Chap 5: Khoảnh Khắc

Ánh sáng buổi chiều len lỏi qua cửa sổ của quán cà phê, nhuộm vàng không gian, khiến không khí trở nên ấm áp và dễ chịu. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp kính, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng trên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ loa phát ra hòa cùng những tiếng cười nói râm ran của những người khách ngồi xung quanh. Không gian của quán vẫn giữ được sự tĩnh lặng đặc biệt, nơi mà từng câu chuyện nhẹ nhàng của khách hàng như thể hòa vào nhau thành một bản nhạc nền lạ kì.

Dẫu vậy, mọi thứ dường như lắng lại khi ánh mắt của Gemini và Fourth va vào nhau. Những điều xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, như thể quán cà phê này, nơi họ đã từng chia sẻ bao nhiêu câu chuyện, trở thành thế giới riêng của hai người.

Gemini ngồi lặng lẽ, tay cầm ly cà phê, ánh mắt không rời khỏi tấm kính phía trước.

Những đám mây đang vội vã trôi qua bầu trời, và ánh hoàng hôn dần lan rộng trên những ngọn cây ngoài cửa sổ. Anh cảm thấy như thể cả không gian này đều chứa đựng những kỷ niệm của những lần gặp gỡ trước.

Quán cà phê này, nơi họ đã đến bao nhiêu lần, trở thành một phần ký ức, một phần trong hành trình mà họ đã đi qua cùng nhau. Những cuộc trò chuyện đầy hứng khởi, những giờ phút trầm tư bên nhau, tất cả đều như đang quay lại trong tâm trí anh, rõ ràng và ấm áp như ánh nắng đang chiếu vào những ô cửa.

"Gemini, cậu có đang nghĩ gì không?"

Tiếng gõ của Fourth phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng vang lên, và Gemini quay lại, nhìn thấy bạn mình đang mỉm cười. Fourth vẫn vậy, luôn có một cách khiến mọi thứ xung quanh trở nên dễ chịu và tự nhiên.

Cậu ấy ngồi đối diện Gemini, đôi mắt sáng ngời dưới ánh sáng buổi chiều. Những nếp nhăn mờ nhạt dưới mắt cậu là dấu hiệu của những buổi làm việc không ngừng nghỉ, nhưng nụ cười của cậu vẫn như thể chưa bao giờ thay đổi.

"À, chỉ là đang nghĩ 1 chút gì đó về triển lãm thôi." Gemini ra dấu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Anh chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, để vị đắng của coffe lan tỏa trong miệng.

" Nhưng thật ra mình đang nghĩ về hành trình mà chúng ta đã đi qua, về những gì chúng ta đã làm." Anh ra dấu

Fourth mỉm cười, ánh mắt của cậu trở nên sâu lắng. Cậu không nói gì  nhưng những cử động nhỏ, như cách cậu khẽ chỉnh lại chiếc cốc trên bàn hay cách tay cậu mân mê chiếc thìa, khiến Gemini cảm nhận được sự đồng điệu.

Cả hai đã quen với những giây phút như vậy, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần ngồi cùng nhau trong sự yên tĩnh là đủ.

"Tớ cũng có cảm giác như vậy" Fourth cuối cùng lên tiếng, đôi mắt nhìn vào ly cà phê như thể đang tìm kiếm một câu trả lời. "Cậu có thấy không, chúng ta đã cùng nhau đi qua rất nhiều chặng đường, nhiều thử thách, và có những lúc mình tưởng chừng như đã đi rất xa rồi. Nhưng đến lúc ngồi lại suy nghĩ, mình mới nhận ra rằng, thực ra chúng ta vẫn đang từng bước đi nhỏ, vẫn là những người học trò, luôn tò mò và không ngừng tìm kiếm." cậu ra dấu

Gemini mỉm cười. Đúng vậy, có những lúc anh cũng cảm thấy như thế. Họ đã đi qua nhiều thách thức, nhiều thất bại và những khó khăn trong suốt hành trình nghệ thuật, nhưng chưa bao giờ dừng lại. Và điều đó khiến anh cảm thấy một niềm tin bất diệt vào những gì họ đang làm, vànhững gì họ sẽ tạo ra.

"Đúng thế" Gemini ra dấu, đôi mắt anh ánh lên một sự thấu hiểu. "Mình cũng nhận ra rằng, dù có đi đến đâu, dù có sáng tạo đến mức nào, thì vẫn có những điều chưa được hoàn thiện, những khoảng trống mà chúng ta cần phải khám phá thêm. Nhưng chính những khoảng trống đó mới làm cho hành trình này trở nên thú vị."  Anh ra dấu

Fourth gật đầu, và rồi im lặng một lúc lâu. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà mặt trời đang dần lặn về phía chân trời.

Những tia sáng yếu ớt còn sót lại chiếu xuống mặt đất, phản chiếu bóng của những cây cối và những ngôi nhà gần đó, tạo thành một bức tranh đầy màu sắc.

"Nhưng cậu có nghĩ rằng đôi khi, chúng ta cũng phải đối diện với những gì mình chưa từng nghĩ tới không?" Fourth hỏi, ánh mắt chuyển từ cửa sổ quay lại nhìn Gemini. "Đôi khi mình tự hỏi, nếu không có những thất bại, những khó khăn, chúng ta sẽ không bao giờ biết được mình thực sự mạnh mẽ đến mức nào. Có phải chúng ta đang tìm kiếm sự hoàn hảo mà quên mất rằng chính những vết nứt ấy đã vô tình tạo nên giá trị của chúng?"

Gemini nhìn Fourth một cách chăm chú. Câu hỏi của cậu khiến anh phải dừng lại, suy ngẫm một cách sâu sắc.

Đúng, trong quá trình sáng tạo và cuộc sống, đôi khi họ tìm kiếm sự hoàn hảo đến mức quên mất rằng chính sự thiếu sót, những khuyết điểm mới là thứ khiến những tác phẩm của họ, và thậm chí là cuộc đời của họ, trở nên chân thật và sống động hơn.

"Đó chính là bài học quan trọng mà chúng ta cần phải ghi nhớ, vì chỉ khi chấp nhận sự không hoàn hảo, chúng ta mới thực sự tìm thấy được giá trị đích thực của những gì mình đang làm." Gemini ra dấu, gương mặt anh trở nên trầm lặng.

"Cảm giác thiếu sót hay thất bại chỉ là một phần của quá trình. Mình nghĩ, chính những vết nứt ấy tạo ra sự độc đáo, là thứ khiến tác phẩm nghệ thuật của chúng ta trở nên thật sự có hồn."

"Vậy thì, có lẽ chúng ta đang tìm kiếm sự hoàn hảo ở những nơi không hoàn hảo." Fourth mỉm cười, ánh mắt sáng lên một tia hiểu biết.

"Chỉ khi chúng ta thực sự chấp nhận những điều không hoàn hảo, ta mới có thể nhận ra rằng chính những điều chưa trọn vẹn mới là thứ mang lại giá trị đích thực, là những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống."

Gemini gật đầu, cảm nhận được một sự nhẹ nhõm kỳ lạ trong lòng. Anh không phải lúc nào cũng tìm kiếm sự hoàn hảo trong mọi thứ. Có lẽ, chính những khuyết điểm mới là thứ làm cho hành trình sáng tạo của họ trở nên đẹp đẽ hơn.

Lặng lẽ ngồi bên nhau một lúc, cả hai cảm nhận sự ấm áp của không gian quán cà phê, và sự bình yên trong những phút giây chia sẻ này. Những gì mà Fourth chia sẻ như thấm vào tâm hồn Gemini, khiến anh cảm thấy một sự đồng điệu không thể diễn tả bằng lời.

Mỗi lần gặp nhau, dù là lúc ngồi trong quán cà phê hay đứng trên sân khấu triển lãm, đều là những khoảnh khắc quan trọng giúp họ trưởng thành hơn, cả về nghệ thuật lẫn tình bạn.

"Chúng ta sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm những điều tốt đẹp hơn, phải không?" Gemini ra dấu, ánh mắt anh nhìn vào Fourth với một sự kiên định, nhưng cũng đầy dịu dàng.

Fourth cười, ánh mắt như thể sáng lên một chút. "Đúng vậy, và chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại. Vì khi có nhau, mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa."

Ánh sáng buổi chiều tiếp tục dịu dàng phủ xuống quán cà phê, và cả hai lại ngồi im lặng, như thể mỗi câu chuyện không cần phải nói ra, nhưng vẫn đọng lại trong không khí, trong những khoảng khắc giản đơn và đầy ý nghĩa.
Và giữa những dư âm của cuộc trò chuyện này, họ hiểu rằng dù con đường phía trước còn dài, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ luôn vững vàng bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro