TKPB (15)

(Chưa beta)

Phương Tư Dật hút hơi thuốc cuối cùng, sau đó ném điếu thuốc xuống dùng chân dập tắt, “Về rồi, mở cửa đi, tôi muốn đi tắm.”

Lâu Mặc bước tới ấn dấu vân tay, cửa mở ra, hắn không vào, ra hiệu cho Phương Tư Dật nhập dấu vân tay, Phương Tư Dật lắc đầu, “Tạm thời không cần, có cậu ở đây, tôi cũng sẽ không bị nhốt ở ngoài.”

Anh ta nói rất chắc chắn, khẩu khí này, giống như Lâu Mặc đã nói với anh ta rất nhiều năm trước: “Có tôi ở đây, nhất định sẽ giúp cậu thực hiện giấc mơ của mình.”

Lúc đó Phương Tư Dật đã từ chối, nhưng hiện tại Lâu Mặc lại không thể.

Lâu Mặc đi theo Phương Tư Dật và vào cửa, hắn ngồi trên ghế sô pha phòng khách nhìn Phương Tư Dật đi vào phòng tắm. Phương Tư Dật bước vào liền đóng cửa lại, ngay sau đó vang lên tiếng nước.

Lâu Mặc ngồi trên sô pha không nhúc nhích, Phương Tư Dật không đem quần áo, bên trong cũng không có khăn tắm, hắn đoán Phương Tư Dật sẽ gọi hắn. Chắc chắn rồi, không quá mười phút, giọng nói của Phương Tư Dật từ phòng tắm phát ra: “A Mặc.”

Lâu Mặc đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm nói: “Tôi ở đây, sao thế?”

Phương Tư Dật nói, “Tôi không đem khăn tắm, cậu lấy giúp tôi một cái được không?”

Lâu Mặc đáp “Được”, quay vào tủ lấy ra một bộ áo choàng tắm sạch sẽ, đặt lên giá trên cùng ở ngoài cửa phòng tắm, lại gõ cửa, “Áo choàng tắm để ở cửa, tôi về phòng, cậu tự mình ra lấy đi.”

Hắn vừa xoay được nửa người thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bàn tay ấm áp siết chặt lấy cổ tay hắn. Lâu Mặc mất cảnh giác, cả người bị lôi vào phòng tắm.

Phương Tư Dật không khỏa thân như tưởng tượng, phía trên anh ta mặc một chiếc sơ mi tráng, hai chân để trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi. Phương Tư Dật rất gầy, làn da trắng nõn nên cách ăn mặc này nhìn anh ta quyến rũ khó tả. Cả người anh ta đè lên thân thể Lâu Mặc, hai chân trắng nõn ở trên chân Lâu Mặc cọ sát, cọ ra một cỗ hoả khí trên người Lâu Mặc.

Đàn ông là động vật nửa thân dưới, câu này nói không sai, Lâu Mặc trong lòng có chút không chịu nổi, dục vọng trên thân thể là thật, hơi nóng từ toàn thân truyền đến bụng dưới, hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu thở hổn hển.

Phương Tư Dật ôm Lâu Mặc, vòng tay qua cổ hắn, hơi nóng trong miệng phả ra khắp cổ, thè lưỡi liếm vành tai Lâu Mặc, thì thầm: “Người cậu tìm đẹp hơn tôi?”

Lâu Mặc cau mày, ham muốn ban đầu mãnh liệt ban đầu đã biết mất phân nửa, trong tiềm thức hắn không muốn so sánh Phương Tư Dật và Tống Yến.

Phương Tư Dật nói: “Xin lỗi, đã khiến anh đợi lâu, … Bây giờ em về rồi, sau này anh chỉ được phép gặp em, thôi không nghĩ đến người khác nữa, được không?”

Ý của Phương Tư Dật rất rõ ràng – Không suy nghĩ, không tra hỏi.

Lâu Mặc không có thoải mái giống như tưởng tượng, hắn thậm chí không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào. Phương Tư Dật ở bên cổ hắn nói, “A Mặc, em đã từ bỏ cơ hội làm việc tại một công ty điện ảnh tốt nhất của Mỹ để về nước ổn định cuộc sống là vì em rất nhớ anh, anh không vui sao?”

Lâu Mặc nghe thấy giọng nói trầm thấp của mình, “Rất vui.”

Phương Tư Dật không lên tiếng, lặng lẽ dựa vào vai Lâu Mặc, tần suất dao động trong lồng ngực chồng lên nhịp đập của Lâu Mặc, một lúc sau anh ta mới nói: “Anh sinh khí sao?”

Lâu Mặc không hiểu sinh khí này có nghĩa là gì, chỉ nói: “Không tức giận.”

Phương Tư Dật không giải thích, cứ như vậy ôm Lâu Mặc dựa vào tường, an an tĩnh tĩnh..

Đối diện với bầu không khí ấm áp như vậy Lâu Mặc chỉ cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không phải là không có cảm xúc gì. Những gợn sóng li ti lướt nhẹ qua mặt hồ trái tim, nhẹ đến mức không thể nắm bắt, nhẹ đến nỗi Lâu Mặc cảm thấy sợ hãi, hắn yêu thầm mười sáu năm, cũng không biết cảm xúc ban đầu còn lại bao nhiêu.

Phía nam có rất nhiều đồi núi, khu vực đoàn phim của Tống Yến quay ngoại cảnh cũng là ở giữa những ngọn đồi xen kẽ.

Đầu hè, cây cối trên đồi tươi tốt, nhìn rất có sức sống, chỉ là nóng, vừa oi vừa nóng, qua một lúc lâu sẽ khiến người ta cảm thấy khó thở. Hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, Tống Yến, còn có một nam diễn viên khác đang theo nam chủ Đường Liệt lên núi tìm người, bọn họ vừa đi vừa gọi tên nữ chính, vừa hét tên nữ chính, lên xuống nhiều lần ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, nóng đến mức khát khô cổ họng.

Nếu là bình thường Tống Yến cũng sẽ không cảm thấy gì, bởi vì khi còn nhỏ có cực khổ nào cậu chưa từng trải qua, cậu từng vì đi nhặt vỏ chai rỗng trên núi giữa trời nắng 36, 37 độ mà ngất xỉu sau đó lăn xuống một cái hang, ở trong đó một ngày một đêm không ra ngoài được, như thế cũng đều vượt qua được thì chút khó nhọc này có tính là gì. Nhưng mà hiện tại không giống, cậu đang mang thai.

Bất kể nam nữ, cơ thể mang thai đều yếu ớt như nhau, không chịu được nóng lạnh, nếu không vừa ý thì cơ thể sẽ biểu tình, chỉ đi mấy chuyến, Tống Yến cũng đã cảm thấy quá sức.

Đường Liệt là người đầu tiên phát hiện ra cậu có điều gì đó không ổn, anh nhanh chóng ra hiệu với Âu Dương Vương, “Dừng một chút.”

Anh đỡ lấy Tống Yến, biểu tình lo lắng hỏi cậu: “Sao thế? Chỗ nào khó chịu?”

Tống Yến sắc mặt tái nhợt, đứng không nổi, dựa vào cánh tay Đường Liệt khó khăn lắc đầu, “Làm phiền anh đỡ tôi ngồi một chút, chắc là bị say nắng thôi.”

Đường Liệt không nói hai lời liền đỡ cậu đến ngồi dưới dù che nắng, Tiểu Lâm chuẩn bị đá viên rồi bọc trong khăn, vừa ngồi xuống liền trườm lên trán cậu. Đường Liệt từ trong bình giữ lạnh lấy ra một chai trà bưởi Tống Yến nói sản phẩm đại ngôn lần trước, vặn mở nắp chai đưa cho cậu.

Tống Yến uống một ngụm liền đặt xuống, “Cảm ơn, làm phiền anh rồi, tôi muốn uống chút nước ấm.”

Đường Liệt tìm nơi nào có nước nóng, tiểu Lâm từ bên cạnh lấy ra một cái cốc giữ nhiệt, đưa cái khăn bọc đá viên cho Đường Liệt, “ Làm phiền thầy Đường giúp anh tôi trườm một chút.”

Đường Liệt nhận lấy, đè khăn lên trán Tống Yến. Để phù hợp với nhân vật trong kịch bản Tống Yến hiện tại để tóc dài, một vài nhúm tóc ướt đẫm nước và dính vào da thịt trên trán, Đường Mặc vươn tay giúp cậu gạt tóc sang một bên, khi tay chạm vào da thịt anh có thể cảm nhận được cơ thể Tống Yến hơi run lên, lông mi khép hờ khẽ động, tựa như có cánh quạt âm thầm quạt vào tim Đường Liệt.

Sau khi uống một ít nước ấm Tống Yến cảm thấy khá hơn, Âu Dương Vương bước tới, cau mày nói: “Cậu sao rồi? Không được thì quay về nghỉ ngơi đi, cảnh quay của câu tôi sẽ điều chỉnh lại sau.”

Tống Yến thật sự không cố gắng được nữa chỉ đành nói, “Cám ơn đạo diễn Âu, tôi đi ngủ một giấc, cảnh quay buổi tối hẳn là không vấn đề gì.”

Âu Dương Vương còn chưa lên tiếng, Đường Liệt đã nói: “Đạo diễn Âu, chúng ta nghỉ một ngày đi, dự báo thời tiết nói nhiệt độ hai ngày này rất cao, vùng đồi núi buổi tối có thể mưa dông, chúng ta nếu tiếp tục quay sẽ không an toàn.”

Âu Dương Vương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi, vậy hôm nay chúng ta nghỉ, cảnh buổi tối sẽ rời sang tối mai, hôm nay chúng ta đến đây thôi,  mau thu dọn đồ đạc trở về nghỉ ngơi.”

Mọi người nghe tin đều vô cùng vui vẻ, bầu không khí u ám ban đầu loáng cái đã biến mất toàn bộ. Tống Yến ngẩng đầu nhìn Đường Liệt, Đường Liệt cũng đang nhìn cậu, ánh sáng sau lưng chói lên làm cho Tống Yến nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, cũng không muốn nhìn rõ, cậu quay mặt đi sau đó cùng tiểu Lâm xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro