𝐜𝐡. 𝐟𝐨𝐮𝐫




- 𓂃˖˳· ⋅˚₊‧ ଳ ‧₊˚ ⋅ ˖𓂃 ִֶָ -

In the Warmth of the Spotlight
- Trong ánh sáng nơi bục giảng -








━━━ ━━━ ━━━ ━━━ ━━━ ━━━


Tiếng chuông báo thức vang lên trong căn phòng phủ đầy sắc hồng phớt nhẹ như sương mai.

Nó không chói tai, chỉ là một âm thanh len lỏi qua tấm rèm cửa mỏng, hoà cùng ánh sáng của buổi sớm đang e ấp rọi vào qua khe cửa sổ chưa khép hẳn.

Em không tỉnh hẳn. Chỉ khẽ cựa mình, cuộn tròn thêm chút nữa trong lớp chăn mềm mại, để hơi ấm còn vương lại trên gối ôm.

Mái tóc rối nhẹ bồng lên theo từng hơi thở chậm, vương vấn mùi hương hoa anh đào thoảng lại từ tấm rèm mỗi khi gió lay.

Một lát sau, em mới uể oải nhỏm dậy. Đôi chân trần đặt lên sàn gỗ ấm, bước từng bước ra khỏi giấc mơ, tiến vào hiện thực nhẹ tênh của buổi sớm đầu tiên tại Tokyo.

Trong phòng tắm, khi nước lạnh chạm vào má, em cúi đầu rửa mặt, những giọt nước long lanh như sương vương lại trên làn mi cong.

Soi gương, em lặng nhìn mình trong chiếc gương hình oval viền gỗ trắng. Mái tóc nâu mềm chưa kịp chải, hơi rối, vài sợi rơi nhẹ theo gò má.

Nhưng gương mặt vẫn toát lên nét trong trẻo rất riêng - làn da mịn màng như sương sớm, đôi mắt mang ánh nâu nhạt trong veo, hàng mi cong vút, và môi em khẽ cong lên như một đóa hoa mới hé nở.

Không cần điểm trang gì nhiều. Vẻ đẹp của em vốn không nằm ở sự trau chuốt, mà là sự tự nhiên, mềm mại như cơn gió thoảng qua giữa ngày hè.

────────

Tại phòng giáo viên, em đứng hơi nghiêng, gật đầu nhẹ với giáo viên chủ nhiệm mới.

Đồng phục mới mặc lần đầu vẫn còn hơi cứng, cổ áo trắng tinh khôi, váy xếp ly dài ngang gối, cặp sách được đeo hờ sau lưng.

Em đứng đó, im lặng lắng nghe, gương mặt chăm chú nhưng vẫn thấp thoáng nét lơ đãng mộng mơ, như thể tâm trí còn đang lạc ở một vườn hoa xa nào đó.

Cánh cửa hành lang bất chợt mở.

Kudo Shinichi - học sinh nổi bật của trường, đang trên đường về lớp, ánh mắt vô thức lướt qua khung cửa mở hé. Khoảnh khắc ấy ngắn đến mức tưởng như không tồn tại. Nhưng cũng đủ để ánh nhìn của cậu dừng lại một giây.

Cô gái ấy - người vừa được chuyển đến từ Kyoto.
Tóc mềm, da trắng, dáng người thanh mảnh trong chiếc áo đồng phục vẫn còn mới tinh.

Cô đang nói chuyện với giáo viên, nhưng không hề rụt rè hay sợ sệt, chỉ mang một nét gì đó yên tĩnh - như hoa anh đào nở trong gió nhẹ, không cần cất tiếng vẫn khiến người ta ngoái lại.

Shinichi nhếch môi cười nhẹ, rồi quay người rời đi. Ánh mắt cậu không để lộ gì cả, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã nhớ đến đôi mắt nâu nhạt và ánh sáng lấp lánh trong tóc cô gái ấy khi nắng rọi nghiêng qua khung cửa.

────────

Giờ học đầu tiên. Lớp 2-B.

Tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Cô chủ nhiệm bước vào trước, và phía sau bà là một bóng dáng thanh mảnh.

Fuuka bước lên bục giảng, đôi tay nhẹ nắm lấy vạt váy như thể để giữ lấy cảm xúc đang khẽ run. Nhưng khi ngẩng đầu lên, em lại mỉm cười dịu dàng.

Ánh nắng lúc ấy bỗng rọi nghiêng qua ô cửa lớp, len lỏi xuống sàn rồi phản chiếu lên mái tóc nâu hạt dẻ óng ả của em, tạo thành một quầng sáng nhỏ như vầng hào quang mỏng.

Làn da trắng dưới lớp đồng phục càng nổi bật giữa sắc gỗ nhạt của bục giảng. Em đứng đó - như một nét mực nhẹ, nhưng lại khiến cả căn phòng phải chú ý.Nhưng lại có gì đó... xa cách. Kiểu như hoa anh đào trên đỉnh núi, đẹp nhưng không dễ chạm tới.

"Chào mọi người, em là Tachibana Fuuka, chuyển đến từ Kyoto. Mong được giúp đỡ."

Giọng em nhẹ như tiếng chuông gió, không quá cao, không quá thấp - vừa đủ để lan ra, vương lại một chút dư âm dịu dàng.

Ở dưới lớp, Shinichi ngẩng đầu nhìn lên. Ngồi bên cạnh là Ran - người con gái dịu dàng như một đoá lan, và bên cạnh Ran là Sonoko - rạng rỡ và sôi nổi.

Ran khẽ nghiêng đầu thì thầm:

"Xinh thiệt đó."

Sonoko nhướng mày, ánh mắt sáng rỡ:

"Trông cậu ấy có chút xa cách nhỉ?"

Còn Shinichi thì không nói gì. Nhưng cậu vẫn lặng lẽ nhìn lên - nhìn mái tóc rối sáng lấp lánh trong nắng, nhìn đôi mắt đang cố tìm một nơi để thuộc về.

Có lẽ... mùa xuân này sẽ không giống những mùa xuân trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro