7
Sau ngày hôm đó, thư ký của Wang tìm đến Sean và đưa cho con nai nhỏ một bản hợp đồng. Em bình tĩnh cầm lấy nó, hẳn rồi, mục đích của mối quan hệ này là trao đổi, trải qua hai ngày hoang dại hôm ấy, nếu Sean không nhận được bản giao ước nào, đó mới là điều kì lạ ở đây.
Thư ký của Wang là một gã đàn ông tóc vàng, diện mạo tiêu chuẩn của những tên tây trắng bản địa ở đây. Hắn đẩy gọng kính trắng, gương mặt không có chút cảm xúc nào đối diện với Sean.
"Đây là hợp đồng đã soạn sẵn, cậu Sean, nếu cậu thấy không ưng ý ở chi tiết nào, cứ việc nói ra, ngài Wang để cậu toàn quyền quyết định."
Sean chần chừ một lúc, sau đó cầm lên bản hợp đồng được đặt ngay ngắn trên bàn.
Bản hợp đồng được đánh máy với những điều kiện đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ vỏn vẹn vài điều quan trọng. Sean đọc thầm, đã nắm được những ý đại khái. Trong thời gian làm baby của Wang, không được có những mối quan hệ ngoài luồng khác, điều này Sean hiểu, những kẻ lớn tuổi giàu sụ như Wang đều thích những thứ mới lạ sạch sẽ, hiển nhiên sẽ không chấp nhận được đồ vật của mình bị vấy bẩn hoặc đụng chạm dù chỉ một ngón tay.
Điều thứ hai, kể từ lúc bản hợp đồng này có hiệu lực, Sean phải dọn đến nhà Wang ở, tức là ngày hôm nay phải thu dọn đồ đạc rồi nhỉ?
Điều thứ ba, ngài Wang thích ăn cơm nhà.
Điều thứ tư, mỗi dịp lễ đều phải kỉ niệm.
Từ từ, Sean có đôi chút choáng váng rồi, nhìn thế nào cũng không giống như hợp đồng tình nhân lắm, lại giống như quy tắc phải tuân thủ khi yêu đương hơn, Sean nhìn về phía thư ký của Wang, Brian, người vẫn đang thản nhiên chờ đợi quyết định của em, anh có chắc là những thứ này đều do một tay ngài Wang tự soạn mà không nhờ đến trợ giúp của quý ngài Google đáng kính chứ?
Cuối cùng của bản hợp đồng, thời hạn kéo dài một năm, lương hằng tháng của Sean...con nai nhỏ đánh mắt nhìn, rồi lại âm thầm kinh ngạc trong lòng, Wang không trả theo tháng, gã bao trọn em trong một năm, và số tiền này là quá dư dả so với cuộc sống sinh viên của Sean rồi.
Sean không hiểu được bỗng dưng có chút tiếc nuối khi nhìn đến con số biểu hiện thời gian kia, quá ngắn, quá ngắn đối với một mối quan hệ gần như chỉ có thể xuất hiện trong viễn vông mơ tưởng của Sean, tất cả đều như được khắc ra từ dục vọng sâu thẳm nhất bên trong con nai nhỏ, ngoại trừ đồng tiền.
Rất nhanh, Sean cũng đã dằn xuống thứ cảm giác vừa mới chớm nở trong lòng, thứ nào mua được bằng tiền thì cũng sẽ đi kèm với hạn sử dụng, và mối quan hệ này cũng chẳng hề ngoại lệ.
"Cậu Sean, nếu không còn vấn đề gì khác, cậu có thể kí vào phần góc phải. Sau đó tôi sẽ đưa cậu đến gặp ngài Wang, hiện tại ngài ấy đang ở công ty." - Brian đẩy gọng kính, nghiêm túc nói, một bộ dáng chuyên nghiệp không có chút tình cảm dư thừa nào.
"Chờ đã, tôi phải về thu dọn quần áo cùng vật dụng..."
"Điều đó cậu không cần phải lo đâu, phòng trọ của cậu, ngài Wang đã trả tiền thuê trong vòng mười tám tháng." - Brian trả lời, đồng thời Sean ngay lập tức bật cười, gã cũng chu đáo quá chứ. Như vậy thì Sean không cần phải lo lắng tìm phòng ở sau một năm khi hợp đồng kết thúc rồi, phải biết để tìm được chốn dừng chân hợp túi tiền nơi New York phồn hoa là không hề dễ dàng đâu.
"Được, vậy đi thôi." - Sean xách balo lên, theo chân Brian bước lên xe, hiện tại bọn họ đang ở một quán cà phê cách khá xa trường của em nên Sean chẳng hề phải lo lắng về việc tin đồn lan truyền khắp cả Fordham vào ngày mai về việc em theo một gã đàn ông lạ mặt nào đó trông đáng tuổi cha chú, bọn sinh viên ở đây thường hay ngồi lê đôi mách về những thứ tầm phào, đặc biệt, trị số hoang tưởng có thể vươn xa tầm vũ trụ, Sean ước gì đôi khi chúng nó có thể hao tốn thứ đó vào lĩnh vực học tập hơn là ngồi buôn dưa chuyện của kẻ khác.
Đến công ty của Wang, Sean có chút bỡ ngỡ, một sinh viên đại học lần đầu bước vào nơi như thế này, hoàn cảnh xung quanh thật xa lạ khiến Sean bất giác co người lại, chỉ biết cắm cúi đi theo Brian. Cả hai vào trong thang máy, Brian nhấn số của tầng cao nhất, tiện tay ném cho Sean một tấm thẻ.
"Thẻ vào cổng, sau này mỗi lúc ngài Wang có việc cần cậu đến công ty, chỉ cần quẹt thẻ khi đi lên tầng cao nhất này là được."
"Cảm ơn." - Sean lễ phép đáp lại, cẩn thận nhận lấy tấm thẻ ánh bạch kim cho vào túi. Sean trộm đánh giá nơi này, không dám thể hiện một cách quá lộ liễu, cách bài trí nơi này phản ánh cá tính chủ nhân của nó giống như đúc. Căn phòng này dường như chỉ là sảnh chính để quý ngài Wang tiếp khách, cách bài trí có vẻ giản đơn, ngoại trừ một cái bàn họp chiếm gần nửa căn phòng, còn có các vật dụng linh tinh trang trí thì dường như chẳng có gì đặc biệt cả.
Đơn điệu, lạnh lùng, hệt như tính cách của gã vậy.
"Cậu Sean, xin mời vào, ngài Wang đang đợi cậu bên trong." - Brian khoác tay, hắn hơi cúi người, động tác triển lộ hoàn mỹ vẻ lịch lãm chuẩn mực, mở cửa cho Sean.
"Cảm ơn anh." - Bé nhỏ rụt rè đáp lại, sau đó bước vào bên trong.
Wang ngồi bên bàn làm việc, cùng một chồng tài liệu đặt cạnh bên, có vẻ như em đến không đúng lúc rồi, Sean nghĩ như thế, bước chân không tự chủ được thả chậm lại.
Nhưng gã đàn ông thì đã thấy em, Wang buông bút máy xuống, ngoắc tay với con nai nhỏ đang đứng ngơ ngẩn giữa căn phòng lớn.
"Lại đây." - Đã hai ngày không gặp Sean rồi, thú thật là gã có chút nhớ em, nhớ thân thể non mềm cùng cái lỗ dâm dục đói khát phía dưới, giọng mũi rên rỉ nỉ non bên tai của em mỗi lúc Wang nhắm mắt luôn luôn làm cây hàng của gã ngóc đầu lên một cách thô lỗ
Wang nghĩ một ngày nào đó có lẽ gã sẽ chết mất, chết bởi thân thể mê người của Sean khi đang đắm chìm trong những cú nhấp nóng bỏng tràn ngập khao khát.
"Bé nhỏ, nhớ tôi không?" - Wang kéo tay con nai nhỏ, Sean không đề phòng rơi vào trong cái ôm của gã, mùi gỗ hồng nhàn nhạt quen thuộc đong đưa bên khoang mũi, bàn tay thon dài đẹp đẽ rõ từng khớp xương vuốt ve sống lưng của em, khuôn mặt nam tính có tuổi gần trong gang tấc, vẻ lịch lãm cùng dã tính của Wang vẫn luôn làm Sean yêu thích như vậy.
Ít nhất gã đã thay đổi hoàn toàn gu trai của Sean, một đứa nhóc hai mươi mốt luôn ưa thích trộm nhìn những cậu trai trẻ khoẻ trạc tuổi nay lại đắm chìm trong dục vọng luôn muốn được cùng gã đàn ông đáng tuổi phụ huynh của mình làm tình.
"Nhớ..." - Chỉ vỏn vẹn một từ, lại còn nhỏ chẳng khác nào ruồi muỗi vo ve, Wang không quá hài lòng với đáp án này, gã dời tay xuống bóp mạnh cặp đào phía dưới, Sean ăn đau, hơi nhíu mày, khi ngước lên, đôi mắt trong veo đã nhuốm một tầng nước.
"Đau em..."
"Còn biết đau?" - Wang bật cười, lại xoa nắn chỗ gã vừa đụng chạm, động tác phiếm tình ướt át thế mà lại có hiệu quả giảm đau cho Sean một cách kì lạ, "Nói tôi nghe, có nhớ tôi không?"
"Nhớ, nhớ daddy." - Sean cắn môi, rơm rớm vài giọt nước mắt, hơi thở nam tính nồng đượm ham muốn khiến em không sao kháng cự nổi, Sean cũng biết thân thể của mình luôn là một khối chocolate, cứng ngắc ở nhiệt độ phòng, va chạm vào Wang thì lập tức tan chảy nhão nhoét.
"Là nhớ daddy? Hay là nhớ cây lolipop phía dưới đây nhỉ?" - Gã bế xốc Sean lên, để em ngồi lên đùi mình, cặp mông chuẩn xác đè ngay túp lều gồ lên kể từ lúc gã nhìn thấy Sean bước vào phòng, Sean rên rỉ, không hề che giấu sự thích thú của em khi chạm vào vật ấy qua lớp quần jean.
"Ưm...em nhớ cả hai mà."
"Thật không bé cưng? Vậy hãy chứng minh em nhớ nó đến mức nào đi, nó đang nôn nóng để được gặp Sean bé bỏng lắm rồi đây." - Wang rướn người, cướp lấy môi Sean, thô bạo liếm cắn, môi em mọng mướt như anh đào vào mùa, hơi thở sạch sẽ thanh triệt của Sean đượm chút vị olive nhè nhẹ, Wang chợt nghĩ làm sao một người có vẻ ngoài cùng khí chất trong vắt thuần khiết mà lại có thể dâm đãng như vậy được?
Gã chẳng nói sai đâu, hiện tại thì Sean đang trượt dần xuống bên dưới, động tác õng ẹo lả lơi chẳng khác nào mấy ả tiếp viên tình dục trong khách sạn cao cấp, nhưng những ả đàn bà đó chỉ là dong chi tục phấn mà thôi, thành ngữ cổ đó, Wang sử dụng nó một cách thành thục nhỉ?
Còn Sean ấy mà, cho dù em chỉ đứng yên một chỗ và không làm gì cả, thì với cặp mông căng tròn đấy cùng với đôi môi đỏ sẫm lúc nào cũng hơi giương cao lên, sẽ có vài gã đàn ông đến tình nguyện chết chìm bên trong cái lỗ nóng bỏng của em thôi.
Wang, ắt hẳn là kẻ đầu tiên đấy.
"Daddy, đã cứng thế này rồi sao?" - Cây lolipop của Wang vẫn chào đón Sean nồng nhiệt như mọi lần, nó căng cứng đến tưởng chừng như muốn phát nổ, gân xanh nhem nhuốc hằn lên từng đường, quy đầu tròn to đang chảy ra chút dịch, Sean bé bỏng chẳng ngần ngại gì mà mút lấy nó.
Cái của Wang to ghê rợn, đó là một con quái vật dù bất cứ ở trường hợp nào nếu thả ra cũng có thể làm cho các thiếu niên ngây ngô chưa trải đời sợ đến phát khóc, rồi sau đó nước mắt lại lã chã rơi kêu dâm đến kiệt sức trên giường.
Sean chưa bao giờ liếm kẹo cho ai, cho dù em xem GV không thiếu, cũng đã từng ngậm lấy đồ chơi giả, nhưng thực sự mút liếm dương vật, có độ nóng, có hơi thở nồng đậm tanh tưởi, mùi mồ hôi mằn mặn, đây là lần đầu tiên, tất cả mùi vị của Wang như trộn lẫn vào một chỗ, điều này làm con nai nhỏ hưng phấn khác thường.
"Hừm..." - Wang ngửa cổ rên rỉ, cái miệng nhỏ phía trên của Sean tuyệt diệu chẳng khác nào phía dưới, đầu lưỡi đảo loạn có hơi trúc trắc, ắt hẳn đây là lần đầu tiên rồi.
"Bé cưng, cởi quần của cưng đi, tôi muốn nhìn thấy cặp đào ấy lắc lư trong khi phục vụ người anh em của tôi." - Sean ngẩng đầu lên, hiển nhiên là với một tầm mắt mờ mịt, thề có những đấng trên cao, lúc này Sean như hồ ly hiện thế, là cái loại chuyên hút tinh dịch của đàn ông mà sống qua ngày, hệt như những câu truyện cổ mà Wang từng được mẹ của gã kể cho nghe.
Wang thấy được ảnh ngược của mình phản chiếu trong đôi mắt mông lung ngập nước của em, từng giọt nước óng chảy dọc nơi sống mũi, có vẻ như nuốt lấy cây kẹo của gã là việc quá sức đối với em, trán của Sean đã có chút lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen bết lại ôm sát gương mặt được tỉ mỉ điêu khắc từ bàn tay của Chúa. Đôi môi bị dương vật của Wang ma sát đến sưng đỏ, con quái vật đang được Sean ngậm một nửa phồng lên một bên má, phần còn lại lồ lộ ra ngoài, tạo nên hình ảnh đối lập dâm dục cực điểm.
Sean thật khiến cho người khác muốn chà đạp em. Wang muốn chơi sâu hơn, thâm nhập yết hầu, nhìn đến biểu tình khóc nức nở của em hẳn là tuyệt dịu lắm.
Lạy Chúa lạy các đấng thần linh, gã đàn ông tội lỗi này sắp phải phá nát tác phẩm điêu khắc mỹ miều nhất của các ngài.
Sean vừa cởi quần jean, đôi môi vẫn còn ngậm lấy dương vậy cương cứng của Wang, không kịp đề phòng liền bị nắm tóc, gã đàn ông cố định đầu của Sean, đẩy cây kẹo quá cỡ của gã vào sâu tận bên trong.
"Hức..." - Sean ứa nước mắt, cảm giác thiếu dưỡng khí thật không dễ chịu một chút nào, cái của Wang to lắm, quy đầu đỏ tía chen hẳn vào tận yết hầu, kẹt cứng bên trong không động đậy.
Gã đàn ông thở dốc một cách gợi cảm, yết hầu của Sean mút chặt lấy quy đầu của gã, tư thế bất lực cùng thuần phục của Sean đem đến cho Wang cảm giác thoả mãn vô tận. Wang hơi nhích hông, rồi lại khe khẽ mỉm cười khi nghe được tiếng rên bất mãn của Sean.
"Này Wang ơi." - Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, nhân tố bất ngờ này làm Sean giật thót, vội vã phun cây kẹo đã ướt sũng nước bọt ra, cả thân thể nhỏ bé co rụt lại lui vào sâu dưới gầm bàn làm việc.
"Bé cưng, lại đây mút tiếp." - Còn khuya thì Wang mới để cho Sean trốn, con nai nhỏ không bao giờ được xao nhãng khi đang mút kẹo cho Wang cả. Gã nắm lấy cầm Sean, ép sát gương mặt ráng hồng chà xát với dương vật đã ướt đẫm, rồi mới hắng giọng nói với người ở ngoài cửa.
"Vào đi."
————————
Hõng ngờ dài zậy lun, chia ra xíu post tiếp🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro