Chu Mạc khô khốc mở miệng.

“Nhung Ngạn, nếu là vì lúc trước lời tôi nói xúc phạm đến anh, nên… trả thù tôi, vậy giờ tôi xin lỗi anh, là tôi không coi ai ra gì, không giữ mồm giữ miệng…” Chu Mạc nghẹn lại, không nói ra lời.

“Lại nói, tôi bị anh cường bạo nhiều lần như vậy, anh có thể thả tôi đi không?”

Bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh đến mức Chu Mạc nghĩ rằng Nhung Ngạn không muốn trả lời.

“Ai nói ta trả thù em?”

Nhung Ngạn đột nhiên lên tiếng, thấy Chu Mạc nghi hoặc nhìn hắn, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười khiến người khác sợ hãi: “Ta yêu em mà, Mạc của ta. Em nói xem, ta sao nỡ để người mình yêu bỏ đi chứ?”

Chu Mạc vốn đã sớm biết kết quả, nhưng lại không ngờ hắn trả lời như vậy, nụ cười của hắn khiến anh phát run, thấy Nhung Ngạn chậm rãi đi tới muốn ôm anh, Chu Mạc vội lùi lại, quay người nhảy lên mái nhà.

Ánh mắt anh đỏ ngầu, đôi mắt sợ hãi giờ tràn đầy phức tạp nhìn thẳng vào hắn, nhưng trong phút chốc lại trở nên lạnh lùng quyết tuyệt.

“Nhung Ngạn, đừng ép tôi. Nếu anh còn cưỡng ép tôi nữa, tôi sẽ nhảy từ đây xuống.” Chu Mạc thở hổn hển, dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn thái dương đang dần ló rạng, quay đầu cười với Nhung Ngạn, nụ cười kia rất thoải mái mà tiêu sái, đó là nụ cười mà trước giờ Nhung Ngạn chưa từng thấy.

“Nếu như cuộc sống sau này vẫn còn bị anh đùa bỡn, tôi tình nguyện từ nơi này nhảy xuống làm thức ăn cho tang thi.”

Thanh âm khàn khàn khô khốc gõ lên tim hắn, thấy trong mắt anh có hận ý, cùng với nhiều cảm xúc mà hắn nhìn không hiểu.

Nhưng hắn vẫn im lặng, bình tĩnh nhìn Chu Mạc.

Nếu không phải tín tức tố α tỏa ra nồng đậm để lộ tâm trạng của hắn lúc này, ai cũng nghĩ hắn thực bình tĩnh.

Có thể Chu Mạc phát hiện, cũng có thể là anh không muốn phát hiện.

Chu Mạc nhìn thái dương đỏ rực treo giữa trời, tậm trạng kích động dần trở nên bình tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhung Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng.

“Được, ta đồng ý với em, em hãy xuống dưới trước đã.”

Chu Mạc tất nhiên không dễ tin tưởng, ai biết lúc anh xuống dưới Nhung Ngạn có đè anh xuống trừng phạt hay không.

Nhưng thái độ lần này của hắn rất hòa hoãn, lời hắn hứa hắn nhất định sẽ làm được, bất quá hắn có một yêu cầu, là Chu Mạc phải về căn cứ với hắn, phía nam quá nguy hiểm.

Chu Mạc đương nhiên hoài nghi sau khi trở về căn cứ Nhung Ngạn sẽ không bỏ qua cho anh.

Nhung Ngạn trầm mặc, cuối cùng nói cho anh biết nhiệm vụ lần này của hắn.

Lần này hắn xuống phía tây thành phố này, cách đây khoảng 3km có một sở nghiên cứu, đến đó đón một vị giáo sư nổi tiếng, vị giáo sư này cũng là β. Nhung Ngạn cũng nghe phong thanh, biết được vị giáo sư này đã tìm được thứ để ngăn chặn bệnh độc tang thi, cũng có khả năng nghiên cứu ra thuốc để cứu loài người. Nhung Ngạn cũng nói cho anh nhiệm vụ lần trước, cũng là đi đón mấy vị giáo sư đến căn cứ Nhất Linh, mấy vị giáo sư cấp cao của Hoa quốc cũng tụ họp lại để nghiên cứu vắc xin phòng bệnh.

Hắn tìm Chu Mạc, ý không cần nói cũng biết. Nếu căn cứ chế ra vắc xin, người sống trong căn cứ sẽ được tiêm thuốc đầu tiên.

Chu Mạc do dự, nhìn dưới lầu tối om cùng tiếng gào thét của tang thi, suy nghĩ một chút, nếu tình hình này có thể kết thúc… Anh thu chân lại, ra hiệu đồng ý.

Nhưng Chu Mạc vẫn đề phòng Nhung Ngạn, hắn sảng khoái lùi về sau hai bước, bảo trì khoang cách giữa hai người.

Thấy Nhung Ngạn không đến gần mình, Chu Mạc mới an tâm ngồi bệt xuống một bên.

Nhung Ngạn nói, hắn đã phát ra tin tức cho tiểu đội của hắn, họ sẽ nhanh chóng đến tìm hai người.

10h sáng, phía xa truyền đến tiếng nổ cùng tiếng súng, ba chiếc xe cường lực chạy tới. Loại xe này Chu Mạc chưa từng thấy, giống như xe tăng loại nhỏ, nhưng tốc độ có vẻ nhanh hơn nhiều. Trên mui xe có α cầm súng hoặc mũi thương, chem giết tang thi.

Tiếng động quá lớn khiến tang thi ùn ùn kéo tới, ba chiếc xe dừng dưới lầu, Nhung Ngạn nhấn tai nghe, bảo với Chu Mạc, họ muốn hai người theo dây thừng leo xuống.

Đến lúc an toàn đứng trên nóc xe, Nhung Ngạn nhìn lỗ tai đỏ ửng của người kia mới buông anh ra. Nhóm α cùng nhau chào hỏi, còn có mấy người cười hì hì gọi Chu Mạc là chị dâu.

Nhung Ngạn nhìn vẻ mặt của Chu Mạc, chậm rãi giới thiệu, đây là Chu Mạc, người sống sót cùng căn cứ với chúng ta.

Mấy α ngơ ngác nhìn nhau, đơ người nhìn Chu Mạc lạnh lùng mở nóc xe chui vào.

Máy tên vừa gọi Chu Mạc là chị dâu hỏi Nhung Ngạn sao không đem người về làm chị dâu luôn đi, lại đẩy người ta ra xa thế làm gì.

Nhung Ngạn híp mắt cho mỗi tên một quyền, cũng chui vào trong xe.

Mấy α trên mui xe chém giết tang thi chạy tới, đá một cước vào người tang thi đang muốn bò lên, mở một đường máu chạy về hướng tây.

Chu Mạc ngồi vào xe mới biết, Nhung Ngạn không cùng đi tìm vị giáo sư kia, mà là khi biết anh bỏ trốn cũng chạy đi tìm anh.

Nhung Ngạn vào xe, cũng không làm phiền Chu Mạc, mà đến buồng lại nói chuyện cùng α lái xe đi về hướng tây đến Sở nghiên cứu XX.

Dọc đường, bởi vì thân xe quá nặng nên tốc độ cũng không nhanh lắm, chậm chạp đi tới Sở nghiên cứu. Trong xe phần lớn là vũ khí, bởi vậy mà dọc đường họ vẫn phải dừng lại để tìm xăng dầu và thức ăn. Mỗi lần tìm vật tư là một cuộc tàn sát đẫm máu lại diễn ra, bởi vì nhóm α nói anh không đủ mạnh nên Chu Mạc chỉ có thể ngồi trong xe chờ đợi, anh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ.

Nếu như bầy tang thi quá đông Chu Mạc cũng sẽ chạy tới giúp đỡ, cũng thêm một phần sức giết tang thi. May mắn là ba năm tận thế này nhóm α đã rèn luyện đủ để mạnh mẽ, hầu như không có thương vong. Rời khỏi nơi tiếp tế, nhìn đám tang thi càng lúc càng xa, cả bọn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chu Mạc thở hổn hển, cố gắng để bình ổn hô hấp, giờ anh mới hiểu tại sao α đều có thể ở tầng 20 vậy rồi, cái gì cũng có lý do của nó, số lượng tang thi họ giết hôm nay bằng số lượng tang thi anh giết cả tháng, mà tay vung kiếm cũng đã tê rần.

Nhìn nhóm α thở hổn hển như trâu, Chu Mạc chợt thấy, thực ra α cũng không đáng ghét đến vậy.

Mãi đến khi gặp được vị giáo sư kia, nội tâm Chu Mạc lại có chút cảm thương với họ.

Vị giáo sư β này họ Tống, gọi là Tống Nghiêm. Anh vốn nghĩ mấy vị giáo sư đều thường rất già, không ngờ giáo sư này rất trẻ, mới 45 tuổi, chưa kết hôn, cũng rất thanh tú.

Dù sao giáo sư thì vẫn là giáo sư, vị Tống giáo sư này tính tình rất tệ, thường hùng hổ hổ hổ mắng nhóm α là đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, khiến cả đám tức đến đỏ bừng mặt mũi cũng không dám phản bác, bởi Tống giáo sư này, tương lai có thể cứu sống toàn bộ nhân loại.

Mỗi lần Tống giáo sư mắng nhóm α, Chu Mạc đều không tự chủ mà nhìn Nhung Ngạn. Nhưng khuôn mặt hắn lúc nào cũng trưng ra nụ cười ôn nhu nhàn nhạt nhìn về phía anh, bỏ ngoài tai tiếng mắng chửi, ánh mắt vẫn chỉ dõi theo Chu Mạc. Anh dời đi ánh mắt. Từ lần trước Nhung Ngạn đáp ứng yêu cầu của anh, đối phương liền tỏ vẻ xa cách, không có việc gì thì chỉ chăm chú nhìn anh. Chu Mạc cảm thấy như vậy còn tốt hơn bị động tay động chân.

Giáo sư này, cả hành vi lẫn lời nói đều vô cùng bất mãn với nhóm α.

Ví dụ, đi một tuần là có thể đến được căn cứ Nhất Linh, nhưng giờ đã gần 9 ngày, bọn họ mới đi được hơn  nửa quãng.

Bởi vì Tống giáo sư này, lúc thì muốn đến thành phố phụ cận tìm thuốc,lúc thì lại tìm thiết bị, mà việc vào thành tìm vật tư sẽ có rắc rối gì, tất nhiên là nhóm α lại tiêu diệt tang thi.

Mỗi ngày tiêu diệt vài sóng tang thi khiến nhóm α khổ không thể tả, bọn họ tuy là α nhưng cũng là con người, cần phải nghỉ ngơi, sao có khả năng chém giết hàng ngày được, nhóm vũ khí số lượng lớn cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nếu có ai trong nhóm α kháng nghị, giáo sư Tống sẽ nói: “Nếu không có loại thuốc/thiết bị này, việc chế tạo vắc xin phòng bệnh không thành công cậu sẽ chịu trách nhiệm sao?” Nhóm α nghẹn lời, dù gì thượng tầng của căn cứ cũng đã hạ lệnh, tất cả đều nghe theo giáo sư Tống.

Tậm trạng lúc nhóm α đối mặt với giáo sư Tống rất mơ hồ, không kể đến chuyện này, còn một chuyện khiến nhóm α hận không thể bóp chết anh ta.

Vị giáo sư này không những muốn đi tìm vật tư mà còn muốn tự thân đi tìm. Nếu anh ta ở trong xe, bọn họ có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối mà việc tiêu diệt tang thi cũng thoải mái hơn nhiều. Nhưng nếu anh ta tự đi tìm, bọn họ không những phải tiêu diệt tang thi mà còn phải bảo vệ anh ta, nhưng giáo sư rất ghét nhóm α, trực tiếp chỉ định Chu Mạc, dù sao anh cũng là β, để anh trở thành người bảo vệ của vị này.

Thế nên, Chu Mạc đảm nhận việc bảo vệ giáo sư Tống, nhóm α thì bảo vệ vòng ngoài để đảm bảo lúc nhóm α chém giết, nếu có nguy hiểm Chu Mạc cũng có thể ra tay hỗ trợ.

Khi đó, giáo sư Tống sẽ trào phúng: “Úi dào, đây là α cấp S/A đây sao, ta thấy cũng chẳng bằng một β.” tăng thêm giá trị thù hận cho Chu Mạc.

Cứ như vậy vài ngày, Chu Mạc phát hiện ra một chuyện kì lạ, hoặc là nói, có vài chuyện khiến anh cam thấy khó có thể tin được.

Thứ nhất, bọn họ giống như nam châm, đi đến đâu sẽ kéo tang thi đến đấy, mặc kệ chỗ này lúc trước có tang thi hay không, cũng mặc kệ họ cẩn thận như nào, không chút tiếng động đi tới, khứu giác của tang thi sẽ tự động nhạy lên, như là ngửi được mùi của bọn họ, từ xa kéo tới.

Chu Mạc cảm thấy vô cùng khó hiểu, lúc trước khi anh một mình ra ngoài tìm vật tư, anh cũng sẽ cẩn thận, phần lớn có thể tránh được tang thi, nhưng giờ mặc kệ họ trốn chỗ nài, mũi tang thi cũng sẽ như mũi chó mà đánh hơi thấy bọn họ.

Còn một chuyện nữa mà Chu Mạc cảm thấy không thể hiểu nối, bởi vậy anh từng thử nhiều lần, cũng vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Tiểu đội Nhung Ngạn có 9 người, phần lớn là α đỉnh cấp S, có hai α cấp A, một trong hai người họ, một sử dụng vũ khí, một có bộ não thiên tài có thể truyền tải thông tin. Cùng nhau tìm vật tư có 8 người, để lại một α cấp A truyền thông tin  để ý xe cộ.

8 α sẽ để Chu Mạc và giáo sư và giữa bảo vệ hai người, dù tang thi có nhiều bao nhiêu cũng sẽ có lỗ hổng. Lúc α đang chiến đấu cùng đám tang thi, Chu Mạc chợt thấy một đám vọt tới, anh căng thẳng chuẩn bị xuất thủ tiêu diệt nhưng giáo sư Tống lại kéo anh ra chỗ khác.

Chu Mạc tưởng anh ta sợ, vì vậy mà che chở anh ta, chuẩn bị rút kiếm giết một con tang thi đang tới gần, nhưng cảnh khiến anh ngạc nhiên nhất chính là tang thi kia gào thét lướt qua hai người, nhào tới nhóm α.

Chu Mạc sững sờ, tang thi đó như không phát hiện ra hai người, đều xông về nhóm α. Anh cảm thấy khó tin,  thậm chí đầu óc trống rỗng không hiểu gì, nhờ có giao sư đẩy anh một cái để anh phục hồi lại, nhảy ra giết tang thi. Chu Mạc tuy không rõ nhưng vẫn nghe lời giáo sư, lần thứ hai chạy tới chỗ nhóm α chém giết một đợt tang thi mới.

Lấy được thiết bị thuận lợi về xe, Chu Mạc vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng giáo sư cũng không nói gì, vẫn như cũ mà cười nhạo nhóm α đang mệt gần chết .

Từ đó về sau, mỗi lần đi lấy vật tư, mỗi lần giết tang thi, Chu Mạc và giáo sư đều thử thí nghiệm, cứ tránh khỏi vòng vây của nhóm α, thì đều phát hiện, tang thi cứ vẫn lướt qua hai người như không thấy, nối tiếp nhau nhào tới nhóm α.

Đến tận ngày thứ mười, tại bệnh viện X, nơi tập trung nhiều tang thi nhất, giáo sư Tống rốt cuộc nói, tất cả vật tư đều đã đủ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lại đi tìm đủ đồ ăn và nước uống, 3 chiếc xe cùng chạy về căn cứ.

10 ngày này, coi như là 10 ngày mà nhóm α chiến đấu cực khổ nhất, may mắn là không ai gặp chuyện gì, nếu không, họ sẽ trực tiếp giết chết giáo sư Tống.

Giáo sư, Chu Mạc, Nhung Ngạn và một α tài xế ngồi một xe, Nhung Ngạn ngồi ghế trước cùng α lái xe, Chu Mạc và giáo sư Tống ngồi phía sau.

Khoảng giữa có ngăn cách âm, hiệu quả rất tốt, phía trước và sau ngăn bằng một tấm pha lê, tiếng nói chuyện đằng sau phía trước không nghe được.

Phần lớn phía sau chất đầy vũ khí cùng lương thực.

Chu Mạc nhìn chằm chằm vào vật tư ngây người.

Đột nhiên có người đá đá vào chân anh, Chu Mạc quay đầu lại, là giáo sư.

Anh ta nhìn Chu Mạc, nhịn không được: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Anh ta vì câu này mà đã nhịn mấy ngày, giờ không chịu được mà nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Chu Mạc lắc đầu.

Giáo sư Tống thở dài một hơi, tức giận, lườm anh một cái, dựa lưng vào ghế, nhắc lại: “Thật không? Có chắc là không muốn hỏi gì?”

Chu Mạc chần chừ gật đầu.

Giáo sư Tống thỏa mãn gật đầu, hắng giọng, lưu loát nói cho Chu Mạc suy đoán của anh ta.

Đại khái là, anh ta cũng đã nghiên cứu bệnh độc kia, cho rằng thế giới này sẽ trải qua một đợt thanh lý, mà chủ yếu là thanh lý α và Ω.

Chu Mạc vốn ít nói, cũng không hỏi tại sao, chỉ tiếp tục nghe giáo sư nói.

Anh ta dừng lại, thấy Chu Mạc không hỏi gì, hừ một tiếng tiếp tục.

Giáo sư cho rằng, bệnh độc này là do một β nghiên cứu ra, vì không chịu được áp bức từ α và Ω, cũng không thể chấp nhận β sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử, cho nên mới nghiên cứu ra bệnh độc để tiêu diệt α và Ω. Tiếc là người kia nghiên cứu bệnh độc chưa đủ kĩ đã đem ra ngoài, chính hắn ta cũng chết trong miệng tang thi. Nghe ngữ khí của giáo sư, người tạo ra bệnh độc này anh ta có quen biết.

Người kia ở phương diện nghiên cứu chế thuốc rất có thiên phú, nhưng hắn không ngờ rằng bệnh độc còn chưa phát triển hắn, phải mất ba năm mới trở nên thành thục, nếu hắn ta chưa chết, nhìn thấy nhiều đồng bào β chết trong miệng tang thi như vậy, e rằng cũng sẽ nghiên cứu thuốc giải, chỉ tiếc, cuối cùng hắn ta cũng biến thành tang thi.

Chu Mạc nhíu mày, giáo sư Tống liếc anh rồi tiếp tục.

Bệnh độc khi chưa phát triển hoàn toàn khi tiến vào người, sẽ khiến người bệnh biến thành tang thi, tang thi cắn người, dù là α, Ω hay β cũng sẽ nhiễm bệnh, không có dấu hiệu và phát sinh quá đột ngột, tất cả đều bị nhiễm bệnh, bao gồm cả β.

Nhưng giờ lại có chuyển biến tốt, sau khi thí nghiệm, anh ta phát hiện bệnh độc đã phát triển hoàn toàn, trở thành bệnh độc của chỉ α và Ω, còn β giờ đã an toàn.

Mà tang thi nhận biết ABO qua tín tức tố, tín tức tố của α và Ω trong mắt chúng vô cùng quyến rũ. Trước khi bệnh độc thành thục, chúng có thể ăn bất cứ thứ gì, thế nhưng khi đã phát triển hoàn tàn, chỉ có α và Ω mưới là thức ăn ngon nhất.

Mà tang thi chỉ ăn thịt người, động vật và thực vật lại không đụng đến nên mắc bệnh cũng chỉ có nhân loại. Mà trong mắt bệnh độc đã trưởng thành, chỉ có tín tức tố của α và Ω mới khiến chúng đói bụng, còn β bị xếp vào cùng nhóm động vật và thực vật.

“Nói như vậy, hóa ra β cũng bị tang thi ghét bỏ ha ha..” Dứt lời, giáo sư nở nụ cười.

Chu Mạc cũng đã hiểu, nghĩ lại mấy ngày trước anh và giáo sư đều bị tang thi “bỏ rơi”. Chu Mạc có chút bối rối, chậm rãi tựa lưng vào ghế, anh có chút vui vẻ, cũng hơi kích động, kích động vì β sẽ không phải trốn đông trốn tây, nhưng trong lòng lại mơ hồ bất an cùng khó chịu, nghĩ tới α và Ω sẽ trở thành đại tiệc của tang thi, hóa ra anh cũng chẳng thoải mái như vậy, còn có chút khó chịu chẳng nói nên lời.

Giáo sư Tống hiểu những gì anh đang nghĩ, vỗ vỗ vai Chu Mạc.

“Yên tâm, tôi không phải người tạo ra bệnh độc tang thi kia, nhân loại trên địa cầu cũng đã quá ít rồi, đặc biệt là β không có năng lực, vì β tôi sẽ cố hết sức để chế tạo ra vắc xin phòng bệnh, để trái đất quay về lại như cũ. Hơn nữa, rất nhiều nơi trên thế giới cũng có tình trạng này, còn vắc xin phòng bệnh, tôi nghĩ β mới là mấu chốt, có lẽ cũng phải chiết xuất từ người β. Kết thúc chuyện này, người sống sót trên thế giới sẽ coi trọng β. Tuy rằng β còn rất ít, nhưng họ sẽ không biến mất, thế giới sẽ tốt đẹp lại thôi.”

Nhìn Chu Mạc đang ngẩn người, anh ta đột nhiên kề sát vào anh, tư thế hai người có chút ám muội.

“Cậu có một chân với tên α lãnh đọa kia sao?” Tống giáo sư bát quái hỏi, thấy Chu Mạc tai đỏ bừng lắc đầu, anh ta tỏ vẻ đã hiểu vỗ vỗ vai anh.

“Tôi cảm thấy hắn ta rất thích cậu, cả ngày lúc nào cũng nhìn cậu, cậu xem, giờ còn đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu đó. Ha ha, ánh mắt hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi kia kìa. Tôi nghĩ hắn ta cũng phát hiện tang thi không cắn β rồi, toàn bộ tiểu đội này có mỗi hắn ta hơi thông minh, đám còn lại đúng là một lũ lợn.”

Giáo sư Tống nằm vật ra ghế, Chu Mạc hé mắt, nhìn vào gương chiếu hậu.

Đôi mắt hẹp dài nâu nhạt thấy anh lập tức tràn đầy ý cười rực rỡ. Dường như đang tỏa sáng.

Chu Mạc nhìn Nhung Ngạn, từ ngày tận thế cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên anh bình thản đến vậy.

Nhân loại có hy vọng sống, thế giới sẽ tốt lên, phải không?

Bonus
(Lời tác giả: Câu chuyện đến đây kết thúc, nhưng nghĩ chút, lại thêm vài từ đi.)

Trở lại căn cứ, Tống giáo sư muốn Chu Mạc trở thành vệ sĩ cùng phụ tá riêng của anh ta, cùng anh ta tới phòng nghiên cứu xuống tầng 26 dưới lòng đất. Chu Mạc đồng ý, anh cũng muốn góp chút sức mình vì nhân loại.

Nhung Ngạn cũng đồng ý, thực ra, hắn không có lý do gì không đồng ý.

Lúc trở về căn cứ, hắn cùng giáo sư đã bàn qua, cũng biết đại khái mọi chuyện.

Chu Mạc xuống tầng 26, bởi vì hạn chế, nếu anh không muốn, Nhung Ngạn ở tầng 20 sẽ chẳng thể thấy anh.

Hắn đến bên Chu Mạc, dịu dàng ôm lấy người đang cứng đờ trước mặt, hắn biết Chu Mạc không muốn thấy hắn, may là lúc này anh không né hắn.

Nhung Ngạn cẩn thận hôn lên trán anh, chậm rãi hôn nhẹ lên môi, ôn nhu mà thành kính.

“Mạc, xin lỗi. Ta chờ em…”

Trước lúc thang máy khép lại, thấy khẩu hình của nam nhân nói ra ba chữ kia, Chu Mạc rũ mắt che đi đôi mắt ửng hồng, cùng trái tim đang loạn nhịp.

Mặc kệ khó khăn trắc trở, thế giới cũng sẽ trở lại như ban đầu, tất cả mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn, không phải sao?

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro