three

Seungkwan, thú thực, nói quá sớm. Ý là, em không ngờ người kia sẽ thật sự đáp lại. Em về nhà ngày hôm sau tự hỏi tại sao Chan không ở đó trên đường lên nhà, hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của em khi thấy đối phương ở ban công kế bên đang nâng tạ.

Em nhìn Chan vặn cơ bắp của mình một cách dễ dàng, nâng tạ trong tay như không có gì, đồng thời tiếp tục theo dõi cuộc gọi từ điện thoại của mình. Em đã ra ngoài với mục đích thư giãn và đọc sách, nhưng cuối cùng lại thèm nhìn người hàng xóm của mình suốt thời gian đó.

Chan nhận ra, và Seungkwan biết. Cậu biết vì vào ngày hôm sau, khi Seungkwan đang mở cửa chìa khóa vào căn hộ của mình, người kia kêu to để thu hút sự chú ý của cậu. Chan tựa vào tường, đối diện em, và nói thẳng thừng: 'Seungkwan-ah, anh có thích cuốn sách của mình không vậy?'

Lee Chan là một ác quỷ với nụ cười của thiên thần. Seungkwan muốn hôn một cách mạnh mẽ. Để trả lời câu hỏi của Chan, em cười và gật đầu. "Đó là một cuốn sách hay. Nếu em muốn thì..." Em nhìn vào mắt người kia. "Em có thể đến và mượn nó."

Mắt của Chan tối đen, và Seungkwan cảm thấy sự hồi hộp tích tụ trong dạ dày của mình. "Uh?"  Cậu hỏi, tiến gần hơn, áp sát Seungkwan vào tường. "Em nghĩ em có thể mượn nó ngay bây giờ  được không?"

Ở mức độ mà Seungkwan muốn, em muốn Chan phải van xin. "Xin lỗi." Em nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên biểu cảm của Chan, và cười nhẹ. "Trước hết, Channie phải vào danh sách chờ đã." Và với điều đó, em mở cửa và đóng nó một cách chắc chắn, để người kia ngạc nhiên.

Hai người bắt đầu trò chơi.



Mọi thứ tiếp tục diễn ra một tuần sau đó. Khi ranh giới giữa họ trở nên mỏng manh, sự kiên nhẫn của Seungkwan cũng gần hết. Dù em đã thích thú với trò chơi bắt chuột với Chan, bản thân khao khát cậu đến mức khiến em trở nên tuyệt vọng. Và cách mà Chan nhìn em không làm dịu điều đó, đặc biệt khi em vô tình thoa son đỏ mà chị gái bỏ lại trong nhà thay vì son dưỡng môi thông thường.

Chan nhìn em từ đầu đến chân trong thang máy và không thể rời mắt cho đến khi Seungkwan vẫy tay chào ở cửa căn hộ. Em chỉ nhận ra mình đang bôi son môi khi về nhà và nhìn thấy mình trong gương. Cuộc gặp gỡ ấy dường như khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, Chan mỉm cười với em khi họ nhìn nhau, đắm chìm trong việc thấy sự đỏ ửng của Seungkwan tràn ngập má. Khiến Seungkwan phải chạy về nhà và tắm nước lạnh.

Việc Chan gây áp lực cho em đến cực điểm theo cách đó, người đàn ông thực sự là người đàn ông trong mơ của em. Có điều gì đó về cậu khiến trái tim của Seungkwan đập nhanh như bão, khiến em muốn chôn đầu vào gối và la hét vào đó như một người tuổi teen đang say mê. Cậu là tất cả những gì Seungkwan từng mong muốn, từng hy vọng. Ngay cả Jeonghan hyung của em cũng chán ngấy với những tin nhắn liên tục về Lee Chan của em, như lúc này, em đang la hét với anh để tỉnh táo và thật sự nắm bắt cơ hội với Chan...

"Này".

Em bất ngờ trước giọng nói. Như ma vậy.

"Ôi chúa ơi, Lee Chan! Em sao thế?"  Đối phương chỉ cười trước phản ứng của em. Cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen, nhưng trông đẹp đến phát điên. Thay vào đó, Seungkwan đành cam chịu giận dữ. "Trong số tất cả các nơi, em quyết định làm anh sợ hãi trên đường đang tấp nập như này hả."

"Em xin lỗi mò" Cậu xin lỗi. "Đừng giận nữa, Boo. Em chỉ muốn chào hàng xóm của em thôi." Seungkwan đảo mắt một cách tinh nghịch, và Chan chỉ cười đáp lại. "Em không biết là anh tan làm sớm, nên em rất ngạc nhiên khi thấy anh và mọi người."

Tỷ lệ cược thực sự là bao nhiêu? Seungkwan nhìn đèn giao thông nhấp nháy từ đỏ sang cam, và chẳng mấy chốc nó sẽ chuyển sang xanh và họ có thể đi bộ sang phía bên kia, giống như một phép ẩn dụ ngớ ngẩn cho trò chơi chờ đợi đau đớn mà Seungkwan đã bắt cả hai phải chịu đựng. Em không biết tại sao em lại bắt Chan hoặc chính mình phải chờ đợi lâu như vậy, nhưng có điều gì đó nói với em rằng điều đó sẽ đáng giá.

"Ồ. À, anh—" Em nhận được một thông báo khác từ Jeonghan, một tin nhắn hoặc thứ gì đó tương tự như 'anh đã dạy em đó! đi tìm người đàn ông của em đi!' "Anh đi sớm gặp một người bạn cũ ấy mà."

Chan gật đầu, đột nhiên dời mắt đi. "Ồ. Hyung của anh hả?" Cậu cười cay đắng. "Chắc là tốt lắm." Seungkwan thấy cậu ghen rõ ràng như vậy thật dễ thương. Điều đó khiến em muốn trêu thêm một chút.

"Mhm.'' Seungkwan lại gần cậu, đẩy nhẹ Chan bằng cánh tay. "Anh ấy kéo anh ra ngoài mua sắm cho kỷ niệm với bạn trai của anh ý. Sau đó, anh ấy đã chiêu đãi anh bữa trưa muộn, may mắn thật."

Đôi mắt của Chan mở to, giống như quả anh đào trên đỉnh. "À, ừm. Em không biết anh ấy đã có bạn trai." Seungkwan bật cười trước vẻ mặt ngơ ngác và đáng yêu của cậu. "Ôi làm ơn đi, họ thật kinh tởm. Em thậm chí còn không biết..."

"Trong trường hợp đó, em thà không biết còn hơn." Chan cười, và Seungkwan cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Em nhận ra người đàn ông kia đang cầm thứ gì đó trên tay, nhưng cố tình giấu nó đi. "Dù sao thì, em chỉ—ờm. Em chưa bao giờ thấy anh khỏi khu trước đây. Ý em là, chúng ta gặp nhau rất nhiều ở đấy, vì vậy em—ừm, em nói nhiều rồi phải không," Cậu lắp bắp, và hơi ngượng ngùng vì điều đó khá dễ thương.

Seungkwan cười. "Sao tự nhiên em lại ngại thế?"

Em nhìn thấy một vệt ửng hồng tuyệt đẹp lan tỏa trên khuôn mặt Chan khi đối phương loạng choạng trả lời. Cậu ngượng ngùng xoa gáy, và Seungkwan nghĩ cậu trông thật trẻ con. "Em thấy hơi khó để nói chuyện với một người như anh," Chan nhẹ nhàng trả lời.

Điều này làm em ngạc nhiên, nhưng Seungkwan lại ngâm nga, thích thú. "Người giống anh á?" En nói, cười toe toét.

"Vâng..."

"Ơ từ đã"

Trước khi Chan kịp trả lời, đèn báo hiệu đến, vì vậy Seungkwan nắm tay cậu để họ có thể đi qua đúng giờ. Bàn tay Chan ấm áp trong tay em, và Seungkwan bị ấn tượng bởi thực tế là cảm giác thật đúng khi nắm lấy nó.

Khi họ đi đến vỉa hè bên kia, em quay sang Chan, mỉm cười trước vẻ ngạc nhiên của người kia. "Xin lỗi về điều đó nhé." Em lướt ngón tay cái trên da Chan để khuyến khích cậu nói. "Em định nói gì thế?"

Chan đỏ mặt và trông có vẻ bối rối, nhưng cậu vẫn khiến Seungkwan ngạc nhiên đôi chút: Cậu đưa cho em một bó hoa dường như xuất hiện từ hư không. Thì ra đó là thứ cậu đang cầm.

Bó hoa là sự kết hợp của hoa hướng dương, hoa cẩm chướng, hoa dành dành và hoa cúc—và vẫn còn mùi như sương sớm. Lần này, đến lượt Seungkwan đỏ mặt. Chưa từng có ai tặng hoa cho em trước đây. Em đã bực bội nghĩ về việc Lee Chan dường như đã hủy hoại em thay vì ai khác.

"Em định nói rằng một người như anh khiến em vô cùng lo lắng và chúng ta nên ra ngoài vào lúc nào đó," Chan cuối cùng cũng nói, đôi mắt đột nhiên sáng lên. "Em định để ở cửa nhà anh trước khi anh về nhà cơ, nhưng em đoán là em có thể làm điều này ở đây."

Seungkwan lấy hoa từ tay cậu, và nhìn thấy tờ note, Hẹn hò? Môi em cong lên, má hơi ửng hồng. "Em thực sự rủ hàng xóm đi hẹn hò ở một con phố đông đúc hay anh chỉ là người đặc biệt thôi vậy?"

Chan cười khúc khích, nhớ lại lần đầu họ gặp nhau. "Anh thật đặc biệt, nếu anh hỏi em."

Seungkwan nắm tay Chan để họ có thể cùng nhau đi bộ trở lại khu chung cư. Em quay sang Chan và nói, "Anh nghĩ anh vừa mới thêm em vào danh sách chờ của mình đấy, Channie."

Chan quay lại nhìn em, một nụ cười trìu mến thoáng hiện trên khuôn mặt. Cậu kéo em lại gần hơn, vòng tay qua eo. "Ồ?"

"Mhm," Seungkwan ậm ừ đáp lại, chạm mũi vào mũi cậu, quan sát phản ứng của cậu một cách chăm chú.

Chan nhìn em bằng đôi mắt đen như lần trước, cắn môi. Cậu bước tới, chỉ cách một hơi thở. "Anh thực sự đã có thói quen thử thách em, phải không?"

"Em để ý à?" Seungkwan trêu chọc nói.

"Em cố tình cắn câu đấy".





Seungkwan không nói mọi thứ đã tiếp diễn quá nhanh, nhưng nó nhanh hơn bình thường một chút. Họ đã chệch khỏi ranh giới giữa việc họ sẽ-sẽ không trong một thời gian dài nên có thể nói rằng luôn có sự căng thẳng giữa họ. Hôm nay, có vẻ như cuối cùng nó đã bị phá vỡ.

Họ loạng choạng bước vào căn hộ của em trong vội vã. Lưng em đập vào tường khi Chan thô bạo đẩy em vào tường, khiến em thở hổn hển. Seungkwan ngay lập tức cảm thấy đôi môi của đối phương đang háo hức hôn em, như thể nuốt trọn vậy. "Chan—Hah! Chan-ah—" Cậu chỉ có thể nghe được những từ rời rạc. "Em—Mmmh— thỏa mãn, đúng không?"

Em cảm thấy Chan mỉm cười trên môi mình, coi đó là cơ hội để luồn lưỡi vào. "Anh đã trêu em suốt thời gian qua và anh còn đủ can đảm để nói thế sao?" Chan thì thầm khẽ, lướt những nụ hôn nóng bỏng của mình xuống cổ Seungkwan. "Em sẽ dành thời gian ngọt ngào của mình với anh, và anh sẽ thấy anh đã làm gì với em, hyung."

Seungkwan nuốt nước bọt trước lời đe dọa, nhưng bên trong em như đang bốc cháy, và em cảm thấy yếu ớt ở đầu gối. Chan cắn vào hàm và liếm nó sau đó, để răng cào vào da em. Seungkwan chắc chắn rằng mình sẽ gặp rắc rối khi giải thích điều đó ở nơi làm việc vào ngày mai.

Nhưng ngay lúc này thì sao? Em thực sự chẳng quan tâm đến.

"Anh nghĩ —" Seungkwan thở hổn hển khi đôi tay của Chan khám phá cơ thể em, luồn vào bên trong áo len. Em lén chạm vào bắp tay của Chan, hy vọng người kia sẽ không để ý. "Anh nghĩ rằng em sẽ làm tốt khi đưa anh đi ăn tối trước."

Những ngón tay của Chan lướt dọc theo lưng em, cho đến khi chúng chạm đến mông và túm lấy nó một cách thô bạo, khiến em phải hét lên. "Ah! E-em—!"

Người đàn ông lùi lại, và Seungkwan thấy ham muốn cuộn trào trong mắt cậu. "Sao lại ra ngoài ăn tối khi em ở đây?" Chan hỏi, nhấn mạnh câu hỏi bằng một cú bóp mông khác.

"Đồ biến thái!" Seungkwan đỏ mặt và tát Chan, người chỉ cười phá lên. Cuối cùng, em thấy mình cười khúc khích với cậu, và đó là lúc Chan chọn khoảnh khắc đó để kéo em lại gần hơn. Chan lại hôn em, lần này nhẹ nhàng hơn, và Seungkwan thề rằng em chưa bao giờ được ai hôn như thế trong đời.

Chan hôn em thật lâu và lâu, sâu sắc và nồng nhiệt và dịu dàng theo mọi cách khiến tứ chi em cảm thấy thỏa mãn. Cánh tay Seungkwan vòng qua cổ cậu để thu hẹp khoảng cách hơn nữa, như thể vẫn còn khoảng trống giữa họ. Ngay lúc này, Seungkwan cảm thấy như có điều gì đó có thể xảy ra với cả hai—Một điều gì đó đến bất ngờ, thay đổi cuộc sống, hy vọng là tình yêu—và em muốn điều đó. Em muốn đến phát điên.

Em muốn Chan. Chan cũng muốn em. Chỉ cần thế là đủ, đúng không?

Khi họ tách ra để thở, Chan chỉ nhìn em, đôi môi sưng đỏ và thở hổn hển dựa vào cậu. Seungkwan biết mình trông cũng đồi trụy như vậy. "Cái gì thế? Em đang chờ gì vậy, Lee Chan?" Seungkwan nhanh chóng chế giễu khi người kia nhìn chằm chằm quá lâu.

"Không có gì. Chết tiệt, anh là tất cả mọi thứ," là tất cả những gì cậu thì thầm, trước khi lao vào và hôn Seungkwan một cách vô nghĩa.





"Hyung"

Seungkwan thở hổn hển, quay lại trong vòng tay Chan để bĩu môi. "Anh đã bảo em là không được làm khi anh đi làm vào ngày mai mà!" Em cằn nhằn, ngay cả khi cơ thể đang tan chảy trên quầy bếp khi Chan hôn xuống cổ em. "Lee Chan! Em có nghe không?"

"Không," Chan chỉ nói, tiếp tục chăm sóc và luồn tay vào áo Seungkwan, thực ra là áo của cậu. "Anh đã bắt em đợi lâu như vậy chỉ để em ngất đi ngay lần đầu tiên." Seungkwan rên rỉ, yếu ớt cố đẩy người kia ra. "Và anh thậm chí còn không cố ngăn em lại, Seungkwan-ah."

Cậu biết mình đúng. "Em sẽ không buông tay, đúng không?" Chan hôn lên chóp mũi em. "Không bao giờ," Cậu trả lời, lướt ngón tay xuống sườn lưng Seungkwan, và mỗi lần chạm vào đều thuyết phục Seungkwan rằng em không thực sự quan tâm nếu đồng nghiệp của em nhận ra em đang khập khiễng. Ít nhất thì so với họ, còn em thì đang được lên giường.

Chan tiếp tục rải rác những nụ hôn ở bất cứ nơi nào có thể, đôi tay cậu lướt trên làn da của em. Seungkwan có thể cảm thấy một bóng ma của một cục ở đùi nơi bạn trai em đang ấn vào mình. "Được thôi." Chan cười toe toét khi nghe điều này, hôn môi em theo cách khiến em thở dài. "Nhưng chỉ một hiệp thôi, được chứ? Chúa biết em không thể ngừng được đấy, Lee Chan—Này!"

Chan nhanh chóng nhấc em lên. Seungkwan cố gắng không ngất đi. "Đừng lo, cưng. Em sẽ nhẹ nhàng mà", cậu đảm bảo, hôn vào cái bĩu môi của người thương.

Seungkwan yêu cậu rất nhiều. "Tốt hơn là em nên như vậy, hoặc anh sẽ bỏ em," Em đe dọa, nhưng sự trìu mến vẫn lộ ra trong giọng nói.

Đôi mắt của Chan tinh nghịch, nhưng không bao giờ không chân thành. Cậu cười khẩy trên môi Seungkwan và kéo em lại gần hơn một cách không thể. "Em sẽ không để anh làm thế đâu," là tất cả những gì cậu nói, và lao lên hôn Seungkwan lần nữa, chậm rãi theo mọi cách khiến ngón chân em cong lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro