ꢾ𓍢ִ໋26

Lúc đọc được tin nhắn, Pháp Kiều bỗng không biết phải làm sao, cậu thẫn thờ nhìn về phía cửa nhưng không đi sang đó. Chốc lát sau, sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Pháp Kiều mới e dè mở cửa ký túc xá. Cậu siết chặt tay nắm cửa, bất an hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Minh Hiếu cười tủm tỉm, nói: “Mình sợ lại bị người nào đó nhấn chặn nên mới lật đật chạy tới, nhỡ đâu gây hiểu lầm chuyện gì thì khổ.”

Nghe Minh Hiếu nói vậy, Pháp Kiều tức khắc lấy lại bình tĩnh. Cậu buông tay nắm ra, bảo: “Mình không chặn cậu nữa đâu.”

“Ra ngoài đi dạo không?” Minh Hiếu tựa lưng vào khung bao cửa, nhẹ nhàng hỏi.

“Được.” Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cậu phải trực tiếp đứng ra đối mặt với vấn đề thôi.

Cả hai cùng rời khỏi tòa ký túc xá. Ánh đèn vàng hiu hắt rọi xuống lối nhỏ trong trường, gió thổi qua kẽ lá tạo thành tiếng lao xao, thậm chí còn át đi tiếng bước chân của hai người họ.

“Mình nhớ ra cậu rồi.” Minh Hiếu lên tiếng trước, ngại ngùng giơ tay gãi đầu, “Hình như cũng không hẳn là nhớ.”

“Ừm.” Pháp Kiều biết Minh Hiếu đang nói đến sự kiện kia, nhưng anh lại không nhớ cậu là nhân vật chính trong câu chuyện ấy.

“Lúc đó mình lo cho tương lai của cậu lắm, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ mình lo lắng dư thừa rồi.” Minh Hiếu đút hai tay vào trong túi, giọng điệu khoan khoái: “Cậu đường đường là Thủ khoa khối Tự nhiên toàn thành phố chúng ta cơ mà.”

“Chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ.” Dù bị bất kỳ ai trêu ghẹo, Pháp Kiều luôn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng chỉ riêng Minh Hiếu, cậu lại thấy chẳng bao giờ mình đỡ nổi.

Thấy Pháp Kiều bắt đầu mắc cỡ, Minh Hiếu thức thời dừng chủ đề, đoạn hỏi sang chuyện khác: “Lên 12 cậu chuyển sang trường số 2 à?”

“Ừm.”

Ở trường số 2 không được gặp Minh Hiếu, đến cả ảnh chụp cũng chẳng có, lòng Pháp Kiều trống vắng đến não lòng, tất thảy cũng là vì không thể nhìn thấy anh.

Nhưng dù nói thế nào, khi còn ở trường số 1, Pháp Kiều cũng chẳng gặp Minh Hiếu được mấy lần.

Pháp Kiều không mảy may thể hiện sự yêu thích anh ra bên ngoài, cũng chưa từng chủ động hỏi thăm tin tức của anh, nhưng khi các bạn nhắc đến Minh Hiếu, dù ngoài mặt vờ như không để ý, nhưng cậu vẫn lặng lẽ ghi nhớ mọi thứ trong lòng.

Mỗi lần đi ngang qua lớp Minh Hiếu sẽ vô thức đứng thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, trong lòng lại sốt vó vì không biết quần áo, tóc tai của mình đã thẳng thớm chưa, dáng đi có ngượng nghịu hay không. Dù chỉ là vài giây lướt qua, vậy mà lòng dạ cứ ngổn ngang trăm sự, dù biết rằng Minh Hiếu chẳng đời nào để mắt đến cậu.

Khi ngồi ăn cơm sẽ lia mắt tìm kiếm bóng hình của anh, trông thấy rồi lại chẳng dám ngắm lâu, chỉ cần biết Minh Hiếu đang ở đâu thôi cũng đủ khiến cậu mãn nguyện lắm rồi.

Hệt như nếu bộc lộ chút hứng thú với Minh Hiếu thì cả thế giới sẽ phát hiện bí mật thầm kín này của cậu vậy. Sự thật chứng minh, Pháp Kiều che giấu rất giỏi, chỉ cần không tiếp xúc với anh thì sẽ không ai biết được chuyện đó.

Nhưng Pháp Kiều chưa bao giờ cho rằng yêu thầm là đau khổ, cậu lấy sự yêu mến này làm động lực để bản thân trở nên tốt hơn. Chẳng ai biết được một điều, cái ngày nhìn thấy Minh Hiếu trong trường đại học, Pháp Kiều đã vui đến nhường nào.

Lên đại học, Minh Hiếu vẫn tỏa sáng chói lọi như trước kia, hoạt động nào của trường anh cũng đến góp mặt. Pháp Kiều tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh cũng chỉ vì được quang minh chính đại chụp ảnh Minh Hiếu.

Xung quanh có rất nhiều người làm như thế, Minh Hiếu hoàn toàn không để ý đến cậu, vì thế Pháp Kiều chọn âm thầm lẩn mình trong đám đông để ngước nhìn anh tỏa sáng.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Pháp Kiều biết rằng cả hai không phải là người cùng chung một thế giới, Minh Hiếu là tinh tú trên không, ánh trăng lòng biển, là sự tồn tại mà cậu mãi mãi chẳng thể nào với tới được.

Mãi mãi thu mình ở một chỗ, mãi mãi không thể đến gần Minh Hiếu.

Pháp Kiều luôn nỗ lực để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, mỗi khi muốn chùn bước, cậu luôn nhớ tới câu nói của anh: “Cứ cúi mặt xuống làm gì, ngẩng đầu lên nào.”

Ánh đèn đường khiến hai chiếc bóng đan chéo vào nhau, lúc đổ dài, lúc rút ngắn. Cậu có cảm giác chiếc bóng dưới chân như đang nói: “Bây giờ cậu tuyệt lắm, đứng kế bên Minh Hiếu luôn này”.

“Hay là cậu quen mình nhé?”

Minh Hiếu chợt nói một câu cắt đứt dòng suy nghĩ của Pháp Kiều. Cậu ngơ ngác quay sang nhìn anh, ánh mắt tràn ngập khó hiểu, Minh Hiếu có ý gì vậy?

“Cậu có muốn quen mình không?” Minh Hiếu nhìn thẳng vào mắt cậu, lặp lại lần nữa.

Pháp Kiều dừng bước, tiếng gió vù vù dường như biến mất chỉ trong nháy mắt, giờ đây chỉ còn lại mỗi nhịp đập mạnh mẽ xuất phát từ trái tim, “Là ý mà mình đang nghĩ sao?”

Trong nhận thức của Pháp Kiều, cậu và Minh Hiếu chỉ mới là bạn bè.

“Dù ngỏ lời ngay hôm nay có hơi đường đột, nhưng mình không muốn để cậu phải một mình đối mặt với những chuyện đó.”

Minh Hiếu vốn cũng không muốn gấp gáp như thế, anh còn muốn tận hưởng quá trình Pháp Kiều “theo đuổi” mình thêm một thời gian để chọc ghẹo cậu, nhưng chuyện của gã Thanh Tuấn xảy ra quá trùng hợp, Minh Hiếu chỉ đành thổ lộ trước.

“Cậu thích mình à?” Pháp Kiều không đồng ý ngay, cậu sợ Minh Hiếu nhất thời bị chủ nghĩa anh hùng làm mờ mắt.

“Đương nhiên! Không thích cậu thì quen cậu làm gì!” Minh Hiếu có thầm tự trách, đến câu “thích” mình còn chưa nói mà đã bảo Pháp Kiều đến với anh rồi, “Câu vừa nãy không tính, mình nói lại nhé.”

Pháp Kiều giành nói trước: “Mình thích cậu, chúng ta đến với nhau nhé, được không?”

Ngoài lời thổ lộ trên tin nhắn ra, Minh Hiếu lại nhận được lời tỏ tình thứ hai từ Pháp Kiều. Lòng anh chợt mềm nhũn, anh đáp: “Được.”

“Mình, mình ôm cậu được không?” Minh Hiếu có phần luống cuống, vì sờ gáy cổ quá nhiều mà bây giờ lòng bàn tay anh rịn đầy mồ hôi.

Lần này Pháp Kiều không chỉ đỏ tai mà còn nóng mặt, mắt cứ láo liên nhìn sang hướng khác, tuyệt nhiên không dám nhìn Minh Hiếu, rồi cậu ngập ngừng: “Việc này cũng cần phải hỏi à.”

“Vừa xác định quan hệ xong mà đã đòi ôm ấp, mình sợ cậu nghĩ mình không tôn trọng cậu.” Minh Hiếu tỏ ra ngại ngùng, “Cũng sợ cậu nghĩ mình thèm khát thân thể cậu nữa.”

Pháp Kiều nghe thế liền bật cười, mạch não Minh Hiếu chạy đi đâu đấy? Cậu rướn người lên, dang tay ôm lấy Minh Hiếu, “Cậu muốn làm gì cũng được hết.”

Cậu chờ mong ngày này chẳng biết bao lâu, từ lần gặp gỡ vào lớp 10 năm ấy.

Minh Hiếu ôm chầm Pháp Kiều, một tay đặt lên cổ cậu khẽ mơn trớn. Lúc lâu sau, anh đột nhiên buông tiếng thở dài.

“Sao vậy?” Hơi thở Pháp Kiều phả lên làn da Minh Hiếu.

“Không có gì, mình chỉ thấy tiếc vì những năm cấp 3 đã bỏ lỡ cậu thôi. Nếu khi ấy mình để ý tới cậu hơn, có lẽ chúng ta đã ở bên nhau được thêm vài năm rồi.”

“Không cần tiếc nuối vậy đâu, có khi cậu lại không thích mình của thời cấp 3 ấy chứ, bây giờ vừa đúng lúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro