𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟐;
mẫn khuê cũng chẳng biết thằng thành kéo anh đi đâu, chỉ biết rằng thành cứ kéo anh từ gian nhà này sang gian nhà khác. hai người cuối cùng dừng lại trước một căn phòng có vẻ khiêm tốn, không giống những phòng tráng lệ mà anh vừa đi qua. đây chắc hẳn là phòng của người ở. không gian bên trong tuy đơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng. trên sàn nhà có vài tấm chiếu trải ra cùng với vài cái gối, khiến mẫn khuê cảm thấy thoải mái hơn chút so với sự hào nhoáng của ngôi biệt thự. thành tiến đến một góc phòng, lục tìm trong chiếc túi vải cũ kỹ.
"đây, anh thay bộ này đi. quần áo của anh ướt hết rồi, mặc bộ này cho khô người đã." sau một lát, thành đưa cho khuê một bộ quần áo đơn giản.
"cảm ơn cậu." mẫn khuê nhận lấy bộ quần áo, gật đầu cảm ơn.
"này, mà anh là ai thế? hiếm khi nào ông chủ dẫn người về lắm." trong khi đó, thằng nhỏ ngồi bệt xuống tấm chiếu trải ra, đôi mắt tò mò hướng về phía mẫn khuê mà hỏi.
"cậu hai bị sảy chân rơi xuống ao. tôi ở đấy nên cứu cậu." mẫn khuê ngừng tay một chút, rồi đáp gọn.
"hèn chi," thành gật gù, tỏ ra hiểu chuyện. sau đó, nó đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi quay sang nhắc nhở mẫn khuê. "anh thay xong rồi thì lên nhà trên đi, không ông lại gọi."
mẫn khuê chỉ cười nhẹ, biết rằng thành nói đúng. anh vội vàng thay xong bộ quần áo rồi chuẩn bị đi theo thành trở lại nhà trên. mẫn khuê bước chầm chậm vào gian trên, cảm giác trong lòng có chút lo lắng. không gian yên tĩnh chỉ có tiếng trà nóng tỏa hương cùng với sự uy nghiêm toát ra từ ông từ. ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành, bộ dáng toát lên vẻ điềm tĩnh và quyền uy. trên tay ông là cuốn sách vừa đọc dở, giờ đã gập lại và đặt ngay ngắn trên bàn khi thấy mẫn khuê bước vào. ông mân mê tách trà, như đang suy ngẫm điều gì đó. thằng thành đứng một bên chờ lệnh, nhưng khi ông từ khẽ phất tay ra hiệu, thằng bé nhanh chóng cúi chào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. giờ đây, trong căn phòng lớn chỉ còn mẫn khuê và ông từ, không gian trở nên yên ắng hơn bao giờ hết.
"ngồi xuống đi, chàng trai." ông từ nói bằng giọng trầm thấp nhưng đầy cương nghị, đôi mắt không rời khỏi mẫn khuê.
mẫn khuê ngập ngừng một chút rồi chậm rãi tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông từ. anh không thể giấu nổi sự lúng túng trước sự trang trọng của căn nhà và người đàn ông trước mặt.
"cảm ơn cậu lần nữa đã cứu con trai tôi." ông từ phá bỏ bầu không khí lúng túng trong phòng trước.
"dạ ông không cần cảm ơn con đâu, việc bình thường nên làm thôi ạ." mẫn khuê vẫn kính cẩn đáp lời.
"nghe bảo má cậu bị bệnh có phải không?" ông nhấp một ngụm trà nhỏ rồi nói tiếp. "và cậu muốn tìm một công việc?"
"dạ vâng, thưa ông." mẫn khuê đáp lại, trong lòng đầy thắc mắc.
"nhà tôi đang thiếu người làm, cậu có muốn vào làm không?" ông từ nói trong khi vẫn quan sát thái độ của anh. "lương cũng gọi là tạm ổn thôi, chăm chỉ có thể được xem xét thưởng lương thêm. cậu cứ từ từ suy nghĩ."
"thật ạ, thưa ông?" mẫn khuê bất ngờ lắm, không ngờ ông lại mở lời nhận anh vào làm việc.
mẫn khuê không giấu được sự ngạc nhiên lẫn vui mừng khi nghe ông từ đề nghị một công việc. trong lòng anh, biết bao nhiêu cảm xúc đang lẫn lộn. được nhận vào làm việc cho một gia đình giàu có và quyền quý như nhà họ từ là điều anh chưa bao giờ dám mơ ước. việc làm này sẽ giúp đỡ mẫn khuê rất nhiều trong việc kiếm tiền lo cho má và phụ ba trang trải cuộc sống.
"nếu cậu đồng ý thì giờ cậu về thưa chuyện với ba má rồi mai cậu có thể làm việc luôn." ông từ nói, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát.
"dạ, con cảm ơn ông rất nhiều. con sẽ về thưa với ba má và quay lại sớm ạ." mẫn khuê cúi đầu thật sâu, lòng đầy biết ơn.
ông từ chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt ông vẫn giữ sự uy nghiêm nhưng lại không quá hà khắc, dường như hiểu rõ hoàn cảnh của mẫn khuê. mẫn khuê bước ra khỏi gian nhà lớn, lòng anh ngập tràn cảm xúc khó tả. bầu trời ngoài kia vẫn trong xanh, những tia nắng chiều nhạt dần, nhưng đối với anh, tương lai dường như đã sáng rực lên. bước qua con đường lát đá sạch sẽ, anh cảm thấy sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới giàu sang phú quý của nhà họ từ và cuộc sống đơn sơ, chật vật của gia đình mình. dẫu vậy, trong lòng anh không có chút ganh tỵ nào, chỉ là một quyết tâm mãnh liệt muốn làm việc chăm chỉ để giúp đỡ ba má. hôm nay, cơ hội đã đến với anh, và mẫn khuê biết, mình sẽ không để vuột mất cơ hội này.
"anh khuê về ạ? hẹn gặp lại anh nhé!" khi anh ra đến cổng lớn của nhà họ từ, thằng thành bỗng chạy đến chào tạm biệt anh. "anh nhớ quay lại anh khuê nhé. lâu lắm rồi em mới gặp được người nói chuyện hợp với em như anh khuê đấy."
"ừ, cảm ơn nhé. chắc chắn tôi sẽ quay lại mà." mẫn khuê mỉm cười đáp lại. "mai gặp lại."
mẫn khuê thả mình trên con đê, đôi tay không tự chủ mà ngắt một bông hoa dại ven bờ đê, nhìn lên bầu trời đang dần nhuộm màu cam đỏ của hoàng hôn. ráng chiều phủ lên con đường dài trước mắt một lớp ánh sáng ấm áp, khiến mọi thứ dường như chậm lại. anh mỉm cười thật tươi, cảm nhận niềm vui tràn ngập trong lồng ngực. tiếng gió thổi nhè nhẹ qua cánh đồng lúa, mang theo hương cỏ non và hương đất quê nhà. mẫn khuê chưa bao giờ thấy yên bình như lúc này. những lo toan, gánh nặng trên vai dường như nhẹ bẫng đi khi anh nghĩ đến công việc mới. mai đây, anh sẽ không còn chỉ là một đứa trẻ loay hoay phụ giúp những công việc lặt vặt nữa, mà sẽ là một người làm chính thức, có thể gánh vác một phần trách nhiệm cho gia đình.
mẫn khuê nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi của sự bình yên, để tâm trí bay bổng theo làn gió, mơ về những ngày tốt đẹp hơn đang chờ phía trước.
nhà mẫn khuê nằm khuất sâu trong một con ngõ nhỏ, con đường đất dẫn vào nhà gồ ghề và lầy lội mỗi khi trời mưa. khi anh về đến nơi thì trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn chỉ còn vương lại chút ánh sáng mờ nhạt trên những mái nhà tranh xung quanh. trong nhà, tiếng trò chuyện và tiếng bát đũa va vào nhau phát ra, báo hiệu mọi người đã quây quần đông đủ. bước vào trong, anh thấy ba đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho má, người đang nằm yếu ớt trên giường, mỉm cười nhợt nhạt với ba. còn em gái nhỏ của anh thì vẫn đang chờ anh về. căn nhà lá đơn sơ, chỉ có ánh đèn dầu leo lắt soi sáng, nhưng vẫn ấm cúng nhờ tình cảm gia đình. mẫn khuê hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng khi anh thấy mọi người đều bình an. anh bước vào rồi ngồi xuống cạnh ba, giọng hào hứng.
"ba, má, con có chuyện muốn nói!"
ba mẫn khuê ngước lên, đôi mắt đã hằn rõ dấu vết của thời gian, nhưng vẫn sáng ngời tình thương yêu dành cho con trai. má thì yếu ớt nghiêng đầu nhìn nó, nụ cười nhẹ nở trên môi, như thể chỉ cần thấy con trai về nhà an toàn là bà đã yên tâm phần nào. còn cô em gái nhỏ của anh thì đôi mắt sáng lấp lánh, chăm chú lắng nghe chuyện anh nó kể.
"chuyện gì mà con có vẻ phấn khởi vậy?" ba vừa hỏi vừa gắp một miếng rau bỏ vào miệng, trong khi tay vẫn chăm sóc má.
"con đã được nhận vào làm ở nhà ông từ, ba à. ông ấy mời con về làm việc từ mai." mẫn khuê hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. "con có thể giúp ba kiếm thêm tiền để chữa bệnh cho má!"
cả căn nhà bỗng chốc im lặng. ba mẫn khuê đặt đũa xuống, nhìn con trai với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xúc động, còn má thì ánh lên nét lo lắng.
"nhà ông từ ấy hả?" ba hỏi lại, giọng ông trầm xuống. "ông từ vốn là người tốt, chưa từng áp bức ai bao giờ nhưng con có chắc là họ đối xử tốt với con không?"
"dạ, con chắc mà ba. ông ấy rất tử tế, còn cảm ơn con vì đã cứu cậu hạo - con trai của ông ấy nữa." mẫn khuê đáp, lòng đầy niềm tin.
"dù gì con cũng lớn rồi. nếu con đã quyết định vậy, ba không cản." ba nó im lặng một lúc, rồi ông thở dài, đặt tay lên vai con trai. "nhưng con phải cẩn thận, đừng để mình bị đối xử không tốt, nhớ chưa?"
"dạ, con biết mà, ba." mẫn khuê nắm chặt tay ba mình, lòng tràn ngập quyết tâm. anh không chỉ muốn giúp ba mà còn muốn chứng minh rằng mình đã đủ trưởng thành để gánh vác trách nhiệm trong gia đình.
bầu không khí ấm áp của bữa cơm tiếp tục lan tỏa trong căn nhà nhỏ. mặc dù không có nhiều món ăn, nhưng những món đơn giản như cơm trắng với canh rau, đĩa dưa muối hay vài miếng thịt kho vẫn được bày biện đầy đủ trên bàn. những tiếng cười và những câu chuyện nhỏ nhặt, dù đơn giản, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn, xoa dịu nỗi lo lắng về tương lai. mẫn khuê ngồi vào bàn, cùng với ba, má và em gái, bắt đầu bữa ăn trong không khí yên bình. anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy ba má cười, dù nụ cười của má có vẻ yếu ớt, nhưng đó vẫn là nguồn động viên lớn cho anh.
mẫn khuê trở về phòng của mình, nơi chỉ có những món đồ giản dị nhưng lại đầy gắn bó. căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường cũ, vài chiếc ghế gỗ mộc mạc, và một chiếc tủ gỗ nhỏ để đồ. đồ đạc của anh không nhiều, chỉ là vài bộ quần áo đơn giản, một chiếc gối cũ và những món đồ dùng cá nhân như lược, khăn tắm và vài quyển sách cũ.
anh bắt đầu soạn đồ đạc, gấp gọn từng bộ quần áo và đặt vào chiếc túi vải đã cũ, nhưng vẫn còn dùng được. mỗi món đồ đều gợi nhớ về cuộc sống hiện tại của anh, từ những bữa cơm đơn giản đến những buổi tối yên tĩnh bên gia đình. mỗi món đồ được anh sắp xếp cẩn thận như thể chúng mang theo cả ký ức và tình cảm của mẫn khuê. mẫn khuê ngồi xuống ghế, tay lần lượt cầm từng món đồ lên và đặt vào túi. trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, mọi thứ trong phòng dường như trở nên ấm áp hơn, như đang gửi gắm tất cả những mong mỏi và ước mơ của anh.
mẫn khuê đứng bên ô cửa nhỏ, ánh trăng sáng rực chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ hẹp. ánh sáng trắng bạc của trăng rọi lên gương mặt nó, làm nổi bật những nét trẻ trung và đầy hy vọng. cảnh vật bên ngoài tĩnh lặng, với những ánh sao lấp lánh lơ lửng trên bầu trời đêm, tạo nên một khung cảnh thật yên bình. anh ngắm nhìn ánh trăng, cảm nhận được sự tĩnh lặng và thanh thản của đêm khuya. cảm giác an tâm lan tỏa trong lòng anh khi nghĩ về tương lai. dù chưa rõ những thử thách và cơ hội mới đang chờ đợi mình, nhưng mẫn khuê cảm thấy một niềm tin vững chắc vào ngày mai.
"ngày mai sẽ tốt hơn thôi." anh tự nhủ trong lòng, như một lời hứa với chính mình và với gia đình. ánh trăng như một dấu hiệu của sự khởi đầu mới, mang đến cho anh cảm giác bình yên và động lực để tiếp tục cố gắng. mặc dù con đường phía trước có thể sẽ khó khăn, nhưng anh biết rằng với sự quyết tâm và sự ủng hộ của người thân, anh có thể vượt qua mọi thử thách.
mẫn khuê khép mắt, hít một hơi thật sâu, và cảm nhận sự nhẹ nhõm từ trong tâm hồn. nó tin rằng mỗi ngày trôi qua, dù có gian nan, cũng đều là một bước gần hơn tới tương lai tươi sáng mà mình đang hướng tới. và khi ánh trăng sáng rực chiếu xuống, nó biết rằng mình sẽ luôn có đủ sức mạnh để tiếp tục hành trình của mình.
sáng hôm sau, ánh bình minh vừa ló rạng sau những cánh đồng xanh mướt và phủ lên làng quê một vẻ đẹp yên bình và mới mẻ. mẫn khuê chuẩn bị rời khỏi nhà, tạm biệt ba má để bắt đầu công việc mới tại nhà ông từ. anh đứng trước cổng nhà, ánh sáng đầu ngày chiếu sáng trên khuôn mặt, làm nổi bật sự quyết tâm và sự hứng khởi trong ánh mắt. ba má đứng ở cửa, mắt họ dõi theo từng bước chân của anh, với nụ cười nhẹ nhưng đầy tự hào và lo lắng. má nắm chặt tay mẫn khuê, ánh mắt bà lấp lánh niềm hy vọng và tình thương.
"con đi cẩn thận nhé. nhớ giữ gìn sức khỏe và làm việc chăm chỉ, nghe con." má nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
"dạ, con biết rồi, má. con sẽ làm việc hết sức và nhớ về nhà thường xuyên." mẫn khuê đáp, giọng anh đầy quyết tâm.
"con đi nhé, ba má tin con sẽ làm tốt. đừng quên về thăm ba má khi có thời gian." ba mẫn khuê vỗ nhẹ lên vai anh, ánh mắt ông rạng ngời sự tự hào.
mẫn khuê gật đầu, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu nhưng cũng đầy động lực. anh ôm ba má lần nữa, rồi bước ra khỏi nhà. ánh sáng mặt trời dần dần phủ sáng khắp nơi, mang đến một cảm giác mới mẻ và tươi sáng cho buổi sáng.
làng quê vào buổi sáng sớm thật khác biệt so với khi trời đã lên cao. không khí trong lành và mát mẻ, với tiếng chim hót líu lo và hương thơm của những cánh đồng xanh mướt. những con đường nhỏ hẹp, những ngôi nhà mái ngói cũ, và những cánh đồng xa xa, tất cả đều tạo nên một bức tranh thanh bình và yên ả. khi anh đi dọc con đường dẫn đến nhà ông từ, hình ảnh của làng quê bình dị, những người dân đang chăm sóc cây cối, và ánh sáng dịu nhẹ của bình minh khiến anh cảm thấy như đang bước vào một chương mới của cuộc đời. khi mẫn khuê đến cổng nhà ông từ, anh thấy thằng thành đứng chờ sẵn với vẻ mặt rạng rỡ. thằng nhỏ không tự chủ mà lao đến nắm tay anh.
"anh khuê đến rồi, em còn tưởng anh không đến cơ đấy." thằng thành reo lên, ánh mắt đầy sự chờ đợi và vui vẻ. thẳng nhỏ mặc một bộ quần áo sạch sẽ, gọn gàng, và đứng thẳng lưng với vẻ tự hào.
"đâu có đâu, anh làm sao bỏ em được." mẫn khuê cười nhẹ, cảm nhận được sự thân thiện và nhiệt tình của thằng thành.
"anh vào trong cất đồ đi rồi chúng ta đi làm luôn, ông có dặn em hướng dẫn anh rồi." thành kéo mẫn khuê vào trong, nơi không khí buổi sáng vẫn còn se lạnh. "nhanh lên anh nhé, bọn thằng bình ra hết ngoài đồng rồi."
công việc của anh là làm việc ngoài đồng áng là chủ yếu. mẫn khuê thì chẳng ngại khó ngại khổ gì cả tại căn bản anh chịu khổ quen rồi. lúc mẫn khuê và thằng thành ra thì mặt trời đã lên cao hơn. cánh đồng rộng lớn này đều là của ông từ, người làm cũng là do ông thuê. thằng thành dẫn anh ra chỗ mấy đứa làm cùng giới thiệu. trông những đứa này đều có vẻ trạc tuổi mẫn khuê, có đứa bằng nó, có đứa nhỏ hơn nó chắc một hai tuổi.
"mọi người, đây là anh khuê mà em bảo nè." thằng thành hớn hở chạy ra chỗ những người đang làm việc. "mọi người làm quen với ảnh đi."
"chào mọi người, em là mẫn khuê. rất mong được mọi người chỉ bảo thêm ạ." mẫn khuê cúi người chào hỏi.
"ối anh ơi, ngại ngùng gì đâu anh. em có nghe thằng thành kể rồi, em là sơn, kém anh một tuổi." sơn cười hì hì với anh, giọng thằng sơn chắc phải to nhất chỗ này. "anh với anh phúc lớn nhất ở đây rồi đấy."
"em chào anh khuê, nhìn anh cao ghê luôn đấy anh." một thằng bé khác cũng hớn hở chạy ra chỗ anh làm quen. "em là bình, cầm đầu chỗ này. còn đằng kia là anh phúc, bằng tuổi anh đấy. anh ấy hơi ít nói, anh thông cảm nha anh."
"đúng rồi đấy anh nhưng anh phúc tốt lắm, anh đừng lo nha." sơn khoác vai khuê, mặc dù thằng bé còn chưa cao đến vai anh. "em, bình, thằng thành với anh phúc hay đi với nhau lắm, giờ có thêm anh là vui rồi. anh phúc đỡ cô đơn, đừng ngại gì anh nhé."
"ừm, rất vui được gặp mọi người." mẫn khuê mỉm cười, ở đây ai cũng thân thiện thế này thì anh đỡ ngại rồi.
"mấy đứa kia có lo vô làm không, ông ra bây giờ đấy."
từ phía xa, tiếng phúc vọng lại gọi mọi người, không quên gật đầu chào hỏi mẫn khuê một cái. mẫn khuê cảm thấy dễ chịu hơn khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ những người làm việc cùng. những lời nói vui vẻ của sơn và bình giúp anh cảm thấy bớt căng thẳng. dù vẫn còn một chút hồi hộp, nhưng sự thân thiện của mọi người đã giúp anh nhanh chóng hòa nhập hơn. khi nghe tiếng phúc gọi, mọi người đều quay trở lại công việc của mình. mẫn khuê cũng bắt đầu tham gia vào công việc, học cách làm việc. anh cảm nhận được sức lao động vất vả của công việc đồng áng, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. mẫn khuê cố gắng làm việc chăm chỉ, công việc buổi sáng cũng trôi qua nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro