Chap 10

Minh Trí không có bị ngốc, nên nói rằng:

"Tôi mua cho cậu giường lẫn ghế rồi, là cậu tự ý mang đi. Cho nên vị trí của cậu là ở chỗ này cơ. Không có tư cách nằm trên giường đâu."

Minh Trí vừa nói, vừa giậm giậm chân ám thị, khiến Bá Sương ủy khuất không chịu nổi. Chẳng hiểu sao, anh thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn không thể hiện trên gương mặt. Phải đồng ý rằng, đêm động phòng nhưng cái phòng lại chẳng hề động, chính là một tình cảnh không ai mong muốn.

"Sao anh có thể để chồng mình ngủ dưới đất chứ? Không thích, không muốn, thích đỏ hoa hồng, thích ngủ chung."

Xem Bá Sương ủy khuất bĩu môi đòi hỏi kìa, trông có giống con nít ba tuổi không? Nhưng Minh Trí chẳng động lòng đâu. Bởi có câu, người không vì mình, trời tru đất diệt. Anh muốn toàn mạng, an ổn ngủ, còn hơn nửa đêm bị con sư tử cạnh bên xâu xé, đến xương cũng nào muốn nhả ra.

Cái gì mà chưa lần thực chiến, còn đêm đầu tiên? Dù kỹ thuật Bá Sương tệ hay giỏi thì sau bao nhiêu năm giữ trinh tiết. Đến thời kỳ được bùng phát rồi thì có 10 Minh Trí vẫn phải liệt giường thôi. Anh là đang suy nghĩ cho đại cuộc, cho trái đào chưa bị hái, cho cái eo của người tuổi đã 30.

"1."

Minh Trí dằn giọng đếm, làm Bá Sương hơi khó hiểu mà tròn mắt nhìn.

"2."

Giờ thì Bá Sương hiểu rồi, Minh Trí lại đang cho cậu thời gian co giò chạy. Nên nhanh phản ứng, phóng lẹ xuống giường, đứng ngay ngắn, tay còn đưa lên trán như đang chào cấp cao trong quân đội. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh của bây giờ đã thuộc dạng cậu phải đội lên đầu rồi. Nên nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh cũng đâu lạ.

Lệnh của vợ là thứ không thể cãi, chẳng thể xem là sai. Đặc biệt đối tượng trên còn là Minh Trí. Nên Bá Sương quyết định, thê nô hay thiếu liêm sỉ vẫn được. Bởi ngoài trừ những thứ đó, chỉ có anh mới là thứ ăn được. Thành ra cậu sẽ chọn món có thể măm măm cho đêm lẫn ngày.

Minh Trí cười khinh một cái, đi lại giường ngồi xuống rồi nói:

"Tắm đi rồi còn nghỉ ngơi."

Dứt câu cũng mặc kệ Bá Sương, mà ngả lưng xuống giường để nghỉ ngơi trước. Cậu có không cam tâm nhưng đâu còn cách nào khác, đành đi tắm rồi bắt đầu soạn chỗ ngủ. Cái này cũng giống như tự mình hại mình, bởi có giường có ghế lại chê, làm bây giờ phải xuống gạch nằm.

"Anh, trời lạnh lắm, anh nỡ sao anh?"

Bá Sương ôm cái chăn dày trải xuống nền rồi, nhưng vẫn đau lòng, buồn bã hỏi Minh Trí. Anh xoay người, để mặt đối diện với cậu và nói:

"Là do cậu tự chuốc lấy."

Xong Minh Trí cũng tắt đèn, khiến căn phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ hơi ngả vàng. Bá Sương soạn xong chỗ ngủ, nằm xuống đắp chăn rồi thấy cũng lạ. Sao những người trước đây, có cho bản thân cũng nào muốn ngủ cùng, trái lại ngay đêm động phòng còn chạy đi lo công chuyện. Vậy mà lần này lại hoàn toàn khác, chẳng được ngủ cùng đối phương liền ủy khuất nghẹn ngào.

Cảm giác này là đâu chứ? Hồi lúc trước, khi đồng ý với Minh Trí điều kiện này, Bá Sương không nghĩ sẽ khó khăn như thế. Phải chăng do yêu nhau, nên những vấn đề như dục vọng cũng là một thứ để thể hiện cùng biểu đạt? Làm cho cậu ở cạnh anh liền nhịn không nổi mà muốn làm chuyện người lớn?

Nói chung là khó nghĩ cùng nghẹn ứ trong lòng, nên Bá Sương đành ngủ để tìm quên. Nhưng giữa đêm hình như Minh Trí gặp ác mộng, khiến cậu thức giấc theo đó.

"Minh Trí, anh làm sao vậy?"

Bá Sương lo lắng, nhanh ngồi lên giường để hỏi han. Còn Minh Trí không thức tỉnh, chỉ quơ loạn tay chân còn miệng liên tục nói gì đó. Thành ra lúc cậu đưa mặt cận kề để thốt lên mấy câu lay tỉnh; đã bị anh vô thức đánh trúng, làm đau đến chảy cả nước mắt. Nhưng người đã gây ra thương tích vẫn còn trong cơn hoảng loạn và mê man, tiếp diễn được một chút cũng từ từ dịu lại và thiếp đi lần nữa.

Trong suốt quá trình ấy, Minh Trí vẫn chưa từng mở mắt. Có lẽ...anh còn không biết mình đã đánh trúng Bá Sương là sự thật. Do cơn ác mộng chẳng đến mức lớn lao, buộc anh bừng tỉnh, nhưng trong cơn ngủ say vẫn bị ảnh hưởng nên mới có tình huống này.

Bá Sương bắt đầu thắc mắc, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm anh hoảng loạn như thế? Có điều, lúc này chẳng phải thời khắc phải nghĩ ngợi lung tung. Mà nên đi xem vết thương thế nào, tại anh đụng trúng mắt, nên vừa đau vừa xốn khó tả.

Sáng ra, Minh Trí dửng dưng như chẳng có việc gì, do anh mơ thấy cái gì cũng quên mất. Nhưng nhìn mắt của Bá Sương có quầng thâm, còn hơi sưng lên thì khó hiểu hỏi:

"Cao tổng, sao ngài không gỡ kính mắt ra?"

Từ lúc vào WANG.5, cho đến khi về lại tập đoàn lớn, Bá Sương đều đeo kính đen. Do mắt bị sưng, còn hơi bầm, nếu để người ngoài nhìn thấy thì xấu hổ biết bao?

"Cậu quản được à? Mau hủy hết lịch hẹn gặp mặt hôm nay đi, ngày mai tính tiếp."

Bá Sương không thể mang một bên mắt như vậy đi gặp khách hàng quan trọng. Chỉ mong hôm nay chăm chỉ bôi thuốc, sáng ra đỡ hơn một chút mới tính tiếp chuyện khác.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Mau ra ngoài đi."

Bá Sương hôm nay không có tâm trạng tốt, do hồi qua phải ngủ riêng còn bị đánh. Sáng ra thì lo lắng cho Minh Trí đang lạ nước lạ cái, xử đống văn kiện chất cao hơn đầu kia.

"Được rồi, nếu cần tôi giúp gì thì cứ gọi."

Trợ lý cũng cúi đầu quay đi, Bá Sương chợt nghĩ ra gì đó nên bảo:

"Mua cho tôi loại thuốc tiêu sưng tốt nhất."

Trợ lý nghe xong liền thấy, có lẽ mua cho người mà Bá Sương mới làm lễ đơn giản đón về nhà hôm qua rồi. Nên quay lại nói:

"Dạ vâng, tôi biết rồi thưa Cao tổng. Nhưng...nhưng hai người đều là nam, nếu được nên nhẹ với phu nhân một chút."

Trợ lý này là một cánh tay đắc lực của Bá Sương, chuyện gì cũng biết và cho ý kiến. Những món quà cậu từng tặng Minh Trí, đều do đối phương gợi ý mà thành. Nên hôm nay, mở miệng nói mấy lời này cũng không lạ.

"Ai nói cậu mua cho anh ấy? Là mua cho tôi đó."

Bá Sương thấy dù sao người trợ lý này cái gì cũng biết, nên gỡ hẳn mắt kính xuống cho đối phương nhìn.

"A? Cao tổng, ngài bị làm sao thế? Phu nhân quả thực là bạo lực nha."

Trợ lý như không tin được vào mắt mình, nhanh chạy đến gần Bá Sương rồi nhìn cho kỹ vết thương. Miệng liên tục tặc lưỡi, cảm thán quá trình đêm động phòng của hai người quá dữ dội. Chẳng rõ làm cái kiểu hay loại tư thế nào, mà đến mắt cậu cũng bị thương.

"Càng nhắc tôi càng tức, cậu biết không? Phải chi ăn được anh ấy mà bị sưng mắt cũng chẳng nói làm gì. Đằng này nào đụng chạm hay xơ múi được gì, vậy mà chịu cảnh này này."

Đúng thực nhắc lại chỉ khiến Bá Sương ấm ức, nói không thành lời. Cả đêm thì Minh Trí ngon giấc rồi, còn cậu thức giấc liền khó ngủ lại, vừa trải qua niềm vui khi lấy được anh, vừa đón nhận cơn đau từ mí mắt sưng phù. Phải nói là đáng thương lắm.

Trợ lý thấy vừa buồn cười, vừa tội nên khuyên vài câu rồi nhanh đi mua thuốc. Còn Bá Sương ngồi nghĩ gì đó, sau đó liên hệ với phòng an ninh của WANG.5. Kêu họ tìm cách truyền đường xem camera trong phòng chủ tịch sang cho cậu. Chỉ có như thế, mới được ngắm đối phương 24/24. Có động lực làm việc cũng như an tâm hơn.

Trưa, Bá Sương không sang tìm Minh Trí được. Chẳng phải do bận, mà chính là anh nào cho phép. Thành ra nỗi nhớ nhung đã dâng lên rất nhiều phần, còn khiến cậu muốn chỉnh đồng hồ điểm ngay 18h chiều tức khắc. Để có thể nhanh chóng về nhà, gặp được người thương.

Bá Sương về sớm hơn dự kiến một chút, do đi ngang qua cửa hàng ô tô lựa cho Minh Trí một chiếc. Cậu thấy, anh sẽ chẳng đồng ý để cậu đưa rước, nên tặng món quà này coi như vẹn cả đôi đường. Cầm chìa khóa xe trong tay, bản thân luôn mong đối phương sẽ thích.

"Sao lại không thể liên lạc nhỉ?"

Bá Sương thắc mắc, nhìn vào điện thoại vì đang gọi cho Minh Trí, nhưng giọng tổng đài cứ vang. Linh cảm như mách bảo, có chuyện không hay diễn ra nên đã thử gọi đến phòng bảo vệ của WANG.5.

"Tôi, Cao Bá Sương đây."

"À dạ, Cao tổng, không biết có chuyện gì, mà ngài phải cất công gọi cho chúng tôi?"

Bác bảo vệ thấy đây đúng chuyện lạ, sao Cao tổng lại có thể gọi cho ông? Nhưng chẳng phải đã diễn ra rồi sao? Giọng của Bá Sương cũng rất đặc biệt, đâu thể nhầm lẫn với ai.

"Chủ tịch Minh về nhà chưa?"

"Chủ tịch Minh sao? Về rồi."

"Chắc chứ?"

Nếu Minh Trí bận mà không nghe máy thì còn hiểu được. Nhưng đã về rồi thì tại sao chẳng bắt điện thoại?

"Dạ chắc, tôi còn hỏi ngài ấy sao không đi xe nữa mà."

Bác bảo vệ thấy đến cả trưởng phòng còn đi xe hơi. Vậy Minh Trí là chủ tịch thì tại sao lại bắt taxi, nên nhớ rất rõ, thậm chí thời khắc anh ra khỏi cổng là mấy giờ, mấy phút, mấy giây vẫn biết.

"Thế đi đâu được? Tiệm bánh sao? Hay về nhà?"

Bá Sương không dư hơi chạy vòng vòng trong thành phố, nên sau đó đã gọi cho tiệm bánh lẫn nhà mới. Nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau rằng: Minh Trí chẳng có đến đây.

Lòng Bá Sương đã nóng như có lửa, lo lắng còn hơn cả phút đầu. Trong lúc còn đang phân vân, chưa rõ đối phương sẽ đi về đâu thì Bá Sương đã nhận được điện thoại. Nhìn dãy số lạ, mày cậu càng chau chặt nhưng nhanh bắt.

"Alo?"

"Xin chào Cao tổng, chắc ngài chưa quên tôi đâu đúng không?"

Cái giọng nói này....

"Là người đã mua 1000 cái bánh, ủng hộ vợ của tôi à?"

Bá Sương chọc tức lẫn khẳng định chủ quyền, làm Bách Nam khá khó chịu, nhưng vẫn cười nói:

"Đúng vậy, trí nhớ của Cao tổng thật không tệ nha."

"Vào thẳng vấn đề đi."

Bá Sương đoán chắc, chuyện Minh Trí mất tích lần này là liên quan đến đối phương. Nên thoáng đã dùng giọng điệu nghiêm trọng để nói chuyện.

"Cao tổng có khác, luôn thẳng thắng như thế. Vậy tôi cũng sẽ chẳng dài dòng nữa, tôi chỉ muốn báo cáo, vợ của ngài, đang ở trong tay của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro