ts ★ perfume

đoạn séc xưng anh - em th cho đỡ ngại
sơn anh
thịnh em nhưng thịnh top

1.

lê hồng sơn có một thắc mắc rằng: tại sao mùi hương trên cơ thể của cậu em mình lại thôi thúc mình tiến đến, và muốn 'chạm'.

anh từng nghĩ rằng cả cuộc đời của mình sẽ cống hiến cho âm nhạc, tạo ra những đứa con tinh thần bằng chất xám, không hề nghĩ đến sẽ có một người làm đảo lộn trật tự thế giới xung quanh anh. là một nghệ sĩ, lê hồng sơn luôn tin rằng mình luôn luôn giữ khoảng cách tối thiểu với bất kỳ ai không thuộc phạm vi an toàn của anh.

sau khi tổng duyệt livestage bốn, hầu hết mọi người đã ra về, ánh đèn sân khấu chỉ còn lại vài điểm sáng đủ soi đường đi, không còn chói lóa như vài tiếng trước, chỉ còn lác đác vài nhân viên ở lại kiểm tra máy móc thiết bị cho buổi trình diễn vào hôm sau.

anh ngồi vào góc phòng chờ, mồ hôi đổ nhễ nhại thấm hết vào áo phông trắng của chương trình nhưng miệng vẫn nhẩm lại lời bài hát mà mình vừa hoàn thành xong vài hôm trước. hồng sơn chọn một chỗ khuất, thầm nghĩ mình sẽ yên tĩnh và tập trung vào bản nhạc, nhưng một mùi hương lạ bất ngờ tấn công vào không gian, chỉ nơi lê hồng sơn đang ngồi.

người em thân thiết đứng trước mặt anh, cản mọi ánh sáng có thể chen vào góc khuất chật hẹp mà rất lâu sơn mới tìm thấy. phước thịnh khẽ đặt tay lên vai anh, dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ làm hồng sơn rùng mình.

lê hồ phước thịnh chỉ đứng đó, không nói một lời cũng không xích khoảng cách gần hơn mà chỉ lặng lẽ nhìn mái tóc trắng bạc đang run rẩy cúi mặt xuống. dù vậy, hồng sơn vẫn cảm nhận được mùi hương của nước hoa, cả mùi cơ thể của cậu em hòa quyện cùng nhau, tạo nên sự mê hoặc khó cưỡng bóp lấy buồng phổi của lê hồng sơn.

một lúc lâu, người mở lời trước là phước thịnh, chất giọng trầm ấm càng khiến sơn không dám ngẩng đầu lên, chưa có người nào khiến anh phải dè chừng đến thế, vô lý hơn đây chính là cậu em nhỏ hơn mình tận hai tuổi, nhưng sơn không biết tại sao cơ thể và khứu giác của bản thân lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

" sao anh sơn chưa về thế? ở đây chỉ còn anh với em thôi đó. " - phước thịnh dời tầm tay lên mái đầu trắng bạc tuổi bốn hai của hồng sơn, chạm như không vào sau đó rút về.

" anh...anh muốn ở lại luyện thêm, anh chưa thuộc phần lời lắm. " - nghĩ lâu cũng ra câu trả lời nhưng vì phản ứng của cơ thể nên ảnh hưởng đến làm anh lắp bắp mãi mới thành một lời hoàn chỉnh.

sơn cố gắng nghiêng người, mặt cúi xuống như muốn tập trung lại vào bài nhạc đang nghe dang dở. tiếc thay, phước thịnh lại không phải là đứa trẻ ngoan như thế, em như biết điều gì từ anh, khẽ di chuyển. hơi thở xen lẫn mùi nước hoa nam tính và cơ thể gần như luồng vào mọi ngóc nghách trong khứu giác của hồng sơn làm anh khó thở nhẹ.

anh chợt nhận ra, không ai có thể bảo vệ mình trước mùi hương đó. từ cổ thịnh, gần đến mức sơn không phân biệt được hương da hay nước hoa hay là hơi thở nồng đậm của cậu em kề sát cổ mình như hiện tại.

"vậy để em khóa cửa giúp anh nhé." - nói rồi em đi về phía cửa gỗ, đóng sầm lại như khẳng định hôm nay lê hồng sơn có chạy đằng trời cũng khó thoát được chú sói nhỏ đang tập săn mồi.

rầm!

phước thịnh đi về phía hồng sơn, anh theo phản xạ lùi lại nhưng muộn màng nhận ra mình đã ở chân tường. đến khi định thần lại đã thấy bóng dáng vừa vặn đứng trước mặt mình, sơn hít một hơi sâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một câu chuyến này mình xong đời rồi!

em tiến sát lại gần, hơi thở ấm nóng phà vào bên tai nhạy cảm làm nó đỏ bừng lên như cà chua chín mọng. hai bàn tay to lớn giữ khuôn mặt nhỏ bé từ anh, em vuốt nhẹ đôi mắt ánh nước nhưng sự chú ý lại đến đôi môi phiếm hồng. không chút do dự đưa môi lưỡi áp sát vào nhau, em càn quét mật ngọt trong miệng anh, tiếng chóp chép vang vọng đầy căn phòng thiết bị chật hẹp.

môi lưỡi triền miên làm cho anh không thể kiểm soát bản thân mình, nước bọt chảy ra từ khóe miệng không ngừng. nước mắt sinh lý chảy ra, anh đưa hai tay đặt lên vai thịnh, nó xốc anh lên dồn cả người vào bức tường, tiếp tục công cuộc khám phá khoang miệng sớm đỏ au.

tay nó không yên phận, sờ soạng hết chỗ này đến chỗ kia, chậm rãi luồng lách lên hai đầu vú non nớt chưa bám bụi trần xoa nắn khiến nơi đó cương lên in hằn lên áo phông ngoài. thịnh di dời từ môi xuống cổ tạo ra những dấu vết chỉ có mình nó thấy, cũng như đánh dấu chủ quyền bằng vết đỏ trải dài từ xương quai xanh đến vai. nó cởi áo lót dưới chiếc bàn vương vài lớp bụi để thoải mái thực hiện mưu đồ xấu xa của mình.

"t..thịnh, anh k..không chịu nổi nữa, ưm a..." - anh mất quyền kiểm soát cơ thể mình, mặc cho nó đặt anh lên bàn, cởi chiếc áo mỏng cùng quần jeans, chừa mỗi chiếc boxer đơn phương độc mã sót lại trên thân thể trắng muốt.

"suỵt, anh chỉ cần rên thật lớn. còn lại cứ để em." - nó đưa tay lên miệng sơn làm dấu im lặng, còn nó cũng cởi bỏ thứ vướng víu trên người mình. chớp mắt trước mặt anh là một phước thịnh trần truồng, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như lúc mới gặp làm anh muốn từ bỏ nhưng không thành.

"này, bỏ chạy là em đánh mông đấy." - dứt câu, nó lần mò đến hai bên thịt vú đầy đặn của dân gym, hết bóp rồi lại xoa nắn, lâu còn nhéo thêm làm sơn giật bắn người nhưng không thể phản kháng. nó liếm láp, cắn xé một bên, bên còn lại dùng tay thỏa mãn. anh rên ngày một lớn, dường như đã cảm nhận được nên đã bịt chặt miệng mình, cố ngăn cho dục vọng ra bên ngoài.

"vậy là không ngoan đâu nhé. bé cưng mở ra rên cho em nghe xem nào."

thịnh gỡ tay anh ra, sao lúc này lực tay nó lại mạnh phi thường, còn anh như bị giảm đi đáng kể. nó liếm láp chán chê, tay dần mò đến khu tuyệt mật bên trong chiếc boxer mỏng dính, sờ vào dương vật sớm đã căng cứng, nóng hổi làm thịnh thêm thích thú cởi bỏ luôn phần còn lại của sơn di chuyển từ bên trên xuống dưới để ngắm nhìn lỗ nhị hồng hào của anh trai, không tự chủ được đâm một ngón vào. sơn cảm nhận được cơn đau nhói ập tới bất chợt, cảm giác đau đớn khiến anh nhăn mặt lại, nước mắt không chịu nổi nữa tuôn ra như suối nguồn như mọi tủi thân và uất ức được hiện qua làn suối nóng.

"hức, thịnh ơi, anh..đau quá." - sơn nhắm mắt lại, cơn đau nhói ở phía sau liên tục hành hạ anh. anh rơi lệ vì đau là một nhưng buồn tủi là mười.

"ôi xinh của em, đừng khóc mà, em sẽ cẩn thận hơn. ngoan, nín đi yêu ơi." - thịnh vội rút tay ra khi nghe tiếng nấc của anh, bao bọc lấy gương mặt xinh đẹp nhưng lại bị phủ đầy nước  mắt. nó hôn anh lần nữa, che đậy tiếng khóc bằng khoái cảm mà môi lưỡi mang lại.

sơn đón nhận nụ hôn nồng nàn kia, đồng thời bên má bầu bĩnh cũng có vết hồng nhạt. thịnh nhân lúc sơn sơ ý liền cho ngón tay vào lại nơi ấm. sơn trợn to mắt, lần này cũng đau, nhưng cũng mang lại một chút thoải mái. sơn lo sợ thịnh mất hứng nên chịu đựng không để cơn đau hoành hành nhưng phước thịnh nào có nghĩ thế, nó thấy anh không có phản ứng liền thêm một ngón vào, sơn không nhịn được liền rên một tiếng lớn trong khi hai đôi môi vẫn kề sát vào nhau, thịnh cắn môi sơn đến bật máu, liếm láp như trẻ con mới tập ti sữa.

hai ngón tay phía dưới bắt đầu chuyển động không ngừng, tiến độ ngày càng nhanh hơn không một lúc nào cho sơn thời gian nghỉ ngơi. anh mất kiểm soát rên lớn vì khoái cảm mang lại quá nhiều, nó chỉ mới đút thêm ngón thứ ba anh đã chịu không nổi, đầu khấc khẽ rỉ một chút dịch trắng đục.

cảm thấy anh đã dần quen với tốc độ của mình và kích thước của ba ngón tay. nó dùng nước bọt của sơn làm bôi trơn lên dương vật của mình. thịnh bới móc thêm vài lần nữa bằng tay trong hang động của sơn, mỗi lần là mỗi nhịp chạm đến tuyến tiền liệt làm anh mất đi lý trí, chỉ còn tiếng rên rỉ và lời nói không thành thốt ra từ miệng sơn.

"cục cưng, em tiến vào nhé?"

hồng sơn bừng tỉnh, vội xua tay vì kích thước của thứ kia to lớn hơn anh tưởng. anh mơ hồ cảm thấy nó có thể đâm xuyên qua bụng anh.

"ưm a, đừng...đừng cho vào, sẽ rách mất."

"không đâu, em sẽ nhẹ nhàng nhất có thể."

thịnh từ từ đưa dương vật căng cứng vào bên trong hang động ẩm ướt, cảm giác thõa mãn xâm chiếm tâm trí nó, khiến nó muốn một lần lút ván với cái động nhỏ này.

"đừng mà thịnh, aaa.."

sơn ngửa mặt lên mà rên rỉ chịu đựng sự dày vò và kích thích của thứ to lớn kia mang lại. nhịp nhấp từ từ tăng lên, sơn muốn thở cũng không kịp với tốc độ hông của thịnh. mỗi lần va chạm lại mang thêm tiếng động nhạy cảm làm người nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

tốc độ ngày càng nhanh, bọt trắng xuất hiện tại nơi đâm rút không ngừng cũng đủ để thấy sức trẻ dữ dội như thế nào. cuối cùng, thịnh bắn vào bên trong sơn đợt tinh dịch nóng ấm mang đậm mùi chiếm hữu tình dục giữa thịnh và sơn. nó muốn thấy anh trong tình trạng này và không ai có thể thấy.

sơn gục tại bàn, thở hổn hển vì một đọt sóng tình dồn dập ập đến. anh mặc kệ chất lỏng trắng đục kia từ từ thoát ra khỏi mông thịt, anh cảm thấy hai mắt mình nặng trĩu, chỉ muốn ngủ thiếp đi để qua giấc mơ tình ái này.

"sơn yêu, em đưa anh về nhà em nhé." - phước thịnh mặc lại quần áo cho sơn, chỉ có chiếc boxer là không mặc, nó nhét vào túi quần như vừa vớt được trân bảo. ánh mắt giả vờ thơ ngây của nó lại tấn công sơn và anh thề chưa bao giờ anh có thể cưỡng lại vẻ mặt như cún con đó nên đành buông xuôi, bằng lòng cho nó bế anh theo kiểu công chúa ra xe riêng và đưa anh về nhà nó, trong kế hoạch của nó không chỉ ở phòng thiết bị mà còn vô số nơi khác. và một trong số đó chính là nhà của lê hồ phước thịnh.

.

.

.

.


.




.



.

end, rảnh thì ra extra của cnay nhe

lần đầu nổ quả bom séc trên acc này, người quen xin đừng quan tâm pls...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro