𝐜𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟔;
mẫn khuê cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đáp lại cái nhìn của minh hạo. ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật vẻ đẹp tựa tượng tạc nhưng lại dịu dàng quá đỗi của người mà minh hạo đã thầm yêu từ bao lâu nay. dường như trong giây phút đó, cả hai hiểu rằng lời nói là không cần thiết. cảm xúc giữa họ đã quá rõ ràng. cuối cùng, mẫn khuê bước về phía minh hạo, từng bước chân nhẹ nhàng trên nền cỏ. minh hạo không di chuyển, chỉ đứng yên, chờ đợi sự hiện diện của người mà cậu luôn nhớ thương. khi mẫn khuê đến gần, họ chỉ đứng cạnh nhau trong im lặng, cảm nhận sự hiện diện của đối phương.
"đêm rồi, sao cậu còn chưa ngủ?" mẫn khuê hỏi với tông giọng nhẹ nhàng, như muốn dỗ dành cậu mau vào ngủ cho đủ giấc.
minh hạo lắc đầu nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi mẫn khuê. cậu cảm thấy sự hiện diện của anh như một liều thuốc an thần, làm dịu đi mọi lo âu trong lòng. câu hỏi của mẫn khuê như một sự quan tâm chân thành, một cách để anh lắng nghe và hiểu cảm xúc của minh hạo.
"tớ không ngủ được khuê ơi." minh hạo thừa nhận, giọng nói nhỏ nhẹ. "tớ không muốn cuộc đời tớ diễn ra như vậy. tớ..."
mẫn khuê nhìn thẳng vào đáy mắt minh hạo, đôi mắt anh đầy sự thấu hiểu. anh bước gần hơn, gần như chạm vào minh hạo, để tạo ra một cảm giác an toàn và gần gũi.
"đừng để những áp lực đó làm cậu mệt mỏi." mẫn khuê nói, giọng anh dịu dàng như những cơn gió đêm. "những gì cậu cảm thấy là quan trọng. đừng vội vàng đưa ra quyết định. hãy cho mình thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình rằng cậu đã dành tình cảm cho ai rồi."
"khuê ơi..." minh hạo khẽ lên tiếng. "tớ thương khuê nhiều lắm."
mẫn khuê đứng im, đôi mắt mở to trong một khoảnh khắc bất ngờ. lời nói của minh hạo vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như phá vỡ mọi rào cản mà cả hai đã giấu kín suốt bao lâu. ánh trăng vẫn rọi xuống, phủ lên hai người một sắc màu dịu nhẹ, nhưng lòng mẫn khuê thì cuộn trào với những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. minh hạo, sau khi thốt ra câu nói ấy, cảm thấy tim mình đập mạnh. cậu không biết phản ứng của mẫn khuê sẽ ra sao, nhưng cậu không thể tiếp tục che giấu tình cảm của mình thêm nữa. trong giây phút đó, cậu chỉ mong rằng mẫn khuê sẽ hiểu, rằng tình yêu mà cậu dành cho anh là chân thành, sâu sắc và mãnh liệt.
mẫn khuê nhìn sâu vào đôi mắt đầy cảm xúc của minh hạo, và dường như thời gian ngừng trôi. anh cảm nhận được tất cả những gì minh hạo đã phải chịu đựng, tất cả những điều cậu giấu kín trong lòng. một phần nào đó trong anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được lời bày tỏ của cậu, nhưng đồng thời, nó cũng đẩy anh vào một vùng cảm xúc hỗn loạn mà chính anh cũng chưa thể sẵn sàng đối mặt. mẫn khuê khẽ thở dài, đôi mắt anh trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy nỗi buồn. anh bước thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt không rời minh hạo.
"muộn rồi, cậu nên đi ngủ đi." mẫn khuê nói với chất giọng trầm ấm và nhẹ nhàng.
mẫn khuê không phủ nhận tình cảm của bản thân minh hạo, nhưng cũng không ngay lập tức đáp lại. anh hiểu rằng, giữa họ có quá nhiều thứ cần phải cân nhắc - gia đình, trách nhiệm, và những điều mà cả hai còn chưa sẵn sàng đối mặt. minh hạo im lặng, đôi mắt cậu tràn ngập cảm xúc. cậu hiểu rằng mẫn khuê không muốn tổn thương cậu, nhưng cũng biết rằng có lẽ con đường phía trước sẽ không dễ dàng.
"khuê ơi, khuê có thương tớ không?"
câu hỏi của minh hạo như treo lơ lửng trong không khí, khiến cả không gian dường như lắng lại. mẫn khuê khẽ nhắm mắt, một cơn gió nhẹ lướt qua làm rung động những tán lá bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng anh, sóng lòng vẫn không ngừng cuộn trào. anh biết câu trả lời của mình sẽ có thể thay đổi mọi thứ, nhưng cũng không thể nói dối minh hạo, càng không thể phủ nhận tình cảm sâu kín trong lòng. mẫn khuê mở mắt, đôi mắt anh chứa đầy sự phức tạp và mâu thuẫn. anh nhìn minh hạo, nhìn vào đôi mắt trong veo mà anh đã luôn trân trọng.
mẫn khuê không trả lời, chỉ tiến đến trước mặt cậu, qua khung cửa sổ mà đặt lên mái tóc minh hạo một nụ hôn phớt. nụ hôn nhẹ nhàng của mẫn khuê trên mái tóc minh hạo như một lời đáp không lời, nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm. minh hạo đứng lặng người, cảm nhận hơi ấm dịu dàng ấy lan tỏa, khiến tim cậu rung động. cảm xúc trong lòng minh hạo cuộn trào, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, như thể cậu đã chạm tới một điều gì đó mong manh mà quý giá. mẫn khuê không nói gì thêm, anh chỉ lặng lẽ quay đi, bước ra khỏi không gian ấy, bỏ lại minh hạo đứng một mình trước cửa sổ.
ánh trăng vẫn chiếu sáng, nhưng giờ đây, nó trở nên lạnh lẽo hơn. minh hạo chạm tay lên mái tóc, nơi nụ hôn của mẫn khuê vẫn còn đọng lại như một dấu ấn khó phai. cậu biết rõ, tình cảm của mẫn khuê không hề vô nghĩa, không hề giả dối. nhưng cũng chính vì sự im lặng đó mà cậu hiểu rằng, mẫn khuê đang cố giữ khoảng cách giữa họ, vì những điều lớn lao hơn - gia đình, trách nhiệm, và tương lai không chắc chắn. minh hạo khẽ thở dài, lòng cậu trĩu nặng nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. dù câu trả lời chưa rõ ràng, nhưng nụ hôn ấy là minh chứng cho tình cảm sâu kín mà họ dành cho nhau.
sáng hôm ấy, minh hạo cùng ông từ đã lên huyện từ sớm để lo công việc, để lại ngôi nhà trong sự yên bình thường thấy. bà từ vẫn giữ thói quen yêu thích những món ăn nhẹ vào buổi sáng. bà đã nhờ mẫn khuê nói với nhà bếp chuẩn bị một bát chè ngọt thanh để thưởng thức trước khi bắt đầu ngày mới. mẫn khuê ngay lập tức làm theo lời bà, dặn dò người làm bếp cẩn thận. mọi thứ tưởng chừng diễn ra bình thường cho đến khi bát chè được mang lên. bà từ, sau khi nhấp một ngụm, mặt đột nhiên biến sắc. bà đặt bát chè xuống, đôi mày nhíu lại, rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"chè này... sao lại mặn chát thế này?" bà từ khẽ kêu lên, sự giận dữ bộc lộ rõ trên khuôn mặt. bà không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng đây không phải món chè bà thường ăn. sự bực tức của bà dần bùng lên, và giọng nói của bà trở nên gay gắt. "gọi tất cả những đứa người làm lên đây."
nghe thấy giọng bà từ lớn tiếng từ phòng khách, mẫn khuê lập tức tiến lại gần, ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng. bà từ ngồi đó, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, tay run run chỉ vào bát chè còn dang dở trên bàn.
"chè này mà các người dám mang lên cho ta ăn à?" bà lớn tiếng, giọng nói gay gắt. "đây là chè hay bát muối hả?"
mẫn khuê nhanh chóng hiểu rằng có điều gì đó không ổn và lập tức hướng ánh mắt về phía thằng bình và những người làm trong nhà bếp đang lúng túng đứng cạnh cửa.
"dạ, con không biết tại sao lại như vậy, thưa bà." thằng bình khẽ nói, khuôn mặt tái mét. "con đã làm đúng theo chỉ dẫn..."
"đúng theo chỉ dẫn mà chè lại mặn thế này?" bà từ cắt ngang, mắt bà lướt qua từng người trong phòng bếp. "các người nghĩ rằng ta sẽ không nhận ra à? nói đi, ai là người chịu trách nhiệm cho việc này?"
bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. mẫn Khuê biết rõ bà từ rất kỹ tính trong chuyện ăn uống, và bất cứ sai sót nào cũng đều không thể chấp nhận được. nhưng lần này, sự việc có vẻ nghiêm trọng hơn một lỗi lầm nhỏ. anh lặng lẽ cúi xuống, cầm lấy bát chè, nhấp thử một chút. vị mặn chát ngay lập tức khiến anh nhăn mặt. trong lòng anh cũng không khỏi băn khoăn. việc một bát chè ngọt trở thành mặn không phải là điều dễ dàng xảy ra, nhất là khi mọi người trong nhà đều rất cẩn thận.
"ta không cần lời biện minh! mau tìm ra ai làm chuyện này, nếu không, đừng trách ta nghiêm khắc!" bà từ vẫn chưa nguôi giận.
"bà, xin bà bình tĩnh lại một chút. có thể đây là một sự nhầm lẫn nào đó, con sẽ đích thân kiểm tra chuyện này." mẫn khuê hiểu rằng tình hình đang căng thẳng, nhưng anh biết cần phải giữ bình tĩnh để giải quyết sự việc.
"com nói thế, nhưng hãy làm sao cho ra lẽ. nếu không, đừng trách ta nghiêm trị." bà từ liếc nhìn mẫn khuê, đôi mắt vẫn đầy sự nghiêm khắc.
thằng bình cùng những người làm khác rút lui về phía sau, vẻ mặt ai cũng lo lắng. mẫn khuê hít một hơi sâu rồi rời khỏi phòng khách, bước nhanh về phía nhà bếp. tại đây, anh yêu cầu tất cả mọi người kể lại chi tiết quá trình nấu nướng từ đầu đến cuối.
"chè này vốn chỉ cần nước đường, đậu xanh, và chút hương liệu, không có muối đâu ạ." cái thanh run rẩy nói.
"có ai đã vào bếp khi em nấu chè không?" mẫn khuê lên tiếng hỏi.
"đúng rồi, sáng nay lúc em ra ngoài bếp để lấy gạo, em có thấy một cái hũ lạ nằm trên kệ. lúc ấy em không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có khi đó là muối chứ không phải đường..." trong khi mọi người đều lắc đầu, nhưng ánh mắt ai cũng có chút gì đó bối rối thì đột nhiên thằng bình lên tiếng.
mẫn khuê gật đầu, lập tức bảo thằng bình đi kiểm tra lại hũ đó. không lâu sau, bình mang ra một hũ nhỏ, bên trong chứa muối tinh. mẫn khuê cau mày. có vẻ như ai đó đã vô tình hoặc cố ý để hũ muối vào chỗ hũ đường thường ngày. "đây không phải là sơ suất, nhưng ai đã làm?" mẫn khuê nghĩ thầm trong đầu.
"thưa bà, có vẻ đã có sự nhầm lẫn trong nguyên liệu. con sẽ chịu trách nhiệm về việc này và đảm bảo không tái diễn. mong bà lượng thứ." anh quay lại phòng khách, mang theo hũ muối để giải thích cho bà từ.
"lần này ta bỏ qua, nhưng hãy nhớ, mọi sai sót dù nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả lớn. hãy cẩn trọng hơn." bà từ vẫn chưa hoàn toàn dịu đi, nhưng khi thấy mẫn khuê hạ mình nhận lỗi dù đó không phải lỗi của anh khiến bà cũng dần nguôi ngoai.
mẫn khuê cúi đầu cảm tạ, lòng nhẹ nhõm khi bà từ đã tạm nguôi giận. tuy nhiên, trong lòng anh vẫn còn nhiều suy nghĩ về việc tại sao hũ muối lại bị đặt nhầm chỗ. liệu đây chỉ là một sự cố, hay còn điều gì đó khuất tất hơn? khi mẫn khuê xuống lại phòng bếp, mọi người vẫn đang bàn luận chuyện hồi nãy.
"anh khuê, anh có sao không?" thằng bình thấy mẫn khuê đi xuống liền chạy đến hỏi han. "em xin lỗi vì không cẩn thận để anh nhận lỗi thay em."
"không sao đâu. chuyện xảy ra rồi, trách ai cũng chẳng ích gì. quan trọng là từ giờ phải cẩn thận hơn, không để lặp lại nữa." mẫn khuê nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng trấn an thằng bình.
"em sẽ cẩn thận hơn lần sau, em hứa." thằng bình cúi đầu, khuôn mặt vẫn còn áy náy.
mẫn khuê gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn còn nhiều suy nghĩ chưa thể nguôi ngoai. chuyện một hũ muối bị nhầm lẫn với đường là điều bất cẩn khó tin. mọi người trong bếp đều đã làm việc ở đây lâu năm, không ai lại mắc phải một sai lầm cơ bản như vậy. chưa kể, bếp nhà này luôn sắp xếp cẩn thận, tất cả hũ gia vị đều được đặt đúng vị trí, không lẽ chỉ có mỗi hũ muối lại bị di chuyển? anh bước về phía kệ bếp, nơi hũ muối bị đặt nhầm, quan sát kỹ hơn. mọi thứ ở đây vẫn gọn gàng, không có dấu hiệu của sự lộn xộn. nhưng trực giác của mẫn khuê mách bảo rằng chuyện này không đơn giản chỉ là sự cố.
tuy vậy, tất cả chỉ là suy đoán của anh mà thôi. không hề có căn cứ gì cả nên cũng sẽ chẳng buộc tội được bất kỳ ai. mẫn khuê quyết định sẽ lơ nó đi và cẩn thận hơn vào những lần sau. ở phía bên này, phúc đứng trước cửa phòng sách như đang có vẻ đợi ai. khi anh hoàng bước ra, nó nhanh chóng túm anh lại, vẻ khó chịu được hiện hữu rõ ràng trên gương mặt của phúc.
"anh muốn hạ bệ thằng khuê đến thế à?" phúc lạnh giọng hỏi. "dùng dăm ba cái trò bỉ ổi này hoài không chán hay sao."
"phúc, anh không biết em đang nói gì." anh hoàng nhìn phúc với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang sự bình thản. anh ta đáp với giọng bình thản nhưng lạnh lùng. "cả ngày hôm nay anh chỉ đang làm việc của mình thôi."
"đừng giả vờ như không biết trong khi anh là người sai thằng phương đổi muối với đường." phúc không dễ bị lừa bởi thái độ thờ ơ của anh hoàng. "tôi biết rõ những trò chơi của anh. anh có vẻ như không từ bỏ ý định hạ bệ những người giỏi hơn mình, phải không? lần trước là thằng chính, lần này là mẫn khuê. đúng là người không có năng lực thì đầu óc cũng chỉ nghĩ được mấy trò bẩn thỉu thế này thôi nhỉ."
"phúc, em suy nghĩ nhiều rồi. chỉ là một sự cố nhỏ trong bếp thôi mà. không cần phải làm ầm lên như thế." anh hoàng nhếch mép cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự khinh bỉ. "người làm sai thì phải chịu tội thôi, làm sao mà anh biết được."
"sự cố nhỏ? anh tưởng nói thế là tôi sẽ nghĩ đó là cách giải thích hợp lý cho những gì xảy ra à. anh đã làm quá nhiều điều như vậy, và tôi không thể cứ để yên cho anh tiếp tục." phúc nhất quyết không chịu bỏ qua cho anh hoàng.
"phúc, anh không có ý định làm hại ai cả. nhưng nếu em cảm thấy không hài lòng với cách anh làm việc, có thể chúng ta cần một cuộc trò chuyện rõ ràng hơn về sự phân chia công việc và trách nhiệm." anh hoàng làm bộ dạng thở dài đầy mệt mỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
"anh ăn trên chúng tôi hơi nhiều rồi đấy, tôi biết rõ những gì anh làm. đừng để tôi phải lên tiếng anh hoàng ạ." phúc nhìn hoàng với vẻ mặt không dễ chịu, nhưng biết rằng cuộc tranh cãi này không dẫn đến đâu nên cuối cùng chỉ nói vậy.
anh hoàng chẳng đáp lại, chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay lưng bước đi, để phúc đứng đó với sự lo lắng và nghi ngờ. phúc biết rằng mình phải theo dõi tình hình cẩn thận hơn, và không để anh hoàng dễ dàng thực hiện những âm mưu của mình. anh ta là một kẻ điên đúng nghĩa, sẵn sàng làm những gì có lợi cho bản thân, kể cả đó có là việc đổ lỗi lên người khác hay gián tiếp khiến họ cảm thấy sợ hãi. thứ anh ta nhắm đến quá rõ ràng, là người tài giỏi như mẫn khuê. phúc cũng không phải ngoại lệ của anh ta, chỉ là do nó quá bất cần và chẳng sợ thứ gì khiến anh ta có chút kiêng dè. phúc biết nó cần nói chuyện này với mẫn khuê sớm, ít nhất nó còn có đồng minh để đối phó với anh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro