Day 18: Xin lỗi vì tiêu đề quá dài :'(

Tôi sẽ pha cho cậu một ly với hy vọng rằng cậu sẽ trả tôi bằng cả trái tim mình
Tựa đề tiếng anh: 𝚒 𝚖𝚊𝚍𝚎 𝚢𝚘𝚞 𝚊 𝚍𝚛𝚒𝚗𝚔 𝚒𝚗 𝚑𝚘𝚙𝚎𝚜 𝚝𝚑𝚊𝚝 𝚢𝚘𝚞'𝚍 𝚙𝚊𝚢 𝚖𝚎 𝚠𝚒𝚝𝚑 𝚢𝚘𝚞𝚛 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝.
Tác giả: aguerobaam

𝚂𝚞𝚖𝚖𝚊𝚛𝚢:
Bartender! Khun AU nơi Khun cố gắng rủ Bam đi chơi với anh ấy nếu cuối cùng anh có thể làm được đồ uống yêu thích của cậu.
*Bartender có thể hiểu nôm na là người pha chế nhưng đây là Khun pha chế rượu nha.




"Vậy cậu nghĩ như sao?" Khun thì thầm đầy quyến rũ, giọng trầm và chế nhạo, dùng 2 ngón tay trượt một vesper qua quầy, "Lần này anh đã làm được chưa?"

Bam nhướng mày với ly cocktail trước mặt - nó rõ ràng và tĩnh lặng, chỉ được trang trí bằng một mẩu kim tuyến màu cam. Sang trọng và đơn giản.

Cậu ấy thích nó trông như thế nào, nhưng lắc đầu và cười khúc khích với bartender hiện đang dựa vào quầy, dự đoán câu trả lời của cậu ta. "Tôi sợ rằng anh lại thua tôi một lần nữa thôi," là tất cả những gì cậu ấy nói.

Khun cười toe toét, mắt sáng long lanh. "Anh chắc chắn rằng sẽ làm đúng vào lần sau."

"Tôi sẽ uống nó vậy," Bam tiếp tục, đưa ngón tay quanh vành ly martini, đưa lên miệng nhấp một ngụm trước những từ mà cậu ấy đã quen nghe hàng tuần.

Khun cười, giọng nhẹ nhàng và êm dịu khi anh ấy quay đi, và Bam thích thú với âm thanh đó.

Cậu ấy hy vọng Khun sẽ sớm đoán được.

Dù gì thì cũng đã được 3 tháng rồi.

-

Đêm đầu tiên nó xảy ra, 3 tháng trước, cậu ấy vừa bỏ đi sau một cuộc họp dài, đầu đập thình thịch và kích thích sâu trong da, cảm giác như cậu đã hoàn toàn lãng phí thời gian của mình và bây giờ đang rất cần một thức uống để làm dịu thần kinh.

Cậu thấy mình đang rẽ trái thay vì phải như bình thường, và đi dạo trên hai con phố dưới ánh đèn đường vàng và thấy mình đang đứng ngay bên ngoài một quán bar nằm giữa con phố vắng vẻ.

Dấu hiệu không phải là một đèn neon ồn ào khó chịu. Thay vào đó, nó chỉ đơn giản là những chữ cái nhỏ trên bảng hiệu, một "Agnis Bar", và Bam thấy mình đang ngó qua cánh cửa đôi bên trong để xem.

Nội thất tối và quyến rũ, an toàn với một vài điểm sáng màu vàng chiếu sáng ghế. Nó có vẻ yên tĩnh, một vài khách hàng ngồi cạnh bàn, một mình, ánh sáng kém mờ mịt che mờ khuôn mặt của họ.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của cậu ấy là một ánh sáng trắng duy nhất chiếu vào người phục vụ tại quầy bar, đôi mắt nhắm nghiền yên bình khi anh ta lau sạch những ly rượu bằng một tấm vải trắng.

Anh ta trông gần như thanh tao, đứng đó không cử động vì bàn tay đang lau viền kính, mái tóc màu xanh lam che khuất khuôn mặt. Bam cảm thấy hơi thở của mình như lắp lại khi nhìn thấy cảnh đó. Đối với cậu ấy, nó giống như một nơi tốt để thư giãn.

Cậu ta thận trọng đẩy vào cửa kính, nhưng mắt cậu ta bắt gặp dòng chữ nhỏ gắn trên bề mặt, "Đây là quán bar dành cho sự cô độc. Chỉ vào nếu có một mình."

Bây giờ điều này, đối với Bam, người bị bao quanh bởi đội ngũ kiến ​​trúc sư cằn nhằn của cậu ấy suốt cả buổi chiều, nghe tựa như thiên đường.

Cửa mở với một cái xoay, chuông trên tay cầm lấp lánh. Không ai trong số khách hàng nhìn lên, nhưng người pha chế thì có. Tay anh ấy đóng băng, và đôi mắt anh ấy mở trừng trừng để nhìn thẳng vào Bam.

Bam nghĩ rằng đó là đôi mắt xanh đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy.

Nhưng thay vào đó, cậu ta đứng đó cắm rễ, yên lặng và lo lắng với môi trường mà cậu ta không hoàn toàn mong đợi từ các quán bar. Có bản nhạc jazz nhẹ nhàng đang phát, nhưng không có ai nói chuyện và âm thanh duy nhất mà cậu ta nghe được là tiếng lách cách của những viên đá trong ly thuỷ tinh.

Bartender nghiêng đầu, và có một nụ cười nhếch mép trên môi khi nhìn theo hình bóng bất động của Bam.

Cậu ấy ra hiệu cho một chỗ ngồi cạnh quầy bar, không nói nên lời, và Bam thấy chân cậu ấy di chuyển khó khăn khi cậu bước tới. Cậu ta đặt chiếc túi của mình bên một chiếc ghế trống và dễ dàng trèo lên chiếc túi khác bên cạnh nó.

Bây giờ cậu ta nhìn thấy các chai rượu trên các chai rượu nằm ở bức tường phía sau người pha chế rượu. Chúng hình tháp, nhưng được sắp xếp gọn gàng bởi các loại tinh linh, chất lỏng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn mờ ảo.

Bam thực sự không biết phải nói gì.

"Xin chào," một giọng nói cất lên, trầm và gừ gừ, và Bam nhắm mắt nhìn vào bartender, giờ đang dựa vào quầy một tay, "Tôi có thể làm gì cho cậu tối nay?"

"Ừm," Bam nói, đầu óc trống rỗng. Mặc dù cậu đã có mức lương khá công bằng, nhưng bầu không khí của quán bar này khiến cậu ấy lo lắng và cảm giác như mình đang phỏng vấn lần đầu tiên trong đời.

"Thay vào đó, tôi có nên đoán đồ uống yêu thích của cậu không?" Bartender nói nhẹ nhàng, đầu ngửa ra sau khi anh ta đứng thẳng dậy lên.

Bam im lặng gật đầu.

Bartender cười nhếch mép, và quan sát cậu ta một lúc, trước khi anh quay xung quanh và bắt đầu vào việc.

Anh ta lấy một chai rượu gin trên kệ ở phía sau và vặn nắp mở, đổ đầy một phần ba ly thủy tinh thấp, trước khi khui một tonic và đổ hết một nửa vào. Hành động của anh ta rất nhanh, nhanh chóng, nhưng anh ấy di chuyển một cách lặng lẽ, và Bam cảm thấy như mình đang được xem một vở kịch câm dưới ánh sáng rực rỡ đó.

Người chàng trai cúi xuống mở tủ lạnh ở phía dưới, lấy một phần tư miếng chanh từ bên trong mà anh ta vắt vào đồ uống bằng một tay, để nó rơi xuống ly với một tiếng 'phốc'.

Anh ta di chuyển sang một bên, trượt ngăn đá bên cạnh bồn rửa để mở, và lấy ra một hình đá khối vuông từ bên trong, để nó trượt vào đồ uống, kêu răng rắc khi tiếp xúc với rượu. Một cách duyên dáng, anh ấy ghé vào dụng cụ đặt ngay bên dưới quầy, khuất tầm nhìn của Bam, và mang ra một chiếc thìa thanh, nhúng nó vào ly cocktail và xoay nó để trộn.

Toàn bộ quá trình thật hấp dẫn, giống như một điệu nhảy trong im lặng, và cuối cùng Bam cũng thở ra một hơi mà cậu không nhận ra rằng mình đã giữ nguyên thời gian khi bartender kết thúc, trượt chiếc ly thấp sang phía cậu.

"Gin và tonic với chanh tây," anh tiếp tục, một nụ cười nhếch mép trên môi.

Bam chống lại tiếng thở hổn hển. Nó thực sự là đồ uống của cậu ấy.

"C-Cảm ơn...?" Bam lắp bắp, những lời nói tắt lịm trên môi khi đợi người phục vụ nói tên mình.

"Khun," anh trầm ngâm, giọng trầm, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm dưới ánh đèn trắng chiếu vào anh.

"Khun," Bam kết thúc, nở một nụ cười.

"Thưởng thức đi," Khun nói, hơi ngả người ra sau để xem Bam thử đồ uống. Khi đưa đồ uống lên môi nhấp một ngụm, Bam cảm thấy mắt mình đang mở to.

Nó ngon đấy ch.

Chất cồn nặng trên lưỡi, nước bổ sung chảy ra khi cậu nuốt nước bọt. Có một chút vị chanh như một dư vị, vị chua nhưng rất hào sảng, và Bam cho rằng đó là loại rượu gin và tonic tốt nhất mà cậu ấy từng có.

"Ngon nhỉ?" Khun hỏi, nhưng có một cái nhìn đầy hiểu biết trong mắt anh ấy.

Bam gật đầu, nhấp một ngụm nữa.

Khun nở một nụ cười mãn nguyện, và gót quay lại bồn rửa mặt nơi anh đã lau kính, để lại một mình Bam.

Trong khoảng thời gian còn lại ở đó, Bam chỉ còn lại một mình, và quán bar im ắng đến ám ảnh mặc dù có những khách hàng khác xung quanh và cậu ấy biết điều đó từ âm thanh đá rơi phía sau. Khun cũng im lặng làm việc, đứng cách xa mà không thèm nhìn cậu ấy.

Khi uống xong, nước đá gần như tan hết dưới đáy ly, Khun tìm thấy cậu.

"Tôi nên thanh toán cho khoản này như thế nào?" Bam thắc mắc, đưa tay vào túi sau để rút ví.

"Cậu tên gì?" thay vào đó là những gì Khun trả lời, còn bàn tay của Bam thì vẫn vậy.

"Xin lỗi?" Cậu chớp mắt, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

"Tôi hỏi tên của cậu ấy," Khun lặp lại, bây giờ với cả hai cánh tay trên quầy khi anh ta nghiêng về phía trước.

"Ô-ồ, ừm, tôi tên Bam," Bam ngạc nhiên trả lời.

Có một nụ cười nhếch mép trên môi Khun và ánh sáng lấp lánh trên những quả cầu của anh ấy, một màu xanh lam rực rỡ phản chiếu ánh đèn sân khấu khi anh ấy mở miệng và tuyên bố, "nếu đó là đồ uống yêu thích của cậu mà anh đây vừa làm, thì cậu sẽ đi chơi với anh nếu đoán đúng?"

... Ể?

Bam nghĩ bây giờ cậu ấy phải trông giống như một con nai bị bắt trong đèn pha với đôi mắt mở to vì cú sốc, nhưng nụ cười nhếch mép của Khun chỉ nở ra ở mức đó.

"Cậu nghĩ sao hả?" Anh ta hỏi, giọng chế nhạo và trầm thấp.

Bam hoảng loạn.

"Đó không phải là đồ uống yêu thích của tôi," thay vào đó, cậu ta thốt lên, và vội vã rút ra một vài tờ tiền trong ví, đập chúng xuống bàn trước khi vội vàng lấy túi xách của mình.

"Cảm ơn vì tối nay, tôi phải đi ngay, tạm biệt," cậu thốt lên, điên cuồng, chạy nhanh ra khỏi cửa mà chả cần nói câu trả lời cho Khun.

Khun nhìn bóng lưng đang lùi dần ra khỏi quán bar của mình, cười toe toét với cậu bé đang bối rối và trầm ngâm, "thật là dễ thương."

Bên ngoài, Bam dựa vào đèn đường, tim đập thình thịch trên lồng ngực khi cậu thở gấp. Trên má cậu ấy nóng bừng bừng mà cậu ấy chắc chắn không phải do rượu nhưng cậu ấy phớt lờ nó, suy nghĩ vẩn vơ.

Đó là ý gì ch?

-

"Đang nghĩ về anh à?" Một giọng nói hỗn láo hỏi, và Bam thậm chí không cần nhìn lên đã biết ai nói.

"Ừm, có lẽ vậy," cậu ta trả lời một cách thờ ơ thay vào đó, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên tay, chất lỏng trong suốt biến mất nhanh chóng khi cậu ta uống.

"Vậy thì lẽ ra cậu nên nói đồng ý rồi," giọng nói đó thở dài một cách đột ngột, và Bam nhìn lên và thấy Khun đang mỉm cười trìu mến với cậu, ánh mắt lấp lánh khi anh dựa vào tay mình, chống lên quầy.

Đó là một nụ cười hiếm hoi, nụ cười mà anh dành cho Bam, cậu đã nhận ra khi quan sát Khun chỉ nở một nụ cười lịch sự và lạnh lùng với khách hàng trong khi trao đổi. Nếu cậu ấy thành thật thì cậu thích điều đó, biết rằng ở đâu đó trên đường đi cậu ấy sẽ trở nên đặc biệt với Khun (cậu ấy hy vọng vậy), nhưng đây là điều mà cậu sẽ không bao giờ nói rõ.

"Cứ pha cho tôi đồ uống tôi yêu thích và ta sẽ nói chuyện," Bam cười.

"Vậy anh có thể bắn thêm một phát nữa vào nó tối nay không, thưa *mi amor?" Khun hỏi, đôi mắt tìm kiếm sự tán thành, đầu nghiêng.
*Mi amor trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là tình yêu của tôi, có thể dùng cho cả n và nam. Đây sẽ để bản gốc luôn vì thích vậy.

Bam dừng lại, cố gắng cảm nhận xem mình đã say chưa, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn và suy nghĩ mạch lạc, nên cậu ấy gật đầu.

Khun lùi ra khỏi quầy và đứng thẳng vai, khi Bam ngồi xuống ghế, sẵn sàng xem Khun làm việc. Mỗi khi Khun pha đồ ​​uống, anh ấy đều duyên dáng, uyển chuyển, giống như một tác phẩm nghệ thuật từ đầu đến cuối, và Bam nghĩ rằng Khun là người duy nhất có thể làm cho điều này giống như khiêu vũ khi người khác coi đó như một công việc.

Khun đang xúc đá vào bình lắc boston, sau đó thêm rượu gin và rượu maraschino vào, đo bằng mắt. Đây là thứ khác mà Bam thích xem. Trong khi cậu ấy đã thấy những bartender khác sử dụng jiggers cho việc này, Khun không bao giờ làm như vậy, thay vào đó anh ấy hoàn toàn làm theo bản năng, nhưng bằng cách nào đó luôn tạo ra thành công thức uống có vị ngon nhất mà cậu ấy từng có.

Bam chắc chắn rằng bây giờ cậu ấy đã thử gần như tất cả các loại cocktail trên thế giới, và cậu ấy tự hỏi Khun sẽ làm gì khi điều đó xảy ra và cậu ấy vẫn chưa thừa nhận rằng đồ uống yêu thích chỉ đơn giản là gin và tonic mà cậu ấy đã uống trong đêm đầu tiên họ gặp nhau.

Khun đã đoán đúng tất cả, nhưng Bam tự hỏi liệu anh ấy có bao giờ thử đoán gin và tonic nữa không.

Cậu tiếp tục quan sát chàng trai lớn tuổi hơn, người hiện đang thêm nước chanh vào bình lắc, trước khi những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy chiếc ly trong suốt trên bàn bên cạnh, trượt nó dễ dàng qua vành của bình lắc.

Khun dùng lòng bàn tay gõ vào nó hai lần, và sau đó anh ấy bắt đầu run rẩy. Đây là phần yêu thích của Bam.

Việc lắc luôn theo một nhịp nhất định, đá đập vào bề mặt của máy lắc boston ồn ào, nhưng với cách Khun thực hiện nó chỉ bằng một tay, cánh tay còn lại sau lưng, mí mắt của anh ấy khép lại trong quá trình chuyển động, anh trông có vẻ bình yên, giống như anh ấy có ý định ở đó suốt, và Bam thực sự nghĩ rằng đó là một tác phẩm nghệ thuật.

Ánh sáng trên trần nhà chiếu nhẹ vào anh, ("tại sao anh chỉ đặt một đèn chiếu trên trần nhà thế?" Cậu tò mò hỏi, và Khun đáp lại một cách cáu kỉnh, nụ cười nhếch mép quen thuộc trên môi, "bởi vì anh muốn mọi người chú ý đến mình, và chỉ mình anh. Sao, nó hoạt động à?"), đóng khung hình bóng của anh ấy, bóng đổ xuống quầy bar, và Bam cảm thấy thế giới xung quanh anh biến mất.

Tối thứ Năm là đêm yêu thích của cậu ấy. Sau lần đầu tiên, cậu đã thề sẽ không quay lại, nhưng vào thứ Năm khi cậu ấy nghiến răng và bước qua cửa một lần nữa, thất vọng vì đồng nghiệp của mình không có khả năng làm việc và cho cậu ta cả núi để dọn dẹp sau đó, tuyệt vọng ở một mình với đồ uống.

Khun cũng cười khẩy khi Bam bước vào, và Bam nghĩ có lẽ Khun đã quên cậu từ tuần trước rồi, nhưng Khun đặt câu hỏi: "Nếu anh pha cho cậu đồ uống mà cậu yêu thích, cậu có đi chơi với anh đây không?" và ngắn mạch tâm trí của Bam.

Những gì xảy ra sau đó không quan trọng, nhưng Bam thấy mình trở lại quán bar mỗi tuần sau đó, háo hức muốn xem bartender dự định chơi trò này như thế nào. Ngoại trừ đâu đó trên đường đi những cuộc trò chuyện và tán tỉnh không cần thiết, cậu ấy nghĩ rằng mình có thể cũng thầm thích Khun. Cậu chỉ không chắc liệu Khun có cảm thấy như vậy không hay chỉ đơn giản là đang chơi đùa.

Cậu ấy rút khỏi dòng suy nghĩ của mình khi Khun gõ cùi chỏ vào thành bên của máy lắc, chiếc ly mở ra một cách dễ dàng. Anh ta lấy một ly martini ra khỏi giá bằng hai ngón tay và đặt một cái lọc lên trên nó trước khi rót rượu ra ngoài. Nó rõ ràng như lần uống trước, nhưng Khun vẫn chưa hoàn thành.

Anh cầm lấy chai creme de violette nhỏ đặt cạnh quầy và mở ra, nhỏ thêm vài giọt. Kết quả ngay lập tức và rượu chuyển sang màu tím rực rỡ. Khun ậm ừ, hài lòng và dùng nhíp để thả một quả anh đào vào đồ uống.

Như thường lệ, anh ấy chuyển đồ uống cho Bam.

"Hãy tận hưởng nhé," anh ta nói, "một ly hàng không dành cho chàng trai khiến tôi cảm thấy như mình đang bay mọi lúc," giọng điệu trêu chọc.

Bam đảo mắt nhưng vẫn chấp nhận đồ uống, vết ửng hồng nhẹ trên má mà cậu ấy hy vọng Khun không phát hiện ra trong bóng tối của quán bar.

"Anh vẫn sai thôi à," cậu ta chế giễu, và Khun đáp lại, "Anh biết chứ," một nụ cười hiểu biết trên khuôn mặt của anh ta.

-

Một đêm nọ, Bam lộ rõ ​​vẻ bực dọc, xông vào quán bar ồn ào, nơi có nhiều cái đầu ngước nhìn cậu, khi cậu ném túi xách và ngồi phịch xuống ghế.

"Có chuyện gì vậy, mi amor?" Khun hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút lo lắng. Anh ta đang lau những chai rượu trên giá sau lưng, một tay là vải trắng và tay kia cầm chai Hendrick.

"Công việc," Bam gầm gừ, "nhưng cái m* n*, đừng có pha cho tôi một ly cocktail, thay vào đó cho tôi đá cho rồi."
*Chỗ này theo kiểu Bam chi thề, nhưng tui không thích Bam như vầy nên sẽ che đi.

Khun nhướng mày với điều đó, nhưng không nói bất cứ điều gì khi anh đặt miếng vải xuống bàn. "Hendrick ổn với cậu chứ?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Bam gật đầu. Cậu ấy biết rằng nếu cậu nói bây giờ cậu ấy có thể sẽ bùng nổ mất. Dự án mới nhất là một mớ hỗn độn. Bam đã phác thảo bố cục và gửi nó vài tuần trước, và họ đã bật đèn xanh, nhưng bây giờ họ nói với cậu ấy rằng sẽ phải làm lại nó vì sự phân bổ lại vật liệu hoặc những thứ tương tự, và Bam đã rất tức giận. Cậu ấy thực sự không có tất cả thời gian trên đời, các dự án chất đống trên bàn đang trực chờ để cậu ấy kiểm tra.

"Mi amor," Khun thì thầm, đẩy những tảng đá thủy tinh về phía cậu, "cậu ổn chứ?"

Thay vào đó, Bam cầm lấy chiếc ly một cách thô bạo và ngoáy ngoáy.

Rượu gin làm bỏng cổ họng cậu, hơi đau nhưng cũng có cảm giác tốt, một hố sâu ấm áp trong dạ dày và cậu cảm thấy dễ chịu hơn ngay lập tức.

Cậu ấy thở dài, cậu thực sự không muốn nói về công việc bây giờ, vì vậy cậu ấy hỏi Khun một câu hỏi mà cậu ấy đã băn khoăn từ lâu rồi, thay vào đó là sự phân tâm.

"Khun," cậu ta gọi, và chàng trai nghiêng đầu trước câu hỏi từ nơi anh ta đang dựa vào quầy, nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ hơn với vẻ quan tâm.

"Tại sao trên cửa lại có một tấm biển ghi rằng quán bar này dành cho sự vắng vẻ?" Cậu hỏi, cảm thấy cơn tức giận lúc nãy từ từ tan biến.

Khun cười khúc khích thích thú trước điều đó. "Không có gì nhiều," anh châm biếm, "Anh chỉ không thích nó khi mọi người ồn ào."

"Thêm vào đó," anh ấy nói thêm, "khá hay khi đến một quán bar mà không ai biết cậu phải không? Và với ánh sáng mờ đến mức cậu không thể nhìn thấy ai và họ cũng không thể nhìn thấy cậu, cậu có thể đắm chìm trong suy nghĩ của mình bao lâu cậu muốn."

Đúng rồi. Ánh sáng mờ ảo khiến tất cả mọi người ở đây đều vô danh, cho họ không gian để suy nghĩ một mình, với người duy nhất hiển nhiên rõ ràng ở đây là Khun, dưới ánh đèn sân khấu hống hách ở phía trên anh ta.

Bam nhún vai, và uống một ngụm rượu gin lớn khác.

"Chậm lại đi," Khun dịu dàng nói, "cậu sẽ say nhanh đấy."

Nhưng Bam không thực sự quan tâm, nếu cậu ấy sắp chết vì khối lượng công việc thì cậu có thể say và chết ở đây ngay bây giờ. Nó bệnh hoạn và ngu ngốc, cậu ấy biết, nhưng cậu cho phép mình có không gian để, ít nhất là trong đêm nay.

"Tôi muốn một ly khác," cậu càu nhàu, đẩy chiếc ly rỗng của mình lại cho Khun.

Khun thở dài, "cậu sẽ say đó" là tất cả những gì anh ta nói, nhưng dù sao thì anh cũng cầm lấy cái ly để đổ đầy.

-

Khun nói đúng. Sau một vài ly quá nhiều, Bam cảm thấy lâng lâng, suy nghĩ vẩn vơ và mơ màng, và cậu ấy không thực sự chắc mình đã uống bao nhiêu nhưng nó khiến cậu ấy nhìn thấy nhiều Khun và nó khiến trái tim cậu ấy quay ngược lại nhiều lần.

"Khuuuun," cậu kéo ra, đầu quay nhẹ, hương vị rượu nồng nặc trong miệng.

Khun trông có vẻ hoảng hốt nhưng có rất nhiều người trong số đó khiến Bam thấy hơi buồn cười, vì vậy anh cười khúc khích.

"Bam," Khun gọi, sự lo lắng đan xen trong giọng nói, cắt qua làn khói mù mịt, "cậu ổn chứ?"

"... Khôôôôông..." Bam lầm bầm, vùi mặt vào cánh tay cậu trên bàn.

Cậu nghe thấy Khun thở dài và lầm bầm điều gì đó cùng dòng "lẽ ra không nên pha cho cậu nhiều quá", nhưng nó quá mềm khi máu chảy qua tai Bam khi đầu cậu đập thình thịch.

"Bam, tôi sẽ đóng cửa ở đây và đưa cậu về nhà, được không?" Cậu nghe Khun hỏi, lần này rõ hơn một chút.

"Ừm..." Bam ậm ừ, rúc sâu hơn vào vòng tay khi cậu để giấc ngủ cuốn lấy.

-

Bam lại thức dậy trong vòng tay ôm cậu, đầu vùi vào lồng ngực. Ngực nói có mùi rất giống mùi chanh và một chút gì đó ngọt ngào, gần giống như mùi nước hoa mà Khun sử dụng.

Đầu của Bam đập thình thịch, suy nghĩ mông lung, và khi cậu mở mắt ra một cách khó chịu, cậu nhìn thấy một chiếc áo khoác đen. Rượu rõ ràng vẫn còn trong người bởi vì cậu không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc cậu ta cảm thấy an toàn khủng khiếp trong vòng tay này, và người mà cánh tay này thuộc về rõ ràng đang mang cậu ta đi đâu đó, tiếng lách cách của đôi giày vang vọng xung quanh cậu.

Bam rúc vào sâu hơn, và cảm thấy vòng tay ôm chặt lấy mình.

Người đó dừng lại, và Bam cảm thấy một cánh tay biến mất quanh mình, thay vào đó là cơ thể được chống bằng đầu gối, trước khi nghe thấy tiếng chìa khóa lắc lư và tiếng cửa mở. Sau đó, cánh tay quay lại ngay xung quanh cậu ta, kéo cậu lại gần khi họ di chuyển một lần nữa, cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

Nơi cậu ấy đang ở thực sự có mùi giống như Khun bây giờ, nhưng đầu của Bam vẫn sương sương và mọi thứ đều đau đớn nên thay vào đó cậu ấy thì thầm vào ngực mình, "Khun."

Có một khoảng dừng, và cậu ấy nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng, "Đó là anh đây, Bam," từ Khun, khi họ di chuyển trong.

Bam cảm thấy bản thân đang bị hạ thấp, và lưng cậu chạm phải những tấm nệm mềm mại, vòng tay ôm lấy cậu kéo ra.

"Khôôôông mà," câu say sưa rên rỉ, đưa tay ra nắm lấy một cách mù quáng, mắt vẫn nhắm nghiền.

Có một cái chạm nhẹ vào cổ tay của cậu ấy, và "đợi ở đây, anh sẽ lấy nước cho cậu."

Mặc dù Khun là người nói vậy nhưng Bam không hiểu sao lại không giống Khun. Khun ở quán bar luôn nhếch mép và trêu chọc, nhưng Khun ở đây có giọng trầm hơn và điềm tĩnh hơn, và điều đó thật dễ chịu. Bam nghĩ rằng cậu ấy có thể ngủ quên với nó.

Có âm thanh của việc xáo trộn rời đi, và đầu của Bam cảm thấy như những mũi kim đang đâm vào cậu ấy đến chết. Cậu ấy phát ra tiếng rên rỉ và cáu kỉnh, và cậu ấy nghe thấy tiếng xáo trộn trở lại phòng một lần nữa.

"Bam," Khun gọi, "mở mắt ra, cậu cần phải uống panadol và một ít nước nếu không sẽ bị ê ẩm vào ngày mai đấy."

Bam hừ một tiếng. Mọi thứ xung quanh cậu ấy đều đau và cậu ấy thực sự không muốn, nhưng cậu ấy biết ngày mai sẽ đau khổ nếu cậu ấy không làm như vậy. Cậu ấy đã trải qua điều này trước đây.

Cậu cố gắng mở mắt ra, may mắn là đèn tắt, và họ thích nghi với một Khun đang cúi xuống cậu, trên tay là cốc nước và một viên thuốc trong tay, vẻ mặt lo lắng.

Anh ta cầm lấy viên thuốc và đưa nó vào miệng cậu một cách vụng về. Khun đưa ly lên miệng, và Bam ngửa đầu ra sau khi mớm cho cậu, viên thuốc dễ dàng rơi xuống nhưng vẫn nhăn mặt vì khó chịu.

Khun đứng dậy sau khi Bam nuốt viên thuốc, và đặt chiếc ly cạnh tủ đầu giường. Đưa tay về phía Bam, anh nắm lấy áo khoác để loại bỏ lớp nặng nề trên người.

"H-Hông! Hông mún," Bam lầm bầm, gạt vòng tay Khun ra.

"Nhưng Bam à, sẽ rất khó chịu khi ngủ như thế," Khun giải thích, tay nắm lấy áo khoác.

"Không!" Bam từ chối, hơi bĩu môi.

Khun cười khúc khích với chàng trai đang cư xử như một đứa trẻ, thật là đáng yêu, nhưng anh ấy không thể để Bam quá nóng đến chết trong giấc ngủ.

"Đi mà, mi amor?" Anh cầu xin, nhưng thay vào đó Bam vẫn làm theo lời anh ấy, ngăn chặn sự vật lộn của cậu.

"... anh không cố ý đó chứ," cậu lầm bầm, nhẹ nhàng, nhưng dù sao thì Khun cũng nghe được.

"Nghĩa là gì, mi amor?" Khun hỏi, sự lo lắng đan xen giữa giọng nói của anh ấy trước cái cách mà Bam bất ngờ bị trầm cảm.

"Anh cứ gọi tôi là 'tình yêu của anh', nhưng lại không có ý gì hết!" Bam hét lên, quay đầu đi, khoanh tay.

Khun chớp mắt vài lần.

Một cách bình tĩnh, anh ta thì thầm, "và điều gì khiến cậu nghĩ rằng anh không có ý?"

"Cũng tại!" Bam thốt lên, giọng cao hơn, "bởi vì tôi cá là anh cũng hỏi câu hỏi ngu ngốc đó với tất cả những người bước vào quán bar của anh! Anh yêu cầu họ vào một mình chỉ để có thể tán tỉnh và tìm đồ uống yêu thích của họ và rủ họ đi chơi," Bam lảm nhảm, và cậu ấy không biết khi nào nhưng cậu ấy cũng bắt đầu sụt sịt, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Có một khoảng im lặng, và Bam cảm thấy chiếc giường đang chìm xuống khi Khun trèo lên nó, ngồi ngay trước mặt cậu. Bam không quay lại nhìn.

"Bam," anh ấy hỏi một cách ngọt ngào, "em có thích anh không?"

Bam có thể say, nhưng cậu ấy có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trước câu hỏi.

"Vậy nếu tôi có, thế thì sao?" Cậu ta chế nhạo lại, nhưng hoàn toàn không đe dọa từ cách anh ta đánh hơi.

Khun không nói bất cứ điều gì trong một thời gian dài, và Bam nghĩ rằng cậu ấy đã ổn cả. Tất cả những gì Khun thực sự đang làm là tán tỉnh và chơi bời, nhưng Bam mới là người ngu ngốc khi đã bị cuốn vào đó và phải lòng anh ta dưới những trò ngớ ngẩn của anh. Nó khiến cậu ấy buồn khi nhận ra điều đó, và trong cơn say, nỗi buồn ấy được khuếch đại lên vài lần, nên Bam thấy mình sụt sịt khó khăn hơn, nước mắt bây giờ lăn dài trên má, gần giống như một mớ hỗn độn thổn thức.

Cậu ấy vẫn không nhìn, nhưng cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp đang ôm lấy má mình, và những ngón tay sẽ lau đi những giọt nước mắt. Thật thoải mái, nhưng Bam bướng bỉnh và cậu ấy sẽ không để cho chàng trai mình thích và không đáp lại nhìn thấy cậu ấy khóc.

"Đồ uống yêu thích của em là rượu gin và tonic," Khun nói, bình tĩnh và thực tế.

Bam quay đầu lại ngay lập tức, và đôi mắt của cậu ấy bắt được nguồn từ ánh mắt màu xanh lam của Khun. Khun dịu dàng nhìn cậu, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.

"... A-Anh biết sẵn rồi ư?" Bam hít hà, một làn nước mắt mới muốn trào ra.

Lúc này, Khun cười khúc khích. "Anh luôn như vậy mà, anh khá giỏi trong việc đoán những thứ như vậy sau khi tự mình điều hành một quán bar trong một thời gian dài."

"V-vậy tại sao?" Bam đặt câu hỏi.

Khun ậm ừ, bỏ tay ra khỏi má và Bam gần như rên rỉ nhưng thay vào đó nó lại tìm thấy bàn tay của anh, kéo lỏng cánh tay đang bắt chéo của anh.

"Anh nghĩ rằng em sẽ không muốn hẹn hò với một anh chàng nào đó mà em gặp lần đầu tiên ở quán. Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng em thật dễ thương khi bước vào quán bar, vì vậy anh đã quyết định thử một lần," Khun giải thích, "và em rời quán bar trong khi quá bối rối nên anh thực sự không nghĩ rằng em sẽ quay lại lần nữa."

"Nhưng mà," Khun tiếp tục, "em đã trở lại vào tuần này, vì vậy anh nghĩ sẽ tiếp tục nó."

"Anh muốn đảm bảo rằng em cảm thấy thoải mái với nó, từ việc cuối cùng em nói với anh rằng đó là rượu gin và tonic, hoặc đơn giản là nói rằng một số loại cocktail khác là yêu thích của em," anh cười, và Bam chỉ muốn khóc nức nở trong vòng tay của anh ấy ngay bây giờ.

"Nhưng anh đoán là anh khá tệ trong việc này nếu anh khiến em nghĩ rằng anh chỉ đơn giản là đang tán tỉnh người khác theo cách này, vì vậy cho anh xin lỗi, mi amor," anh kết thúc một cách ngọt ngào, tay tìm Bam và đan vào các ngón tay của họ.

Lần này, Bam thực sự khóc, nức nở thốt lên "Anh là đồ đại ngốc mà!" Vẫn còn hơi say, nhưng đủ tỉnh táo để biết Khun vừa nói gì.

Khun chỉ cười trước phản ứng của cậu ta và kéo chàng trai trẻ hơn vào ngực mình, vòng tay ôm cậu ta khi anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Anh xin lỗi," anh thì thầm đầy yêu thương khi Bam cuối cùng cũng ngừng nức nở, khẽ khịt mũi, "nhưng biết đó rằng anh cũng rất thích em đấy, mi amor."

"Anh thật là ngu ngốc," Bam khịt mũi đáp trả.

"Chỉ dành cho em thôi."

-

Một lời bạt khác:

"Em làm thế có đúng không?"

"... Bam, em yêu."

"Khun, em nghĩ có gì đó không ổn, chiếc ly bị kẹt trong máy lắc rồi."

"... Mi amor, đã bao nhiêu lần anh nói với em không được dùng ly sinh tố cho việc này rồi?"
-ꫀꪀᦔ-



Tui không nghĩ là chap này sẽ lại xài từ tiếng khác. Nhất là khi đó là tiếng tui vừa ghét vừa thích nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro