𝑪𝑯𝑨𝑷𝑻𝑬𝑹 𝟐: 𝑰𝑵𝑻𝑰𝑴𝑰𝑫𝑨𝑻𝑬 (𝟏𝟖+)

Gin tuy rất tức giận, nhưng hắn lại nhẹ nhàng đặt Sherry vào ghế sau xe của mình. Hắn quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng. "Đừng bao giờ làm những chuyện mờ ám hay bỏ trốn. Và cũng đừng mơ tưởng đến việc sẽ được ở nhà của mình, Sherry."

Sherry khẽ giật mình, như bị Gin nhìn thấu được tâm can vậy.

Sau khi xử lý tên bám đuôi kia, Gin trở lại xe, hắn đóng cửa xe, điềm tĩnh ngồi vào ghế lái. Tiếng động cơ xe Porsche vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Hắn muốn đưa cô về lại căn biệt thự của hắn, để dễ bề "coi sóc". Gin biết rằng, từ giờ trở đi, hắn sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Gin lái xe về đến căn biệt thự của hắn, lạnh lùng bảo Sherry mau xuống xe. Sherry tái mét mặt, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. "Anh đang định làm gì vậy? Sao lại về nhà anh? Tôi không được về nhà của mình sao?" cô khẽ hỏi.

"Tất nhiên là không." Gin đáp, ánh mắt lạnh lẽo. "Tôi đang nghi ngờ cô có ý định phản bội Tổ chức. Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng để cô đi sao?"

"Tôi không có kia mà." Sherry cố gắng giải thích, khuôn mặt vô tội làm Gin có chút lung lay. 

Hắn lạnh lùng bước vào nhà trước. Thấy Sherry vẫn đứng bất động dưới nền tuyết, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, hắn liền gằn giọng. "Mau bước vào đây, nhanh lên."

Sherry ngoan ngoãn đi theo Gin vào căn biệt thự. Cô chưa từng có ký ức tốt đẹp nào về nơi này. Lần nào ở đây, cô cũng bị Gin cưỡng ép, lần này, có vẻ lành ít dữ nhiều.

Sherry theo Gin đi lên phòng ngủ quen thuộc của hắn. Theo thói quen, cô ngồi xuống giường, chuẩn bị cho cuộc "trừng phạt" của Gin. Nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn cô, khẽ cười. "Tôi đã cho cô ngồi xuống sao, Sherry? Đứng dậy."

Sherry sững người. Một luồng sát khí bao quanh Gin, khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. "Tôi phải dạy cho cô một bài học, bé cưng à." Hắn đưa tay bóp nhẹ lấy khuôn mặt đang run rẩy của cô, cười một cách chiếm đoạt.

"Anh muốn làm gì hả, Gin?" Sherry run rẩy hỏi.

"Chỉ là chuyện mà chúng ta đã từng làm với nhau." Gin ôm chặt lấy eo của Sherry, kéo cô lại gần. Hắn ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm.

"Tôi chỉ mới rời mắt khỏi cô có vài ngày, cô nói xem, đã có ngay một gã bám theo cô rồi." Gin nói, giọng có chút chiếm hữu, ghen tuông. "Cô là người của tôi, tôi không thích ai nhòm ngó đến cả." Nói rồi, hắn liền hôn ngay vào cổ Sherry, khiến cô rùng mình rụt người lại.

Sherry không thể nào quên được cảm giác của những lần trước đó cùng với Gin, nên liên tục phản kháng, muốn rời khỏi vòng tay của hắn. "Không, Gin, buông tôi ra, tôi không muốn." cô vùng vẫy.

Gin không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười. Hắn nghĩ có vẻ Sherry đã không còn muốn nghe lời hắn nữa, phải dùng đến biện pháp "mạnh" để ép cô phục tùng. Hắn nói là làm, trong lúc Sherry đang giãy giụa để thoát khỏi hắn, hắn liền buông lỏng tay ra, mặc cho Sherry muốn chạy đi đâu thì chạy, dù gì đi nữa, cô cũng không thể chạy khỏi hắn được.

Sherry vội chạy về phía cửa, muốn thoát ra khỏi căn phòng này. Nhưng Gin nhanh hơn cô một bước. Hắn nhanh nhẹn mở ngăn tủ trong phòng, lấy ra một vỉ thuốc và dùng răng cắn hờ một viên. Khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười đầy gian xảo.

Sherry đang cực khổ mở khóa cửa, thì Gin đã từ từ tiến đến gần, kéo lấy tay cô. Một tay hắn bóp chặt lấy khuôn miệng nhỏ bé của cô, cắn nửa viên thuốc rồi đẩy nó vào miệng Sherry. Cô mở to mắt, ú ớ chống cự.

"Cứ ngoan ngoãn đi, Sherry." Gin thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm.

------

Sau khi đẩy được viên thuốc vào miệng Sherry, Gin mạnh bạo đẩy cô xuống giường, ngồi qua một bên bình thản ngắm nhìn bộ dạng khổ sở của cô.

"Anh lại... lại bỏ thuốc tôi nữa sao, Gin?" Sherry gào lên.

Hắn không đáp lời, chỉ ngồi đó nhìn Sherry một cách bình thản. Thi thoảng hắn lại nhếch nhẹ môi cười lạnh. Sherry vẫn còn nhớ lần trước bị hắn bỏ thuốc, viên thuốc đắng ngắt trong khoang miệng sẽ nhanh chóng có tác dụng. Cô ôm lấy cổ ho sặc sụa, khổ sở đi từng bước nặng nhọc ra cửa, mở khóa muốn tháo chạy ra ngoài.

Gin ngồi đó nhìn nhưng không hề dao động, bởi hắn biết Sherry không còn đủ sức để rời đi nữa. Hắn cũng đã thấy nóng bức trong người do ngậm một chút viên thuốc, nên hắn bình thản đứng dậy, cởi bỏ chiếc mũ xuống bàn, từ từ đuổi theo Sherry đã bỏ chạy ra bên ngoài.

Sherry tuy ra được bên ngoài, nhưng toàn thân nóng bức khó chịu, ngứa ngáy vô cùng, cổ họng khô khốc. Cô biết trước sau gì mình cũng sẽ bị Gin trừng phạt. Cô đi không nổi nữa, quỵ xuống ngay gần cầu thang, khó chịu ôm lấy cổ, bắt đầu thở dốc, hơi thở có phần quyến rũ, xen lẫn chút ham muốn.

Gin không cần dùng chút sức lực nào, bình thản đi về phía Sherry đang ngồi quỵ bên cạnh cầu thang. "Cô chạy ra ngoài làm gì? Muốn tôi 'làm' cô ở ngoài đây sao?"

"Gin... xin anh đấy... tha cho tôi đi." Sherry van xin.

"Sherry, muộn rồi. Tôi có thể tha cho cô, nhưng có vẻ như, cơ thể của cô đang chờ mong tôi đó." Hắn cúi xuống, nâng cằm Sherry lên, hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng. 

Sherry khẽ cự tuyệt, từ chối nụ hôn của Gin, nhưng điều này chẳng làm hắn tức giận chút nào. Hắn chỉ âm thầm bế Sherry lên tay, lững thững bước đi về căn phòng ở cuối hành lang.

"Gin... anh muốn đưa tôi đi đâu... anh đang định... làm gì vậy chứ?" Sherry thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, ôm lấy cổ Gin.

Gin không nói gì, chỉ khẽ nhìn Sherry, cười nhạt rồi bình thản bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro