ꢾ𓍢ִ໋12
Đến chủ Nhật – đồng thời cũng là ngày chụp ảnh tuyên truyền, câu lạc bộ đã chốt được ra hai đề tài: một cái là học đường, cái còn lại là cổ trang.
Trang phục của đề tài học đường là đồng phục màu xanh trắng phổ biến nhất, tuy chẳng được xinh lung linh giống những bộ được đặt may riêng, nhưng vẫn mang lại hiệu quả quay chụp cực kỳ tốt.
Pháp Kiều đăm đắm Minh Hiếu trong bộ quần áo ấy, cậu dường như lại nhìn thấy được một Minh Hiếu của thời cấp Ba, ký ức bị phủ đầy bụi bặm cuồn cuộn hiện về.
Học kì sau của năm lớp Mười một quy định một tuần phải học hai tiết Thể dục, có không ít lớp trùng tiết với nhau, lớp Pháp Kiều và Minh Hiếu trùng hợp học chung một tiết suốt cả học kì.
Thời tiết dần trở nên oi bức, những khi đến giờ Thể dục, mọi người ùa nhau giắt áo đồng phục lên khung thành trong sân vận động như ong vỡ tổ.
Phần lớn các bạn nam ít hay để ý đến tiểu tiết, không ai nghĩ ra mẹo đánh dấu lên áo đồng phục, cũng vì vậy mà tình trạng lấy nhầm xảy ra vô cùng thường xuyên, nhiều chiếc áo của bọn con trai đều bị truyền tay mà mặc.
Pháp Kiều có vẽ hình ngôi sao năm cánh bằng bút dạ đen ở phía trong tay áo trái. Trước đây cũng từng có bạn cùng lớp lấy nhầm của cậu, nhưng lần nào Pháp Kiều cũng tìm về được, thế là dần dà, mọi người đều biết rằng chiếc áo có vẽ sao năm cánh đó là của ai, tình trạng cầm nhầm không còn xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cái ngày hôm ấy, sau khi tiết Thể dục kết thúc, Pháp Kiều cất bước đến khung thành lấy áo như thường lệ, cậu vẫn tìm được chiếc áo có vẽ cánh sao kia, nhưng kí hiệu hình sao lúc này lại nằm ở mép trong tay áo phải, có lẽ người nào đó đã lấy nhầm của mình mất rồi.
Những chiếc áo khác đều được mọi người lục tục lấy đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cái này, Pháp Kiều ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ áo đồng phục, cậu cười giễu bản thân không khác gì kẻ si tình, cái gì cũng nghĩ đến Minh Hiếu cho bằng được.
Pháp Kiều thò tay vào trong túi với ý định xem thử có thứ gì đó tiện bề tìm ra chủ nhân của nó dễ hơn không, cuối cùng lôi ra được một tấm thẻ học sinh tích hợp thẻ cơm, mà tên chủ sở hữu nó lại là thứ xuất hiện trong tâm trí cậu vô số lần, quả nhiên là người ấy.
Pháp Kiều cầm áo khoác xuất phát đến lớp Minh Hiếu, lúc đến cửa lớp, cậu nhờ một cậu học trò đi vào gọi anh, Pháp Kiều nghe thấy tiếng hô thật to của cậu bạn mà mình không quen biết ấy: “Minh Hiếu, Pháp Kiều tìm nè.”
Trong trường, Pháp Kiều vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý, hồi đầu là vì thành tích, sau này thì vì xu hướng tính dục.
Cậu học trò nọ vừa nói xong, Pháp Kiều để ý rằng ánh mắt của những người xung quanh lập tức hội tụ lên người cậu, tiếng cười nói ồn ào cũng dần dần im bặt.
“Pháp Kiều là ai cơ?” Minh Hiếu thắc mắc hỏi một câu.
Lúc này, học sinh trong lớp anh mới lớn tiếng đáp, giọng điệu mang theo đôi phần chế giễu và chọc ghẹo: “Thì là cái cậu con-nhà-người-ta mấy nay nổi ơi là nổi đó, thích bạn tốt của mình đó, đồng…”
Chữ “đồng” nhấn âm thật mạnh, còn nói biến điệu đi, lời còn chưa trót lọt khỏi môi, lòng ai nấy cũng đã tự hiểu rõ, chỉ trong phút chốc, tiếng cười khúc khích dồn dập vang lên, cũng có người lên tiếng cản, ngăn không cho đám người này tiếp tục đùa cợt nhảm nhí như thế nữa.
Kể từ khi bị công khai xu hướng tính dục, Pháp Kiều chẳng bao giờ để những lời đàm tiếu này trong lòng, nhưng khi đứng trước mặt Minh Hiếu, cậu lại thấy vô cùng lo lắng và bất an.
“Học ra học, chơi ra chơi, bớt nói lại đi.” Minh Hiếu chau đầu mày chặn họng đám người đó lại, thật lòng anh không ưa nổi cảm giác bỡn cợt như thế.
Minh Hiếu có nghe loáng thoáng chuyện xảy ra dạo gần đây, nhưng anh không quá chú tâm đến nó, cũng không rõ cậu học sinh giỏi này tìm đến mình là vì nguyên nhân gì, Minh Hiếu chỉ đành đứng dậy đi ra ngoài.
Pháp Kiều thấy anh đã mặc chiếc áo xanh trắng lên người, thật lòng chỉ muốn mau mau tốc chiến tốc thắng, cậu không muốn đem lại chút phiền hà nào cho Minh Hiếu, “Bạn ơi, cậu nhìn thử tay áo trái giúp mình, trong tay áo có hình ngôi sao phải không?”
“Gì cơ?” Đột ngột bị hỏi một câu như thế, Minh Hiếu ngớ cả người, anh nói thầm, đương nhiên là có rồi, bởi vì tôi tự tay vẽ nó cơ mà, làm vậy mới không bị người khác cầm nhầm áo chứ.
Minh Hiếu làm theo lời Pháp Kiều, nhấc tay rồi vạch cổ áo trái ra xem, quả thật có một ngôi sao, Minh Hiếu đăm chiêu nhìn một hồi mới tỉnh hồn, ngôi sao này vẽ rất chỉnh tề, vả lại hình vẽ của anh phải nằm bên tay áo phải mới đúng.
“Cậu cầm nhầm áo rồi.” Pháp Kiều quan sát nét mặt của Minh Hiếu, thế là biết ngay cái áo đó đích xác là của mình, Pháp Kiều chìa áo ra trả lại cho anh.
“Xin lỗi anh bạn nhá, tôi cũng vẽ sao năm cánh trên tay áo.” Minh Hiếu tranh thủ lúc giải thích bèn lật đật lột áo đồng phục ra trả cho cậu, rồi lại cười bả lả, “Tôi còn tưởng mình làm rơi thẻ cơm rồi chứ, không ngờ là cầm nhầm, mất mà vẫn tìm lại được nó thích thật.”
“Không sao.” Vành tai Pháp Kiều từ từ lan sắc đỏ, cậu nhận lấy áo của mình, thậm chí còn cảm nhận được độ ấm từ cơ thể anh còn vương trên chiếc áo.
“Sao thế? Nhìn đến độ ngơ ngác rồi à?” Minh Hiếu chìa tay quơ qua quơ lại trước mặt cậu.
“Đâu có.” Pháp Kiều bị kéo về hiện thực, cậu quen miệng chối ngay, môi khẽ mím lại, chột dạ dời mắt đi.
“Chắc cậu chưa thấy tôi mặc đồng phục bao giờ đâu nhỉ? Đồng phục xấu thế này, tôi mặc vẫn đẹp trai tạm đúng không?” Minh Hiếu bắt đầu đắc ý vênh váo, thiếu điều xòe đuôi ra khoe như com chim công.
“Ừm, chưa thấy lần nào.” Thật ra ngoài đời mình đã thấy cậu mặc hàng ngàn, hàng vạn lần rồi, trong mơ cũng như thế, chỉ có điều cậu không hề hay biết.
“Tôi cũng mới thấy cậu mặc đồng phục lần đầu đấy, trông cũng lai láng ra phết.” Minh Hiếu kín đáo khen ngợi, anh ngắm nghía Pháp Kiều trong bộ đồng phục học sinh cấp Ba, điệu cười dịu dàng vương trên nét mặt, đây chắc chắn là hình tượng nam thần học đường con nhà người ta mà các cô nàng trung học ưa chuộng nhất, anh hỏi: “Chắc hồi cấp Ba nhiều người theo đuổi cậu lắm nhỉ?”
“Không ai hết, mọi người đều bận học cả rồi.” Điều cậu nói là sự thật, học sinh trong độ tuổi mới lớn thường không xóa bỏ mối quan hệ mập mờ mà lại thích trải nghiệm cảm giác đơn phương hơn là yêu đương, cũng như lấy nó làm động lực, cố gắng nâng tầm bản thân.
“Bầu không khí sặc mùi học hành thế à? Trường tôi cũng vậy.” Minh Hiếu đút hai tay vào trong túi, “Tôi nhớ hai đứa học cùng thành phố mà nhỉ? Cậu học trường nào?”
“Trường số 2.” Pháp Kiều chuyển sang trường số 2 học vào năm lớp Mười hai, cho nên trường cấp Ba của cậu là trường này cũng là sự thật.
“Tôi là trường số 1.” Đó giờ Minh Hiếu chẳng khi nào để ý đến chuyện bên ngoài, cùng lắm cũng chỉ được nghe nói, sau đó thì tồn đọng được chút ấn tượng mơ hồ, “Tôi nhớ khóa chúng ta có một người ít được chú ý, trường tôi năm ngoái ôm trọn giải Thủ khoa thành phố, ai ngờ đâu lại có một người bên trường các cậu được Thủ khoa khối Tự nhiên, rốt cuộc đó là ai thế?”
Pháp Kiều nhẹ tênh đáp: “Tôi.”
Minh Hiếu ít nhiều gì vẫn thấy bất ngờ, hèn nào Thành An toàn gọi cậu là học sinh giỏi siêu cấp vip pro, mặc dù cái trường này chẳng thiếu Thủ khoa, nhưng dù sao hai đứa cũng học cùng nơi, cậu lại còn thích mình, chẳng hiểu sao Minh Hiếu bỗng thấy sướng rơn cả người.
Nhưng đồng thời anh vẫn còn hơi hồ nghi, hồi trước Minh Hiếu cũng từng được nhiều người ưu tú theo đuổi, mà đã bao giờ có cảm giác thế này đâu, có lẽ đối với Minh Hiếu, Pháp Kiều quả thật có hơi không giống so với những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro