𝙰 𝚕𝚒𝚝𝚝𝚕𝚎 𝚓𝚎𝚊𝚕𝚘𝚞𝚜
Buổi sáng ngày hôm sau.
Stark Tower thức dậy trong ánh nắng vàng ươm hiếm hoi của mùa đông New York. Tuyết trên các mái nhà vẫn chưa tan, nhưng bầu trời đã trong hơn, và ánh nắng chiếu qua lớp kính cường lực khiến cả tầng 91 – nơi văn phòng điều hành của Stark Industries đặt trụ sở – ngập tràn ánh sáng.
Harry Potter bước ra từ thang máy, vẫn là bộ vest gọn gàng như mọi ngày – áo sơ mi màu lam nhạt, cà vạt xám tro, áo khoác mỏng cùng tone, tóc vuốt nhẹ ra sau, kính đen gọng bạc. Tay trái đeo chiếc đồng hồ Tony tặng hôm qua, tay phải... có thêm một chiếc nhẫn bạch kim sáng bóng.
Dù có muốn giấu đến mấy, cậu cũng không thể phủ nhận rằng, từ hôm qua đến nay, bản thân đã không thể – và không muốn – tháo nó ra.
Đi qua hành lang, không ít nhân viên trong tập đoàn cúi đầu chào cậu – không chỉ vì chức vụ thư ký kiêm trợ lý cấp cao mà còn bởi vì họ đều biết rằng: Harry Potter chính là người duy nhất có thể khiến Tony Stark đi làm đúng giờ, chịu đọc báo cáo tài chính, và... rời phòng thí nghiệm trước nửa đêm.
Và họ cũng biết, cậu là người của Tony Stark.
Công khai thì chưa. Nhưng ngầm thì rõ ràng.
Thực tế, Tony chưa bao giờ che giấu điều đó. Từ cái cách hắn sẵn sàng xé hợp đồng với đối tác chỉ vì đối phương nhìn Harry quá lâu trong tiệc rượu, đến chuyện hắn đặt mật mã mở tầng 91 là ngày sinh của cậu, cộng thêm đoạn mã hóa riêng là chữ “POTTER.”
Và rồi, sáng nay, khi Harry bước vào văn phòng, đèn trong phòng đã tự động bật lên, và dòng chữ LED hiện trên màn hình tường kính là:
> “Good morning, Mr. Potter. Mr. Stark is waiting for you – and only you.”
Cậu khẽ lắc đầu, mỉm cười – không thể làm gì được với cái tính chiếm hữu ngày càng rõ ràng của Tony nữa rồi.
Khi cánh cửa phòng riêng mở ra, Tony đang ngồi trong góc sofa, bộ đồ thể thao đen sẫm ôm lấy vóc dáng rắn rỏi, mái tóc vẫn còn hơi rối sau giấc ngủ sáng muộn, cốc cà phê trong tay, chân bắt chéo, nhìn về phía cậu như thể đã đợi cả tiếng.
“Em đến muộn ba phút,” hắn nói, khóe môi nhếch lên. “Anh gần như nghĩ em thay lòng rồi.”
Harry không đáp. Cậu tiến tới, đưa tập hồ sơ lên bàn.
“Anh có bốn cuộc họp sáng nay. Ba bản hợp đồng cần ký. Pepper gửi cảnh báo lần ba về việc không được trì hoãn dự án năng lượng tái tạo. Và –” cậu ngẩng lên, nhướng mày, “– Clint để lại ghi chú là nếu anh còn tiếp tục chặn tủ lạnh tầng 89 để ‘dành socola cho Harry’, thì anh ấy sẽ phá giáp Mark X.”
Tony bật cười. “Clint ghen tị vì không ai cưng chiều hắn như anh cưng chiều em.”
“Tony,” Harry thở ra một tiếng. “Em là thư ký của anh, không phải...”
“Người yêu?” hắn nhướng mày, mắt sáng lên.
Harry chậm rãi gập tablet lại. “Đừng nói trước mặt nhân viên, dù là đùa.”
Tony đứng dậy, bước tới, từng bước một, áp sát cho đến khi cậu không thể lùi thêm. Ánh mắt hắn không rời khỏi cậu dù chỉ một khắc, bàn tay vươn tới, nắm lấy eo cậu đầy quyền lực.
“Anh không đùa,” hắn thì thầm. “Và em biết rõ điều đó.”
Harry bặm môi. Tim cậu đang đập nhanh – một phần vì ngượng, một phần vì cảm giác quen thuộc: khi Tony ở gần, mọi logic đều rối tung lên. Mỗi lời hắn nói, mỗi lần hắn nhìn, đều khiến cậu như bị rút cạn năng lượng phòng vệ.
Tony ghé sát hơn nữa. Hơi thở hắn phả lên vành tai cậu, nóng hổi, trầm thấp.
“Em đeo nhẫn của anh,” hắn nói. “Tức là em thuộc về anh. Đừng cấm anh thể hiện điều đó.”
“Tony, đây là văn phòng.”
“Thì sao?”
“Còn JARVIS?”
“JARVIS biết rõ giới hạn riêng tư.”
“Em không thể làm việc nếu cứ bị anh...”
“Yêu thương?” hắn cắt lời, một tay vòng ra sau lưng cậu, kéo sát vào ngực. “Không có gì sai nếu anh yêu em – ngay cả khi đó là giữa nơi làm việc.”
Harry siết nhẹ vai hắn. “Anh đang muốn khiến em phát điên trước cuộc họp?”
Tony cười khẽ. “Không, anh chỉ muốn em nhớ một điều – bất kể em có mặc vest kín đáo đến đâu, có giữ khoảng cách ra sao, anh vẫn sẽ là người khiến em đỏ mặt chỉ với một ánh nhìn.”
“Anh thật phiền.”
“Nhưng em yêu anh.”
Harry hạ mắt, khẽ gật.
Tony cười rạng rỡ, như thể nhận được món quà lớn nhất trong ngày. Hắn buông tay, nhưng trước khi bước lùi, vẫn không quên thì thầm:
“Trưa nay, đừng ăn với Steve. Anh không thích em ngồi cười với người đàn ông khác.”
“Steve là đồng đội.”
“Anh không quan tâm. Em là vợ anh.”
Harry đỏ bừng mặt. “Tony!”
---
Buổi chiều hôm đó, một cuộc họp với phái đoàn từ Oscorp được tổ chức tại phòng họp tầng 92. Harry đi cùng Tony, như thường lệ, là người điều phối, trình chiếu và ghi chú chính. Đối tác hôm nay là một nhóm gồm ba người – trong đó có một người tên Borden, tầm ngoài bốn mươi, giám đốc sáng tạo.
Ngay từ đầu, ánh mắt ông ta đã đặt lên Harry quá mức cần thiết.
Harry lờ đi, như vẫn thường làm với những kiểu ánh nhìn như thế.
Nhưng Tony thì không.
Mỗi lần Borden hỏi, giọng đầy ẩn ý, kiểu “Cậu là thư ký sao? Tài năng như cậu chắc chắn không chỉ pha cà phê”, ánh mắt Tony lại tối thêm một bậc. Hắn ngồi im, không chen vào, nhưng bàn tay thì gõ nhẹ liên tục lên mặt bàn – dấu hiệu rõ ràng của việc hắn đang kiềm chế.
Khi cuộc họp kết thúc, Tony không bắt tay ai.
Hắn đứng dậy, vòng ra sau Harry, đặt tay lên vai cậu và nói đủ lớn:
“Harry, em có thể lấy lại bản hợp đồng kia không? Loại có dấu riêng của anh, có khắc chữ ‘KHÔNG THUỘC VỀ AI NGOÀI TONY STARK’ trên gáy ấy.”
Cả phòng im lặng. Harry sững người. Borden trợn mắt.
Tony vẫn cười, nhưng là kiểu cười đáng sợ nhất – nhẹ, lịch thiệp, nhưng sắc lạnh như dao mổ chính xác của một bác sĩ phẫu thuật.
“À, nhân tiện,” hắn nói, “nếu ai trong phòng này từng nghĩ rằng chỉ vì em ấy không mang họ Stark thì có thể nói chuyện tùy tiện – thì tôi khuyên nên đọc kỹ điều khoản bảo mật trong bản hợp đồng đầu tiên. Điều 13, mục 4: không được tiếp cận hay gạ gẫm người thân nhân viên cấp cao. Đặc biệt là người yêu tôi.”
Harry cúi thấp đầu, mặt đỏ như quả cà chua.
Borden lắp bắp mấy câu, rút lui nhanh hơn cả lúc đến.
Khi phòng họp trống không, Harry vẫn đứng im, không quay lại. Chỉ đến khi cảm thấy hơi thở của Tony ngay sau gáy, cậu mới lùi nhẹ.
“Anh ghen nữa rồi,” Harry nói nhỏ.
“Anh có quyền.”
“Em xử lý được. Anh không cần—”
“Không,” Tony cắt lời. “Anh sẽ không bao giờ để bất kỳ ai dám nhìn em bằng ánh mắt đó. Em là của anh – và nếu anh không thể bảo vệ em bằng quyền lực, bằng danh tiếng, thì anh không xứng với em.”
Harry quay lại, đối mặt hắn.
“Em không yếu đuối. Em đã từng chiến đấu cả chiến tranh.”
“Anh biết,” Tony gật đầu. “Nhưng em không cần phải chiến đấu một mình nữa.”
Và trong ánh chiều vàng rực xuyên qua cửa kính, Harry gật nhẹ.
“Được rồi. Em hiểu.”
“Em tha thứ cho anh không?”
Harry mỉm cười. “Chưa. Nhưng anh có thể chuộc lỗi bằng cách đặt bữa tối.”
Tony thở ra nhẹ nhõm, siết lấy tay cậu. “Tối nay, toàn bộ tầng 81 là của chúng ta.”
“Anh định biến cả tòa nhà thành nhà hàng riêng à?”
“Nếu em muốn.”
Và dĩ nhiên, Harry muốn. Nhưng hơn tất cả, cậu chỉ muốn Tony luôn như thế – mặt dày, ồn ào, nhưng luôn luôn yêu cậu nhiều hơn bất kỳ ai trên đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro