Chương thứ ba


Phác Thái Anh lôi kéo Duy mỹ nhân ngồi vào trên đầu gối mình, không biết vô tình hay cố ý đùa bỡn sợi tóc Duy mỹ nhân.

Tuy bị ánh mắt của công chúa làm cho mê mẩn, nhưng mà ngồi vào trên đầu gối một nữ tử. Quả thật khiến cho Duy mỹ nhân cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhìn ý tứ công chúa là đang cùng nàng tán tỉnh. Mặc dù nghe tiếng công chúa phong lưu thích nữ nhân đã lâu, nhưng mà thật ra Duy mỹ nhân chưa từng trải qua. Mà nay suy nghĩ này lại muốn phát sinh ở trên người mình. Trong lòng Duy mỹ nhân lộ ra thêm luống cuống.

Duy mỹ nhân vốn muốn giãy giụa, lại không biết sao không chống được Phác Thái Anh kiềm chế. Hơn nữa, lời của phụ thân còn ở bên tai: có thể không tranh đoạt hoàng đế sủng ái, nhưng không thể mất đi sủng ái của công chúa.

"Hai ngày trước, mỹ nhân bị ủy khuất gì? Có thể nói cùng Bổn cung nghe một chút hay không?"

Phác Thái Anh dựa đầu ở ngực Duy mỹ nhân, nghe kia tiếng tim nhảy từ từ không quy luật kia. Khóe miệng nâng lên độ cong lớn hơn.

"Đa...... đa tạ điện hạ quan tâm, chẳng qua là.... chẳng qua là mấy ngày trước thần thiếp ở trong cung Hoàng hậu, bởi vì bất
mãn Nguyên phi đối với thần thiếp chỉ cây dâu mà mắng cây hoè nên đã cùng nàng chống đối mấy câu. Sau đó.... sau đó bị Hoàng hậu nương nương trách mắng. Điện hạ......"

Duy mỹ nhân vừa nói liền đặc biệt ủy khuất. Bất kể là Hoàng hậu lại còn là Nguyên phi, địa vị so với nàng cao hơn, nàng cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng. Bây giờ vừa nhắc tới cũng cảm giác đặc biệt ủy khuất. Lúc ở nhà, nàng chưa từng bị khó chịu như thế này?

Nếu như...... nếu như được công chúa sủng ái, bất kể địa vị có cao hay không. Cuối cùng cũng có thể vì mình cứu vãn lại mặt mũi? Cái hậu cung này, trừ hoàng thượng sủng ái, còn có ai không muốn được công chúa sủng ái? Như thế Duy mỹ nhân cũng không ngại sự thật công chúa là nữ nhân. Nam nhân và nữ nhân, không phải đều là giống nhau sao? Hơn nữa, ánh mắt công chúa nhìn người ta, so với Hoàng thượng còn ôn nhu hơn nhiều.

"Có phải ngươi không thích hoàng hậu hay không?"

Đầu Thái Anh ở trước ngực Duy mỹ nhân cọ cọ, một đoàn mềm mại kia xoa bóp huyệt Thái Dương của nàng, thoải mái vô cùng. Thân thể nữ tử chính là tốt a, rất mềm mại, cũng rất thoải mái. Không giống những nam nhân kia một thân thịt cứng rắn, nhìn cũng đã để cho người ta không thoải mái, chớ đừng nói chi là chạm tới đi.

"Thần thiếp cũng không dám, Hoàng hậu là hậu cung chánh chủ."

Lời tuy nói như vậy, nhưng mà trong giọng nói còn là mang theo khinh thị cùng bất mãn. Thật ra thì nếu như không phải là ở trước mặt công chúa, nàng cũng không dám nói như vậy. Toàn bộ hậu cung cũng biết, công chúa ở trong hậu cung trừ tẩm điện của hoàng hậu chưa từng lưu lại. Hoặc là phải nói công chúa trừ không có sủng ái qua hoàng hậu ra, những phi tần khác đều đã được sủng ái qua. Lời đồn đãi công chúa và hoàng hậu không hợp, nên rất ít đi đến tẩm điện hoàng hậu. Hành động của công chúa, không khó nhìn ra nàng không phải là rất thích hoàng hậu. Cho nên bây giờ Duy mỹ nhân mới dám ở trước mặt của công chúa biểu đạt mình bất mãn.

"Nga? Ngươi không có nói thật nga."

Phác Thái Anh nâng đầu của mình lên, tà mị cười một tiếng. Một ngón tay nâng cằm Duy mỹ nhân, hướng về phía cặp mắt Duy mỹ nhân.

Chống lại ánh mắt của Phác Thái Anh, Duy mỹ nhân cảm giác mình thật sự có chút không còn chỗ nào có thể trốn, để cho người ta không khỏi muốn nói ra lời trong lòng. Duy mỹ nhân cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra, rõ ràng mọi người đều là nữ nhân. Hơn nữa mình cũng là một tuyệt đỉnh mỹ nhân, lại thật giống như mình liền không thoát khỏi mị lực của công chúa.

"Nói thế nào phụ thân của thần thiếp cũng là trọng thần, có công phụ trợ Hoàng thượng lên ngôi nhưng mà hoàng hậu lại che chở Nguyên phi. Phụ thân của Nguyên phi chỉ là một tiểu quan, làm sao có thể so sánh cùng phụ thân của thần thiếp? Hoàng hậu nương nương hẳn đứng ở phía bên này thiếp, nhưng mà...... điện hạ, thần thiếp lại phải chịu bị ủy khuất này?"

Duy mỹ nhân rốt cuộc cũng tìm được một đối tượng có thể bày tỏ, còn là một đối tượng có thể vì mình làm chủ. Công chúa quyền lợi gần với hoàng đế, nàng dĩ nhiên là không thể bỏ qua.

Phác Thái Anh nhìn mỹ nhân kiều lệ ướt át trước mặt, trong lòng khinh miệt cười một tiếng. Nhưng mà ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, còn mang theo nhè nhẹ đau lòng để cho người ta cảm thấy nàng thật sự là một người hiểu và thương hoa tiếc ngọc.

"Mỹ nhân ủy khuất, tới, Bổn cung hôn hôn."

Phác Thái Anh vừa nói liền hôn một cái lên mặt Duy mỹ nhân. Duy mỹ nhân bị Phác Thái Anh hôn một cái như vậy, mặt nhất thời thẹn thùng, một cổ đỏ ửng leo lên gò má của nàng. Nhìn phá lệ mê người. Giận dỗi ngạo kiều một tiếng "Điện hạ......" liền cúi đầu xuống, ngượng ngùng nhìn công chúa không giống với nữ tử bình thường. Nàng thật không biết một nữ tử vì sao có thể tuỳ tiện giống như công chúa. Nhưng mà bây giờ nàng cũng không cảm thấy đáng ghét, ngược lại trong lòng có nhè nhẹ vui sướng. Nàng không thể không thừa nhận, nàng thích ánh mắt của công chúa nhìn nàng. Ngay cả nhẹ nhàng vừa hôn kia, cũng làm cho nàng cảm thấy nhịp tim nhảy dị thường. Cảm giác thế này ngay cả Hoàng thượng cũng chưa từng làm cho nàng có được. Công chúa này, quả thật làm nàng không kháng cự được. Nàng cảm thấy nàng đã thất thủ, cảm giác công chúa cho nàng thật sự rất kỳ diệu.

"Lý đại nhân đúng là công thần triều đình, nói thế nào Hoàng hậu cũng hẳn nể tình công lao Lý đại nhân, cho ngươi chút mặt mũi. Chuyện lần này Bổn cung cũng nghe nói là Vân phi quá đáng một chút. Thật khiến mỹ nhân ủy khuất."

Phác Thái Anh ở bên tai Duy mỹ nhân nhẹ nói, thuận đường thổi một hơi bên tai Duy mỹ nhân. Thân thể Duy mỹ nhân nhất thời có chút mềm nhũn, toàn bộ sức nặng từ từ áp đảo trên người của Phác Thái Anh.

" Ân...... có điện hạ quan tâm thần thiếp, thần thiếp cũng không cảm thấy ủy khuất."

Duy mỹ nhân cảm giác hơi thở mình có chút rối loạn. Nàng không biết tại sao một nữ nhân nhẹ nhàng một hơi thì có thể làm cho hơi thở nàng rối loạn. Nhưng mà loại cảm giác này thật rất dễ chịu.

Nàng thích bộ dạng được công chúa ôm như thế này.

"Phải không? Nghe thấy mỹ nhân vũ nghệ tuyệt cao, không biết tối nay mỹ nhân có bằng lòng vũ thượng một khúc cho Bổn cung hay không đây?"

Phác Thái Anh lại thổi một hơi bên tai Duy mỹ nhân. Làm ra một bộ dáng vẻ mong đợi nhìn Duy mỹ nhân.

"Chỉ cần điện hạ muốn, thần thiếp lúc nào cũng nguyện ý vì điện hạ khởi vũ."

Duy mỹ nhân có chút thẹn thùng nói. Nói đến khiêu vũ, đó là chuyện Duy mỹ nhân tự hào nhất. Cũng là bởi vì mình một thân tuyệt vũ mới thắng được hoàng thượng ưu ái. Không chỉ có được Hoàng thượng nạp vào hậu cung, cũng đồng thời đưa đến không ít tác dụng vì phụ thân nâng cao quan vị. Bây giờ công chúa lại hâm mộ danh nàng vũ điệu mà tới, trong lòng nàng quả thật đắc ý. Phi tần hậu cung, không có một thân tài nghệ bên mình thì rất khó lấy được sủng ái lâu dài.

"Mỹ nhân tự mình nói nga? Không cho đổi ý!"

Phác Thái Anh cười.

"Điện hạ nói đùa, thần thiếp làm sao dám đổi ý? Hơn nữa, vũ cho
điện hạ, là phúc khí của thần thiếp. Chỉ nguyện điện hạ đừng chê thần thiếp vũ kỹ nông cạn là tốt rồi."

Mặc dù Duy mỹ nhân rất tự tin đối với một thân vũ kỹ của mình nhưng mà hay là nhân lúc này muốn lộ ra chút khiêm tốn đi.

"Làm sao lại như thế? Bổn cung rất mong đợi mỹ nhân vũ đây. Mỹ nhân bây giờ sẽ vì Bổn cung vũ thượng một khúc sao?"

Ngữ khí Phác Thái Anh rất là hiền hòa, để cho người ta không cự tuyệt được.

"Nghĩ là muốn, chẳng qua là có vũ không nhạc, sợ là có chút đơn điệu. Sẽ dơ bẩn mắt điện hạ."

Duy mỹ nhân cũng không nghĩ ra bây giờ công chúa muốn nàng khiêu vũ, nàng là tùy thời có thể hòa nhạc, đúng là thiếu hụt một ít ý cảnh. Vũ điệu mỹ cũng tự nhiên mất đi mấy phần. Không biết tại sao nàng muốn hiện ra một mặt nàng đẹp nhất kia cho công chúa xem.

"Chuyện này có gì khó khăn? Nếu như mỹ nhân không ngại, Bổn cung tự mình hòa nhạc, được không?"

Vừa nói, Phác Thái Anh đưa tay rút ra cây sáo ngắn tùy thân mang theo. Nàng là một người tinh thông âm luật, cũng có một ít thành tựu. Chẳng qua là không có quá nhiều người hiểu mà thôi, bởi vì vẻ đẹp của nàng đã nổi trội hơn cả tài hoa của nàng. Người người đều nói nàng là một đế cơ bất cần đời nhưng không ai ngờ nàng cũng tinh thông cầm kỳ thư họa. Còn có một thân võ công cùng một thân phận khác sau lưng không muốn người khác biết. Nàng cho tới bây giờ càng không phải là một người mà người khác có thể nhìn ra cái gì.

"Thần thiếp cầu cũng không được."

Duy mỹ nhân nghe được công chúa cấp cho nàng nhạc đệm, trong lòng không khỏi nhảy nhót. Trước tiên không nói đến tiếng sáo của công chúa có phải rất tốt hay không. Chỉ là một phần tình thú cùng nhau làm nhạc cũng đã để cho Duy mỹ nhân hưng phấn không thôi.

————————————

Phác Thái Anh ở Cung hoặc giống như Rosé Park ở trời Tây =)))
Xung quanh toàn là mỹ nhân thôi. 🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro