(extra) chapitre douze : hier soir au bord de la mer

sau khi gemini rời đi, book ngồi lại trong căn phòng trống rỗng, đôi mắt trống không nhìn vào vết máu loang lổ dưới sàn.

bàn tay run rẩy lướt nhẹ lên vết thương trên cổ, vết thương từ cú bóp cổ đầy tức giận của gemini, nhưng rồi hắn lại bật cười.

đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, hắn cảm thấy được... thở.

book đứng dậy, bước chậm rãi về phía cửa sổ. cánh cửa mở ra, gió biển tràn vào mơn man làn da tái nhợt. mùi biển mặn nồng quấn quanh hắn, như thể đang gọi mời, đang níu kéo một linh hồn sắp rời xa cõi đời.

"force..."

hắn thì thầm, gọi tên người đã chết từ rất lâu.

trong làn gió ấy, dường như hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc — mùi biển cả, mùi pheromone alpha dịu dàng ngày xưa từng ôm trọn lấy hắn mỗi đêm đông lạnh lẽo.

hắn nhắm mắt, để mặc cho quá khứ ùa về.

một book 16 tuổi, người đầy vết thương, co ro giữa căn phòng tăm tối.

một force 17 tuổi, ánh mắt trong veo như nắng mai, chìa tay về phía hắn.

"đi theo anh không?"

hắn đã đi theo force, đi theo ánh sáng nhỏ nhoi đầu tiên trong cuộc đời tăm tối của mình.
họ từng trốn trên một con thuyền nhỏ, force dạy hắn bơi, dạy hắn cách cảm nhận nhịp thở của biển cả.

"mai mốt, hai đứa mình mở một quán bar nhỏ ven biển nha."

giấc mơ ấy đẹp biết bao.

cho đến ngày force chết.

cho đến ngày chính tay hắn cầm dao, đâm vào lồng ngực người đã cho hắn biết thế nào là ấm áp.

force không chống cự. chỉ cười dịu dàng, rồi ôm lấy hắn, thì thầm bên tai:

"book, đừng để họ giết chết trái tim em."

────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────

book mở mắt, khóe môi nhếch lên, nụ cười méo mó nhưng lại bình yên đến lạ.

"em xin lỗi, force."

hắn khẽ nói, giọng nói lạc trong tiếng gió biển rì rào.

trên tay hắn, là một lọ thuốc nhỏ.

loại thuốc khiến trái tim ngừng đập trong vòng mười phút.

không đắn đo, hắn mở nắp, đổ toàn bộ viên thuốc vào lòng bàn tay, ngửa đầu nuốt hết.
không đau.

chỉ có mùi biển mằn mặn len vào cổ họng.

hắn để mặc cơ thể trượt xuống sàn, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. đôi mắt khép hờ, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ tênh.

"force, chờ em."

────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────

gió biển vẫn rì rào, mơn man qua từng kẽ tay lạnh ngắt của book. đôi mắt hắn nhắm nghiền, nhưng khoé môi lại khẽ cong lên. một nụ cười nhẹ như gió thoảng — cái kiểu cười mà từ rất lâu, force mới có thể nhìn thấy.

trong cơn mơ cuối cùng trước khi trái tim ngừng đập, hắn thấy mình trở về vùng biển năm ấy.

vẫn là bãi cát trắng trải dài vô tận. vẫn là từng con sóng đuổi nhau miên man. và ở đó, có một người đang đứng đợi.

force — alpha của biển cả, người từng ôm hắn bằng đôi tay ấm áp, từng hứa sẽ dắt hắn đi khắp thế giới. force đứng quay lưng về phía book, đôi vai rộng lớn phủ đầy nắng, mùi pheromone mằn mặn của biển cả thoảng trong gió, kéo hắn quay về những ngày thơ bé.

"force..." 

book khẽ gọi, giọng nói run rẩy đến mức chính hắn cũng chẳng nhận ra.

force quay đầu lại. nụ cười dịu dàng đó, ánh mắt trong trẻo đó, tất cả vẫn y nguyên như ngày hắn giết chết người kia. không hận thù, không trách cứ.

"em vất vả rồi, book." 

force bước về phía hắn, từng bước chân để lại dấu ấn mờ nhạt trên cát trắng.

book lùi lại một bước, rồi lại một bước, cơ thể run lên bần bật.

"tại sao... anh không ghét em... em giết anh... chính tay em..."

force không nói gì, chỉ dang tay ra, chờ hắn.

book đứng chết lặng, hơi thở đứt quãng. trong khoảnh khắc ấy, mọi vỏ bọc, mọi kiên cường hắn từng khoác lên đều vỡ vụn. hắn lao vào lòng force, bàn tay gầy gò bấu chặt lấy tấm lưng quen thuộc.

"em xin lỗi... em xin lỗi... em không còn đường lui... họ ép em... họ..."

"suỵt..."

force đặt tay lên gáy hắn, dỗ dành như đang dỗ dành một đứa trẻ lạc đường.

"anh biết hết. anh biết từ lúc em cầm dao, tay em run đến mức không thể nắm chặt. anh biết em đau thế nào."

book bật khóc, tiếng nấc nghẹn bị gió biển nuốt trọn.

"tại sao anh không trách em... tại sao..."

force không trả lời, chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán hắn.

"vì anh yêu em."

gió biển cuộn tròn quanh hai người, mang theo hương hoa nhài thanh thoát của book, quấn lấy mùi biển cả của force, hoà quyện vào nhau như chưa từng bị chia cắt.

ở nơi tận cùng của cái chết, họ cuối cùng cũng tìm được nhau.

────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────

sáng hôm sau, khi gemini bước vào căn phòng lạnh lẽo đó, hắn không chỉ nhìn thấy xác của book.
hắn còn thấy một bông hoa nhài trắng muốt đặt ngay ngắn trên ngực hắn — loài hoa tượng trưng cho sự thuần khiết và thủy chung.

gió biển thổi tung cánh cửa sổ, phả vào phòng mùi hương quen thuộc — mùi biển cả và hoa nhài.

gemini đứng lặng hồi lâu, khoé môi mím chặt, nhưng bàn tay đã siết thành nắm đấm.

"đúng là một đôi điên rồ."

hắn thì thầm, rồi xoay lưng bỏ đi, để mặc cơn gió biển cuốn lấy linh hồn lạc lối của một omega từng quá khát khao yêu thương.

────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────

( note đoạn này chút nhé: force - anh, book- em, gemini - hắn, fourth - cậu )

ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi tất cả những đau thương và oán hận còn sót lại trên thân thể nhỏ bé của em . từng tàn tro cuốn theo làn khói bay lên trời, tan vào không khí. 

cậu đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe nhưng không còn giọt nước mắt nào rơi xuống nữa. hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng sau cậu, bàn tay to lớn đặt nhẹ lên vai cậu, truyền cho cậu chút hơi ấm cuối cùng.

lúc biết tất cả sự thật về em, về quá khứ đau thương bị vấy bẩn, về mối tình đầu từng là ánh sáng rồi lại bị chính tay mình bóp chết, cậu không còn cảm thấy thù hận hay sợ hãi. chỉ còn lại một cảm giác nặng nề nơi lồng ngực — sự cảm thương.

một omega nhỏ bé, từng ao ước một mái nhà bình yên bên người mình yêu, nhưng số phận lại nghiệt ngã ném em vào vòng xoáy tàn nhẫn của nastine, biến em thành một con dao sắc bén. để rồi đến cuối cùng, ngay cả chính bản thân mình em cũng không tha nổi.

đêm hôm đó, hắn lái xe đưa cậu và hũ tro cốt của em ra biển. nơi em đã gặp anh, đã từng cười đùa bên nhau, nơi những ước hẹn non dại từng được thốt ra trong tiếng sóng vỗ bờ.

biển xanh hôm nay yên ả lạ thường, từng con sóng khẽ vỗ bờ, dịu dàng như bàn tay force từng vỗ về em ngày bé.

gemini và fourth đứng lặng bên bờ cát, trên tay là chiếc bình gốm nhỏ đựng tro cốt của em. không còn mùi máu tanh, không còn những hận thù chồng chéo. tất cả những gì còn lại, chỉ là nắm tro tàn nhẹ bẫng — thứ cuối cùng thuộc về em.

"book... thật ra... đáng thương nhiều hơn đáng trách."

biển đêm lặng như tờ, chỉ có ánh trăng bạc soi xuống mặt nước lấp lánh. cậu ôm hũ tro vào lòng, bước từng bước ra mép nước.

"đến lúc anh về nhà rồi, book..."

cậu thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

hắn đứng phía sau, không chen vào. đây là khoảnh khắc cuối cùng của em và cậu, hắn hiểu mình không có tư cách xen vào.

từng nắm tro được cậu thả xuống biển, hoà vào từng con sóng lạnh. tro cốt nhẹ nhàng tan ra, tan vào lòng biển bao la.

có lẽ ở nơi nào đó, em và anh đã tìm lại nhau.

"em xin lỗi... xin lỗi vì những thứ em dã làm với anh..."

cậu cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống cát.

hắn bước tới, vòng tay ôm lấy vai cậu, kéo cậu vào lòng.

"đừng tự trách mình nữa... ít ra, cậu ta cũng được tự do rồi, và em biết không? có thể cậu ta còn cảm ơn em rất nhiều đấy."

gió biển lùa qua tóc hai người, mang theo cả hương hoa nhài và mùi biển mặn. dẫu chỉ thoảng qua trong khoảnh khắc, nhưng đủ để biết rằng, em chưa từng thực sự biến mất.

em chỉ trở về nơi em thuộc về. trở về với anh, người duy nhất từng đem lại ánh sáng cho cuộc đời em.

và từ giờ, biển cả sẽ là nhà của hai người — nơi không còn máu tanh, không còn đau đớn, chỉ còn lại mùi hương tự do quấn quýt lấy nhau suốt đời.

"ngủ ngon nhé, book."

cậu thì thầm lần cuối.

sóng biển đáp lại bằng một tiếng vỗ nhẹ, như lời chào tạm biệt dịu dàng nhất.

────⋆.˚✮ 𝐜𝐚𝐧𝐝𝐥𝐞𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐣𝐚𝐬𝐦𝐢𝐧𝐞 ✮˚.⋆────

chap này hơi buồn nhỉ... tôi ghi mà còn phải lấy giấy ra lau nước mắt =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro