TKPB (19)

“Tiên sinh, vậy món này hai vị có muốn dùng không?” Người phục vụ hỏi.

Phương Tư Dật thu tay về, “Để xuống đi.”

Món khai vị lần lượt được bày ra trên bàn, Tống Yến vẫn đang nhìn về phía cách đó không xa, nụ cười trên môi không hề phai nhạt. Phương Tư Dật nhìn càng ngày càng chói mắt, trong mắt là trần trụi khiêu khích, nhưng lúc này anh ta lại không thể làm gì được, yết hầu chuyển động lên xuống, nhịn đến khó chịu.

Lâu Mặc sắc mặt cũng không tốt lắm hắn ở cùng Tống Yến gần bốn năm, hắn cho rằng bản thân mình rất hiểu cậu, việc tặng điểm tâm kia thực sự không giống như việc Tống Yến sẽ làm.

Lâu Mặc nóng lòng muốn biết Tống Yến nghĩ gì, càng không thể hiểu được hắn lại càng cáu kỉnh, sự thiếu kiên nhẫn này hoàn toàn được biểu hiện ra bên ngoài, điều đó cũng khiến hắn không có thời gian để ý đến tâm tình của Phương Tư Dật nữa.

Hai người đều có phiền muộn trong lòng, tâm tư không hề đặt lên món ăn trên bàn, lại không thể rời đi, không khí bàn ăn liền chẳng còn chút vui vẻ nào.

“Đây là mục đích của cậu?”

Tống Yến thu hồi ánh mắt nhìn Đường Liệt, “Cái gì?”

Đường Mặc cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hứng thú hỏi: “Cậu đây là đang cố tình chọc tức bọn họ?”

Tống Yến ngừng lại, đáp: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy sao?” Đường Liệt đột nhiên cúi đầu dựa gần vào cạo, nhẹ giọng nói: “Có muốn tôi giúp cậu không?”

Tống Yến: “Giúp tôi cái gì?”

Đường Liệt: “Giúp cậu chọc tức bọn họ.”

Tống Yến: “Giúp thế nào?”

Đường Liệt chớp chớp mắt, “Tin tôi, tôi đã ra tay nhất định hiệu quả gấp đôi.”

Tống Yến nghĩ cũng thấy buồn cười, Đường Liệt cái gì cũng không biết nhưng lại nói muốn giúp cậu. Có điều Tống Yến không ngăn cản, hôm nay chuyện này là do cậu khởi đầu, nhìn dáng vẻ Phương Tư Dật nhất định là rất ghét cậu, lại thêm một chút nữa thì có thể thành cái dạng gì?

Thấy cậu không có phản đối, Đường Liệt nói: “Đợi chút nữa cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”

Tống Yến: “Được.”

Người phục vụ mang các món tráng miệng và món khai vị đến, các món tráng miệng được đặt trong một chiếc đĩa sứ trắng đặc biệt, giữa đĩa có một cái vách phình ra để chia đĩa thành hai ô. Bánh có hai màu, một trắng và một xanh tách biệt đặt ở hai bên trái phải, dành cho hai người ăn.

Đường Liệt cầm chiếc thìa nhỏ lên, múc một thìa chiếc bánh màu xanh lá cây đưa đến bên miệng Tống Yến: “ Hương vani, thử một miếng đi.”

Tống Yến sửng sốt, sau đó mở miệng cười, ngậm bánh vào miệng, nhai kỹ nuốt xuống, chân thành khen ngợi: “Ngon quá.”

Đường Liệt không đổi thìa, lại xúc một thìa khác đưa vào miệng mình, sau đó giơ tay còn lại lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau khóe miệng Tống Yến, nói: “Cậu bây giờ thử nhìn lại sắc mặt hai người đó xem, có phải càng dễ chịu không?

Tống Yến nhìn sang, quả nhiên là vô cùng sảng khoái!

Cậu không nhịn được lại muốn cười, hít sâu một hơi rồi kìm lại, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Đường Liệt nói: “Đừng vội cảm ơn, trả lời tôi một câu.”

Tống Yến: “Từng ngủ rồi.”

Đường Liệt dừng lại, “Cậu có biết tôi muốn hỏi cái gì?”

Tống Yến ngẩng đầu lên và nhìn anh chằm chằm, “Tôi không muốn nói dối anh, tôi đã ngủ với Lâu Mặc bốn năm, chúng tôi vừa mới chia tay cách đây không lâu.”

Đường Liệt sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì, một lúc sau mới định thần lại, hỏi: “Bởi vì Phương Tư Dật?”

“Đúng, mà cũng không hẳn,” Tống Yến nói, “Tôi có thể ngủ với Lou Mo bốn năm, vốn dĩ là vì Phương Tư Dật, tất nhiên chia tay cũng là vì anh ta.”

Nói đến đây, cậu cũng nên cảm ơn Phương Tư Dật, nếu như không có Phương Tư Dật, một diễn viên nhỏ như cậu, làm sao có tư cách tiếp cận Lâu Mặc, nghĩ lại, hành vi vừa rồi của cậu trong mắt của Phương Tư Dật không chừng đang cảm thấy dơ bẩn đi.

Tống Yến: “Nhưng mà tôi không cam tâm a, muốn cướp người về, anh nói xem có thể thành công không?”

Đường Liệt: “…” Tim đau.

Tống Yến tự giễu cười, “Đùa thôi, hắn không thích tôi, lấy lại thì cũng có thể làm gì? Để dành ăn Tết được sao.”

Đường Liệt không nói, ánh mắt rời trên người cậu tràn đầy sự thống khổ . Tống Yến không chịu nổi ánh mắt như vậy, cúi đầu ăn mấy miếng,  lại từ trong túi lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt đưa qua, “Đúng rồi, quà sinh nhật.”

Đường Liệt mở miệng, hiển nhiên không ngờ hôm nay lại nhận được quà, anh vui vẻ cầm lấy mở ra, đó là một chiếc đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng có giá trị năm chữ số, anh cũng nhận ra đây là chiếc mới nhất thương hiệu này mới ra mắt nửa năm trước, hiện tại trong nước vẫn chưa bày bán.

Tống Yến nói: “Tôi nhờ một người bạn ở nước ngoài mua giúp, không biết anh có thích không, không thích cũng nhận nha, tốt hơn tôi sợ cũng không mua nổi đâu.”

Một chiếc đồng hồ với mức giá này quả thực không xứng với một diễn viên như Đường Liệt, nhưng là do Tống Yến tặng, đừng nói là một chiếc đồng hồ, dù chỉ một viên đá vụn, anhcũng có thể coi nó như bảo vật.

Anh cẩn thận lấy đồng hồ ra khỏi hộp, tháo chiếc đồng hồ sáu số cũ trên cổ tay ra, đeo chiếc đồng hồ mới vào, nâng cổ tay lên với Tống Yến, “Thế nào?”

Tống Yến: “Nhìn rất hợp với anh.”

Đường Liệt vô cùng để ý, còn không quên khen ngợi, “Mắt nhìn của cậu tốt.”

Tống Yến: “Anh thích là được.”

Tống Yến không nhắc đến chuyện quá khứ giữa mình và Lâu Mặc, Đường Liệt cũng không hỏi nữa, cả hai vừa thưởng thức bữa ăn vừa nói chuyện ở phim trường vô cùng vui vẻ, bữa ăn xem ra rất thoải mái. Mà ở bên còn lại mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược.

Thức ăn trước mặt Lâu Mặc cũng không ăn được mấy miếng, thứ mà hắn bình thường thích ăn hôm nay vào trong miệng lại có chút đắng chát, lồng ngực như bị một hòn đá lớn đè lên, khiến hắn gần như khó thở. Trước mắt hắn lúc này toàn là hình ảnh Tống Yến ăn đồ ăn  Đường Liệt đút, bọn họ vui vui vẻ vẻ nói chuyện, thân mật như vậy.

Hắn hoàn toàn không hiểu ra, tại sao một người mới không lâu trước còn cùng hắn ôm ôm nói nói, vì sao chớp mắt một cái liền có thể bày ra vẻ mặt giống như vậy với một người đàn ông khác. Càng nghĩ đến đây, Lâu Mặc càng cảm thấy khó chịu, lồng ngực uất ức, giống như một vụ cá cược mà thất bại mà hắn đã giấu kín nhiều năm, lại không có tư cách quay lại, quả thực muốn đem hắn giày vò đến chết.”

Đồng dạng cảm xúc đó còn có Phương Tư Dật, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông theo đuổi mình hơn mười năm bị người khác cướp đi, trong lòng anh ta cũng phiền muộn không kém gì Lâu Mặc.

Nhưng Phương Tư Dật là người rất biết cách nhẫn nhịn, nếu không sẽ không thể có được thành tựu như ngày hôm nay, anh ta ngay cả thắc mắc cũng không có chứ đừng nói đến ồn ào, chỉ cố gắng thu hút sự chú ý của Lâu Mặc, “A Mặc, trong tay tôi có hai kịch bản, cậu có muốn xem không?”

Lâu Mặc không trả lời ngay lập tức, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ kia không thoát ra được, Phương Tư Dật không đê ý lại tiếp tục nói : “Hai kịch bản này đều có đoàn đội chế tác lớn, tôi lần này về thực sự là còn có một nhiệm vụ, đó là chọn diễn viên trong nước cho hai bộ kịch bản kia, A Mặc, tôi muốn hợp tác với cậu.”

Lâu Mặc cuối cùng cũng định thần lại, nói: “Hợp tác? Phim Mỹ?”

Phương Tư Đật nói: “Đúng vậy, hai kịch bản đó đều do đội ngũ chế tác nổi tiếng nhất nước Mỹ thực hiện, đều cho tôi rồi, bảo tôi chọn một bộ hợp tác, tôi đề xuất muốn chọn một diễn viên trong nước, bọn họ đồng ý rồi, A Mặc, đây là cơ hội tiến vào thị trường điện ảnh nước Mỹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro