𝐓𝐨𝐝𝐨𝐫𝐨𝐤𝐢 𝐒𝐡𝐨𝐭𝐨 | Có Em. Có Nhà





⟡ 𝐂𝐚𝐭𝐞𝐠𝐨𝐫𝐲: OOC (Out of Characters), Romance, Fluff, Hurt/Comfort, NSFW,...

⚠︎ 𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠: Có chứa yếu tố NSFW, R18.


___________________



01.

Ánh sáng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua khe rèm cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dịu dàng nhảy múa trên sàn gỗ lạnh. Căn nhà của chúng tôi không sang trọng, nhưng lại là nơi ấm áp nhất thế giới, nơi duy nhất anh muốn trở về sau mỗi trận chiến, sau mỗi ngày mệt mỏi của một Anh hùng hạng hai.

Em đang ở bên cạnh, giấc ngủ còn đọng trên khóe mi, mái tóc mềm rũ nhẹ trên gối trắng tinh. Anh không biết em đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh giấc, điều đầu tiên anh muốn làm là giữ chặt em trong vòng tay.

Cảm giác ấy dịu dàng, an toàn đến mức khiến anh quên hết mọi áp lực, mọi vết thương trong lòng.

Anh vẫn nhớ rõ những tháng ngày đen tối, khi gia đình từng là nỗi đau không thể gọi tên. Bố – người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn, mẹ – người phụ nữ yếu đuối, và cái tên "Todoroki" mang theo bao nỗi ám ảnh.

Nhưng giờ đây, bên em, anh mới thật sự là Todoroki Shoto, không phải một đứa trẻ vỡ vụn, mà là người chồng yêu em và muốn xây dựng tổ ấm với em.

"Anh đã dậy rồi à?" Giọng nói em ngái ngủ nhẹ như gió mùa hè, làm tim anh mềm nhũn.

Anh mỉm cười, mắt vẫn chưa rời khỏi gương mặt em: "Ừ, anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào bên em."

Em cựa mình, đặt tay lên ngực anh, nơi nhịp tim đều đặn vang lên như bản nhạc ru. "Anh vẫn còn mệt không? Hôm qua tập luyện vất vả quá mà."

Anh lắc đầu, kéo em lại gần hơn: "Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không mệt bao giờ."

Chúng tôi vẫn giữ bí mật về cuộc hôn nhân này. Không ai ngoài vài người bạn thân thiết và gia đình hai bên biết anh và em đã kết hôn.

Ẩn hôn không phải vì sợ bị soi mói, mà bởi anh muốn dành cho em sự yên bình, không bị cuốn vào vòng xoáy danh tiếng và áp lực công việc Anh hùng.

Mỗi sáng như thế này, anh đều cảm thấy may mắn vì có em.

Em có thể không phải là người hoàn hảo, nhưng em là người hoàn hảo dành cho anh.

Và giờ đây, khi nghĩ về tương lai, anh chỉ mong một điều duy nhất: được thấy em mang trong mình sinh linh bé nhỏ của đôi ta.

Anh biết, con đường phía trước có thể không dễ dàng. Nhưng khi có em, anh tin rằng mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn, giống như ánh bình minh dịu dàng đang chiếu rọi khắp căn phòng nhỏ này.

Em quay mặt sang anh, ánh mắt long lanh đầy hy vọng và tin tưởng.

"Shoto... mình sẽ cùng nhau bước tiếp chứ?"

Anh ôm em vào lòng, thầm hứa.

"Anh sẽ luôn ở đây. Cùng em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."

02.

Căn bếp nhỏ trong căn nhà được ngập tràn ánh sáng tự nhiên buổi sáng. Em đang đứng bên bàn, nhẹ nhàng pha cà phê. Đôi tay em khéo léo, từng chuyển động tràn đầy sự tỉ mỉ và yêu thương như thể chuẩn bị cho một nghi lễ thiêng liêng.

Anh ngồi dựa vào cửa, lặng lẽ quan sát em, cảm thấy tim mình như nhảy lên từng nhịp. Ánh mắt em khi nhìn anh, dịu dàng mà chân thành, làm anh quên hết mọi mệt mỏi bên ngoài.

"Anh nhìn em làm cà phê lâu vậy sao?"

Em quay lại hỏi, miệng nhếch lên một nụ cười tinh nghịch, mái tóc buông lơi che một bên gò má đỏ hồng.

"Anh chỉ muốn nhìn em thôi." – Anh đáp, ánh mắt không rời khỏi từng nét mặt em.

"Em thật đẹp."

Em cười, bước tới bên anh, đặt ly cà phê nóng trên bàn rồi ngồi xuống cạnh, đầu tựa nhẹ vào vai anh. Cảm giác thân mật ấy khiến tim anh đập nhanh hơn một nhịp, như thể thế giới chỉ còn lại hai người.

"Anh đã ăn sáng chưa?" Em hỏi, tay khẽ vuốt ve lưng anh, giọng nói ấm áp và dịu dàng như một lời ru.

"Chưa, nhưng có em ở đây là anh thấy no rồi."

Anh mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc em.

Em cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng hạnh phúc.

"Shoto à... anh biết không, em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể tin tưởng ai, không thể mở lòng với ai sau tất cả những gì đã trải qua."

Anh quay sang nhìn em, sự ngạc nhiên pha lẫn xúc động hiện rõ trên khuôn mặt. "Em đã từng như thế à?"

"Ừm"

Em gật đầu nhẹ

"Nhưng anh khác. Anh là người đầu tiên khiến em cảm thấy an toàn đến vậy. Cảm giác như được trở về nhà mỗi lần ở bên anh."

Anh ôm chặt em hơn, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

"Anh cũng vậy, em biết không? Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có thể quên đi quá khứ đau thương. Nhưng em đã làm được điều đó cho anh."

Chúng tôi ngồi bên nhau như thế, im lặng, nhưng không cần lời nói. Sự yên bình và gắn kết của hai con người, hai tâm hồn, đủ khiến trái tim anh vỡ òa.


03.

Buổi chiều lặng lẽ trôi qua như giấc mơ. Sau một ngày không quá bận rộn, anh cùng em trở về nhà, tắm rửa, ăn tối đơn giản rồi cuộn mình trong chiếc chăn bông mềm mại. Không có báo động, không có nhiệm vụ khẩn cấp, không còn ai ngoài hai người trong thế giới nhỏ bé và ấm áp này.

Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ. Mùi hương quen thuộc từ làn da em khiến anh ngây ngất – thoang thoảng, dịu dàng, như mùi của tháng Sáu sau cơn mưa đầu mùa.

Em đang nằm cạnh anh, xoay người đối diện, mái tóc dài lòa xòa rơi xuống gối, ánh mắt đầy tin tưởng, không né tránh.

"Shoto..." – em thì thầm, giọng nhỏ như hơi thở.

"Mình thử nhé... nếu em bé thực sự muốn đến."

Cổ họng anh khẽ nghẹn lại. Không phải vì bất ngờ, mà vì xúc động. Bàn tay anh đưa lên, chạm nhẹ vào má em – cái vuốt ve quen thuộc, trìu mến như đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần. Nhưng tối nay, có điều gì đó đặc biệt hơn, sâu hơn.

"Ừ" Anh đáp khẽ, mắt không rời mắt em "Anh cũng muốn. Nếu là với em, thì anh đã sẵn sàng rồi."

Em mỉm cười, dịu dàng như ánh trăng. Anh nghiêng người, hôn lên môi em.

Ban đầu là một nụ hôn nhẹ, như cánh hoa áp lên bề mặt nước, nhưng rồi từ từ sâu hơn, cháy bỏng hơn. Lưỡi anh tìm thấy vị ngọt ngào bên trong em, và em cũng đáp lại, khẽ rên một tiếng khe khẽ khi đầu lưỡi anh lướt qua vòm miệng.

Anh luồn tay vào lớp vải áo ngủ, chạm vào làn da mịn màng của em.

Cơ thể em nóng bừng dưới tay anh, từng phản ứng nhỏ khiến anh càng thêm cuồng si. Em thở gấp, vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, ép sát vào cơ thể em.

Anh lột bỏ lớp vải che chắn, từng cúc áo được mở ra chậm rãi như thể anh đang mở một món quà quý giá.

Khi em trần trụi dưới ánh đèn vàng nhạt, anh không thể không thì thầm.

"Em đẹp lắm... lúc nào cũng đẹp như thế."

Em đỏ mặt, nhưng không né tránh ánh nhìn anh. Đôi tay em cũng tìm đến thắt lưng anh, lần lượt tháo bỏ những lớp vải khiến chúng ta xa nhau.

Khi cơ thể anh phủ lên em, thân nhiệt hai người hòa làm một, em rướn người lên đón anh như đã quen thuộc từng nhịp, từng chuyển động.

Anh không vội vã. Anh hôn lên cổ em, xuống vai, rồi ngậm lấy một bên ngực em trong miệng. Em rên khẽ, tay siết chặt vai anh, đôi chân vô thức khép lại nhưng rồi lại mở ra, mời gọi.

"Em sẵn sàng chưa?" Anh hỏi, giọng trầm khàn bên tai em.

Em chỉ gật đầu, hai má ửng đỏ, mắt long lanh như hồ nước.

Anh tiến vào em chậm rãi, kiên nhẫn, từng chút một như đang chạm vào phần thiêng liêng nhất của thế giới. Em siết lấy anh, ấm nóng, ẩm ướt và mềm mại đến nghẹt thở. Anh phải nín thở để không mất kiểm soát, để không làm đau vợ mình. Em run lên, nhưng không phải vì sợ mà vì chính cảm giác được lấp đầy bởi anh.

"Shoto... nhẹ thôi... nhưng đừng dừng lại..."

Anh cắn nhẹ vành tai em, bắt đầu chuyển động, mỗi nhịp đẩy vào sâu hơn, sâu đến tận nơi sâu thẳm trong em – nơi trái tim, và cả nơi giấc mơ nhỏ bé sắp bắt đầu hình thành.

Tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc hòa vào bóng đêm, như một bài hát ru chỉ dành riêng cho hai người. Mỗi lần anh chạm sâu, em lại cong người, miệng khẽ gọi tên anh, âm thanh ấy khiến lý trí anh gần như vỡ vụn.

"Yêu em..."

Anh nói giữa những nhịp va chạm, hơi thở đứt quãng

"Anh yêu em... nhiều lắm..."

Em kéo anh sát lại, thì thầm bên cổ anh.

"Em cũng thế... nếu có một đứa nhỏ... mang đôi mắt như anh... em sẽ hạnh phúc lắm..."

Lúc cao trào đến, cả hai cùng tan chảy vào nhau như sóng vỡ trên bờ, không còn ranh giới, chỉ còn lại cảm giác ấm áp, mãn nguyện và trọn vẹn.

Anh ôm em thật chặt, để hơi thở và nhịp tim em hòa vào anh, như thể muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

Cả căn phòng im lặng sau đó, chỉ còn tiếng gió nhẹ bên ngoài và tiếng trái tim vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực. Anh vuốt nhẹ lưng em, rút ra khỏi em chậm rãi, rồi kéo em vào lòng.


04.

Sáng hôm sau, em ngủ say trong vòng tay anh. Tóc em rối nhẹ, rơi xuống gối như những dải lụa mềm, còn trên làn da em vẫn còn dấu hôn vụng về của anh đêm qua.

Anh nằm yên, cằm tựa lên đỉnh đầu em, lắng nghe nhịp thở đều đặn và trái tim mình đang đập bình yên đến lạ. Không tiếng còi báo động, không nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có hai người, cùng một mái nhà, cùng một giấc mơ.

Một lúc sau, em trở mình, mắt khẽ hé mở.

"Anh còn nhìn em bao lâu nữa mới chịu dậy?" – Em hỏi, giọng còn vương buồn ngủ.

"Cho anh thêm một đời." Anh thì thầm, tay siết nhẹ em vào lòng.

"Từ khi nào anh học được mấy câu nói đó vậy?"

Em phì cười, dụi đầu vào ngực anh.

"Chắc sáng nay em phải kiểm tra chu kỳ rồi..."

Tim anh khẽ giật một nhịp. Em nói câu đó rất khẽ, như thể sợ đánh thức một niềm tin đang chớm nở.

"Ừm." Anh hôn lên tóc em, ngập ngừng "Nếu chưa có cũng không sao. Mình lại thử nữa."

"Vậy em phải cố gắng rồi."

Em ngẩng đầu, ánh mắt đùa cợt nhưng vẫn ánh lên nét ngại ngùng.

"Ừm." Anh gật đầu, giọng nghiêm túc giả vờ.

"Chúng ta cùng cố gắng nhé, vợ."

Em cười rũ rượi trong lòng anh, tiếng cười lan ra như ánh nắng len vào cửa sổ.

Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mọi vết thương trong đời đều được chữa lành bằng cách yêu em, và được em yêu lại.


05.

Buổi chiều, anh đi mua thêm thực phẩm. Trong giỏ có thêm sữa dâu tây em thích nhất, vài cuốn sách về làm cha mẹ, và một hộp thử thai mà em bảo "mua để đó thôi, nào cần thì có để dùng."

Anh đứng giữa siêu thị, tay cầm hộp que thử, thấy tim mình đập rộn lên như một cậu học sinh lần đầu viết thư tình.

Ngốc thật.

Nhưng có lẽ, vì anh chuẩn bị có một mái nhà nhỏ đúng nghĩa, nên giờ đây... chỉ cần một hy vọng nhỏ cũng đủ khiến anh xúc động.

Tối đó, em pha trà, tựa đầu vào vai anh khi hai người ngồi ngoài ban công. Gió thổi nhẹ, bầu trời không sao nhưng vẫn sáng.

"Em có nghĩ... nếu có con, nó sẽ giống anh hay giống em không?"

Anh cười, đáp: "Anh mong nó giống em. Hiền lành, ấm áp, hay cười."

Em cười khẽ, rồi nói: "Nhưng nếu nó mang đôi mắt của anh... em sẽ yêu thương nó thật nhiều. Để nó không phải cô đơn như anh đã từng."

Anh quay sang, nắm lấy tay em.

"Chúng ta sẽ không để con mình phải chịu một tuổi thơ như anh từng có. Anh hứa."

Em gật đầu. Trái tim anh đầy ắp hy vọng.


06.

Sáng hôm đó, trời dịu. Cơn mưa đêm qua để lại một lớp sương mỏng trên ô cửa kính. Anh thức dậy trước, như thói quen, đi ngang phòng bếp thì thấy ly nước đã rót sẵn trên bàn.

Còn tờ lịch bàn thì bị ai đó đánh dấu bằng bút đỏ, ngày hôm qua có một vòng tròn nhỏ vẽ quanh, trông như ghi chú cá nhân.

Anh bước vào phòng tắm, chuẩn bị đánh răng, thì thấy trên bồn rửa có một que thử thai đặt ngay ngắn. Một vạch hồng nhạt, vạch còn lại đậm hơn.

Tay anh khựng lại một giây. Mọi tiếng động xung quanh dường như im bặt. Anh nhìn que thử ấy như thể đang cố hiểu điều gì đó.

Rồi tim anh khẽ đập nhanh.

Em xuất hiện phía sau, vẫn còn mặc áo ngủ, tay vuốt tóc còn hơi rối.

"Em định nói sau khi anh ăn sáng,"

Em nói, giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự ngập ngừng và niềm hạnh phúc dâng trào.

"Nhưng chắc không giấu nổi."

Anh quay lại. Không có lời nào ngay lập tức. Chỉ là cái nhìn của anh lúc ấy khiến em chùn lại một nhịp. Rồi anh bước đến, rất nhẹ, ôm lấy em.

Cái ôm ấy lâu hơn thường lệ. Anh vùi mặt vào cổ em, thì thầm.

"Thật không, em?"

"Em kiểm tra hai lần rồi." Em đáp, tay vòng lên lưng anh.

Anh cười, rồi chỉ siết chặt em trong im lặng. Trái tim anh lúc ấy giống như ai đang gõ nhẹ vào từng nhịp, thốt lên những lời anh chưa kịp tìm được.

"Mình có con rồi."

Một lúc sau, em bật cười khi thấy anh vẫn chưa buông ra.

"Này, anh định ôm em tới trưa à?"

"Ừ." Anh ngây ngô đáp.

"Anh phải đi làm."

"Vậy cho anh ôm thêm một phút nữa. Chỉ một phút."

Nhưng anh vẫn chưa buông.

Bữa sáng hôm ấy trôi qua chậm rãi. Không ai nhắc thêm về chuyện ban nãy, nhưng ánh mắt hai người cứ lén nhìn nhau, rồi khẽ mỉm cười. Có điều gì đó thay đổi, không ồn ào, không khoa trương, chỉ là không khí trong nhà bỗng khác đi.

Yên hơn. Ấm hơn. Rộng hơn một chút, như để dành chỗ cho một nhịp tim mới.


06.

Trước khi đến nhà anh, hai vợ chồng đã ghé qua nhà vợ để thông báo tin vui đầu tiên.

Mẹ em ôm chặt lấy em đến mức anh tưởng bà không chịu buông nữa. Bà mừng đến bật khóc, vừa cười vừa lau nước mắt, còn ba em thì chỉ gật đầu nhiều lần, tay vỗ vỗ lưng anh như đang cố truyền vào anh một niềm tin không lời.

"Nhớ chăm sóc tốt cho con gái cha." Ông nói, mắt sáng lấp lánh dưới cặp kính cũ.

Anh chỉ biết đáp "Vâng ạ" một cách thật lòng.

*

Và bây giờ, khi đã thông báo với nhà em, chúng ta đứng trước cổng nhà cũ của anh.

Ngôi nhà anh đã từng xem là nơi ở, chứ không phải là nhà.

Em siết tay anh, nhỏ giọng hỏi.

"Anh sẵn sàng chưa?"

Anh hít một hơi. Cánh cổng màu trầm vẫn như ngày trước, nhưng trong lòng anh, cánh cổng ấy đã mở ra rồi — từ lúc mình khẽ nói "mình có con rồi".

"Ừ." Anh đáp "Mình vào thôi."

Khi em và anh bước vào nhà, người đầu tiên ra mở cửa là mẹ anh — mẹ Rei.

Bà vẫn giữ nét dịu dàng ngày xưa, nhưng trong mắt đã không còn ẩn nhẫn, chỉ còn sự an yên của một người phụ nữ đã đi qua quá khứ, đủ đầy để sống tiếp phần đời còn lại.

Bà mỉm cười, mở rộng cửa, rồi quay sang em.

"Hai đứa tới rồi à. Vào đi, mẹ đang pha trà."

Tiếng bà gọi mọi người trong nhà vang lên thoáng qua hành lang gỗ. Fuyumi từ bếp bước ra, đeo tạp dề, theo sau là Natsuo. Enji ngồi sẵn trong phòng khách, ngước lên khi thấy anh và em bước vào.

"Chào cả nhà." Anh nói, giọng trầm và nhẹ. Em chào theo, nắm tay anh chặt hơn một chút.

Fuyumi kéo em ngồi xuống ghế, rót trà như thể đã biết điều gì đó. Còn anh, sau một thoáng ngập ngừng, nhìn về phía cha.

Ánh mắt ông không còn gay gắt. Mấy năm qua, hai người đã không còn nói với nhau bằng căng thẳng.

"Con có chuyện muốn nói." anh bắt đầu nói.

Câu nói nghe quen như hàng trăm lần tập luyện trong đầu, nhưng khi cất lên vẫn khiến cả căn phòng im lặng.

"Bọn con sắp có em bé."

Không khí lặng một nhịp. Mẹ anh che miệng, mắt mở to rồi lập tức đưa tay nắm lấy tay em, ánh mắt ngấn nước.

"Ôi... mẹ mừng quá..."

Fuyumi gần như reo lên.

"Cuối cùng nhà mình có thêm thế hệ tiếp theo rồi!"

Natsuo bật cười, trêu chọc.

"Không phải là đứa trẻ đầu tiên của tụi mình đâu, nhưng chắc chắn là đứa đầu tiên khiến Shoto đỏ mặt như vậy."

Anh cười khẽ, tai hơi nóng lên, nhưng vẫn chưa nhìn sang cha.

Rồi, cuối cùng, ông cất giọng.

"Tốt."

Một chữ ngắn gọn. Nhưng anh hiểu, như thể trong đó gói ghém hàng năm dài ông đã chờ được nghe điều này, không phải vì kỳ vọng, mà vì được thấy anh đang đi một con đường hoàn toàn khác ông.

Ông gật đầu chậm rãi, như xác nhận.

"Làm cha là việc không dễ. Nhưng ta tin... con sẽ làm tốt hơn ta."

Anh nhìn ông, lần đầu tiên không có gì chắn giữa hai người — không quá khứ, không giận dữ. Chỉ có hiện tại. Và một bước đi về phía tương lai.

"Con sẽ cố gắng." Anh đáp. Không quá to, nhưng rất rõ ràng, quyết tâm.

Sau khi thông báo cho mọi người, hai vợ chồng nhìn nhau, như thông qua đôi mắt mà nhìn thấu suy nghĩ của đối phương vậy.

"Tụi con xin phép mọi người." Em nói, đôi mắt dịu dàng, tĩnh lặng như hồ nước.

Trước sự chứng kiến của mọi người trong nhà, anh nắm tay em, đi đến phòng thờ nhỏ ở gian bên.

Một bàn thờ trang trọng. Trên đó là ảnh Touya, trong tấm hình cũ từ hồi bé, ánh mắt vẫn rực lửa nhưng chưa tổn thương.

Có một lọ hoa cúc trắng mẹ anh thay thường xuyên, lặng lẽ như những năm tháng bà chờ đợi những điều không thể quay lại.

Anh châm nhang, đưa cho em một nén, rồi cúi đầu. Mắt không rời khỏi bức ảnh cũ.

"Anh à..." – Anh khẽ nói – "Hôm nay, em về để báo một chuyện."

Giọng anh dịu lại, ngắt quãng đôi chút, nhưng kiên định.

"Bọn em... sắp có con. Và đương nhiên, anh chuẩn bị lên chức bác rồi."

Em đặt nén nhang cạnh anh, bàn tay đặt nhẹ lên lưng anh.

Trong thoáng chốc, không ai nói gì. Không gió, không tiếng động, chỉ có làn khói mỏng phảng phất mùi gỗ trầm, quấn lên ảnh người đã khuất như thể đang lắng nghe, và đồng ý bằng sự tĩnh lặng.

"Em sẽ kể cho đứa nhỏ về anh," Anh thì thầm "Như một phần trong gia đình. Dù anh không ở đây, nhưng vẫn là bác cả của nó."

"Không chỉ vậy thôi đâu."

Em khẽ cười, tiếp lời.

"Bọn em sẽ để cho anh làm cha đỡ đầu của đứa nhỏ. Để anh luôn hiện diện ở đây, cùng bọn em, cùng mọi người."

Rồi anh cười, nụ cười không buồn, chỉ man mác như gió đầu thu.

"Nếu là con trai, chắc sẽ nghịch lắm."


07.

Hôm đó, cả hai vợ chồng đều ngủ lại nhà anh. Vì anh đã lỡ uống rượu nên không thể lái xe về nhà được. Huống chi, vợ còn đang mang thai, một sinh linh bé nhỏ.

Đêm tối, khi em ngủ, anh nằm im, đặt tay lên bụng em.

Chưa thấy gì cả, chỉ là một mặt phẳng dịu dàng. Nhưng ở đó, là một sự sống đang bắt đầu. Nhỏ thôi. Mong manh. Nhưng đủ khiến cả thế giới của anh thay đổi.

Anh không biết tương lai sẽ thế nào. Không chắc ngày mai có tốt hơn hôm qua hay không. Nhưng anh biết rõ một điều.

Anh sẽ có em. Và có con.

Và lần đầu tiên trong đời, điều đó đủ để anh tin rằng, mình sẽ làm được.

Sau đó, anh lại đi vào phòng thờ một lần nữa.

Lặng lẽ châm thêm một nén nhang. Ánh lửa nhỏ cháy lên trong chốc lát rồi tắt. Anh đặt tay lên mép bàn, nhìn tấm ảnh một lần cuối.

"Nếu anh còn sống..." – Anh nói – "Có lẽ chúng ta sẽ khác. Nhưng dù anh đã đi rồi, anh vẫn là một phần của gia đình này. Và con em... sẽ lớn lên trong ánh sáng, không phải trong tro tàn."

Lúc ấy, gió ngoài cửa khẽ lùa qua, làm tấm rèm lay động nhẹ như tiếng thở dài của ký ức.

Anh cúi đầu. Rồi quay lưng bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro