one

Seungkwan chán ngấy công việc của mình trong lần đầu gặp Lee Chan. Phải mất vài lần cố gắng em mới có được cái thang máy ngu ngốc để vào được, và em đang chuẩn bị đóng cửa thì có ai đó gọi từ xa.

"Chờ đã! Làm ơn giữ cửa!" Người lạ hét lên, Seungkwan cảm thấy mình đang rên rỉ trong lòng và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Mặc dù sự kiên nhẫn của em có thể đang cạn kiệt nhưng không có lý do gì để thô lỗ cả. Em thọc ngón tay cái vào nút mở để kịp mở cửa, và em đã gặp... bằng cách nào đó, người con trai đẹp trai nhất mà em từng gặp trong đời.

Hơi thở của em nghẹn lại trong cổ họng khi người con trai kia loạng choạng bước vào thang máy bên cạnh em. Em chải tóc ra sau và lau mồ hôi—Chúa ơi, Chúa ơi—trên trán, và ngay sau đó người kia nở một nụ cười quyến rũ với Seungkwan. Đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trơn và quần jean rộng nhưng ngay cả khi đó, anh ta trông giống như một giấc mơ ướt át trở thành hiện thực. Người như thế này có tồn tại không vậy?

"Này, cảm ơn nhé." Người con trai đưa tay ra để bắt tay, và Seungkwan nửa định bắt tay, đầu óc choáng váng vì thực tế là em chưa bao giờ nhìn thấy bắp tay dày như vậy trên bất kỳ ai. "Tôi là Lee Chan, hoặc chỉ là Chan, tôi đoán vậy. Tôi mới chuyển đến đây," Cậu tự giới thiệu.

Seungkwan bắt tay Chan và hắng giọng, loại bỏ những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu. "Cậu có thực sự tiết lộ tên của mình nhanh chóng như vậy cho những người lạ luôn mở thang máy cho mình hay tôi chỉ là người đặc biệt vậy?"

Chan bật cười, ngửa đầu ra sau như thể Seungkwan vừa làm rung chuyển thế giới của cậu chỉ bằng trò đùa đó. "Nhanh quá sao?" Seungkwan giả vờ suy nghĩ một lúc rồi trả lời. "Theo tôi, thì là vậy," Em nói, và đút tay vào túi trong nỗ lực giữ tay mình cho riêng mình. "Còn tùy xem tôi có gặp cậu quanh đây không," em nói du dương, gần như thắc mắc.

"Sao thế, anh ở tầng mấy?" Chan hỏi. Seungkwan quay sang, và người kia nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Em cảm thấy đầu gối mình yếu đi. "17. Còn cậu?"

Cậu thấy buồn cười khi số phận lại tiếp tục . "Huh, đoán là anh sẽ thấy tôi xung quanh. Đó cũng là tầng của tôi." Chan huýt sáo. "Có khi nào anh có thể cho tôi biết tên anh không, hàng xóm?" Cậu trầm ngâm, quay sang Seungkwan một cách hơi nghiêm túc.

Cậu mỉm cười đáp lại em, nhìn thấy số tầng của họ hiện lên trên chấm. Em nhíu mày, và trước khi cửa mở, Seungkwan quyết định xem mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.

"Được rồi, hàng xóm," em nhấn mạnh vào từ đó, "Cậu nên biết tôi là Boo Seungkwan. Hoặc chỉ là Seungkwan, với cậu," em nói, nhìn người đàn ông kia và nháy mắt. Em bước ra khỏi thang máy với khuôn mặt ửng hồng nhẹ, và Chan vẫn chiếm trọn suy nghĩ của em ngay cả khi em đã đóng cửa căn hộ của mình.



Em sau này biết rằng Lee Chan là hàng xóm mới của mình, là một thợ máy. Cậu sống kế bên nhà Seungkwan, và về nhà hằng ngày vào xung quanh giờ ăn tối. Cậu và Seungkwan cuối cùng trở nên thân thiết hơn, có thể ngay bây giờ đã là bạn bè.

Chan cũng về nhà từ công việc với vẻ mệt mỏi rõ ràng suốt thời gian, mặc áo ba lỗ mỏng manh và vẫn mùi dầu nhớt. Seungkwan có thể nghe thấy tiếng giày của cậu qua hành lang sau một ngày dài, và đôi khi Seungkwan vẫn gặp cậu trong thang máy. Đó là cách họ đã trở nên có thể trò chuyện với nhau sau cuộc gặp đầu tiên, vì Chan thân thiện và em cũng vậy.

Seungkwan không nói dối tuy nhiên.

Điều gì đó về Chan bao phủ bởi dầu nhớt, mái tóc vuốt lên lộn xộn, cánh tay cường tráng ấn tượng. Nó gây ra một phản ứng sâu bên trong Seungkwan mà cảm thấy điều đó rất đen tối. Một cảm giác muốn được cào xé. Một ham muốn, gần như thế.

Em muốn chạm ngón tay qua mái tóc của Chan, lướt tay dưới áo khoác bằng jean của cậu, để những cánh tay đưa chạm vào như một con búp bê. Em muốn hôn cậu khắp nơi, để môi bị nhuốm từ cơ thể của Chan. Em không thể thỏa mãn được, cách mà não tạo ra liên tục những tình huống mới liên quan đến Chan và nụ cười đẹp đến ngốc của cậu lan tỏa những ngọn lửa nóng trên da.

Seungkwan sắp phát ốm vì điều đó. Quá mệt mỏi vì ham muốn của mình.

Nhưng em sẽ không làm gì cả, trừ khi người đàn ông trong câu hỏi làm gì đó.



Điều này không giúp gì cho việc Chan lại hấp dẫn đến vậy. Một ngày nọ, cậu đã mang cho Seungkwan một tách cà phê khi em về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, và mặc dù đó không phải là gì quá nhiều, Seungkwan giờ đây mua cùng loại đồ uống tại cùng một nơi mà Chan đã mua mỗi buổi sáng. Có lẽ đó chính là loại cà phê ngon nhất mà em từng thử.

Mấy lần tiếp theo, Chan dường như luôn giúp đỡ em. Seungkwan không cần lắm, nhưng vì một lý do nào đó, Lee Chan luôn kiên trì và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Cho dù Seungkwan đang vật lộn để mở cửa căn hộ với đống đồ vừa mua, hoặc vòi nước lại rò rỉ, hoặc thậm chí nếu có một con gián ở phòng tắm khi em cần tắm—Chan luôn giúp đỡ.

Cậu cũng giúp các cụ bà tại khu chung cư với gần như mọi việc, và em thường nghe tiếng vui vẻ của họ vang lên trong hành lang ca ngợi về Chan. Seungkwan sẽ thừa nhận một phần nhỏ trong em là ghen tị, vì Chan mạnh mẽ và có khả năng và bằng cách nào đó, đang ôm cụ bà không giúp cậu ít nóng bỏng hơn. Điều đó chỉ kích thích những ảo tưởng của riêng em về việc muốn một người đàn ông như vậy kẹp cổ. Những điều đó em chỉ giữ cho riêng mình thôi.

"Channie ngọt ngào nhỉ?" Em tình cờ nghe thấy một trong số họ nói với những người bạn khác của bà cụ một ngày khi cậu đến tưới cây cho bà. "Thật là một cậu bé ngoan, rất lịch sự. Cũng rất tử tế nữa", Một người khác đồng ý. Tất cả các bà đều cười khúc khích khi nghe điều đó.

Seungkwan vừa mới đặt chậu tưới nước xuống khi họ gọi em lại gần, và em đỏ mặt khi họ nhéo mũi em và Chan và cách họ có thể là một cặp đôi đẹp. "Nghĩa là, Channie cũng rất đẹp trai nhỉ! Cậu ấy và Seungkwannie sẽ rất dễ thương! đó" Ở đó tràn ngập tiếng cười đùa, và Seungkwan đỏ như một quả cà chua.

"Cháu nghĩ sao về cậu ấy, Seungkwannie?" Một người trong số họ hỏi. Seungkwan không muốn để lộ rằng em có thể đã thích Lee Chan, mặc dù việc này ngày càng khó khăn. "Ừm, em ấy rất tốt với cháu, cháu đoán vậy ạ," Seungkwan ấp úng trả lời. "Em ấy rất mạnh mẽ và có năng lực. Cháu nghĩ cháu nên đi đây ạ —"

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra và chính Lee Chan xuất hiện. "Halmeoni! Cháu đã dắt chó của bà về -" Ánh mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy Seungkwan. "Ah, hyung! Em không ngờ anh ở đây đấy!"

Seungkwan vẫn đang đỏ mặt dữ dội khi em véo nhỏ tay với Chan, người dẫn chó vào bên trong để trả lại cho chủ nhà đang đợi. Các bà cụ già bắt đầu hô to khi nhìn thấy. "Channie-ah, vừa đúng lúc luôn!" Một trong số họ nói, "Seungkwannie nói rằng Channie rất mạnh mẽ và có năng lực đấy!"

"Halmeoni!" Seungkwan rên rỉ vào những cụ bà đang mỉm cười trước sự xấu hổ của em. "Cháu không nói vậy đâu ạ!"

Em chỉ được thêm tiếng cười chế nhạo. 'Ôi, cháu ơi! Cháu trông dường như rất xấu hổ đó!'

Chan cười khẩy với em khi cả hai rời đi. "Vậy là..." Cậu nói một cách tự mãn, dựa vào cánh cửa căn hộ đã đóng lại. "Mạnh mẽ và có năng lực, ha?" Seungkwan chỉ thở dài và quay đi, đỏ mặt. "Anh không muốn nghe, Lee Chan!"

Tiếng cười của Chan vang vọng khắp hành lang khi cậu cố đuổi theo Seungkwan với lời xin lỗi trên môi. Cậu thực sự phải chuyển đến nhà bên cạnh với khuôn mặt và thái độ đó và tất cả sự lịch thiệp đó, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro