từ khi biết nhận thức, book đã chẳng còn ai bên cạnh. cha mẹ cậu chết trong một vụ tai nạn biển lúc cậu mới bốn tuổi. một omega mồ côi, nhỏ bé và yếu ớt, bị tống sang nhà dì dượng – những kẻ coi cậu như gánh nặng không hơn không kém.
cả tuổi thơ của book chìm trong những trận đòn roi, những bữa cơm chan nước mắt và những giấc ngủ co ro dưới nền nhà lạnh lẽo. mùi gió biển trên người cậu – mùi hương omega thiên nhiên trong lành vốn dĩ rất hiếm có, vậy mà trong mắt dì dượng lại chẳng khác gì thứ hương xú uế, khiến họ càng ghét bỏ và trút giận lên cậu nhiều hơn.
"mày đúng là đồ sao chổi."
"mày sinh ra đã mang cái mùi tanh tưởi của biển chết!"
mỗi câu chửi, mỗi cú đánh, mỗi lần bị bỏ đói đến lả người, từng chút một bào mòn những cảm xúc non nớt của book. cậu từng nghĩ cả đời này sẽ không ai cần đến mình. nhưng rồi vào một buổi chiều, khi cậu ngồi bên bờ kè, đôi chân bé nhỏ lấm lem bùn đất vắt qua mép đá, thì force xuất hiện.
force khi ấy chỉ là một alpha thiếu niên mới lớn, da sạm nắng, tóc bết muối biển, nhưng nụ cười lại rực rỡ như ánh mặt trời xuyên qua mây mù. hắn chìa tay về phía book, không chút ngần ngại, không chút chán ghét.
"này, nhóc ngồi đây làm gì thế?"
book không trả lời, chỉ lặng lẽ ngước lên nhìn. nhưng ánh mắt đầy cảnh giác của cậu chẳng thể khiến force lùi bước. hắn ngồi xuống bên cạnh, xắn tay áo, rút từ túi ra một con dao nhỏ và miếng gỗ, bắt đầu tỉ mẩn khắc khắc gọt gọt.
"tôi đang làm thuyền gỗ."
force cười, ánh mắt lấp lánh.
"khi nào xong, tôi tặng nhóc một chiếc, chịu không?"
và thế là, lần đầu tiên trong cuộc đời, book có một người bạn.
force không sợ mùi gió biển trên người cậu, thậm chí còn khen ngợi nó. "thơm lắm, như những ngày biển động, nhưng mà... dễ chịu."
hắn nói như thế, làm hai má book ửng hồng vì lạ lẫm.
những ngày tháng sau đó, force trở thành ánh sáng duy nhất của book. hắn kéo cậu ra khỏi căn nhà tồi tàn ngập tiếng chửi rủa, dạy cậu cách chèo thuyền, cách nhận biết hướng gió, và cách mơ về một thế giới rộng lớn hơn thị trấn nhỏ bé này.
"một ngày nào đó, tôi sẽ có một con thuyền lớn."
force nói, tay vươn ra đón gió biển.
"và tôi sẽ đưa cậu đi khắp thế giới."
với book khi ấy, force không chỉ là bạn. hắn là cả thế giới, là niềm tin đầu tiên và cũng là duy nhất. thứ tình cảm ngây ngô non trẻ, như hạt mầm bé nhỏ cắm rễ giữa mảnh đất khô cằn của tâm hồn cậu.
nhưng mầm cây ấy, chưa kịp lớn đã bị giẫm nát.
năm book mười bốn, nastine tìm đến cậu. một omega bị bạo hành, không ai quan tâm, không ai yêu thương – chính là mục tiêu hoàn hảo để đào tạo thành công cụ giết người. book bị kéo khỏi thị trấn, vứt vào một căn phòng tối tăm, nơi chỉ có tiếng roi da và tiếng la hét. cậu bị bẻ gãy từng đốt xương niềm tin, bị dạy cách cầm dao, cách mỉm cười khi rút máu người khác.
nhưng ngay cả khi đã trở thành con dao sắc nhất của nastine, book vẫn không quên ánh mắt force. ánh mắt dịu dàng nhìn cậu qua những ngày mưa bão, ánh mắt từng là phao cứu sinh duy nhất giữa đại dương lạnh lẽo.
tất nhiên, nastine không cần một omega biết yêu. bọn họ cần một con dao lạnh, một kẻ có thể cắt đứt mọi cảm xúc, sẵn sàng nhấn chìm bất cứ ai dám làm trái lệnh.
và rồi, nastine bắt được force.
vào một đêm mưa lớn, book bị đưa ra giữa căn phòng đầy những kẻ mang mặt nạ – những kẻ thuộc cấp cao của nastine. force bị trói quỳ giữa nền nhà lạnh ngắt, máu từ khóe môi nhỏ xuống, hòa vào nước mưa ẩm ướt. ánh mắt hắn vẫn nhìn book, không có oán trách, không có hận thù – chỉ có yêu thương và đau xót.
"nếu mày không giết hắn, chúng tao sẽ giết mày."
giọng nói lạnh lùng của no.1 khi ấy vang lên, không chút cảm xúc.
con dao lạnh buốt đặt vào tay book. bàn tay cậu run rẩy, pheromone gió biển cuộn lên hỗn loạn, nhưng lại bị áp chế bởi mùi máu tanh và những ánh mắt lạnh lẽo xung quanh.
"book... không sao đâu."
force cười, nụ cười dịu dàng như sóng nhẹ vỗ bờ.
"nếu là cậu, tôi không trách."
con dao đâm thẳng vào ngực force, xuyên qua trái tim vẫn còn đang đập vì cậu. máu ấm bắn lên mặt book, lên tay cậu, nhuộm đỏ cả đôi mắt đã dại đi vì đau đớn.
force chết. chết trong vòng tay của book, giữa những tràng cười khinh miệt của đám người nastine. kể từ giây phút ấy, thứ pheromone gió biển của book vĩnh viễn mất đi hơi ấm dịu dàng. chỉ còn lại những cơn sóng lạnh lẽo của vực sâu, của cuồng phong bão tố, của hận thù và khát máu.
kể từ ngày đó, book căm ghét tất cả những kẻ dám yêu. với cậu, yêu là thứ yếu đuối nhất trên đời. yêu là để bị giết, yêu là để bị lợi dụng, yêu là để tự tay kết liễu người mình yêu nhất.
và bây giờ, khi nhìn fourth ngã vào vòng tay gemini, pheromone hoa nhài trắng hòa lẫn hương nến rượu rum nồng đậm, book chỉ cảm thấy buồn nôn.
"tình yêu à...?"
book đứng giữa màn đêm, đôi mắt trống rỗng nhìn xuống thành phố bên dưới.
"thứ dơ bẩn đó... tao sẽ đích thân bóp nát nó."
cơn gió biển từ đâu cuộn tới, mặn chát, lạnh buốt, cuốn theo mùi máu năm nào, thấm vào từng hơi thở của book.
────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────
đêm hôm đó, sau khi lưỡi dao trên tay book nhuốm máu force, cậu đã quỳ dưới nền xi măng lạnh lẽo, hai tay vẫn run bần bật không ngừng. máu force còn nóng, vương trên mặt cậu, trên tóc cậu, thậm chí len vào cả khóe môi run rẩy. mùi pheromone biển cả đặc trưng của force hòa cùng mùi tanh của máu, tạo thành một hỗn hợp nồng nặc khiến dạ dày cậu cuộn lên từng hồi.
"giỏi lắm, con cưng của tao."
no.1 khi đó vuốt tóc cậu, đôi găng tay trắng tinh khôi dính chút máu đỏ sẫm.
"mày đúng là con dao hoàn hảo nhất mà tao từng tạo ra."
book không khóc. cậu đã quên cách khóc từ lâu. nhưng đôi mắt cậu, sâu thẳm như đại dương nuốt chửng mọi ánh sáng, chẳng còn một tia hi vọng nào. từ khoảnh khắc đó, book biết – cậu không còn đường quay lại nữa.
force chết dưới tay cậu.
tình yêu đầu tiên, người đầu tiên đưa tay cứu cậu khỏi bóng tối, cũng chính là người bị cậu đẩy xuống địa ngục.
và đau đớn nhất là gì, bà biết không? là force biết trước tất cả.
hắn biết book sẽ phải làm thế. nhưng hắn vẫn mỉm cười, vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng ấy, như thể hắn sẵn sàng chết dưới tay cậu, chỉ cần cậu còn sống.
cái dịu dàng đó, chính là thứ ám ảnh book suốt bao năm.
cậu căm ghét mọi thứ liên quan đến dịu dàng, căm ghét những kẻ dám yêu, dám tin tưởng một ai đó. vì cậu biết, yêu chính là đặt dao vào tay người mình yêu nhất, rồi mỉm cười bảo rằng: "đâm đi, tôi không trách đâu."
từ hôm đó, book tự tay xé nát mọi con thuyền gỗ force từng làm. từng mảnh, từng mảnh, ném xuống biển cho sóng cuốn đi.
biển cả từng dịu dàng ôm lấy cậu.
giờ thì biển cả chỉ còn là nơi nhấn chìm những giấc mơ cậu
────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────
book đứng trong phòng họp của nastine, nhìn xuống sàn nhảy lấp lánh ánh đèn của gemini palace. pheromone hoa nhài thắng của fourth lẩn quẩn trong không khí, ngọt đến phát ngấy. bên cạnh cậu, no.1 cũ vừa chết dưới tay gemini, còn cậu – book, omega hương gió biển, vừa chính thức ngồi vào ghế no.1 mới.
nhưng cậu không thấy vui.
thứ duy nhất cậu thấy, là sự ghê tởm.
"omega yêu alpha..."
book nhếch môi, ngón tay vô thức vuốt lên lưỡi dao bạc bên hông.
"...buồn nôn."
cậu không tin vào tình yêu. tình yêu là thứ xa xỉ nhất trên đời. tình yêu chỉ tồn tại để làm đẹp cho mấy bộ phim rẻ tiền, hoặc để giết chết những kẻ ngu muội tin vào nó.
giống như force.
giống như chính cậu, từng tin, rồi tự tay hủy hoại mọi thứ.
nên khi nhìn fourth ngã vào vòng tay gemini, khi thấy ánh mắt gemini nhìn fourth đầy chiếm hữu và cưng chiều, book chỉ muốn nôn. nhưng cậu không nôn được. thứ cuộn lên trong dạ dày cậu, không phải thức ăn, mà là ký ức, là những mảnh thuyền gỗ vỡ vụn trôi lập lờ giữa sóng biển.
"tao sẽ dạy cho mày biết yêu một alpha là cảm giác gì, fourth nattawat."
book thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi.
và ở một nơi khác, adélard – cha nuôi của gemini, ông trùm sòng bạc pháp, đang chờ cậu với một nụ cười nhạt nhẽo
────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────
"mùi gió biển..."
adélard nhướn mày, mắt xanh lướt qua book đầy hứng thú.
"lâu rồi mới gặp một omega có mùi hương thú vị như vậy."
book không cười, không cúi đầu chào. cậu chỉ đứng đó, lặng thinh, hai tay đan sau lưng như một cậu bé ngoan ngoãn – vỏ bọc hoàn hảo che giấu trái tim mục rữa bên trong.
"thằng con nuôi của tôi, gemini, nó thích những thứ thơm tho ngọt ngào."
adélard bật cười, tiếng cười lạnh tanh.
"không như tôi, tôi thích những thứ tanh tưởi mùi máu."
book không đáp.
"vậy..."
adélard tiến lại gần, nâng cằm book bằng đầu ngón tay đeo găng da.
"...mày định chơi với thằng fourth kia thế nào?"
book khẽ nghiêng đầu, mùi gió biển thoảng qua, lạnh lẽo như cơn gió cuối đông. môi cậu nhếch lên, nửa cười nửa không.
"xé đôi cậu ta ra."
adélard cười lớn.
và từ góc tối nào đó, mùi hoa nhài thắng xen lẫn hương nến rượu rum tràn vào từng ngóc ngách.
vở kịch bắt đầu.
────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro