4. khách quan mà nói,
______________________________
"Này anh quen anh Garry thật à?"
"Đấy là lí do mà tự nhiên chú đãi anh một bữa trà de vàng à William?"
Tôi vắt chân và nhấp một ngụm trà. Trà dở chết khiếp nhưng chẳng thằng hai bảy tuổi nào lại nhè nó ra đâu nên tôi vẫn phải ngậm mồm nuốt chửng nó xuống.
Này không muốn nói láo đâu, nhưng tôi đã mặc áo bành tô và quàng khăn quanh cổ khi nhận được lời mời mọc, cụ thể hơn là lá thư được viết bằng tiếng pháp và phụ đề song ngữ bằng tiếng anh có nội dung đại loại về việc uống trà lúc chín giờ sáng của William, thằng em họ người Pháp của tôi (nó biết tôi còn không có khả năng nghe hiểu một đoạn hội thoại dài 20s về việc thanh toán lõi giấy vệ sinh trong siêu thị và vốn liếng tiếng Pháp bằng trình độ của một đứa bốn tuổi của tôi). Đúng là cái thằng rườm rà, người Pháp có khác. Và giờ tôi ở đây, với câu hỏi về Garry đốp vào mặt.
"Này em chưa hề nói là em sẽ đãi anh", William nó nhún vai, kèo này là chú thua là chắc rồi.
"Chú không nói, nhưng chú viết. Và chú còn không viết là Jake cũng ở đây." - Tôi chỉ gõ gõ vào chỗ Jake mấy cái để chuyển trọng tâm sang thằng qua đường ngồi ngay cạnh, "Giải thích đi."
"Em gặp anh Jake lúc anh vừa đi câu cá về!"
"Hi. Đã có ai nói với mày trông cái khăn vắt trên cổ mày trông như cọng hành tây với đống tua rua húng quế chưa Ben? Mày ăn vận như một con công đực để đi uống trà lề đường luôn cơ à?"
"Ối giời cái thằng thánh vật, chưa ai nhờ mày bình luận về bộ đồ của tao hôm nay đâu Jake ạ. Mày có thấy mình nói hơi nhiều so với một người không có tên trong buổi trà lề đường này không?"
"Giờ thì có tên tao rồi đấy; cứ uống đi William đãi mà"
"Em chưa hề nói là em sẽ đãi!", William cười và nó lái nhanh về câu hỏi ở đầu, "nhưng anh có quen anh Garry không? Anh Jake bảo em hỏi anh"
"Ừ hỏi thằng Ben là đúng nghề rồi, nó là diction-garry mà, từ điển sống đấy."
"Im đi Jake, nhưng mà anh có, làm sao thế?"
William lôi ra một tệp giấy nhớ màu vàng được bấm ghim nghiêm chỉnh cùng cây bút bấm cài ở túi áo trước ngực, nó bấm bút "cạch" một tiếng. Thật lòng thì tôi chưa thấy ai muốn tìm hiểu người khác mà huỵch toẹt như vậy đâu.
"Em chưa thấy anh Garry bao giờ, có phải là mấy ông anh trong tổ đội đua xe cứu thương và bấm còi hụ ở khu ổ chuột không?"
"Không..?"
Tôi biết thằng Jake đang nhịn cười.
"Ok chuyển câu. Anh đấy làm nghề gì, em mong không phải là chuyển phát nhanh."
"Anh đấy có con xe thùng, không phải xe bán tải. Garry chơi đàn."
"Đàn gì vậy anh?"
"Đàn ông."
"Guitar. Im đi Jake, mày tin tao đầu mày toàn hắc ín không?"
"Từ từ ảnh gay à các anh?"
"Cần gì phải gay mới được chơi đàn ông?"
"Có thằng thẳng nào chơi gay đâu. Mày ngáo mẹ rồi Ben."
"Vậy càng tốt," William hí hoáy viết vào tệp giấy của nó. Nếu cuộc hẹn này chỉ nói về Garry thì tôi có thể giữ chân họ đến ngày mốt cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng vấn đề là mục đích của nó là gì cơ? "Anh ấy dùng 'excuse' hay 'excusez' thế?"
"Đây có phải Marseille quái đâu, có mỗi em dùng "excusez' thôi."
Cảm ơn Jake, thằng này nó toàn hỏi cái gì đâu không.
"Ò thế anh Garry người Mỹ à anh?"
"Không phải ai tên Garry cũng là người Mỹ nhưng ừ, anh ta người Mỹ."
"Mày vừa ngầm khẳng định đấy Ben."
"Mày sẽ không chết nếu ngậm mồm vào đâu, Jake-ạ."
"Ơ thế anh ấy có lọc cà phê bằng tất không ạ??"
"Xin chào????? Đừng nghĩ ai cũng như chú, ôi cái thằng dở ông dở thằng."
"??? Em còn chẳng uống cà phê bao giờ ơ hay. Nhưng anh đấy có lọc cà phê bằng tất không?"
"Không, chuyển đi."
"Tài sản thu nhập ổn định không anh?"
"Đủ tiền để không phải thay chỉ nha khoa bằng tơ nhện."
"Chứ không phải là lông tay à? Bỏ đi, còn món ăn yêu thích?"
"Ngô ngọt, à cả khoai tây nữa."
"Người ăn chay hở anh Ben?"
"Thế đã tốt."
"Anh ấy cao không?"
"Có chứ; 'Gar'ry(**) mà, phải dài chứ, ý anh là chân."
Ôi. Cá không cần được đề cập ở đây đâu anh bạn.
"Ê tao trét hắc ín lên đầu mày thật đấy Jake."
"Tao xin lỗi."
"Đời sống tình dục như nào hả anh?"
"Anh xin lỗi nhưng cái đống đấy có nằm trong phạm vi nhất thiết phải trả lời không?"
"Vậy thì nhà anh đấy có bể cá mập không ạ. Em thấy nhà người Mỹ nào cũng có vài con mà."
"Mỹ đấy là Mỹ nghiện, còn nhà Garry là cái xe thùng, chú muốn xem cá mập thì ra thuỷ cung."
Chúng tôi ngồi cười ngặt nghẽo vì mấy cái chuyện mà bạn chắc chắn sẽ miễn dịch với trầm cảm nếu ở cùng Garry. Ừ, giờ tôi mới biết người ngoài nhìn cái tên Garry như thế nào, tôi dám chắc anh ta sẽ dãy như đỉa phải vôi nếu nghe được câu hỏi về việc lọc cà phê bằng tất và bỏng vòm học vì ăn bánh dẹt. Ý tôi là, bạn sẽ khóc chút đỉnh nếu nghe được dadjoke của anh ta đấy.
"Vấn đề là sao chú kì công mời hẳn anh đi uống trà để móc thông tin về Garry thế?"
"Em-đã-bảo-là-em-không-mời. Nhưng em chưa bảo anh là chị em thích Garry à?"
"???? Chị gái chú á?"
"Chị em suốt ngày gọi ảnh là chàng tài tử, mà bác em thì chẳng thích anh ấy tí nào. Nhưng cái vụ bán thông tin bằng trà này là do chị em đầu têu đấy."
"Ừ tao cũng nghe là anh giai của lão Ethan Lee cũng khoái chết gã Garry đấy."
Tôi biết Jake đang nghĩ gì khi nó thở ra câu vừa rồi và vỗ vai tôi.
"Chờ chút đã? Chú không biết là Garry có người yêu à??"
"Ai vậy anh?"
Được rồi, tôi nghĩ mình nên ngậm con mẹ mồm vào.
"Này Garry ơi, chúng mình nói chuyện rõ hơn về vụ công khai mối quan hệ được không?"
_________________________________
Tớ thấy bảo là Sunoo có những 3 rumored eng names là William, Hunter và James liền nhma tớ quyết là sẽ dùng William vì tên này sẽ hợp với vibe của em trong fic của tớ hơn hihi.
chú thích (**): 'Gar'ry mà Jake nói là ám chỉ loài cá láng 'gar' fish ý, mấy con này thẳng đuột dài thườn thượt nên Jake mới kêu là "chân dài là phải" ớ.
Cảm ơn các cậu vì đã đọc đến đây ạ, đối với tớ đây là một sự cổ vũ rất lớn luôn hehe, chúc các cậu một ngày tốt lành ngay tại thời điểm đọc fic của tớ nhe ><)9.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro