Chương 7
Anh và người kia có lẽ là những người duy nhất hôm trước kết hôn, hôm sau đã vội vàng đi làm.
Tiêu Chiến buồn ngủ, loạng choạng đứng trong tàu điện ngầm, hôm qua kết hôn, bốn người có mặt ở hôn lễ cùng nhau đi K-TOWN ăn một bữa thật ngon, tên là gì anh quên mất rồi, chỉ nhớ nguyên liệu là một nồi bã đậu.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn còn mặc âu phục đi giày da, những vị khách trong nhà hàng này đều là người Châu Á, khách ở bàn bên lén nhìn bọn họ đã lâu, xa xa còn có mấy cô gái muốn giơ điện thoại lên chụp, vừa mới nhấc tay đã bị ánh mắt của Vương Nhất Bác doạ sợ, đành thôi.
Tiêu Chiến biết việc ăn những món Châu Á kiểu gì cũng sẽ gặp tình cảnh như thế này, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh ôn hoà hơn nhiều so với Vương Nhất Bác, cố gắng vờ như không cảm nhận được sự chú ý của người khác, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang viết gì đó lên sổ. Quyển sổ này lúc ở Iceland anh cũng từng thấy qua, là quyển sổ ghi chép công thức nấu ăn. Anh nghĩ trong lòng, thói quen này của Vương Nhất Bác đủ cũ kỹ rồi, có thể ghi chú lại trên điện thoại mà, đâu cần phải viết ra.
Lão Cao đã đói meo gần như cả ngày liên tục khoe món canh này ngon lắm, không kìm được ăn thêm phần nữa, vừa thưởng thức vừa cảm thán: "Lạ thật đấy, sao trước kia tôi chưa từng ăn món Hàn Quốc nào ngon như vậy nhỉ? Cũng là mùi vị của canh kim chi nhưng sao lại có cảm giác ngon hơn món canh khác?"
Tiêu Chiến nghiêm túc nếm thử một chút: "Có tương tôm."
"Tương tôm."
"..."
Sao lại như vậy.
Vương Nhất Bác cũng ngạc nhiên khi nghe Tiêu Chiến đồng thanh với mình. Dù sao cậu cũng là một đầu bếp chuyên nghiệp, biết được chính xác thành phần là gì dù chỉ ăn một chút là việc không hề khó. Nhưng Tiêu Chiến thậm chí còn không biết nấu ăn, lúc ở Iceland còn sống qua ngày được với cái Baguette siêu cứng đủ để xây nhà, vậy mà ăn một cái nhận ra ngay, có thể thấy người kia thực sự rất biết ăn.
Lão Cao nghe xong, giơ ngón cái lên với Tiêu Chiến: "Có nốt ruồi tham ăn có khác ha." Hắn biết Vương Nhất Bác là đầu bếp chuyên nghiệp, trả lời được cũng không có gì ngạc nhiên, lại đùa giỡn với Vương Nhất Bác một câu: "Hai người đúng là không phải người một nhà, không tiến vào một cửa mà (1)."
Tiêu Chiến thầm nghĩ, nếu không phải do hôm nay ăn mặc lịch sự, tôi đã lao vào đánh cậu no đòn rồi.
Nhưng Vương Nhất Bác có lẽ nghe không hiểu lắm, chọn trong đó một câu mà hỏi: "Nốt ruồi tham ăn? Nghĩa là gì?" Dứt lời, cậu còn nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, tìm nốt ruồi trên gương mặt anh, không chắc đó là cái nào.
Tiêu - không hiểu sao bị nhìn chằm chằm - Chiến lau lau nước canh cay dính trên khoé miệng, nhìn lão Cao chỉ vào miệng mình: "Đây, chính cái này nè, đứa nhỏ nào có nốt ruồi ở đây đều tham ăn."
"Cậu đừng thấy Tiêu Chiến như vậy mà nghĩ cậu ta điềm đạm, ăn cái gì cũng phải chọn, đã không thích ăn rồi thì cậu có quỳ xuống cầu xin cậu ta cũng không ăn đâu, cậu nói xem người này sao lại quái gở vậy chứ."
Vương Nhất Bác nghe xong, thầm nghĩ việc này cậu biết.
Ánh mắt theo lời lão Cao nói liếc đến nốt ruồi trên khoé miệng Tiêu Chiến, chợt nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Lúc còn nhỏ, ba mẹ bận rộn công việc, tan học về, cậu luôn chạy ra sau nhà hàng tìm ông nội. Mỗi lần ông nội làm được một món ăn mới, Vương Nhất Bác đều nhịn không được trộm một miếng ăn thử. Cậu nhớ đến gương mặt giả bộ tức giận của ông nội khi thấy đồ ăn bị cậu động vào, nhưng vẫn luôn nhéo mũi gọi cậu là "mèo nhỏ tham ăn".
Chỉ cần có nốt ruồi này bên môi, tham ăn trở thành lẽ thường tình. Đột nhiên cậu cảm thấy nốt ruồi của Tiêu Chiến thực sự rất đẹp.
Cái người bình thường không thích cười nay lại như phù dung sớm nở tối tàn (2) mỉm cười, khiến ba người còn lại trên bàn nhất thời đứng hình.
Người bạn thuở nhỏ của Vương Nhất Bác, Kevin, và lão Cao, hai cậu trai thẳng xem náo nhiệt không chê đại sự, nhìn nhau nhướng mày. Tiêu Chiến nhìn hành động của hai người họ, nhịn xuống sự xấu hổ, thầm nghĩ tên người máy biết nấu ăn này tự nhiên vô duyên vô cớ cười lên một cái, này không phải tạo cơ hội cho người khác nghĩ lung tung à.
Mà nghĩ lại cũng không có gì để nghĩ lung tung, cưới cũng đã cưới rồi, còn sợ người khác hiểu lầm sao. Anh chỉ có thể âm thầm mà nghiêm túc uống bát bã đậu của mình.
Dùng bữa xong, giống như những buổi tụ tập bình thường của đồng nghiệp đã đến hồi tan cuộc, bốn người trở về nhà của mình. Trước khi vào tàu điện ngầm, Tiêu Chiến nói chuyện với Vương Nhất Bác, lúc sau sẽ nhắn tin hẹn thời gian chuyển nhà.
Ngày hôm sau, khi Tiêu Chiến đang đổi tuyến tàu điện ngầm, một tin nhắn được gửi đến.
"Lúc nào chuyển nhà thì nói với tôi, tôi sẽ thu xếp thời gian qua."
Tiêu Chiến đem ba lô đang xách kẹp ở dưới nách, hai tay cầm điện thoại gõ chữ: "Thứ sáu này sau khi tan làm nhé? Đồ đạc của tôi không nhiều, có mấy thùng thôi." Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh hạ mắt nhìn chiếc nhẫn mình đang đeo trên ngón áp út tay trái. Sáng nay, lúc đánh răng, anh đã nhìn thấy nó trong gương, nhất thời cảm thấy mọi chuyện không chân thực chút nào.
Làm sao mình lại kết hôn trong mơ hồ như vậy.
Một người khác cũng kết hôn trong mơ hồ nhanh chóng hồi âm tin nhắn: "Được, lúc đó liên lạc với tôi."
Tiêu Chiến đóng tin nhắn lại, tình cờ lướt thấy MOMA (3) có một buổi triển lãm tranh độc lập diễn ra vào tuần tới. Thực ra tuần nào ở MOMA cũng có triển lãm, anh nghĩ đến việc lùi cuộc hẹn hôm qua với Rayford, trong lòng có chút không thoải mái.
"Thứ bảy tới thầy cùng em đi MOMA không, có triển lãm cá nhân em thấy đoàn giám tuyển cũng ổn lắm."
"Được, sáng hôm đó tôi có một cuộc họp, buổi chiều chúng ta cùng đi."
"Vâng, hẹn thầy hôm đó. Thầy chọn nhà hàng nhé, em mời thầy đi ăn."
Anh nghĩ nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sau này vẫn có thể làm bạn, nhiều năm cùng nhau đi xem triển lãm, Tiêu Chiến vừa ngâm nga vừa nhảy, rời khỏi ga tàu điện ngầm.
Kết hôn thật tuyệt, người máy nấu ăn ấy đích thị là quý nhân của anh.
...
Mấy ngày sau, ở phòng làm việc, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út đã bị đồng nghiệp tinh mắt phát hiện.
Hôm nay, anh bị một học muội cùng trường đến thực tập mời đi ăn sáng và ăn trưa ở gần công ty, Tiêu Chiến cố tình nhận lời.
Nhà đấu giá nơi Tiêu Chiến làm việc có hợp tác với ngôi trường mà anh đã tốt nghiệp, hàng năm, một vài học đệ, học muội cùng trường sẽ đến để lấy tín chỉ thực tập. Học muội này cũng là người Trung Quốc, đến công ty vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền mê như điếu đổ, cả ngày đằng trước học trưởng, đằng sau học trưởng mà đi theo anh. Gần đây, có lẽ cô nàng bắt đầu xem phim cổ trang ngôn tình, đổi xưng hô, gọi anh là sư huynh.
Học muội này tính tình không xấu, nhưng mắt nhìn không tốt lắm, không nhận ra Tiêu Chiến không có hứng thú với mình thì thôi đi, đằng này nhẫn cưới đeo đến ba, bốn hôm rồi mới phát hiện.
"Tiêu sư huynh, nhẫn không thể đeo bừa được đâu, sao anh lại đeo ở ngón áp út tay trái chứ." Học muội sửng sốt nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiêu Chiến, nhanh chóng vừa lau bộ đồ ăn cho Tiêu Chiến vừa cười nói.
"À..." Tiêu Chiến duỗi ngón tay ra, nhìn chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út, bên trên có khắc tên anh: "Nhẫn cưới đeo ở đây mà, anh có đeo sai đâu."
Bộ đồ ăn chưa kịp lấy lập tức rơi xuống mặt bàn, bật hai cái rồi rơi xuống đất.
"A, em xin lỗi, em xin lỗi!" Học muội mang vẻ mặt bất ngờ cúi người nhặt dĩa ăn lên, cười cười xua tay với Tiêu Chiến nói không sao cả: "Sư huynh, anh kết hôn khi nào vậy?"
"Em nghe họ nói anh không có bạn gái mà, anh không gạt em đấy chứ."
Tiêu Chiến vừa lau dĩa ăn vừa cười, đừng nói đến việc anh không có người yêu, mà cho dù có cũng không phải là bạn gái: "Đúng vậy, anh không có bạn gái."
"Vậy anh kết hôn với ai?"
Đặt chiếc dĩa đã lau sạch lên bàn, Tiêu Chiến lấy điện thoại ở trong túi quần ra, anh đã sớm nghĩ ra cách trả lời cho câu hỏi này.
Lướt trong mục yêu thích của album ảnh, anh tìm được một tấm hình của Vương Nhất Bác mà mình vô tình chụp lại lúc đi Iceland, tư thế xoay người đi trên bãi biển kim cương.
Sau khi trở về từ Iceland, anh đã quên xóa nó đi, không ngờ bức ảnh hôm nay lại có ích như vậy: "Đây là chồng anh, em ấy tên là Vương Nhất Bác, sau này nếu có cơ hội, anh sẽ giới thiệu cho hai người làm quen nhau."
Học muội vốn có chút hoài nghi về tính hướng của Tiêu Chiến, trong lòng hồi hộp, ghé sát vào nhìn bức ảnh Tiêu Chiến tìm cho mình xem, cô không định tin, nhưng trong thumbnail của album, cô thấy một tấm hình có lẽ là nhà thờ: "Đây... đây là nơi diễn ra hôn lễ của anh sao?"
Tiêu Chiến mỉm cười, gật đầu, vuốt lên ảnh chụp video, tuy rằng không bấm phát, nhưng trên thanh tiến trình, phía sau rõ ràng có đoạn hôn.
Vẻ mặt của học muội lộ rõ sự tuyệt vọng và trống rỗng, giống như chưa từng nghĩ rằng vị học trưởng mình thầm mến hơn một tháng này không chỉ kết hôn rồi, mà còn kết hôn đồng giới.
Anh cảm thấy nước ngoài thật khác, thế giới bên ngoài cũng tuyệt vời vô cùng: "A... haha, sư huynh, chồng, chồng anh đẹp trai thật đấy, hai người xứng đôi lắm... Chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm, chuyện đó, viên viên mãn mãn, hạnh phúc tràn đầy."
Tiêu Chiến cười híp mắt: "Cảm ơn em, anh nhất định sẽ chuyển lời chúc của em đến em ấy." Dù có chuyển lời đi nữa, Vương Nhất Bác nghe xong cũng không hiểu, sao mà lời chúc phúc của học muội này toàn thành ngữ domino (4) vậy không biết.
...
Tâm trạng tốt do tân hôn yến nhĩ (5) duy trì đến khi chuyển nhà vào thứ sáu.
Thứ bảy này, Tiêu Chiến được nghỉ, nhẫn cưới chẳng những ngăn được nhiều đào hoa bên ngoài vây quanh, mà còn có thể thoải mái cùng thầy đi xem triển lãm, trong lòng không khỏi cảm thấy việc kết hôn này thực sự rất đáng giá.
Anh chuyển hành lý lên chiếc xe bán tải Raptor (6) mà Vương Nhất Bác đặc biệt lái đến để giúp anh chuyển nhà, ba ga sau xe vẫn còn trống khá nhiều. Cậu cho rằng Tiêu Chiến chưa chuyển đồ xong, lại thấy anh đóng cửa ba ga, phủi tay: "Đi thôi, chuyển xong rồi."
Vương Nhất Bác liếc nhìn phần ba ga còn trống, chẳng trách khi cậu hỏi Tiêu Chiến, có cần chuẩn bị bao đựng cho công ty chuyển nhà không, Tiêu Chiến nói một mình anh làm là được rồi. Sau khi lên xe nổ máy, cậu nhẹ giọng hỏi: "Hành lý ít vậy sao." Để gian chứa đồ được sạch sẽ, ngăn nắp, cậu còn đặc biệt đặt thêm hai giá để đồ bằng sắt, giờ xem ra chỉ để phủ bụi thôi.
"Ừ, đồ đạc của tôi không nhiều," Tiêu Chiến ngồi xuống thắt dây an toàn, rồi đeo lại chiếc nhẫn cưới ban nãy tháo ra để dọn đồ, vui vẻ nhìn xuyên qua những ngôi nhà gạch đỏ của Brooklyn, nhìn về cầu Manhattan rực rỡ ánh đèn phía xa: "Người ở ngoài thường xuyên phải chuyển nhà, nếu mua nhiều đồ quá thì việc chuyển đi sẽ rất rắc rối, vậy nên tôi cũng dần dần mua ít đi."
Kỳ thực, anh vẫn luôn như vậy.
Hồi còn nhỏ, anh ở nhà ông bà, cuối tuần được mẹ đón sang nhà chú, thỉnh thoảng lại được dì mời về nhà của ba. Sau khi vào đại học, anh đổi ký túc xá mỗi năm một lần, tốt nghiệp xong thì thuê một phòng để ôn thi TOEFL, rồi cũng vì nhiều lý do khác nhau mà lúc đến New York phải dọn đi mấy lần.
Mọi người trong nhà đều tiếc vì ba mẹ anh còn trẻ mà đã ly hôn, không bên nào keo kiệt với anh dù là vật chất hay tình cảm. Mặc dù không phải là đại phú đại quý gì, nhưng cũng đủ cho anh cuộc sống cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay.
Vì vậy, khi đã quen với việc nghe "bạn đã xem nơi này như nhà của riêng mình", anh dần dần học được cách làm khách nhân của tất cả mọi người trên thế giới. Tựa như một chú ốc sên nhỏ đơn độc tự lập, luôn mang theo hành lý trên lưng một mình đi.
Nhưng anh bằng lòng với điều đó.
Rất nhiều đứa nhỏ trong những gia đình như vậy bị coi là gánh nặng, tựa một con búp bê ngáng đường nhưng lại chẳng thể vứt bỏ, dù có để ở đâu thì cuối cùng cũng bị đem ra xa thôi. Mà bao quanh anh lại là những mảnh vụn của tình yêu, điều đó đối lập với những gì anh nhận được dù không trọn vẹn, nhưng cũng đáng quý. Vì vậy, anh rất cảm kích trước lòng tốt của người khác, cũng rất giỏi trong việc bày tỏ tình cảm, nên những khi rời khỏi nơi mình từng ở, anh đều để lại một câu giữ gìn sức khoẻ, và tạm biệt.
Dù đôi khi anh rất muốn có một ngôi nhà để bản thân có thể dừng lại.
Tiêu Chiến nhoài người về phía cửa kính ghế phó lái, xe chầm chậm lăn bánh qua cầu Manhattan, cảm nhận gió đêm cuối xuân mang theo hơi thở của hạ sắp về chậm rãi thổi qua gương mặt mình. Ánh đèn vàng rực rỡ soi xuống lòng người ấm áp, mái tóc mềm mại rủ trước trán bị gió thổi lên, anh và thành phố mang mộng tưởng của biết bao nhiêu người này đã không còn gì níu kéo nữa.
Lần đầu tiên anh không cảm thấy mình như một vị khách du lịch chu du trong thành phố này.
Dù chỉ là kết hôn giả, nhưng có một người cùng mình dùng những lời nói dối vô hại ấy đắp xây lên một mái nhà, không phải bố thí, mà thứ bản thân rất cần. Cho nên anh có thể tạm thời buông xuống vỏ bọc sĩ diện và tự tôn của bản thân trong ngôi nhà này, không cần phải mang nó lên ít nhất hai năm tới.
Tay Tiêu Chiến vẫn tựa vào mép cửa xe, thẳng lưng quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang cầm tay lái, trông thấy chiếc nhẫn cưới ngoan ngoãn nằm trên vị trí mà nó thuộc về. Anh thoải mái nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm túc lái xe của Vương Nhất Bác, mỉm cười rồi nhoài người về chỗ cũ.
Đây là hợp đồng giữa hai kẻ bịp bợm bọn họ. Để đổi lấy tình cảm thầm mến của bản thân, một thân phận, một chốn dừng chân an toàn và ổn định lâu dài, còn Vương Nhất Bác muốn đánh đổi điều gì, Tiêu Chiến thực sự không quan tâm lắm.
...
Tối hôm đó, sau khi chuyển đến nhà của Vương Nhất Bác, anh có thể nhìn thấy Công viên trung tâm từ khoảng trống giữa các toà nhà, một căn hộ ba phòng ngủ có ban công. Trong lòng ngờ vực về phí quản lý và thuế đất mà Vương Nhất Bác bảo anh phải thanh toán, anh vẫn cảm thấy cậu đã báo số tiền thấp hơn.
Trước khi kết hôn, anh biết ba mẹ của Vương Nhất Bác đều làm những nghề hot nhất trong số những di dân thế hệ thứ hai (7), trong nhà còn có hai nhà hàng cao cấp của ông nội để lại, mà cậu cũng tự mình quản lý một trong hai nhà hàng đó, làm một bếp phó vừa nhàn hạ vừa tự tại.
Làm một bếp phó ở nhà hàng của gia đình mình, không phải chịu những áp lực trách nhiệm giống như bếp chính, cũng không giống những phụ bếp bị người khác sai qua bảo lại. Bình thường theo học bếp chính ở trong phòng bếp, chỉ tham dự Quản trị Nghiên cứu và Phát triển, thực ra cậu hoàn toàn có thể làm một nhị thế tổ (8) mặc kệ sự đời.
Tiêu Chiến cũng là một người chăm chỉ làm việc, nhưng vẫn có phần bất ngờ trước sự cố gắng của Vương Nhất Bác.
Nửa đêm, anh bị mùi thơm từ trong phòng bếp bán mở làm cho tỉnh ngủ, dụi mắt đứng ở trước cửa phòng: "Cậu làm gì vậy?" Khuya lắm rồi vẫn chưa ngủ.
"Tôi không ngủ được, đang nghiên cứu các món ăn."
"A, thơm quá, tôi có thể nếm thử không?"
"Không được, tôi còn chưa thử, anh mau đi ngủ đi."
"Được rồi, cậu cũng ngủ sớm một chút nhé." Tiêu Chiến cũng định nói vậy, nhưng lại thấy có chút một mình khó ngủ. Đương nhiên hai bọn họ không ở chung phòng, cục di dân dù sao cũng không thể vừa mới kết hôn được vài ngày đã đi kiểm tra, nghe nói ít khi nào lật giường lên xác thực lắm, nên cả hai vẫn mỗi người một phòng.
Người kia nấu ăn thật nghiêm túc, đến mức không có thời gian nghe kỹ Tiêu Chiến nói gì, miễn cưỡng đáp lại: "Ừ."
"..." Túm cái quần ý.
Từ lúc biết Vương Nhất Bác nhỏ hơn mình sáu tuổi, ở Mỹ cũng vừa mới thành niên được hai năm, Tiêu Chiến bắt đầu khịt mũi với dáng vẻ lạnh lùng này của cậu, cho rằng cậu chỉ là một đứa nhỏ không thuộc xu hướng giả bộ thâm trầm.
Anh trở về phòng, đọc tin nhắn của Rayford, vừa thoát ra thì nhìn thấy khung chat của Vương Nhất Bác, bên trên cũng chưa kịp đặt cho tên gì.
Phong tim khoá tình ↘
Anh nhìn cái tên đó mỉm cười thật lâu, hôm nay Tiêu Chiến thực sự có chút bận rộn chạy đông chạy tây, chẳng mấy chốc mang mong đợi ngày mai đến chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại đã là mười giờ.
Ngôi nhà ở Brooklyn của anh thực sự hơi cũ, tầng trệt khá thấp, ánh sáng không tốt lắm. Buổi sáng lúc ra khỏi phòng, bất ngờ không kịp đề phòng, bị ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát sàn trong phòng khách nhà Vương Nhất Bác làm cho chói mắt. Lúc này, Vương Nhất Bác đang gọi điện bên ngoài ban công mở rộng, lông mày vì khó chịu mà chau lại, nhưng bộ dáng đứng dưới ánh nắng mặt trời, còn mặc bộ quần áo ở nhà tối màu thực sự rất thu hút.
Cậu thấy Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra nhìn mình, nét mặt anh có chút xấu hổ, anh nâng cằm với cậu xem như chào hỏi, nhanh chóng quay lưng rời đi.
"Họ rất rảnh sao?" Tiêu Chiến chỉ nghe được câu này nên có phần mơ hồ.
Nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại không phải là tốt, anh nóng lòng muốn đến chỗ hẹn, nhanh chóng vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Hai người dùng cùng một loại bàn chải điện, một đen một trắng đặt ở cạnh bồn rửa mặt, Tiêu Chiến cố gắng làm cho bản thân mình thích ứng được với cảm giác xấu hổ có phần mơ hồ này, nhanh chóng rửa mặt, về phòng thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, trầm ngâm ngồi trên ghế sofa phòng khách, thấy Tiêu Chiến đi ra, ngoài ý muốn chủ động hỏi: "Hôm nay anh phải đi làm à?"
"Không có, hôm nay tôi có hẹn xem triển lãm với thầy, đi MOMA." Tiêu Chiến vừa thay giày vừa đáp: "Có chuyện gì sao?"
"..." Vương Nhất Bác dường như có chuyện gì đó khó nói: "Không có gì, anh đi đi."
Tiêu Chiến mang vẻ mặt ngờ vực đi ra cửa, một mạch đến cửa ga tàu điện ngầm cách đây hai con phố, vào tàu điện ngầm rồi, anh vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị bỏ ra sau đầu.
Nhà của Vương Nhất Bác cách các viện bảo tàng rất gần, ngồi tàu điện ngầm kỳ thực không tiện bằng chạy xe đạp đến, Tiêu Chiến mất chưa đầy hai mươi phút đã tới cổng MOMA.
Rayford đi từ học khu khá xa trường nên đến muộn hơn Tiêu Chiến một chút. Y mặc một chiếc áo len hoodie màu trắng có mũ rất đơn giản, nở nụ cười toả nắng, lại gần Tiêu Chiến đang đứng cạnh cửa hàng đồ lưu niệm. Y cao hơn Tiêu Chiến một chút, khi cười lên để lộ hai chiếc răng nanh rất đáng yêu, đồng tử màu hổ phách được ánh nắng chiếu rọi càng thêm nhạt màu, cười tươi vẫy tay với Tiêu Chiến.
Tim Tiêu Chiến thắt lại, cũng mỉm cười vẫy tay với y, trông thấy chiếc nhẫn cưới trên tay trái quên chưa bỏ xuống, anh vội vàng đưa tay ra sau lưng tháo ra.
... Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị lộ rồi.
Thấy Rayford từ dưới ánh mặt trời hạ chậm rãi đi về phía mình, anh vẫn cảm thấy, kết hôn thật tuyệt, Phong tim khoá tình ↘, cậu ấy đúng là quý nhân mà.
...
Một ngày nhanh chóng trôi qua, cả hai đã liên tiếp xem từng triển lãm độc lập một, từ góc độ vận hành của đoàn giám tuyển, họ đã nghiêm túc phân tích liệu triển lãm lần này có thành công hay không. Vị giáo sư chính môn Rayford đã dạy rất nhiều kiến thức trên phương diện marketing nghệ thuật, còn dạy cho Tiêu Chiến một tiết học nhỏ nữa.
Buổi tối, cả hai đi ăn đồ Mexico do chính Rayford chọn, Tiêu Chiến đã lâu không ở New York để ăn những món Mexico mình chưa từng để ý đến như này, bơ xanh giống như củ cải được làm khô. Người đối diện chăm chú ăn, Tiêu Chiến cũng không muốn làm y mất hứng, nếu như bình thường anh đã sớm dừng lại bỏ ăn rồi, nhưng hôm nay vì có thầy ngồi ở trước mặt nên phải giả bộ ngoan ngoãn, kiên nhẫn ăn một miếng bít tết tái chín và pizza Mexico nhìn trông như đống dây chun.
Cuối cùng vẫn nhân lúc thầy đi toilet bảo phục vụ nhanh chóng bỏ phần của mình đi, vờ như đã ăn xong từ lâu.
Tạm biệt Rayford xong, anh ngồi tàu điện ngầm trở về nhà, không cẩn thận còn đi nhầm mất một đoạn, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của Tiêu Chiến.
Anh ở trong thang máy đeo lại nhẫn, mang theo gương mặt tràn đầy gió xuân trở về nhà, trông thấy Vương Nhất Bác, người đã nghỉ ngơi trọn ngày hôm nay, đang dọn dẹp mặt bếp.
Trên chiếc bàn ăn nhỏ được thiết kế đầy tính sáng tạo trong phòng khách đặt mấy đĩa đồ ăn, cách sắp xếp nhìn từ xa cũng thấy thật cầu kỳ, trong bình gạn rượu (9) bên cạnh vẫn còn gạn vang đỏ, đặt ở đó giống như một cái bẫy dụ hoặc con chuột nhỏ.
Ăn được nửa chỗ đồ ăn Mexico khó ăn đến cực điểm xong, Tiêu Chiến đương nhiên nhịn không được bị bàn ăn này hấp dẫn. Anh nhìn qua một chút những món ăn trên bàn, lại quay đầu nhìn người ở đằng sau, anh bị cận, mơ hồ cảm thấy Vương Nhất Bác liếc anh một cái rồi giả bộ lau bàn.
Tiêu Chiến liếm môi, hỏi Vương Nhất Bác đang chuẩn bị dọn dẹp: "Một mình cậu ăn nhiều như vậy à?"
"Ừ," Vương Nhất Bác lau bàn, không ngẩng đầu lên: "Anh muốn ăn sao? Nếu muốn thì tôi lấy cho anh thêm một bộ đồ ăn."
"Sợ cậu ăn không đủ no." Tiêu Chiến thấy trên bàn chỉ có ba món, đều là các món Pháp có khẩu phần tương đối ít, hơi lo lắng nếu mình mà ăn thì người kia chẳng ăn được mấy.
Vương Nhất Bác trong lòng nở một nụ cười, ngoài mặt vẫn lạnh lùng như bình thường: "Sao có thể, tôi còn nướng bánh Madeleine (10) chanh mà, hỗn hợp bên trong làm bằng chanh ngón tay (11)."
Chẳng trách cả nhà ngập tràn hương chanh.
Kết hôn với một đầu bếp tuyệt thật đấy, nếu lúc đến New York anh biết Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã không đói thành thân tre như bây giờ. Anh không khách sáo nữa, đặc biệt rửa tay thật sạch, kéo ghế ở cạnh bàn ăn: "Nào nào nào, đừng khách sáo, mau ngồi xuống."
Sau đó không nhiều lời, quét đồ ăn như vũ bão, ăn hơn nửa đĩa tôm viên cam tỏi đen trộn mù tạt mà Vương Nhất Bác làm ban sáng, chỉ để lại hai cái mang tính tượng trưng cho cậu.
Thấy đồ ăn đã vào bụng đối phương, Vương Nhất Bác đeo bao tay cách nhiệt bỏ Madeleine mật ong vào khay, mang ra bàn ăn rồi ngồi xuống.
"Thực ra thứ bảy tuần sau tôi có chuyện này cần anh giúp." Thấy mỗi món đều bị ăn không ít, ngay cả rượu vang đỏ cũng bị Tiêu Chiến uống hai ngụm, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đi thẳng vào vấn đề.
"..."
Tiêu Chiến trong lòng thầm nghĩ giờ tôi móc họng còn kịp không, mồi nhử bằng đồ ăn của Vương Nhất Bác đúng là một chiêu cực kỳ độc.
"Có chuyện gì... phạm pháp sao."
Vương Nhất Bác đặt một chiếc bánh Madeleine lên đĩa của Tiêu Chiến: "Nghĩ gì vậy, lúc trước chúng ta đã giao ước, phải gặp người nhà của tôi."
"Khụ, tôi còn tưởng chuyện gì cơ," Tiêu Chiến lập tức thả lỏng, cầm Madeleine lên cắn một miếng, bên trong còn hỗn hợp chanh ngón tay Vương Nhất Bác làm, trong vị chua chua ngọt ngọt ẩn chứa mùi thơm đặc biệt của chanh ngón tay: "Bánh này ngon thật đấy."
"Cậu có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi là được, nấu một bàn đồ ăn lớn như vậy làm gì, không phải chỉ là gặp một vài người nhà thôi sao?"
"Khoảng mười tám, mười chín người." Người đang nói mím môi dưới.
"..." Tiêu Chiến suýt chút nữa bị Madeleine làm cho mắc nghẹn, vội vàng uống một ít vang đỏ: "Người, người nhà cậu đến từ thời nhà Thanh hay gì, sao mà nhiều người vậy?"
Buổi sáng, Vương Nhất Bác tiếp điện thoại của ba, ông tỏ ra phiền muộn vô cùng, ba mẹ tạm thời từ chối chưa muốn gặp Tiêu Chiến, nhưng người trong gia đình ở bên Tây đã nhiều năm đều đứng ngồi không yên, ồn ào muốn xem người đàn ông phản cốt (12) dòng họ mà Vương Nhất Bác lấy về.
"Được rồi, được rồi, không sao cả, không phải chỉ là vị trưởng bối trong nhà thôi sao." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác xoắn xuýt cả ngày, không định trêu chọc cậu nữa: "Tôi đi là được, những người thân trong nhà giống như vậy tôi đều có thể đối phó." Dù sao từ nhỏ anh cũng đã đối phó với hai nhà bốn dòng họ rồi.
"Được, cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."
"Đừng khách sáo." Tiêu Chiến cười, lại đút một miếng Madeleine vào miệng.
...
Nhà hàng hôm thứ bảy là nhà hàng mà người thân trong nhà nói rằng muốn đi, lúc Vương Nhất Bác lái xe chở Tiêu Chiến đến, họ vẫn chưa rời khỏi khách sạn.
Tiêu Chiến theo đến Chinatown rồi mới cảm thấy không thích hợp lắm. Bình thường những cuộc gặp mặt chính thức như thế này, sao lại chọn một nhà hàng trang trọng và tiêu chuẩn như vậy, chờ hai người đến một nhà hàng nổi tiếng nhưng lại đông đúc quá đỗi, Tiêu Chiến cảm nhận được mười tám, mười chín vị trong nhà này cố tình đến đây để làm anh thấy không được thoải mái.
Món điểm tâm ở nhà hàng này thực sự rất ngon, nhưng dùng để "mở tiệc thiết đãi" thành viên mới trong gia đình, trong không gian ồn ào phải vác loa lên nói mới nghe thấy, quả thực không có ý đặt thành viên mới ấy vào mắt.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xếp hàng đi vào hành lang đông nghịt người, chờ hai bàn tròn lớn của họ được để trống, trong lúc đó còn bị người lên tầng dùng bữa bên cạnh đụng vào vai.
"Vương Nhất Bác, những người họ hàng này có thân với cậu không?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh đang cau mày mất kiên nhẫn.
Người đang cau mày lắc đầu: "Hai, ba năm mới gặp một lần, có vài bối phận tôi không nhớ rõ."
"Ồ." Cũng chỉ là một màn kịch, làm khoa trương một chút cũng không sao.
Lúc chỗ ngồi vừa mới được sắp xếp xong, thì cả đại gia đình ồ ạt đi đến. Đúng là nhìn họ không phải họ hàng thân thích gì, có vài người suýt chút nữa nhận Tiêu Chiến thành Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nở một nụ cười thường để đối diện với phụ nữ, đây là kỹ năng anh luyện được khi xem mẹ chơi mạt chược: "Con chào các chú, các dì."
Nhưng chẳng mấy người nghiêm túc đáp lại anh, như thể thấy một loài mới trong sở thú, trông anh có vẻ đẹp trai nên nhìn nhiều hơn một chút, lại thấy xấu hổ một cách kỳ lạ.
Tiêu Chiến thì ngược lại không yên tâm, dẫn mọi người lên tầng, chia thành hai bàn tròn ngồi xuống.
"Chồng à, anh giúp em lấy món há cảo thủy tinh (13) em thích ăn nhất nhé?"
Chú thích:
(1) Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa: Bản gốc 不是一家人,不进一家门, chỉ những người sống cùng nhau, tính tình, phong cách và sở thích cũng sẽ giống nhau (Baidu)
(2) Phù dung sớm nở tối tàn: Bản gốc 昙花一现, nghĩa là một sự vật, hiện tượng đẹp đẽ xuất hiện trong thoáng chốc rồi nhanh chóng biến mất (Baidu)
(3) MOMA: Hay The Museum of Modern Art, là một viện bảo tàng nghệ thuật nằm ở Midtown Manhattan, thành phố New York (Wikipedia)
(4) Thành ngữ domino: Là trò chơi dùng chữ cuối trong câu trước thành chữ đầu trong câu sau, giống trò nối từ. Học muội đã nối từ 美 ở cuối 和和美美 (hoà hoà mỹ mỹ) sang 美满幸福 (mỹ mãn hạnh phúc)
(5) Tân hôn yến nhĩ: Bản gốc 新婚燕尔: Để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, sau dùng để làm từ chúc mừng tân hôn, mong cho thời gian tân hôn vui vẻ (Baidu)
(6) Xe bán tải Raptor:
(7) Thế hệ di dân thứ hai: Chỉ những người được sinh ra ở Hoa Kỳ có ít nhất một cha hoặc mẹ thuộc thế hệ di dân thứ nhất - thế hệ được sinh ra ngoài Hoa Kỳ có cha mẹ không phải công dân Hoa Kỳ (pewresearch)
(8) Nhị thế tổ: Là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Lợi, chỉ con cháu của những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, phung phí tiền bạc của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua (Baidu)
(9) Bình gạn rượu: Cũng được sử dụng như một chai rượu, là một bình dùng để uống rượu mới lên men. Chức năng của nó là gạn rượu và làm cho rượu tiếp xúc với không khí, để hương thơm của rượu được bay hơi hết và tách cặn trong rượu (garboglass)
(10) Bánh Madeleine: Hay bánh sò, là tên một loại bánh có nguồn gốc từ Pháp. Đặc trưng của loại bánh này là chúng có hình dạng vỏ sò, ăn bông mềm, thơm ngọt ngào, rất nhẹ kiểu Sponge, nhưng cũng rất ẩm. Khi thưởng thức có thể cảm nhận rõ vị bơ béo ngậy (vntravellive)
(11) Chanh ngón tay: Là một loại chanh có hình dáng dài như ngón tay, thon,trong thịt có hàng trăm hạt nhỏ như trứng cá tầm, là loại chanh đắt nhất thế giới (Wikipedia)
(12) Phản cốt: Dùng để chỉ những kẻ dị giáo có tính phản nghịch, những kẻ bất trung bất nghĩa ở xã hội Trung Hoa cổ đại, ở đây nói anh Chiến là kẻ phản nghịch khi kết hôn với Bobo (Baidu)
(13) Há cảo thủy tinh: Được xem như món ăn tuyệt kỹ trong các món ăn Trung Hoa, nghệ thuật Dimsum thể hiện ở công đoạn làm vỏ bánh. Vỏ bánh phải thật mỏng, nhưng không được rách, không bở không dai, bánh mềm mượt, ít bột nhiều nhân (Baoz Dimsum)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro