Chap 3
Giọng chàng lớp trưởng dội như bom tấn:
- Cả lớp đứng!
Thầy giáo dạy Văn đủng đỉnh bước vào. Và cậu là người duy nhất trong lớp...cất tiếng cười .Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu và tất nhiên người bất ngờ nhất chính là thầy giáo.
- Em kia! Tại sao lại cười?
Cậu tím mặt.
- Tôi hỏi tại sao em lại cười??
- Dạ! ...dạ thưa thầy, em không cố ý, tại...
- Tại sao?
Lora nhanh miệng đỡ giùm:
- Dạ tại em vô ý đụng vào eo bạn nên bạn mới bật cười đó thầy!
Đó là một lí do không thể củ chuối hơn nhưng vẫn còn đỡ hơn cái lí do thành thật mà cậu dự định nói.
- Các em đang đùa tôi à?
- Dạ không, tụi em không dám, sự thật là em bị nhạy cảm nên cứ ai đụng vào người là em lại bật cười, đây là bệnh...bệnh bẩm sinh, là hội chứng " hay cười " đó thầy .
- Bệnh " hay cười" ư? Tôi chưa từng nghe bao giờ.......các em...
Dù có khó chấp nhận đến mức nào thì thầy vẫn phải chấp nhận cái lí do kì cục mà cậu đưa ra, trong lớp có rất nhiều tiếng cười nhỏ bật lên, cậu cũng suýt nữa không kìm chế nhưng lần này nó cố gắng hết sức để không tái phạm như khi nãy.
- Tôi tha cho lần này! Nếu còn tái phạm thì xuống giám thị, nghe rõ chưa!!! Cả lớp ngồi xuống đi!
Cậu vừa ngồi xuống vừa thở phù phù. Hú hồn. Cậu quay sang nhìn Tuyết với nụ cười và ánh mắt cảm ơn.
Bỗng cậu thoáng thấy ánh mắt của cậu lớp trường từ dãy bên nhìn sang, cái ánh mắt kì lạ mà vô tình nhiều lần cậu đã thấy. Cậu ngúc ngắc đầu suy nghĩ nhưng rồi cũng quên béng đi rất nhanh.
Có lẽ lúc cậu phá lên cười thì trong lớp ai cũng hiểu nguyên nhân tại sao. Vì thầy giáo có một ngoại hình quá ư đặc biệt , còn cậu lại là đứa khá nhạy với những hình ảnh hay câu nói gây cười. Lại một lần nữa cậu suýt gây ra tại hoạ vì cái tội vô ý vô tứ của mình!
Ra chơi...
Cậu ngồi một mình trong lớp, lora hình như đã xuống căn tin.
Điện thoại reng inh ỏi trog khi cậu vẫn còn bặm gặm cho nốt ổ mì đang ăn dở dang.
Cậu bật máy, là số của Jimin, thằng bạn thân đang học trường cũ:
- A lo! Gì vậy nhóc?
- Ức ức...........
Nếu cậu không nhầm thì đây là tiếng khóc
- Ê! Mày đang khóc à? Có chuyện gì nữa vậy?
- Ức ức.......! – Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng khóc.
Cậu bực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro