Ngoại truyện 2 ✧〘Oda Sakunosuke | There is no frigate like a book〙

Tiêu đề là một câu trong bài thơ "There is no frigate like a book..." của Emily Dickinson (12/10/1830 - 15/5/1886).
"There is no frigate like a book..."
There is no Frigate like a Book
To take us Lands away
Nor any Coursers like a Page
Of prancing Poetry--
This Traverse may the poorest take
Without oppress of Toll--
How frugal is the Chariot
That bears the Human soul.
__________
Không có Thuyền nào hơn Cuốn Sách...
Không có Thuyền nào hơn Cuốn Sách
Giúp ta cập bến mọi miền
Không có Ngựa nào hơn Trang Giấy
Đầy những Dòng Thơ bất yên--
Không vất vả cũng không tốn kém
Có thể dễ dàng đi khắp nơi--
Thật đơn giản Cỗ Xe Tri Thức
Chở nặng tâm hồn Con Người
(Bản dịch của Thái Bá Tân)
_________
《Ghi chú》
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên và quá khứ của Odasaku và Rita, không phải route như Ngoại truyện của Osamu.
Odasaku 14 tuổi và Rita 16 tuổi trong chương này.
Nhân tiện, tui đã đặt may búp bê 20cm cho Rita!


__________
1.
Đó là một ngày của hai năm trước, ngày Oda Sakunosuke nhận được hợp đồng ám sát Boss Mafia Cảng.
Vào thời điểm đó, Mafia Cảng chỉ mới được gây dựng chưa đầy hai năm, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nó đã làm rung chuyển toàn bộ thế giới ngầm. Một tổ chức non trẻ không có sự hậu thuẫn cũng như danh tiếng đã mạnh dạn chà đạp lên các thế lực lâu đời, thẳng thừng chiếm đoạt các tuyến đường thương mại ngầm, triệt phá các mạng lưới tình báo đối thủ và cắm cờ của mình trên các vùng lãnh thổ đẫm máu.
Lúc đầu, chẳng ai coi trọng Mafia Cảng cả. Một tổ chức mới toanh, một vị Boss vô danh và một số ít những cái tên xa lạ. Họ coi nó chẳng khác gì một tia lửa sẽ nhanh chóng bị dập tắt bởi bất cứ cơn gió nào thổi qua, dù chỉ là nhẹ nhất. Nhưng từng người một, từ các băng đảng địa phương đến các thế lực quốc tế, đều thất thủ. Không phải vì họ quá yếu, mà vì họ đã quá tự mãn. Đến khi họ nhận ra, tia lửa nhỏ bé đó đã bùng lên thành ngọn lửa lớn thiêu rụi toàn bộ khu rừng.
Trung tâm của ngọn lửa đó là một cái tên: Osamu Rita.
Mafia Cảng gọi cô là "Boss", một thiếu nữ mới mười sáu tuổi nhưng đã thành lập được đế chế của riêng mình. Cô được đồn đại là sở hữu sức mạnh sánh ngang với Siêu Việt giả, và quan trọng hơn, cô nắm quyền chỉ huy một nhóm dị năng giả nguy hiểm mà các tổ chức khác đều phải e ngại dè chừng. Nakahara Chuuya, người điều khiển trọng lực; Ozaki Kouyou, người điều khiển Kim Sắc Dạ Xoa; và nhiều cái tên khác.
Dưới sự lãnh đạo của Rita, Mafia Cảng giống như một con thú hung dữ phá vỡ xiềng xích, tuy còn non trẻ nhưng nó có móng vuốt đủ sắc bén để xé xác bất cứ ai dám bén mảng lại gần.
Và như quy luật bất biến của thế giới ngầm: bất cứ thứ gì lớn mạnh quá nhanh đều bị coi là mối đe dọa.
Mafia Cảng trở thành cái gai trong mắt những kẻ cầm quyền, cả chính phủ và các phe phái ngầm đối địch. Họ tranh nhau tìm cách loại bỏ nó. Tuy nhiên, mọi âm mưu đều kết thúc trong thất bại.
Mafia Cảng luôn sống sót. Họ không chỉ sống sót mà còn trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi cuộc chiến.
Trong bầu không khí đối chọi căng thẳng đó, Oda Sakunosuke, một sát thủ khét tiếng, đã được một tổ chức đối thủ thuê để loại bỏ Osamu Rita.
Oda Sakunosuke chấp nhận hợp đồng này như bao lần khác. Cậu ít khi quan tâm đến danh tính của mục tiêu hay động cơ của người thuê mình, miễn là giá cả hợp lý thì nhiệm vụ sẽ được cậu chấp nhận.
Tuy nhiên... một thoáng tò mò dấy lên khi cậu lướt qua hồ sơ về mục tiêu của mình.
〔Tên: Osamu Rita.
Tuổi: 16.
Danh hiệu: Thủ lĩnh Mafia Cảng.
Dị năng: Không rõ, rất có thể là siêu sức mạnh và khả năng hồi phục nhanh chóng.
Đánh giá: Cực kỳ nguy hiểm. Tránh đối đầu trực tiếp; Phương pháp thích hợp là tấn công tầm xa.〕
Oda Sakunosuke đã từng gặp rất nhiều cái tên khét tiếng trong sự nghiệp, đây là lần đầu tiên cậu thấy một hồ sơ ngắn gọn như vậy. Không có lý lịch, không có quá khứ, không có mối liên hệ nào được biết đến, chỉ là một danh sách toàn những lời cảnh báo. Và hồ sơ này không phải của ông trùm Mafia kỳ cựu nào cả, mà là của một cô gái vừa bước qua tuổi mười lăm.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi đã tự mình thành lập một tổ chức, không chỉ điều hành nó mà còn gây ra nỗi sợ hãi cho vô số thế lực hùng mạnh. Nghe như một câu chuyện cười, nhưng đó lại là sự thật.
Mà thôi. Quan tâm làm gì, sau cùng thì đây cũng chỉ là một hợp đồng khác, một cái tên khác trong danh sách mục tiêu của cậu.
Oda Sakunosuke chiếm một vị trí thuận lợi trên ban công nhỏ của tòa nhà bốn tầng đối diện tổng bộ của Mafia Cảng.
Mặt trời đang dần lặn xuống đường chân trời, tắm khu phố trong một màu sắc rực rỡ pha trộn giữa sắc cam và tím mơ hồ.
Oda đã chuẩn bị mọi thứ một cách cẩn thận, súng bắn tỉa đã được kiểm tra kỹ lưỡng và đạn được nạp đầy. Mắt cậu vẫn dán chặt vào cửa sổ nơi Rita thường xuất hiện vào buổi chiều muộn, một chi tiết mà cậu đã ghi nhớ qua nhiều ngày quan sát.
「Thiên Y Vô Phùng」, dị năng của Oda Sakunosuke, giống như một người bạn đồng hành vô hình. Nó cho phép cậu ta nhìn thấy tương lai từ 5 đến 6 giây, cậu có thể dự đoán nước đi tiếp theo của đối thủ giống như đọc bước tiếp theo trong một ván cờ. Nếu bị phát hiện hoặc bị tấn công, cậu ta có thể né tránh dễ dàng.
Bóng tối ập xuống và đường phố bên dưới dần trở nên yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có người qua lại. Sau đó, đúng như cậu đã dự đoán, Rita xuất hiện. Cô bước vào văn phòng một mình và khóa cửa lại sau lưng.
Đó là khoảnh khắc hoàn hảo.
Oda Sakunosuke hít vào một hơi chậm rãi. Ngón tay cậu đặt nhẹ lên cò súng, tập trung cao độ. Mọi chuyện đã đâu vào đấy, chỉ cần một phát súng là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị bóp cò, đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại.
Cậu nhìn thấy—
Rita quay đầu về phía cửa sổ. Không phải để ngắm cảnh thành phố, cô nhìn thẳng vào Oda, nhìn thẳng vào vị trí ẩn nấp của cậu.
Trong một giây ngắn ngủi, Oda Sakunosuke cảm thấy ánh mắt họ đã gặp nhau. Nhưng lẽ ra điều đó là không thể, khoảng cách quá lớn, chỗ ẩn nấp của cậu cũng quá tối.
Chưa hết... Rita mỉm cười.
Cô nở một nụ cười nhẹ rồi giơ tay vẫy chào cậu.
Biểu cảm của Oda Sakunosuke tối sầm lại, cậu nhanh chóng đứng dậy.
Cậu biết chắc chắn một điều, cậu đã bị phát hiện.
Oda biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui. Sẽ có những cơ hội khác, nhưng không phải hôm nay.
Cậu lặng lẽ thu dọn thiết bị, lẻn ra khỏi ban công và biến mất trong bóng tối của thành phố.
Nhưng khi rẽ vào một con hẻm chật hẹp, đôi mắt cậu chợt nheo lại.
Một tích tắc sau, cậu giật lùi lại, đúng lúc có ai đó đáp xuống đúng vị trí cậu vừa đứng lúc trước, không một tiếng động.
"Nhìn trộm người khác là bất lịch sự." Thiếu nữ bình tĩnh nói, vừa phủi bụi trên váy vừa nhướng mày, "Cậu không định giới thiệu bản thân sao? À... Tên tôi là Osamu Rita, tôi đoán là cậu đã biết rồi."
— Đoàng!
Tiếng súng nổ vang trong không khí.
Oda Sakunosuke không lãng phí thời gian vào việc tám nhảm, phản ứng đầu tiên của cậu là bóp cò súng. Tiếng súng phá vỡ sự im lặng của con hẻm, viên đạn bắn về phía trước, nhưng Rita di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, cô kịp thời tránh khỏi đường đi của nó. Cô lập tức thu hẹp khoảng cách giữa họ ngay sau đó. Các đòn tấn công của cô dồn dập, hết đợt này đến đợt khác, khiến Oda không còn thời gian để suy nghĩ.
Oda Sakunosuke đã sử dụng các dự đoán và kỹ năng cá nhân hoàn hảo để né tránh và phản đòn. Tâm trí cậu xuất hiện mọi khả năng, mọi hành động mà Rita có thể thực hiện.
Nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại của cậu ta.
Trên thực tế, các đòn tấn công của Rita không phải là không thể đoán trước được, Thiên Y Vô Phùng đã cho Oda thấy tất cả một cách hoàn toàn rõ ràng. Vấn đề là tốc độ. Đơn giản là cô ấy quá nhanh. Ngay cả khi cậu nhìn thấy trước hành động tiếp theo của cô, cơ thể cậu cũng không thể theo kịp. Mọi đòn đánh, mọi đòn phản công của cậu đều đến quá muộn và bị cô tránh né một cách dễ dàng.
Một cú đá giáng thẳng vào mạn sườn của cậu ta. Oda Sakunosuke vội vặn người để né, nhưng nắm đấm tiếp theo của cô đã hạ xuống.
Oda Sakunosuke bị đánh lùi lại, gót giày cọ xát mạnh với mặt đất. Một cơn đau thấu xương xuyên qua vai cậu. Không còn nghi ngờ gì nữa, xương đã bị gãy.
Hơi thở của cậu nghẹn lại trong giây lát, nhưng nét mặt cậu không thay đổi.
Cậu ta giơ súng lên bằng tay trái. Hai phát bắn nhanh, nhưng Rita đều né được cả hai. Viên đạn thứ hai sượt qua tay áo cô, mà cô thậm chí còn chẳng hề nao núng. Rita di chuyển trở lại, thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt.
Oda Sakunosuke cúi thấp người xuống, quét ngang chân cô. Rita nhảy lên và đáp xuống phía sau cậu ta. Một cú đánh giáng vào lưng Oda, khiến cậu loạng choạng chúi người về phía trước.
Cô ấy không chỉ nhanh. Cô ấy đọc vị được cậu.
Oda nhận ra, cậu thở mạnh hơn.
Nhưng cậu không dừng lại. Cậu ta rút con dao ra khỏi ủng và chém về phía sau mình.
Rita ngả người ra sau, lưỡi dao chỉ kịp sượt nhẹ qua gò má cô, để lại một vết xước nông. Đó là vết thương đầu tiên Oda Sakunosuke gây ra cho cô.
Đôi mắt cô sáng lên đầy ấn tượng.
"Cậu khá đấy!" Cô khen ngợi.
"Thật không may..." Cô nói thêm, "Tôi không có thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với cậu thêm nữa. Tôi cần phải quay lại trước khi Chuu-Chuu bắt đầu nghi ngờ về sự biến mất đột ngột của tôi, vì vậy..."
Một cú đá bất ngờ.
Oda Sakunosuke nhìn thấy nó. Thiên Y Vô Phùng đã chỉ cho cậu thấy đường đi của cú đá, điểm va chạm, thời điểm chính xác và cơ thể cậu đã chuyển động để né tránh.
Nhưng vẫn quá chậm.
Cú đá xoáy của Rita đập vào bả vai bị thương của cậu, lực mạnh khiến cậu ngã sang một bên. Oda đập mạnh người vào tường, hơi thở đứt quãng, cơ thể cậu gập lại vì đau đớn trước khi trượt xuống đất.
Oda Sakunosuke cố gắng đứng dậy, nhưng mọi cơ bắp đều gào thét phản đối. Tay chân cậu nặng trĩu và tầm nhìn mờ đi, máu rỉ ra từ khóe miệng. Vai phải của cậu đã gần như tê liệt, đầu gối yếu ớt chống đỡ trọng lượng cơ thể.
Khẩu súng và con dao của cậu nằm cách xa vài mét, bị Rita đá ra khỏi tầm tay.
Oda không cần dị năng để biết kết quả.
Kháng cự không còn là một lựa chọn nữa. Cậu đã thua hoàn toàn.
Rita chậm rãi bước về phía Oda, không vội vã. Tiếng bước chân vang vọng trong con hẻm chật hẹp. Cô dừng lại trước mặt cậu và ngồi xổm xuống, tựa khuỷu tay lên đầu gối. Tư thế của cô trông rất bình thường, giống như cô ấy đang trò chuyện với một người bạn cũ chứ không phải một sát thủ vừa cố giết mình.
"Bây giờ, cậu sẽ giới thiệu về bản thân chứ?"
"..."
Oda Sakunosuke không kháng cự, không cầu xin cũng không khuất phục, cậu vẫn im lặng. Khuôn mặt cậu điềm tĩnh một cách kỳ quái, như thể cậu ta đã đoán trước được cái kết này từ rất lâu trước khi nó xảy đến.
Với Oda Sakunosuke, nhiệm vụ thất bại chỉ có một ý nghĩa duy nhất: cái chết. Đó là một quy tắc mà cậu đã tuân theo và chấp nhận từ lâu.
Vì thế cậu không nói chuyện. Cậu thấy việc trò chuyện trước khi chết khá vô nghĩa.
Rita đặt tay xuống đất, hơi nghiêng người về phía cậu.
Đôi mắt hổ phách của cô lặng lẽ quan sát cậu ta.
"Cậu biết tôi có thể giết cậu chỉ trong chớp mắt, phải không?"
Oda Sakunosuke gật đầu, cậu biết. Những đòn tấn công vừa rồi của Rita đã đủ chứng minh rằng cậu hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
"Nhưng cậu biết đấy..." Rita tiếp tục, giọng cô trầm xuống như thể đang chia sẻ một bí mật, "Tôi không giết cậu... có nghĩa là tôi đang chờ đợi điều gì đó."
Lần đầu tiên, trong mắt Oda hiện lên một cảm xúc khác, một thoáng bất an thoáng qua trong mắt cậu.
Chờ đợi điều gì...?
Sau đó Rita hỏi, "Người thuê cậu trả cậu bao nhiêu để giết tôi?"
Chỉ là một sự tò mò kỳ lạ, khách quan, như thể cô đang hỏi về giá một chiếc ghế bán trong cửa hàng chứ không phải giá trị mạng sống của chính mình.
Oda Sakunosuke chớp mắt trước câu hỏi này. Cậu nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, giọng nói trầm và hơi khàn.
"Năm mươi triệu yên."
Rita nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên. Cô dùng một tay che miệng như một quý cô trong vở kịch sân khấu, đôi mắt mở to vì sốc.
"Họ đã trả nhiều như vậy cho cái đầu của tôi? Hào phóng quá trời quá đất!"
"Có người ra giá cao hơn." Oda Sakunosuke trả lời một cách thành thật, "Việc đó phụ thuộc vào sát thủ họ thuê là ai."
"Thật vậy à?" Rita khẽ thở dài.
"Vậy..." Giọng điệu của cô nghe có vẻ vui vẻ hơn, "Tôi sẽ trả cho cậu gấp mười!"
Biểu cảm của Oda Sakunosuke không thay đổi, nhưng sự im lặng của cậu kéo dài quá lâu.
"Gấp mười." Rita lặp lại, "Với điều kiện là cậu phải gia nhập Mafia Cảng."
Đó là một lời đề nghị hấp dẫn. Một số tiền có thể khiến hầu hết sát thủ phải quỳ gối mà không cần suy nghĩ, nhưng Oda Sakunosuke không giống hầu hết các sát thủ khác, tiền chưa bao giờ là thứ khiến cậu rung động.
Điều khiến cậu khựng lại không phải là con số.
Mà là cô ấy.
Thiếu nữ mà cậu vừa định giết, hiện giờ đang bình tĩnh đề nghị thuê cậu. Cứ như thể đây là kế hoạch của cô ngay từ đầu.
"Gia nhập Mafia Cảng?" Oda Sakunosuke lặp lại như kiểm tra xem mình có nghe đúng không.
Rita gật đầu, cô không nói lại lời đề nghị, cũng không giải thích gì thêm.
Oda Sakunosuke im lặng quan sát cô.
Mười sáu tuổi, thiếu nữ tầm tuổi này đáng lẽ ra phải đang cắp sách đến trường, lo lắng về mấy vấn đề như điểm số hay các mối quan hệ bạn bè. Thay vào đó, cô lại ngồi đây, trong con hẻm tối tăm chật hẹp, mời Oda gia nhập tổ chức của mình.
"Tôi đã cố giết chị đấy." Oda nói.
"Đối với tôi thì cậu chẳng giống như đã cố chút nào." Rita trả lời với vẻ tự tin, hoặc có thể nói là kiêu ngạo, "Cậu có đánh trúng tôi đòn nào đâu."
Oda Sakunosuke không cãi lại vì Rita đã đúng.
Mỗi viên đạn cậu bắn ra, mỗi đòn cậu tung ra, cô đều né được tất cả. Như thể cô có thể nhìn thấy tương lai còn xa hơn cả cậu.
Đơn giản là cậu đã bị đánh bại.
"Hơn nữa..." Rita nghiêng đầu, "Tôi đã làm gãy vai cậu, coi như hai ta hòa nhau nhé?"
Oda Sakunosuke nheo mắt, giọng điệu không hề có chút mỉa mai mà chỉ có sự bối rối, "Và chị vẫn muốn tôi làm việc cho chị?"
"Tôi không thích giết người tài. Cậu có kinh nghiệm, có thực lực, và quan trọng nhất là..."
Rita nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Mafia Cảng đang thiếu nhân lực."
Oda Sakunosuke im lặng. Mắt cậu không hề rời khỏi khuôn mặt cô, khuôn mặt của một cô gái lẽ ra đã chết nếu viên đạn của cậu hoàn thành đúng mục đích của nó. Nhưng cô ấy không như vậy, Rita vẫn còn sống, vẫn thở và ngồi trước mặt cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và bằng cách nào đó, cô đang đề nghị cho cậu một công việc mới.
"... Tôi có thể biết vai trò của mình trong Mafia Cảng là gì không?"
"Hừm... Vẫn là một sát thủ, nếu cậu muốn." Rita nói không chớp mắt, nhưng sau đó cô bổ sung, "Hoặc bất cứ việc gì cậu nghĩ mình phù hợp. Ở Mafia Cảng, không ai bị buộc phải làm bất cứ điều gì họ không muốn làm."
Đó là một câu trả lời kỳ lạ, ít nhất không phải là những gì Oda mong đợi từ Boss của một tổ chức tội phạm khét tiếng.
"Chị không sợ tôi phản bội sao?" Oda Sakunosuke hỏi thẳng.
Oda là một kẻ giết người theo hợp đồng và cậu ta vừa cố giết cô, theo logic, lẽ ra Rita phải kết liễu cậu ta ngay mới phải.
Rita bật cười, "Nếu cậu thật sự muốn giết tôi, cậu có thể thử lại bất cứ lúc nào."
Oda Sakunosuke nhướng mày. Có vẻ như cô thật sự không quan tâm đến việc cậu phản bội.
Rita hơi ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên đầu gối.
"Nhưng tôi không nghĩ là cậu sẽ làm vậy. Không phải vì sự trung thành đột ngột nào đó. Tôi chỉ biết cậu đủ thông minh để nhận ra rằng mình không thể đánh bại tôi."
Chà... Với sức mạnh đó, Rita có quyền để tự tin như vậy.
Oda Sakunosuke cúi đầu, tầm mắt rơi xuống bàn tay nhuốm máu. Máu của chính cậu và máu của vô số mục tiêu, của những sinh mạng mà cậu đã xóa sổ.
"... Nếu tôi đồng ý thì sao?" Cuối cùng cậu hỏi.
Rita đáp không do dự, "Ngày mai cậu có thể bắt đầu làm việc ngay. Tối nay tiền sẽ được đưa tận tay cậu."
"Nếu tôi từ chối?"
Rita mỉm cười, không hề lạnh lùng hay tàn nhẫn, đơn giản vì cô đã dự đoán trước câu trả lời này.
"Vậy thì cậu được tự do rời đi. Tôi sẽ không giết cậu bây giờ, nhưng cẩn thận, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Đó không phải là một lời đe dọa, Oda Sakunosuke hiểu rất rõ, khi cậu chọn rời đi, sẽ có sẽ không có lời đề nghị tiếp theo hoặc một cơ hội thứ hai.
Sau một hồi im lặng đầy căng thẳng, Oda mở miệng.
"Tên tôi là Oda Sakunosuke."
Một nụ cười rạng rỡ từ từ nở rộ trên môi Rita, cô đứng dậy và đưa tay về phía cậu.
"Chào mừng đến với Mafia Cảng, Oda!"
Oda Sakunosuke nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vươn về phía mình, sạch sẽ và không tì vết. Không có máu, ít nhất là không có trên bề mặt.
Hơi thở của cậu vẫn không đều, cơn đau nhói ở vai vẫn còn đó, máu ấm tiếp tục rỉ ra từ vết cắt dọc bên sườn, tất cả những vết thương đó đều do cô gái trông chẳng có gì nguy hiểm này gây ra.
Một phần trong cậu vẫn thận trọng, sự ngờ vực vẫn còn vương vấn nơi đáy lòng. Nhưng một phần khác... cậu bị thu hút.
Rita không giống những Mafia máu lạnh mà cậu từng gặp trước đây, cũng không phải là một thường dân ngây thơ, tốt bụng. Cô di chuyển qua lại giữa hai thế giới đó như thể cô thuộc về cả hai, và bằng cách nào đó... điều này khiến cậu muốn đi theo cô.
Oda Sakunosuke đưa tay ra và đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào tay cô, không nắm chặt mà chỉ chạm nhẹ.
"Ngài thật sự quá liều lĩnh với vụ cá cược này." Cậu nói, "Boss."
"Cậu sai rồi." Rita lắc đầu.
"Cả hai chúng ta đều đang đặt cược. Tôi đặt cược vào lòng trung thành của cậu, còn cậu đang đặt cược vào việc mình đã chọn đúng con đường để đi."
2.
Ngày hôm sau, Oda Sakunosuke chính thức đặt chân tới tổng bộ của Mafia Cảng.
Một số thành viên nhìn cậu với ánh mắt dò xét, những người khác với vẻ nghi ngờ, nhưng cậu không quan tâm, Oda không ở đây vì muốn được họ chấp thuận hay kết bạn.
Rita đã giữ lời, cô trả trước lương tháng này cho cậu và hứa sẽ cho cậu một mức lương đủ tốt.
Thành thật mà nói, tiền chưa bao giờ là vấn đề với Oda Sakunosuke. Số tài sản mà cậu kiếm được trong những năm làm sát thủ là quá đủ để cậu sống thoải mái trong một thời gian dài, ngay cả khi cậu không bao giờ nhận công việc nào khác nữa.
Oda không làm việc vì cần thiết, cậu làm việc vì cậu cần một lý do để tiếp tục, một mục đích để bám chặt, để không thấy cuộc sống này tẻ nhạt vô vị.
Vậy nên đối với Oda Sakunosuke, việc làm sát thủ hay làm việc cho Mafia Cảng cũng không khác gì nhau, có chăng chỉ là sự thay đổi trong phong cách làm việc, từ lang thang sang có nơi ở cố định, từ có nhiều người thuê thành một người thuê duy nhất.
Khi Rita giao cho Oda nhiệm vụ đầu tiên, cậu cho rằng cô sẽ giao công việc ám sát cho mình, tỷ dụ như hạ gục đối thủ của cô trong bóng tối hoặc những thứ tương tự. Nhưng không, tất cả những gì cô yêu cầu ở Oda là thu thập tình báo và quản lý hậu cần.
Rita giao cho Oda Sakunosuke giám sát một trong những chi nhánh vận tải và tình báo ngầm của Mafia Cảng. Đó không phải là một công việc dễ dàng chút nào, nhưng nó ít đẫm máu hơn nhiều so với những nhiệm vụ mà cậu đã thực hiện trong quá khứ.
Tất nhiên, có những lúc mọi thứ trở nên bạo lực, như bị phục kích, phá hoại, và tự vệ là điều không thể tránh khỏi, nhưng những trường hợp như vậy rất hiếm khi xảy ra.
Rita chưa bao giờ đưa ra lời giải thích chi tiết, cô chỉ nói, "Tin tôi đi, Odasaku, cậu rất phù hợp với việc này."
Oda Sakunosuke không thắc mắc nhiều. Cậu không phải là loại người hay hỏi những câu không cần thiết.
Vì vậy, cậu bắt đầu làm người trao đổi và thu thập tình báo cho Mafia Cảng.
3.
Tính hai mặt của công việc không còn làm Oda Sakunosuke ngạc nhiên nữa.
Mỗi buổi sáng, cậu sẽ mở cửa hiệu sách. Cậu làm việc như một người quản lý hiệu sách thực thụ, lặng lẽ sắp xếp các kệ hàng, giới thiệu tiểu thuyết cho khách và tính tiền.
Đối với bất kỳ người ngoài nào, nơi này chỉ là một hiệu sách nằm ở góc yên tĩnh của thành phố, nhưng đối với những người biết rõ, đó là một trung tâm trao đổi tình báo. Các tình báo được nhét giữa các trang tiểu thuyết hoặc được viết nguệch ngoạc trong những cuốn sách tranh dành cho trẻ em, những khách hàng nán lại quá lâu ở một khu vực không phải lúc nào cũng đang tìm sách để đọc. Đôi khi, câu hỏi về tác giả hoặc nhà xuất bản lại là mật mã, một cách để nhận diện các tổ chức.
Oda Sakunosuke xử lý tất cả mà không hề mắc lỗi. Có những buổi sáng, cậu thường ngồi ở phòng kho phía sau, xem qua hàng chồng báo cáo viết tay và tình báo được mã hóa.
Và rồi, ngay trong giờ tiếp theo, cậu ta có thể đang cúi xuống bên cạnh một đứa trẻ, giúp nó chọn một cuốn sách phiêu lưu về cướp biển hoặc những con rồng.
Oda Sakunosuke không nói chuyện nhiều với các nhân viên khác, những nhân viên bán thời gian hầu như đều không biết gì về bản chất đen tối của hiệu sách, nhưng cậu được họ tôn trọng. Oda Sakunosuke luôn có cách khiến người khác hài lòng, ngay cả đứa trẻ khó gần nhất cũng cảm thấy mình được lắng nghe, và ngay cả những độc giả khó tính nhất cũng phải rời khỏi nơi này với một cuốn sách trên tay.
Dù phải sống dưới hai thân phận và phải giải quyết nhiều vấn đề cùng một lúc, nhưng Oda Sakunosuke chưa bao giờ phàn nàn.
Cậu dần thích nhịp điệu chậm rãi của góc phố yên tĩnh này. Mùi giấy cũ thoang thoảng từ những trang sách đã ố vàng, tiếng sàn gỗ cọt kẹt và tiếng gió thổi qua những song sắt cửa sổ. Ở một nơi như Yokohama, vẫn còn mang vết sẹo chiến tranh, sự yên bình này là điều hiếm có. Nhưng ở đây, nó tồn tại.
Và Oda thích nó.
Oda Sakunosuke chưa bao giờ sợ việc giết chóc, nhưng cậu luôn biết đó không phải là nơi mình thật sự thuộc về.
Vì thế cậu dần thay đổi. Cậu không thường xuyên cười nhưng đôi vai dần thả lỏng. Bản năng sát thủ vẫn còn đó, cách cậu luôn chọn chỗ ngồi có tầm nhìn bao quát hay cách cậu co giật nhẹ tay khi có ai đó đến gần mình quá đột ngột. Nhưng chúng như những lưỡi dao rỉ sét, không còn sắc bén do không được sử dụng thường xuyên nữa.
Oda đọc nhiều hơn, không phải báo cáo tình báo mà là những cuốn sách thật. Tiểu thuyết, triết học, thậm chí cả thơ ca. Dù cậu chưa bao giờ nói nhiều về chuyện đó, Rita vẫn nhận thấy. Cô ấy không nhận xét gì, nhưng cô đưa cho cậu một cuốn sách: Tuyển tập thơ của Emily Dickinson, và Oda đã đọc hết tất cả ngay đêm hôm đó.
Sau đó, cô thường giới thiệu sách cho cậu đọc, có khi là thơ, có khi là tiểu thuyết.
Tiếng súng và mùi máu tươi dần biến thành thứ gì đó xa lạ, thay vào đó là tiếng lật trang sách sột soạt và tiếng cười của trẻ thơ.
Oda Sakunosuke không biết liệu đây có thể gọi là "bình yên" hay không, nhưng với cậu thì chỉ thế là đủ. Đủ để khi nhắm mắt lại vào ban đêm, cậu không còn nhìn thấy bàn tay mình nhuốm bẩn bởi tội nghiệt hay nghe thấy tiếng súng vang vọng bên tai. Những tiếng la hét, lời cầu xin và rủa xả của những kẻ sắp chết nhỏ dần cho tới khi cậu không còn có thể nghe rõ, giống như một cơn bão vượt qua ngọn đồi.
Những cơn ác mộng của cậu vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn, nhưng chúng không còn khiến Oda cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng nữa.
Và đôi khi, trong những khoảnh khắc yên tĩnh, khi cậu ngồi phân loại báo cáo và giải những bức thư được mã hóa, khi hiệu sách vắng tanh và trong không gian chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc, Oda Sakunosuke thấy mình chợt suy nghĩ:
Nếu ngày đó, Rita không nhìn thẳng vào mắt cậu và đưa tay ra...
Liệu cậu có tiếp tục bước xa hơn vào trong bóng tối? Và có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ lạc phương hướng và biến mất trong cái thế giới đầy máu tươi và bạo lực đó.
Oda không biết câu trả lời.
4.
Rita thường đưa những đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi đến hiệu sách chơi. Đó là cách Oda Sakunosuke phát hiện ra rằng Mafia Cảng đang bí mật hỗ trợ nhiều cô nhi viện ở khắp Yokohama.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra một điều như vậy. "Mafia" và "trại trẻ mồ côi" dường như là hai thứ không bao giờ có thể nằm trong cùng một câu. Chưa hết...
Ánh mắt cậu dõi theo Rita, người đang cúi xuống, nhẹ nhàng nói gì đó với một cô bé mà cậu nhớ được giới thiệu là Erika. Cậu quan sát cử chỉ dịu dàng và nụ cười tỏa nắng của Rita khi cô xoa đầu Erika. Và trong một khoảnh khắc thoáng qua, Oda Sakunosuke đã nghĩ Rita không hề giống Mafia chút nào.
"Được rồi, hôm nay chị Rita sẽ giới thiệu cho các em một người. Tên anh ấy là Oda Sakunosuke, một người bạn tốt của chị!" Rita hào hứng nói, cô tập hợp bọn trẻ lại xung quanh Oda Sakunosuke.
Bọn trẻ đưa mắt tò mò nhìn quanh hiệu sách rồi lén quan sát thiếu niên đang đứng ở quầy tính tiền.
Oda Sakunosuke ngồi xuống ngang tầm mắt lũ trẻ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc của cậu dường như khiến chúng sợ hãi. Một số đứa trẻ lùi lại, những đứa khác chớp mắt liên tục như sắp sửa khóc nhè.
Cảm thấy hoảng loạn dâng trào, Oda Sakunosuke ngước nhìn Rita, hy vọng được cô giúp đỡ. Nhưng thay vì nói gì đó để giảm bớt căng thẳng, cô chỉ khoanh tay và cười với hàm ý trêu chọc, im lặng ngắm nhìn khung cảnh lúng túng đang diễn ra.
"..."
Sau một lúc do dự, Oda Sakunosuke với lấy lọ kẹo thủy tinh đặt trên quầy, thứ mà cậu mua cho những khách hàng trẻ tuổi ghé thăm hiệu sách.
Cậu cẩn thận mở nắp và đưa kẹo cho bọn trẻ.
"Ai muốn ăn kẹo nào?" Giọng cậu nghe cứng đờ và vô cảm, gần giống như một đứa trẻ đang lúng túng đọc to đoạn văn nó vừa viết trước cả lớp.
"Ha—"
... Oda Sakunosuke khá chắc rằng mình vừa nghe thấy Rita phì cười.
Bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó, một bàn tay nhỏ do dự đưa ra, tiếp theo là bàn tay khác, cho đến khi lũ trẻ lãng quên nỗi sợ và háo hức chộp lấy kẹo. Sự căng thẳng dần tan biến, thay vào đó là những nụ cười rạng rỡ.
Oda Sakunosuke đưa từng chiếc kẹo một, quan sát vẻ mặt cảnh giác của bọn nhỏ dần chuyển sang tin tưởng.
Cậu thở dài, nhận ra rằng dỗ dành trẻ em còn căng thẳng hơn nhiều so với việc đối mặt với một nhóm kẻ thù có vũ trang.
Khi cậu nhìn lên, ánh mắt cậu và Rita chạm nhau. Trong giây lát, cậu sững người. Cái cách cô nhìn cậu ấm áp và dịu dàng đến không ngờ, tràn ngập thứ tình cảm mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Trông Rita hoàn toàn trái ngược với thiếu nữ tàn nhẫn mà cậu đã đối mặt chỉ vài ngày trước, người đã đánh bại cậu trong trận chiến mà không đổ một giọt mồ hôi nào.
"Sao cậy nhìn tôi như thế?" Rita phá vỡ sự im lặng giữa họ.
Oda Sakunosuke lại nhìn vào mắt cô một lần nữa.
"Bởi vì tôi nhận ra ngài không phải là kiểu người tôi từng nghĩ."
"Ha ha!" Rita cười phá lên, "Tính cách thật sự của con người thường khác với ấn tượng đầu tiên mà người khác có về họ. Chính sự mâu thuẫn đó khiến con người ta trở nên thú vị, giống như đọc một cuốn sách mà trang đầu không tiết lộ điều gì về trang cuối."
Không cho Oda cơ hội suy nghĩ thêm, cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau, "Đúng rồi, Oda, cậu có thể đưa bọn trẻ đến khu vực sách truyện dành cho trẻ em được không? Tìm cho chúng thứ gì đó thú vị để đọc nhé!"
Ngay sau khi cô nói vậy, mắt bọn trẻ sáng lên phấn khích.
"Em muốn một cuốn sách có công chúa và hoàng tử!"
"Em muốn truyện về kỳ lân!"
"Chán ngắt, phải là về người ngoài hành tinh!"
Rita cười nhẹ, "Các em sẽ còn đến đây nhiều lần nên không cần phải tranh cãi. Chúng ta cũng cần mang về đủ sách cho những người khác, nhớ nhé? Cứ dành thời gian chọn những gì các em thích và nói với anh Odasaku."
"Vâng, chị Rita!" Bọn trẻ đồng thanh.
Oda Sakunosuke liếc nhìn Rita lần nữa, rồi anh quay người, dẫn tụi nhỏ đang phấn khích đi về phía khu sách dành cho trẻ em.
Lúc đầu, bọn trẻ hơi sợ bản mặt lạnh như tiền của Oda Sakunosuke, nhưng sau vài lần ghé thăm, chúng nhanh chóng yêu mến cậu. Lũ trẻ sẽ năn nỉ đòi cậu đọc to sách cho chúng nghe hoặc cõng chúng trên vai đi khắp hiệu sách. Mỗi lần lũ trẻ đến, bầu không khí yên tĩnh lại được thay thế bằng những tiếng cười nói vui vẻ.
Oda Sakunosuke đã bố trí một góc đặc biệt trong hiệu sách chỉ dành cho tụi nhỏ, một không gian ấm cúng với đồ chơi và những cuốn sách thiếu nhi đầy màu sắc, tất cả đều được mua bằng tiền túi của cậu ta.
Với trí nhớ của một sát thủ có thể ghi nhớ nhiều loại vũ khí và chức năng của chúng, giờ đây Oda Sakunosuke đã sử dụng chính cái trí nhớ này để ghi nhớ tên, sở thích, ngày sinh nhật và những cuốn sách yêu thích của từng đứa trẻ.
Một buổi chiều yên tĩnh, Rita và Oda Sakunosuke ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế gỗ cũ gần góc vui chơi, tiếng nói cười ríu rít của bọn trẻ khiến Oda vô thức thả lỏng.
Khi cậu đang nhìn bọn trẻ rượt đuổi nhau và vẽ vời lên những cuốn tập tô màu, giọng Rita kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Odasaku, cậu đang cười."
"..." Oda Sakunosuke theo bản năng đưa tay lên mặt, ngón tay lướt qua khóe miệng. Cậu thoáng ngạc nhiên khi nhận ra rằng môi mình quả thực đã cong lên. Đó là một biểu cảm hiếm hoi, một nét mặt mà cậu đã không thể hiện một cách lộ liễu như vậy trong một thời gian dài.
Rita đưa tay xoa đầu cậu ta, "Thấy chưa? Tôi đã nói với cậu rồi. Cậu rất thích hợp với nơi này."
Oda Sakunosuke không trả lời ngay. Những ngón tay cậu vẫn dừng lại ở khóe miệng, như thể cậu đang cố gắng xác minh cảm giác của chính mình.
Tiếng cười đùa của lũ trẻ hòa lẫn với mùi sách và ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Đây không phải là thế giới mà Oda nghĩ mình sẽ thuộc về, nhưng bằng cách nào đó... cậu đang ở đây.
Oda Sakunosuke buông tay xuống đùi, vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng trong mắt cậu lúc này lại có sự bình yên.
Cậu thì thầm, "Ngài nói đúng."
5.
Hiệu sách nằm trong một tòa nhà ba tầng, rộng rãi, chiếm một góc đắc địa ngay giao lộ của hai con phố, có cửa sổ phía trước nhìn ra bến cảng. Những làn gió mặn thường lùa vào khi cửa sổ mở, mang theo tiếng hải âu và tiếng tàu thuyền xa xa. Từ các tầng trên, người ta có thể nhìn thấy làn nước biển lung linh dưới ánh mặt trời cùng sự chuyển động chậm rãi của những con tàu ra và vào bến cảng.
Tầng một là nơi khách đến và đi. Tầng hai dùng làm khu vực lưu trữ hồ sơ, nơi Oda Sakunosuke sắp xếp tỉ mỉ những chồng thông tin, báo cáo và thư mật.
Tuy nhiên, tầng thứ ba thì khác. Đây là không gian sống của cậu, ngăn nắp và ấm cúng, nó phù hợp làm một nơi để nghỉ ngơi sau những ngày dài bôn ba mệt mỏi. Một nơi mà cuối cùng Oda cũng có thể thả lỏng cảnh giác.
Và theo thời gian, nó cũng đã trở thành nơi ở bán thời gian của Rita.
Không ai có thể xác định chính xác từ khi nào cô bắt đầu đến thường xuyên như vậy. Lúc đầu, Rita chỉ ghé qua vào lúc chiều muộn, sau đó có khi cô sẽ ở lại qua đêm vì có việc ở xa hoặc "đi dạo chút thôi nhưng quá lười để về tổng bộ". Cuối cùng, Rita chẳng còn cần đưa ra lý do nữa, cô chỉ đơn giản là ở lại, như thể nơi đây luôn là ngôi nhà thứ hai của cô.
Oda Sakunosuke không phản đối, cũng không hỏi tại sao.
Cậu lặng lẽ dọn dẹp căn phòng nhỏ cạnh phòng mình, kê thêm một chiếc bàn viết, thay ga trải giường sạch sẽ, đặt một chiếc đèn ngủ có ánh sáng dịu nhẹ trên bàn cạnh giường ngủ và đặt ở đó một tuyển tập tiểu thuyết mà cậu biết Rita rất thích.
Mặc dù họ thường xuyên sống cùng nhau, nhưng giữa họ chưa bao giờ có bất kỳ sự khó xử hay "ái muội" nào, trái ngược với những gì nhiều người có thể giả định. Oda Sakunosuke chưa bao giờ vượt qua bất kỳ ranh giới nào, cũng như không làm bất cứ điều gì có thể gây ra hiểu lầm. Trên thực tế, hầu hết thời gian, cậu quá bận rộn với công việc đến mức hầu như không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài nhiệm vụ của mình. Mỗi ngày là một chuỗi công việc ập đến liên tục, không có chỗ cho sự xao lãng.
Nhưng dù bận đến đâu, mỗi khi Rita đến, Oda Sakunosuke đều tạm dừng công việc và đi vào bếp. Cậu sẽ nấu bữa tối, dọn dẹp và đảm bảo căn phòng Rita ở luôn sạch sẽ và thoải mái.
Về phần Rita? Cô còn chẳng có cơ hội chạm một ngón tay vào đống việc nhà. Không phải cô không muốn, mà Oda không cho.
"Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi cậu cứ gánh vác tất cả mọi việc đó, Odasa! Ít nhất cũng để tôi rửa bát hộ cậu đi chứ!" Rita phàn nàn, cô tựa cằm vào một tay trong khi tay kia vẫn đang xúc cà ri Oda nấu và bỏ vào miệng.
Oda Sakunosuke chỉ gật đầu, "Không sao đâu, tôi không cần."
Cô đã giúp đỡ cậu rất nhiều, những việc nhỏ nhặt này thậm chí khó có thể được coi là đền đáp.
"Cậu thật sự quá tuyệt vời, Oda!" Rita bật cười, giơ ngón tay cái lên, "Cho cậu 100 điểm!"
Môi của Oda Sakunosuke hơi cong lên.
Cậu, như mọi khi, không nói nhiều. Cậu cúi xuống và nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau đi một hạt cơm trên khóe miệng Rita, một cử chỉ từ lâu đã trở thành thói quen. Cả hai đều không thấy có gì kỳ lạ.
"Cảm ơn, Odasuke!" Rita cười rạng rỡ, tay chỉ vào cái đĩa bên cạnh cậu ta, "Tôi muốn đậu phụ chiên!"
Không nói một lời, Oda Sakunosuke gắp đậu phụ chiên cho cô.
"Và nước cam!" Rita được voi đòi tiên.
"Không tốt khi vừa ăn vừa uống đâu, Boss." Oda Sakunosuke lắc đầu từ chối.
"Gì chứ?" Sắc mặt của Rita tối sầm lại, "Cậu dám cãi lệnh Boss của mình à, Sakunosuke?"
"Không." Oda Sakunosuke vẫn không hề bối rối, "Nhưng trách nhiệm của tôi bao gồm cả việc đảm bảo an toàn cho ngài, sức khỏe cũng nằm trong đó."
Ngay lập tức, vai Rita rũ xuống. Cô biết mình không thể đe dọa Oda Sakunosuke nữa, chiêu trò đó đã mất tác dụng kể từ khi cậu ta hiểu được bản chất thật sự của cô.
Cô gục xuống bàn, vẻ mặt ủ rũ và chán nản.
"Làm ơn đi, Odasaku..."
"Không."
"Làm ơn!" Cô rên rỉ. Đôi mắt long lanh với những giọt nước mắt giả tạo. Rita chớp mắt nhìn Oda với vẻ ngây thơ đáng thương. Cô kéo tay cậu ta như một con mèo đang meo meo xin chủ cho ăn cá khô.
"Odasaku, làm ơn!"
... Điều tiếp theo mà Oda Sakunosuke biết, cậu ta đang đứng trong nhà bếp, tay cầm nửa quả cam và vắt nước vào ly.
"..."
Cậu liếc nhìn ly nước cam trong tay, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trên khóe môi cậu là một nụ cười nhẹ không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Oda buông một tiếng thở dài nặng nề.
"Vô phương cứu chữa." Cậu lẩm bẩm.
Phía sau cậu, Rita đang vừa ăn đậu phụ vừa đung đưa chân như một đứa trẻ vừa giành chiến thắng.
"Odasaku, đừng quên cho đá!" Cô gọi lớn.
"..." Oda Sakunosuke ngoan ngoãn cho một ít đá vào ly.
Đúng là vô phương cứu chữa.
6.
Khi nói đến nấu ăn, Oda Sakunosuke phải thừa nhận rằng cậu chưa từng gặp ai có thể biến thứ vô hại như một nồi súp thành thứ nguy hiểm ngang vũ khí hóa học, cho đến khi cậu gặp Rita.
"Rita" và "nấu ăn" dường như nằm ở hai đầu đối diện của chiến trường.
Thật ra cô ấy có một tài năng đáng ngạc nhiên là làm bánh rất giỏi. Bánh ngọt, bánh quy, bánh ngọt... Rita có thể làm tất cả chúng một cách hoàn hảo, như thể cô sinh ra để làm việc đó.
Vào một ngày tốt trời nọ, Rita quyết định đã đến lúc phải "trả ơn" Oda Sakunosuke vì cậu ta đã nấu nướng cho cô suốt vài tháng. Thật không may, cô cũng biết rằng Oda Sakunosuke không thích đồ ngọt, nên việc nướng bánh có vẻ không phải là một lựa chọn phù hợp.
Rồi cô nhớ ra... Cà ri. Cậu ta thích cà ri!
Đôi mắt Rita sáng hừng hực ý chí chiến đấu (?).
Vì vậy, vào một buổi sáng, Oda Sakunosuke bị đánh thức bởi một mùi nồng nặc gần như axit bay ra từ nhà bếp. Không phải mùi thơm hay hôi thối, không, nó... hăng. Loại cay nồng có thể làm mũi và làm cổ họng bạn ngứa ngáy.
Oda đi theo mùi hương, rồi dừng lại ở cửa nhà bếp.
Rita đứng đó, vui vẻ khuấy một nồi chất lỏng đặc sánh màu đỏ. Oda không biết thứ trong nồi là gì, nhưng nó đang rít lên và sôi sùng sục, những bong bóng nổ tanh tách nhìn rất đáng quan ngại. Thứ đó bốc lên một làn hơi cay nồng đến nỗi khiến cổ họng cậu co thắt lại.
"Boss, ngài đang làm gì vậy?" Cậu do dự hỏi.
"Ồ! Cậu dậy sớm đấy, Odasaku!" Rita cười rạng rỡ với cậu, cô chỉ tay một cách đầy kiêu ngạo về phía nồi, "Nhìn này, tôi đã làm cà ri! Cậu thích cà ri phải không? Sắp xong rồi nên cậu cứ ra bàn ngồi đi, tôi sẽ bưng ra!"
Oda Sakunosuke lại nhìn chằm chằm vào cái nồi.
Đó là cà ri à?
Cậu ta hiếm khi tỏ ra nghi ngờ Rita, nhưng lần này, ngay cả cậu cũng không thể nhịn được mà phải đặt nghi vấn. Tuy nhiên, sau cùng thì cậu vẫn vâng lời và ngồi vào bàn bếp.
Vài phút sau, Rita bước ra, tay bưng đĩa cà ri với nét mặt tự hào của một đầu bếp Michelin. Cô đặt nó xuống trước mặt Oda Sakunosuke, dúi chiếc thìa vào tay cậu và ngồi xuống đối diện cậu, đôi mắt lấp lánh chờ đợi.
Oda Sakunosuke liếc nhìn xuống đĩa. "Cà ri" Rita nấu đặc sánh và trông đỏ hơn bình thường, thú thật, nó giống dung nham nóng chảy hoặc chất độc chết người hơn là thức ăn. Nhưng Oda không nói gì cả.
Oda ngước lên và thấy Rita vẫn đang nhìn mình với đôi mắt không chớp.
"..."
Không nói một lời, cậu múc một thìa đầy đưa lên miệng.
Vị cay đánh thẳng vào vị giác cậu như một cú đấm giáng xuống mặt. Nó rất cay. Không phải cay bình thường mà là cay nồng, cay tới tê liệt cổ họng. Có thể có hương vị của cà ri bình thường ở đâu đó, nhưng nó đã bị chôn vùi dưới nhiều lớp ớt.
Khuôn mặt của Oda Sakunosuke không hề co giật, cậu không chớp mắt lấy một cái.
Cậu thậm chí còn múc thêm một thìa nữa.
"Nó thế nào? Nó thế nào? Nó có ngon không?" Rita nghiêng người về phía trước.
Khuôn mặt cô đầy hy vọng, đôi mắt sáng rực như thể sự sống còn của cả thế giới đều được định đoạt bởi câu trả lời của cậu.
Vì vậy, Oda Sakunosuke gật đầu.
"Ngon." Cậu đáp với vẻ mặt siêu chân thành.
"Thật sao? Vậy là tốt rồi!" Rita cười toe toét.
Còn Oda Sakunosuke? Cậu nhai chậm rãi, nuốt xuống không hề nao núng rồi lại múc thêm một thìa nữa.
Trong miệng cậu như có một trận chiến khốc liệt đang diễn ra vậy, nhưng vì Rita mỉm cười rất tươi, nên cậu vẫn tiếp tục ăn.
Thành thật mà nói, mặc dù món cà ri Rita nấu có vị như ai đó lỡ tay làm rơi mười quả ớt tử thần vào nồi, nhưng Oda Sakunosuke không bận tâm lắm. Cậu vốn là người thích ăn cay. Vì vậy, trong khi hầu hết mọi người sẽ khóc lóc giàn giụa hoặc chạy đi lấy ly sữa gần nhất sau thìa đầu tiên, Oda vẫn có thể trụ vững.
"Thật sự ăn ngon đến thế à?" Rita nghiêng người về phía trước đầy tò mò khi cô nhìn Oda ăn thìa thứ ba. Cô cầm lấy một chiếc thìa nhỏ, "Tôi thậm chí còn chưa nếm thử."
Hành động đó ngay lập tức dấy lên một hồi chuông cảnh báo inh ỏi trong đầu Oda Sakunosuke. Cậu nhớ lại lần gần nhất Rita ăn cà ri cay. Đó là hôm Rita nhất quyết muốn ăn thử món cà ri mà Oda hay gọi tại một nhà hàng. Bởi vì sở thích ăn cay mà lần nào Oda cũng gọi riêng phần cà ri siêu cay cho mình, Rita rất tò mò vị của nó.
Sau khi ăn thử một miếng, câu chuyện cà ri kết thúc ngay lập tức bằng cảnh tượng Rita uống hết năm ly sữa, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cà ri của Oda như thể nó là quái vật.
Đó là còn chưa kể đến việc Rita có một cái dạ dày nhạy cảm.
Vì vậy, trước khi chiếc thìa của Rita chạm được tới cà ri trên đĩa, Oda Sakunosuke đã dùng tốc độ nhanh như điện xẹt đẩy đĩa ra xa khỏi tầm với của cô.
Rita: ...?
"Tôi hơi đói." Oda Sakunosuke nói nhanh mà không nhìn cô, "Tôi sẽ ăn hết nó."
Dừng lại vài giây, cậu nói thêm với vẻ nghiêm túc, "Thật ra, xin hãy để lại cả nồi cho tôi. Tôi sẽ ăn nó vào bữa tối."
Rita chớp chớp mắt, rõ ràng là rất ngạc nhiên. Nhưng rồi một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt cô, cô bật ra một tiếng cười vui vẻ.
"Tôi không ngờ cậu lại thích nó đến vậy!" Cô hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Oda Sakunosuke nhìn Rita cười tươi rói mà thầm thở phào, "Nó ngon lắm. Lúc nào đó ngài có thể nấu lại... nếu muốn."
Ngay cả khi nó làm lưỡi cậu ta bị bỏng.
7.
Nói về cách Rita gọi cậu ta... Rita dường như chưa bao giờ chỉ chọn một biệt danh cho "Oda Sakunosuke". Cứ như thể cô thay đổi cách gọi dựa vào tâm trạng hoặc thời điểm vậy.
Đôi khi cô gọi cậu ta là "Oda" hoặc "Odasa", thường là khi đưa ra những nhận xét nhanh gọn. Những lần khác, cô chuyển sang "Odasaku" hoặc "Odasuke", loại biệt danh thân mật hơn. Và trong một số trường hợp hiếm hoi, cô sẽ gọi cậu là "Sakunosuke", trang trọng hơn, thường là khi cô trêu chọc cậu ta, khi cô thật sự nghiêm túc hoặc cố gắng (và thất bại) tỏ ra nghiêm túc.
Oda Sakunosuke chưa bao giờ phàn nàn.
8.
Đó là một ngày đầu đông. Mưa vừa tạnh, những giọt nước còn vương trên cửa sổ tầng ba, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Không khí mang theo mùi đất ẩm thoang thoảng.
Rita ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, hai chân co lại, một chiếc chăn mỏng phủ trên đùi cô với một cuốn sách đang mở. Mắt cô lướt qua lại giữa những trang giấy và những vệt mưa trên tấm kính cửa sổ.
Từ căn bếp nhỏ, tiếng nước sôi khuấy động sự im lặng.
Một lúc sau, Oda Sakunosuke bước ra với hai tách trà bốc khói trên tay, cậu đặt tách trà nóng trước mặt Rita rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô.
"Boss."
Sau một hồi im lặng, Oda Sakunosuke cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi muốn viết phần tiếp theo của một cuốn sách."
Rita hơi ngước lên, mắt cô chạm mắt cậu. Cô không ngắt lời, chỉ lắng nghe.
"Và..." Cậu ngừng lại giữa câu.
"Tôi không muốn giết người nữa."
Trong chốc lát, căn phòng rơi vào im lặng.
"Không phải vì tôi sợ." Cậu tiếp tục, "Hoặc thậm chí là hối hận, mà là bởi vì..."
"Viết tiểu thuyết là viết về con người. Nếu tôi là người kết thúc cuộc đời của người khác thì tôi cảm thấy mình không còn quyền viết về nó nữa."
"..." Rita lặng lẽ lắng nghe, mắt cô dán chặt vào một điểm xa xôi nào đó ngoài cửa sổ.
Oda Sakunosuke kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.
Sau vài giây, cô thở dài, "Vậy là cậu đã gặp ông ấy."
Oda Sakunosuke chớp chớp mắt, khó hiểu trước những lời cô nói.
Gặp ai? Hay ý cô ấy là... người đàn ông đó? Rita biết ông ta sao?
Nhưng Rita không nói gì thêm.
"... Quyền lựa chọn là của cậu, Oda. Nếu cậu đã quyết định không muốn giết người nữa thì hãy ngừng lại." Rita lắc đầu, "Nhưng tôi muốn cậu chắc chắn với quyết định của mình, Oda, đừng nửa vời, bởi vì một khi cậu đã đưa ra lựa chọn, cậu sẽ phải sống với nó."
Rita đột nhiên đứng dậy khỏi ghế và bước về phía Oda Sakunosuke. Bàn tay cô đặt nhẹ lên vai cậu, vỗ nhẹ.
"Hơn nữa, Odasaku..." Rita hơi nghiêng đầu, giọng cô hơi hạ xuống, "Giả như một ngày nào đó mạng sống của tôi bị đe doạ... liệu cậu có sẵn sàng vấy bẩn tay mình lần nữa vì tôi không?"
Oda Sakunosuke sửng sốt. Phản ứng theo bản năng của cậu là hơi cau mày, một phản xạ tự nhiên trước những câu hỏi nghe có vẻ vớ vẩn. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết vấn đề này không hề vớ vẩn.
Cậu nhớ rõ ràng ngày họ gặp nhau lần đầu tiên, khi Rita hoàn toàn áp đảo cậu ta. Oda nhận thức được rằng Rita mạnh đến mức đáng sợ. Ngay cả dị năng cũng không thể cứu Oda khỏi cô. Nhưng Rita không phải là bất khả chiến bại, không ai là bất khả chiến bại. Và Oda Sakunosuke, hơn bất cứ ai hết, hiểu rằng chỉ cần một giây sơ suất thôi cũng có thể dẫn đến cái chết.
"Hoặc..." Rita tiếp tục, đôi mắt màu hổ phách của cô dán chặt vào cậu, "Điều gì sẽ xảy ra nếu những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi trở thành mục tiêu? Cậu sẽ đưa ra quyết định gì khi phải lựa chọn giữa việc vấy bẩn đôi tay mình để bảo vệ chúng, hoặc nhìn chúng bị thương, tệ hơn là bỏ mạng?"
Oda Sakunosuke nhận ra rằng cậu không thể trả lời ngay, Rita cũng nhận ra điều đó.
Cô tiếp tục với giọng điệu chậm rãi như thể muốn cậu suy ngẫm từng từ, "Odasaku, tôi chưa bao giờ tin vào sự phân chia rõ ràng giữa thiện và ác. Thế giới này không phải màu đen hay màu trắng đơn thuần. Nó có màu xám, luôn luôn như vậy." Cô hơi nghiêng người về phía trước, "Đôi khi cậu sẽ rơi vào tình huống mà cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài bước vào bóng tối. Từ góc nhìn của người ngoài, cậu là kẻ xấu. Nhưng với những người được cậu cứu, cậu là anh hùng của họ."
Tay cô chạm vào ngực Oda, ấn nhẹ như muốn chạm vào trái tim cậu ta.
"Cậu nghĩ rằng việc giết ai đó sẽ khiến cậu mất đi tư cách viết lách, nhưng tôi thì cho rằng điều quan trọng không phải là cậu có giết hay không, mà là cậu giết vì mục đích gì."
"Có phải vì danh vọng, tiền bạc, niềm vui?"
"Hay là để bảo vệ những người mà cậu không muốn đánh mất?"
Rita hơi nhướng mày, "Và nếu là vế sau, tại sao cậu lại nghĩ rằng điều đó sẽ khiến cậu không còn tư cách trở thành một tác giả?"
"..." Oda Sakunosuke im lặng, khoé mắt hơi run rẩy. Đối với một người luôn bình tĩnh như cậu ta, thật hiếm khi thấy cảm xúc bối rối hiện rõ ràng trên khuôn mặt cậu như vậy.
Lời nói của Rita ban đầu có vẻ mâu thuẫn. Cô nói về việc không giết người, ngay sau đó lại hỏi liệu Oda có dám giết để bảo vệ người khác không.
Nhưng bằng cách nào đó, trong sự mâu thuẫn đó, có điều gì đó đã xảy ra. Như thể sự hỗn loạn giữa đúng và sai, ánh sáng và bóng tối cuối cùng đã tìm được điểm cân bằng.
Và trong khoảnh khắc đó, Oda Sakunosuke nhận ra: thế giới không cần cậu phải giữ tay mình sạch sẽ, nó cần cậu đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cậu sẽ không sống với bàn tay luôn luôn vấy máu, nhưng cậu cần đảm bảo rằng nếu máu đổ, nếu đôi tay cậu lại lần nữa phải kết liễu một sinh mạng, thì nó là vì một mục tiêu quan trọng hơn.
Rita không bảo cậu từ bỏ việc viết lách, cô không gây áp lực buộc cậu phải tiếp tục giết người, cô cũng không cho rằng giết người là đúng.
Cô chỉ hỏi Oda: Khi thời điểm ấy đến, lý do khiến cậu giơ súng là gì?
Tâm trí cậu nghĩ về lũ trẻ, về những buổi chiều cậu ngồi kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích, dạy chúng đọc và viết. Cậu nghĩ đến Rita, mục tiêu trước đây của mình, giờ là người cậu nấu ăn cho mỗi ngày, người sẽ giới thiệu cho cậu những cuốn tiểu thuyết mới lạ, là người đã dạy cho cậu về một cuộc sống hoàn toàn khác.
Và Oda Sakunosuke biết là cậu sẽ không thể đứng nhìn họ bị thương.
Rita không nhấn mạnh thêm hay yêu cầu câu trả lời, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai cậu, rồi quay lại vị trí ngồi ban đầu, cầm cuốn sách lên đọc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Cứ suy nghĩ kỹ đi, sau đó làm những gì cậu thật sự muốn làm, Odasuke." Cô nói với nụ cười thấu hiểu.
Vào lúc đó, Oda Sakunosuke nhìn cô. Lần thứ mười một kể từ khi gia nhập Mafia Cảng, cậu cảm thấy chắc chắn rằng mình đã tìm đúng nơi để dừng chân.
"Cảm ơn ngài."
9.
Vài phút im lặng trôi qua trước khi Rita lên tiếng lần nữa.
"Vậy— cậu đã viết gì chưa?" Sự tò mò hiện rõ trong giọng nói của cô.
Vai của Oda Sakunosuke trở nên căng thẳng trước câu hỏi.
"... Gì? Cậu vẫn chưa viết gì à?" Rita nhận ra ngay và đoán, "Có phải vì cậu không có thời gian không?"
Cô nhớ lịch trình của Oda luôn dày đặc.
"Không." Oda Sakunosuke lắc đầu, "Tôi vẫn đang tìm hiểu xem mình muốn viết gì."
Rita tựa cằm lên tay, đôi mắt cô như nhìn thấu vẻ ngoài điềm tĩnh của cậu ta.
"Thế—" Cô ấy nói với một nụ cười trêu chọc, "Điều đó có nghĩa là cậu đã không viết một dòng nào kể từ ngày cậu quyết định 'ồ, mình muốn viết tiếp phần sau của cuốn sách đó,' phải không?"
"..." Oda Sakunosuke hơi nghiêng đầu, "Thật ra tôi có một bản thảo. Không phải phần sau của cuốn sách, chỉ là một truyện ngắn tôi viết để luyện bút."
Hai mắt của Rita sáng lên, cô đứng phắt dậy, "Thật sao? Ở đâu? Để tôi đọc!"
Oda Sakunosuke do dự, mắt cậu hướng về phía bàn làm việc, nơi có một chồng giấy tờ được cất trong ngăn kéo và nằm dưới một số tài liệu. Thật ra cậu không cố ý giấu nó, cậu chỉ không mong có ai đi qua và vô tình đọc được nó, cụ thể ở đây là Rita.
"Đó chỉ là một bản thảo thô sơ thôi." Cậu nói, "Nó chưa hoàn thiện và có lẽ không đáng đọc."
Rita nhướng mày và khoanh tay lại, "Điều đó tôi sẽ tự mình quyết định, cảm ơn. Nhà văn các cậu luôn nói như vậy. 'Nó không ấn tượng', 'nó chưa sẵn sàng', 'nó không hay'... Nhưng nếu cậu không bao giờ cho ai đọc nó, làm sao cậu biết được chứ?"
Oda Sakunosuke vẫn có vẻ không chắc chắn, mắt cậu dán chặt vào mép bàn làm việc như thể bản thảo có thể biến mất vào hư không nếu cậu nhìn chằm chằm đủ lâu.
Rita nhìn cậu ta một lúc trước khi thở dài, "Odasaku, nếu tôi định cười nhạo cậu thì tôi đã làm điều đó hôm cậu làm nổ tung nhà bếp lúc cố nấu món súp gà nấm rồi. Nhưng tôi đâu có làm vậy đâu. Bởi vì tôi biết cậu đã cố gắng hết sức."
"Giống như bây giờ vậy. Tôi không ở đây để chế giễu cậu, tôi thật sự muốn đọc những gì cậu đã viết." Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"... Nó chưa được chỉnh sửa chút nào."
"Không sao đâu! Tôi không bận tâm! Tôi đã từng viết một số tiểu thuyết trước đây, bản thảo đầu tiên luôn là bản thô sơ nhất, nhưng không sao cả! Điều quan trọng là sự chân thành." Cô phất tay.
Oda Sakunosuke im lặng một hồi lâu, cậu nhớ lại mình đã viết bản thảo đó vào lúc đêm khuya, khi cậu bừng tỉnh bởi một giấc mơ mơ hồ về chiến tranh, trong giấc mơ ấy có những đứa trẻ và một người đàn ông không thể bước tiếp khỏi quá khứ tội lỗi của mình. Câu chuyện thiếu cấu trúc rõ ràng, các nhân vật không có tên và mọi thứ đều có cảm giác chưa hoàn thiện.
Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Rita, Oda Sakunosuke cuối cùng cũng mủi lòng.
"Nó ở trong ngăn bàn. Giấy màu kem, bên dưới cuốn từ điển tiếng Pháp."
Không chút do dự, Rita di chuyển như một cơn gió về phía bàn làm việc, cô mở ngăn kéo và sàng lọc từng lớp giấy tờ. Cuối cùng, cô lấy ra một bản thảo. Phần gáy của nó được giữ chặt bằng những chiếc ghim bấm, mép giấy hơi mòn và nhăn nheo như thể người viết đã lật qua lật lại vô số lần để chỉnh sửa. Tập giấy trông cũ đến mức người ta có thể lầm tưởng rằng nó là một bản thảo từ hơn một thập kỷ trước.
"Được rồi, tôi đọc đây!" Rita tuyên bố như đang thực hiện một nghi lễ trọng đại nào đó, rồi cô ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt cô lướt nhanh qua dòng đầu tiên trước khi chậm dần, cuối cùng dừng lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bình thường.
Tiếng lật sách chậm rãi, có lẽ Rita đang thưởng thức từng câu chữ, dừng lại để suy ngẫm nội dung trước khi tiếp tục.
Oda Sakunosuke ngồi trên ghế sofa, cậu tránh nhìn vào cô, thay vào đó, cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hoàng hôn nhuộm những mái nhà xa xa bằng gam màu ấm áp.
Nhiều phút trôi qua, một, rồi hai.
Rita vẫn im lặng, chăm chú vào bản thảo.
Cuối cùng, cô cũng đến được trang cuối cùng và nhìn lên.
Hơi thở của Oda Sakunosuke nghẹn lại khi cậu nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.
"... Boss?"
Sao ngài lại khóc?
"Oda! Tại sao nhân vật chính lại phải chết?" Rita kêu lên, dùng sức đập mạnh bản thảo xuống bàn cà phê trước mặt. Cô nghiêng người về phía trước, nắm lấy vai Oda Sakunosuke và lắc cậu thật mạnh, nỗi thất vọng và buồn bã hòa lẫn trong giọng nói của cô.
"Cuối cùng anh ấy cũng bước ra khỏi bóng tối của quá khứ... Lẽ ra anh ấy phải sống hạnh phúc với bọn trẻ!" Cô nói, giọng cô khàn đi khi cô sụt sịt.
"Tôi không chấp nhận cái Huhu Ending này!"
"Boss..." Oda Sakunosuke đưa tay ra, lau nước mắt trên má cô, "Sao ngài lại khóc?"
Rita thả vai cậu ta ra và nhanh chóng lau khóe mắt bằng mu bàn tay.
"Vì câu chuyện của cậu chứ sao! Còn có thể là vì gì nữa?" Cô trả lời với giọng tức giận.
Oda Sakunosuke lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi cậu nhìn xuống, hàng mi dài phủ bóng lên đôi mắt hơi run rẩy.
Cậu chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh một người từng chỉ huy hàng trăm trận chiến lại rơi nước mắt chỉ vì một bản thảo. Nhưng... cô ấy đã khóc.
Vì câu chuyện cậu viết.
"Tôi đã viết nó trong một đêm." Cậu thú nhận, "Về một người đàn ông không muốn giết người, một người tự cảm thấy mình không xứng đáng có cơ hội thứ hai. Cuối cùng, anh ta đã chết để cứu mạng người khác."
"Đồ ngốc!" Rita ngắt lời cậu, đôi mắt vẫn rưng rưng, "Tại sao cậu lại viết một cái kết như vậy?"
Oda Sakunosuke giữ im lặng, có lẽ chính bản thân cậu cũng không chắc chắn lắm.
Liệu có phải là do... cậu cho rằng đó là cái kết mà mình xứng đáng nhận được?
Rita quan sát Oda một lúc lâu, rồi như đã đưa ra quyết định, cô nói một cách chắc chắn, "Viết lại đi."
Oda Sakunosuke chớp chớp mắt, "... Cái gì?"
"Viết lại." Rita lặp lại, "Hãy để anh ấy sống. Để anh ấy tìm ra một mục đích tồn tại. Không phải ai cũng có được cơ hội đó, nhưng nếu cậu có thể viết lại thì hãy viết đi."
"Cậu đã có cơ hội thứ hai, Odasaku." Rita đặt bản thảo vào tay cậu, "Nhân vật của cậu cũng xứng đáng có nó."
Oda Sakunosuke cúi đầu nhìn bản thảo. Những ngón tay cậu đặt lên mép tờ giấy, nhẹ nhàng chạm vào nó.
"Được rồi."
Lời nói của cô, cùng với ánh sáng lấp lánh trong mắt cô khuấy động một hơi ấm xa lạ trong lồng ngực cậu. Oda không thể gọi tên hay hiểu được cảm xúc đó, nhưng cậu biết mình không ghét nó.
10.
"Và khi nào cậu định viết lại đoạn kết?"
Một ngày nọ, Rita đột nhiên hỏi, cô nhìn Oda Sakunosuke như thể cô đang tra hỏi cậu ta về một tội ác cực kỳ nghiêm trọng nào đó.
Oda Sakunosuke khựng lại, "... Tôi chưa biết."
"Không biết?" Giọng cô nhỏ dần, mắt nheo lại.
Oda nhìn xuống sàn nhà, lần theo những vân gỗ, "Tôi không có cảm hứng."
"Không có cảm hứng?" Rita chống tay lên cằm.
Oda do dự một lúc rồi gật đầu. Đúng vậy. Không ý tưởng, không nguồn cảm hứng, không định hướng cho phần tiếp theo của cuốn sách hay một kết thúc mới cho bản thảo.
Rita xoa cằm trầm tư vài giây, rồi đột nhiên như vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho, cô vỗ tay.
"Vậy để tôi giúp cậu!"
Trước khi Oda Sakunosuke kịp nói lời nào, cậu đã thấy Rita đứng thẳng lên và nhắm mắt lại như thể đang niệm chú. Sau vài giây, cô mở bừng mắt ra.
"Xong rồi!"
"Xong gì cơ?"
"Bây giờ cậu sẽ có cảm hứng để viết!"
Oda Sakunosuke chớp mắt nghi hoặc, cậu nhìn chằm chằm vào Rita như thể cô vừa thực hiện một loại phép thuật đen nào đó.
Rita nhét một tờ giấy trắng và một cây bút vào tay cậu rồi ra lệnh, "Viết lại đoạn kết đi!"
"Tôi không thể nghĩ được gì cả." Oda Sakunosuke vừa nói vừa cầm lấy cây bút, "Tôi không biết..."
"Cậu phải viết! Ý tưởng sẽ tự xuất hiện khi cậu bắt đầu!" Rita tự tin gõ bàn.
Bất đắc dĩ, Oda Sakunosuke ngồi xuống và bắt đầu viết lại từ giữa bản thảo, ngay tại nơi nhân vật chính vừa giải ngũ, suy sụp và không tìm được mục đích để tồn tại.
Viết được vài dòng, cậu dừng lại, không biết nên viết gì tiếp theo.
Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Một câu chuyện hoàn toàn mới bắt đầu diễn ra trong tâm trí cậu, rõ ràng và sống động, giống như một bộ phim đang được chiếu trong đầu cậu vậy. Oda choáng váng nhưng bị thu hút ngay lập tức. Cốt truyện diễn ra nhanh chóng, các nhân vật chân thật, giống như mọi cảm xúc họ trải qua đều đang dâng trào trong lồng ngực anh.
Nhưng ngay khi câu chuyện đạt đến đoạn cao trào... nó đột ngột dừng lại.
Oda Sakunosuke ngẩn ra.
... Chỉ vậy thôi sao?
"Muốn xem phần tiếp theo không?" Rita tự mãn hỏi, giọng cô gần như ngân nga.
Oda Sakunosuke gật đầu trước khi kịp nhận ra mình đang làm điều đó.
Rita chống tay lên hông, vẻ mặt giống một con quỷ vừa lừa được ai đó ký vào bản hợp đồng.
"Đơn giản mà!" Cô ngọt ngào nói, "Muốn xem tiếp thì cậu phải viết. Không viết, không có chương hay tập tiếp theo. Nếu cậu dám viết qua loa, tôi cũng sẽ không cho cậu xem!"
Oda Sakunosuke nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, lông mày cậu hơi nhíu lại, môi hé mở một chút.
"... Ngài đã làm gì?"
"Một số thứ với dị năng của tôi!" Rita vỗ ngực tự hào, "Một ảo ảnh tinh thần được sáng tạo từ tiềm thức của cậu, cuốn tiểu thuyết hoặc bộ phim cậu vừa xem đều được hình thành bởi suy nghĩ, cảm xúc và mong muốn của chính cậu."
Rồi cô giơ một ngón tay lên.
"Nhưng! Để mở khóa phần còn lại thì cậu sẽ phải viết tiểu thuyết. Tôi đã liên kết ảo ảnh với một dạng điều kiện, theo đó, mỗi dòng cậu viết trên giấy sẽ mở ra cảnh tiếp theo trong tâm trí cậu. Không thể gian lận. Không có lối tắt. Cậu càng viết nhiều, cậu càng được thấy nhiều hơn. Thiên tài lắm đúng không? Động lực tức thì! "
Cô dừng lại một cách đột ngột, rồi thở dài, "Tôi thậm chí đã hy sinh chiều cao của mình để ổn định dị năng này đấy."
Oda Sakunosuke im lặng một lúc lâu, rồi cậu hít một hơi thật chậm và sâu.
"Boss... Ngài không cần phải làm tất cả những điều này cho tôi."
Rita không trả lời ngay. Cô chỉ mỉm cười, nụ cười quen thuộc.
Lông mày của Oda Sakunosuke hơi nhíu lại. Cậu không hiểu. Tại sao một người như cô ấy lại đi xa đến mức sử dụng dị năng của mình, thậm chí đánh đổi một thứ ngớ ngẩn nhưng không thể thay đổi được như chiều cao của mình, chỉ để giúp cậu ta viết vài đoạn văn?
"Ngài đã hy sinh chiều cao của mình." Cậu nói nhỏ, giọng điệu không có chút hài hước nào. Hoàn toàn nghiêm túc.
Rita khịt mũi, xua tay như thể Oda vừa nói điều gì đó lố bịch, "Hy sinh? Làm ơn đi, đừng nghiêm trọng hoá vấn đề. Tôi vẫn cao hơn cái kệ để đồ trong phòng lưu trữ! Thế là đủ rồi."
"..."
"Hơn nữa..." Cô cười toe toét, "Đánh đổi chiều cao của mình để có cơ hội đọc tiểu thuyết do Sakunosuke viết, đó là một thỏa thuận mà tôi rất vui được thực hiện!"
Oda Sakunosuke sững người, không phải vì cô đang tâng bốc cậu, mà vì Rita hoàn toàn nghiêm túc.
Rita bước lại gần, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trán Oda, đẩy đầu cậu ngả ra sau như đang mắng một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Tôi muốn cho cậu một lý do, một chút áp lực và một phần thưởng đủ hấp dẫn để khiến cậu viết."
"... Thật trẻ con." Oda thì thầm.
"Tôi mới mười sáu tuổi, tôi có quyền trẻ con!" Rita tuyên bố hùng hồn, "Còn cậu, đứa trẻ thích coi bản thân là người lớn, hãy viết tiếp đi."
Nói xong, cô quay gót và sải bước nhanh về phía nhà bếp.
"Sau khi cậu viết xong chương đầu tiên, chúng ta sẽ ăn tối!" Cô quay đầu nói lớn, "Tối nay tôi muốn Omurice, Oda!"
Oda Sakunosuke nhìn cô rời đi, một nụ cười nhỏ gần như không thể nhận ra đọng lại trên môi cậu.
Oda quay lại bàn làm việc, trang giấy trắng trước mặt không còn làm cậu nản lòng nữa mà đầy mời gọi. Cây bút trong tay cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, lời động viên của Rita đã trút bỏ gánh nặng trên vai cậu.
Hít một hơi thật sâu, cậu bắt đầu viết.
__________
《Ghi chú》
Odasaku không xuất hiện nhiều, tui định tập trung vào F4 (Osamu, Chuuya, Ranpo, Mori) nhưng tui có thể cho Odasaku xuất hiện nhiều hơn nếu mọi người thích!
Ngoài ra, các sự kiện của Side Story này xảy ra trước khi Rita quyết định tập trung vào love route, nên có thể thấy ban đầu Rita chỉ xem Odasaku là con át chủ bài của Port Mafia. Cô ấy có yêu mến Odasaku nhưng không có ý định tán tỉnh.
Odasaku vẫn chỉ là một thiếu niên khi gặp Rita, nên cậu ta chưa được thành thục như phiên bản trưởng thành. Odasaku lúc ấy cũng chưa quyết định được hướng đi mình muốn đi nên cậu ta rất dễ bị ảnh hưởng.
Rita đã đánh đổi chiều cao để mang đến cho Odasaku ý tưởng viết truyện, đó là lý do tại sao cô ấy không cao thêm chút nào trong suốt những năm qua (ở thế giới của mình, thật ra Rita cũng tịt...)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro