TKPB (21)
(Chưa beta)
Lâu Mặc đứng trong bãi đậu xe, dựa vào một bên hút thuốc.
Hắn không nghiện thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng trong lòng phiền muộn mới hút một điếu, lúc trước ở cùng Tống Yến hắn cũng không hay hút thuốc như vậy, gần đây lại có vẻ như số lần bắt đầu tăng lên.
Phương Tư Dật đi tới, “Cậu còn không? Cho tôi một điếu.”
Lâu Mặc đưa thuốc lá qua, “Sao lại lâu như vậy? Trong bụng khó chịu?”
“Không sao.”
Phương Tư Dật ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, hút một hơi thật mạnh, dùng tay bùng đi tàn thuốc.
Lâu Mặc lặng lẽ quan sát từng động tác trôi chảy của anh ta, đợi anh ta từ miệng nhả khói ra rồi, mới nói: “Cậu trước đây không hút thuốc.”
Lúc trước tự mình lăn lộn mang theo kịch bản phim của mình chạy khắp nơi, tìm nhà đầu tư, lôi kéo tài trợ, ở trên bàn rượu bị chuốc rượu đến nỗi cả người nhũn như bùn vẫn phải khúm núm như một con cẩu, Phương Tư Dật đều không hút thuốc, hiện tại lại đã thuần thục như vậy, Lâu Mặc không hiểu.
Phương Tư Dật chỉ cười nhẹ, ngậm cái đầu thuốc trong miệng, mơ hồ nói: “Một người từng sống bên ngoài nhiều năm như vậy, cậu sẽ không hiểu.”
Lâu Mặc không hiểu, hắn là thiên chi kiêu tử, có gia thế, cuộc sống giàu có, còn chưa tốt nghiệp đã được công ty giải trí đào đi, bộ phim đầu tiên xuất hiện đã vẻ vang, cho nên hắn sẽ không thể hiểu được khổ sở Phương Tư Dật đã từng trải qua, cả đời này thất bại duy nhất của hắn có lẽ là đối với Phương Tư Dật cầu không được, nhưng mà cái loại thất bại này đối với Lâu Mặc bây giờ mà nói dường như cũng không đáng quan trọng.
“Ừm,” Lâu Mặc trả lời, “Vất vả rồi.”
Khô khan.
Đây không phải là câu trả lời mà Phương Tư Dật muốn nghe. Anh ta vừa rồi ở trong nhà vệ sinh bị người ta chọc tức, muốn nói với than khôt với Lâu Mặc, nói về những năm ở nước ngoài cuộc sống đều không được như ý, nhưng mà vừa mới bắt đầu đã bị Lâu Mặc đẩy xuống.
Phương Tư Dật đã nản lòng.
A Mặc, cậu vẫn còn thích tôi chứ?
Phương Tư Dật muốn hỏi nhưng anh ta không dám, chỉ cần máy chém trên đầu còn chưa rơi xuống, thì vẫn còn hy vọng.
Trên đường về, Phương Tư Dật nói: “Tôi xem được một cân nhà, cách đây không xa, hôm nào cậu cùng tôi đi xem, nếu được liền giao tiền đặt cọc.”
“Được.” Lâu Mặc nói.
“Chúc mừng sát thanh, đến đến đến, muốn tặng hoa liền tặng, muốn ký cũng đều ký!”
“Ồ, đến rồi đến rồi! Đường lão sư, Tôn lão sư, giúp tôi ký một cái tên, tôi rất thích hai người!”
“Đường lão sư, tôi cũng muốn! Hy vọng sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác!”
“Đường lão sư, Đường lão sư, có thể cùng tôi chụp một bức ảnh không, mẹ tôi rất thích anh!”
Bộ phim truyền hình “Phiêu bạt Thượng Hải” kết thúc với cảnh ôm nhau của hai nhân vật chính Đường Liệt và Tôn Tâm Di, hôm nay chính thức sát thanh, tất cả diễn viên cùng nhân viên công tác đều tụ tập ở phim trường cùng nhau trải qua đoạn thời gian ngăn ngủi cuối cùng, Tống Yến cũng đang ở đây.
“Thầy Tống, chụp với tôi một tấm ảnh nha, tôi rất thích anh.”
Một cô gái nhỏ cầm điện thoại di động đứng trước mặt Tống Yến, có chút ngượng ngùng, Tống Yến nhận ra cô ấy là một trợ lý trang phục ở phim trường, thân hình nhỏ nhắn, nhìn ra mới khoảng mười tám mười chín tuổi.
“Được.” Tống Yến cầm lấy điện thoại di động của cô, hơi cúi thấp người nhìn màn hình điện thoại, cô gái nhỏ cúi người cười xấu hổ, ngượng ngùng tạo dáng chữ V về phía máy ảnh.
“Một, hai, ba, cười.”
Tống Yến chụp liên tiếp hai ba tấm rồi mới đem trả điện thoại cho cô gái, “Nhìn xem, thích không?”
Tiểu cô nương nà có dám thật sự nhìn ảnh, vội vã chắp tay nhận lấy, cúi đầu liên tục nói: “ Cảm ơn cảm ơn, tôi rất thích.”
“Được rồi, chúc em cuộc sống thuận lợi vui vẻ, sau này có cơ hội lại cùng nhau hợp tác.”
“Được, được,” cô gái nhỏ bị kích động đến mức nói không rõ trôi chảy, cầm lấy điện thoại thoả mãn rời đi.
Sau đó, lại có thêm mấy nhân viên công tác cùng vài diễn viên nhỏ đến chụp hình với Tống Yến, ký tặng, có người còn muốn cậu quay một đoạt video chúc phúc ngắn, cậu đều đáp ứng. Bận rộn gần nửa tiếng, người cuối cùng cũng rời đi gần hết, Tống Yến ốm hoa đến bên ghế, muốn ngồi xuốn nghỉ ngơi một chút, Chu Tử Lâm cũng đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Bọn họ nói lát nữa đi ăn cơm, anh có đi không? “
Vì không có ai thông báo cho cậu, có nghĩa là không phải ai cũng đi, cho nên Tống Yến đoán chỉ là mấy người thường ngày thân thiết với Chu Khải Lâm cùng nhau tụ tập thôi, vì thế cậu lắc đầu, “Tôi có việc rồi, không đi được.”
Chu Tử Lâm nhìn chằm chằm cậu một hồi, dùng cùi khuỷu tay mảnh khảnh của mình đụng đụng vào cánh tay cậu, “Này, anh có phải là không thích tôi không?”
Tống Yến lặng lẽ tránh sang một bên, “Cô không phải đang có tin đồn với Lâu Mặc à?”
“Đúng a, thế nào anh ăn dấm?”
“Cô nghĩ nhiều rồi,” Tống Yến nói, “Ta đối với cô không có hứng thú đó.”
“Chậc chậc, anh thật biết cách khiến người ta thương tâm,” Chu Tử Lâm to mắt nhìn cậu, “ Tôi lại không xấu, tại sao một hai người đều không thích tôi, cũng không phải muốn kết hôn với mấy người, chơi một chút không được sao?”
Tống Yến nói: “Đều? Còn ai vậy?”
“Lâu Mặc,” Chu Tử Lâm nói, “Tôi vốn dĩ muốn cùng anh ta diễn giả làm thật, không ngờ anh tay đưa tôi đến nơi quay đầu liền đi qua một gian khác, anh nói xem anh ta có phải nơi nào đó không được hay không?”
Không được? Đừng nói đùa, Lâu Mặc được hay không Tống Yến không biết sao?
Tống Yến liếm môi, lấy một chai sữa chua trong túi xách đưa cho Chu Tử Lâm, “Trời nóng, uống một chút đi.”
Tống Yến ở trên phim trường rất lãnh đạm, hầu như không quá thân thiết với bất kỳ ai, đột nhiên nhận được đồ uống từ cậu, Chu Tử Lâm ngây một một lúc không kịp phản ứng, “Cảm, cảm ơn.”
“Không có gì.” Tống Yến cũng lấy ra một chai khác, mở nắp đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó đột nhiên nghiêng người đến bên cạnh Chu Tử Lâm thấp giọng, “Chuyện của cô với Lâu Mặc là công ty mấy người đồng ý đi?”
Chu Tử Lâm là cái nhị khuyết (*), Tống Yến ‘khều’ một chút cô ta liền rối lên, cái gì cũng nói ra hết : “Đúng vậy, tự tôi làm sao dám, anh ta là ảnh đế đó.”
(二缺:thiếu não và thiếu mắt nhìn.)
Tống Yến gật đầu tán thành, “Cùng anh ta xào một cái tin, liền có được tài nguyên một năm, cô như vậy phải cẩn thận quý trọng đó.”
Chu Tử Lâm lấy tay chống cằm, khổ não nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Lâu ảnh đế cứ không nóng không lạnh, tôi một tháng cũng không gặp anh ta lấy một lần, đào đâu ra tin tức mới a.”
“Sao cô không chủ động hẹn anh ta?” Tống Yến nói, “Hắn là ảnh đế đó, ca vị so với cô cao hơn bao nhiêu, lẽ nào cô còn ngồi yên vọng tưởng núi hạ mình tới tìm cô?”
Chu Tử Lâm nghe xong ánh mắt liền sáng lên, “Đúng vậy, núi không tới tìm ta, vậy ta đi tìm núi.”
Cô vỗ đùi, “Cứ vậy đi, tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho quản lý, đúng lúc hôm nay sát thanh, buổi tối hẹn Lâu Mặc đi ăn cơm.”
“Xuỵt!” Tống Yến che miệng lại, Chu Tử Lâm lập tức ngậm miệng lại, nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười ngốc.
“Cô đừng quá khoa trương.” Tống Yến nhẹ giọng nói, “Còn nữa, quản lý của cô bên kia . . . .”
“Tôi biết tôi biết,” Chu Tử Lâm nháy mắt với cậu, đôi mắt to tròn không biết đã chớp bao nhiêu lần, “Tôi không ngốc, chuyện này là tôi tự mình nghĩ ra, quản lý nếu biết được tôi đem bí mật này kể ra ngoài còn không phải sẽ lột da tôi à. Đương nhiên là thế!”
Chu Tử Lâm nghiêm khắc nhấn mạnh: “Anh cũng không được nói ra đâu đó, chuyện của tôi với Lâu ảnh đế, trừ anh ra, không được nói với ai đâu đó.”
Tống Yến gật đầu, “Yên tâm , tôi không phải loại người đó.”
Tôi điên mới nói ra a, Tống Yến nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro