[𝐃𝐚𝐧 𝐇𝐞𝐧𝐠🔞] 𝐀 𝐒𝐮𝐟𝐟𝐨𝐜𝐚𝐭𝐢𝐧𝐠 𝐌𝐚𝐫𝐫𝐢𝐚𝐠𝐞. (𝟐)


2 chương ≈12k từ.

__

Đèn trong nhà vẫn đang bật. Khi bạn đẩy cửa bước vào, bạn thấy Dan Heng đã ngồi trên sofa trong phòng khách, dưới chân là chiếc vali vẫn chưa kịp mở ra. Biểu cảm của anh bình thản đến đáng sợ, trong tay đang nghịch một chiếc USB nhỏ xíu.

"Chơi vui chứ, em yêu?" anh ngẩng đầu lên, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh.

Đầu óc bạn trong tích tắc trống rỗng.

Dan Heng đứng dậy bước về phía bạn, đặt chiếc USB vào trong lòng bàn tay bạn: "Đây là món quà dành cho em."

Đôi tay run rẩy, dưới ánh mắt đầy áp lực của Dan Heng, bạn nhìn về phía chiếc máy tính trên bàn phòng khách. Bạn cắm USB vào máy tính, bên trong chỉ có duy nhất một tệp video: chính là toàn bộ cuộc trò chuyện của bạn với Phainon trong xe, ngay tại cổng khu chung cư.

"Giải thích đi." Giọng Dan Heng vang lên sau lưng bạn.

Bạn hé môi, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dan Heng đột ngột túm lấy cổ tay bạn, sức lực mạnh đến mức khiến bạn đau đớn kêu lên.

"Chúng ta đã quen nhau hai mươi lăm năm! Hai mươi lăm năm tình cảm, hôn nhân của chúng ta, gia đình của chúng ta! Trong lòng em, rốt cuộc lại không bằng một kẻ mới quen chưa đến một năm sao?!"

Trong mắt anh rực cháy ngọn lửa cuồng nộ mà bạn chưa từng thấy. Anh kéo bạn vào phòng ngủ, ném mạnh bạn xuống giường.

"Anh sẽ để em nhớ cho kỹ," anh xé quần áo bạn một cách thô bạo, "em là người của ai."

Cơn giận của anh cháy lên dưới ánh đèn vàng vọt trong phòng ngủ, Dan Heng một tay giữ chặt bạn trên giường, hai tay khóa cứng cổ tay bạn, dường như anh đặc biệt thích những động tác mang tính cưỡng chế như thế.

Bạn cắn răng không chịu khuất phục, cho đến khi nụ hôn mang tính trừng phạt của anh tách môi bạn ra với một lực mạnh như tra tấn. Trong lúc giằng co, bạn nhìn thấy vết nước mắt nơi khóe mắt anh, nhưng chính khoảnh khắc do dự đó lại khiến anh hiểu lầm đó là sự chấp thuận của bạn.

Khi Dan Heng xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người bạn, bạn đột ngột giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt anh.

Tiếng tát vang lên rõ ràng trong không khí.

Cuối cùng, Dan Heng cũng dừng lại.

"Hai mươi lăm năm tình cảm," giọng bạn vì tức giận mà run rẩy, "là để anh dùng nó sỉ nhục em như vậy sao?"

Dan Heng cứng đờ tại chỗ, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế vây chặt lấy bạn.

"Anh nghĩ như vậy là có thể chứng minh được điều gì sao?" bạn kéo chăn định che lên cơ thể mình, nhưng lại bị anh đột ngột giật đi.

"...Chứng minh ư?" cuối cùng Dan Heng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc. "Anh còn có thể dùng cách gì để chứng minh? Em và anh ta mới quen bao lâu? Anh ta hiểu em được bao nhiêu? Anh ta yêu em hơn anh sao?" Hai mắt anh đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí. "Hai mươi lăm năm? Hai mươi lăm năm đó rốt cuộc chỉ là một trò cười chết tiệt!"

Anh không cho bạn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, trực tiếp dùng đầu gối để tách hai chân đang khép chặt của bạn ra, sức nặng của anh đè lên bạn, khiến bạn không thể nhúc nhích.

"Dan Heng! Đồ khốn!" bạn dùng toàn bộ sức lực để giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích. Khuỷu tay và đầu gối của bạn đánh loạn xạ lên người anh, nhưng anh dường như không hề cảm nhận được cơn đau, chỉ cần một tay đã có thể đè chặt hai tay bạn lên trên đầu, còn đôi chân mạnh mẽ thì giữ chặt đầu gối bạn.

"Tiết kiệm chút sức đi, em yêu." Dan Heng đột nhiên nở một nụ cười quái dị. "Đừng lãng phí quá nhiều sức lực vào chuyện vô nghĩa như thế. Anh vẫn còn rất nhiều thời gian... để từ từ ở bên em."

Đêm đó, cơn hành hạ còn tàn nhẫn hơn bất cứ khi nào trước đây. Anh để lại vô số dấu vết trên người bạn, hết lần này đến lần khác đè bạn xuống, cố tình để bạn có cơ hội bò đi rồi lại kéo bạn trở về. Mỗi lần như vậy đều giống như dùng dao cắt xé lòng tự trọng của bạn. Khi bạn cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi, điều cuối cùng nghe thấy lại là tiếng thì thầm đau đớn của Dan Heng:

"Vì sao... em lại đối xử với anh như vậy..."

Sáng hôm sau, bạn tỉnh dậy trong cơn đau nhức khắp người. Dan Heng đã mặc chỉnh tề, ngồi bên cạnh giường lặng lẽ nhìn bạn.

"Anh đã xin nghỉ phép rồi," anh nói. "Mấy ngày này anh sẽ ở nhà cùng em."

Bạn nhận ra đây không phải là một câu hỏi, mà là một thông báo đơn phương từ anh. Ba ngày tiếp theo, anh thật sự không rời bạn nửa bước. Điện thoại bị tắt, mạng bị cắt, ngay cả rèm cửa cũng luôn bị kéo kín. Anh trở nên dịu dàng một cách bất thường, chuẩn bị ba bữa ăn cho bạn, ôm bạn xem phim, mua cho bạn những bộ quần áo và đồ ăn vặt mà bạn từng bỏ trong giỏ hàng, thậm chí còn bôi thuốc cho bộ phận sinh dục đang đau nhức của bạn - giống như thể anh đã trở lại thành người chồng dịu dàng, quan tâm trước đây.

Nhưng bạn biết, sự dịu dàng này thực sự mong manh đến nhường nào.

Sáng ngày thứ tư, cuối cùng bạn cũng gom đủ dũng khí:

"Dan Heng, chúng ta... ly hôn đi."

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Anh chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn bạn. Đôi mắt luôn chất chứa sự dịu dàng kia giờ đây vẫn rất nhẹ nhàng.

"Em nói gì?"

"Tiếp tục như vậy không tốt cho cả hai chúng ta..." bạn cố gắng giữ bình tĩnh. "Có lẽ chỉ khi tách ra một thời gian..."

"Tách ra?" anh bật cười khẽ, rồi đứng dậy tiến về phía bạn. "Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?"

Bạn lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh ngắt.

"Vì anh... cũng như vì em."

"Vì anh?" anh đột ngột đưa tay bóp chặt cằm bạn, lực mạnh đến mức khiến bạn bật khóc. "Chẳng lẽ không phải để đi tìm tên đồng nghiệp hiền lành, dịu dàng của em sao?"

"Em đã nói rồi, em và anh ấy chỉ là bạn! Chỉ là bạn mà thôi!" Bạn đau đớn nắm lấy cổ tay anh. "Anh có thể đừng vô lý như vậy nữa được không?"

"Anh vô lý ư?" Dan Heng cười lạnh. "Em biết hành vi của em gọi là gì không? Nó gọi là ngoại tình."

"Em đã phản bội anh."

Bạn chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như lúc này. Đôi mắt anh vốn luôn nhìn bạn đầy yêu thương giờ đây đã phủ kín tia máu, cơn điên loạn trong đó khiến bạn vô cùng sợ hãi.

"Dan Heng, bình tĩnh lại đi..."

"Bình tĩnh?" Anh buông tay ra, đột nhiên bật cười. "Được. Anh rất bình tĩnh."

Anh xoay người rời khỏi phòng ngủ, bạn nghe thấy tiếng ổ khóa xoay vòng. Khi bạn chạy đến thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

"Anh định làm gì?" bạn hoảng loạn đập vào cửa, giọng run rẩy.

Bên ngoài truyền đến giọng nói bình thản của anh:
"Bảo vệ em."

Kể từ đó, bạn trở thành tù nhân trong căn hộ xa hoa này. Tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều bị bịt kín, toàn bộ thiết bị liên lạc đều bị thu đi. Anh chỉ mua cho bạn một chiếc máy tính bảng học tập của trẻ em để xem video, trong đó người liên hệ duy nhất chính là Dan Heng. Thậm chí anh còn cài đặt chế độ kiểm soát của phụ huynh, không có sự cho phép của anh, bạn không thể làm gì cả.

Mỗi ngày, Dan Heng vẫn về nhà đúng giờ, mang đến thức ăn và nhu yếu phẩm, dịu dàng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho bạn, giống như thể tất cả những chuyện này đều hết sức bình thường.

Anh không nhắc đến Phainon nữa, cũng không nhắc đến ly hôn nữa, chỉ ngày qua ngày canh giữ bên bạn, dùng thứ tình yêu méo mó của mình để yêu bạn.

Một đêm nọ, bạn đột nhiên sốt cao dữ dội, nhiệt độ lên đến tận 42 độ, toàn thân nóng như lửa, khuôn mặt đỏ bừng. Trong cơn mê man, bạn cảm nhận được Dan Heng lo lắng bế lấy bạn, liên tục gọi tên bạn. Trong giọng nói anh là nỗi sợ hãi chân thật, đôi tay luôn tỉnh táo của anh đang run lên.

"Em sẽ không sao đâu," anh thì thầm bên tai bạn, giọng run rẩy nghẹn ngào, "anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện..."

Vào khoảnh khắc đó, bạn bỗng nhiên hiểu ra: cả hai người đều bị giam cầm trong thứ tình yêu vặn vẹo này. Anh giam cầm thân xác bạn, còn bạn... lại giam cầm linh hồn anh.

Nước mắt khẽ lăn dài trên má bạn. Trong khoảnh khắc, bạn thậm chí không phân biệt được, rốt cuộc giữa bạn và Dan Heng, ai mới là kẻ đáng thương hơn.

Bạn không biết, trong cuộc giằng co không lời này, cuối cùng sẽ là người nào đầu hàng trước.

Ngày lại ngày trôi qua. Bạn bắt đầu quen thuộc với từng thớ sàn trong căn hộ này, từng khung cảnh ngoài cửa sổ, thậm chí còn có thể phân biệt được tiếng bước chân của Dan Heng khi anh trở về nhà.

Anh đối xử với bạn dịu dàng đến cực điểm, như thể bạn là một món đồ dễ vỡ. Bữa sáng luôn đúng khẩu vị bạn yêu thích, nước tắm luôn ở nhiệt độ vừa vặn, ngay cả cuốn sách mà bạn buột miệng nói muốn đọc, ngày hôm sau cũng đã nằm ngay ngắn trên đầu giường. Thế nhưng, phía sau sự dịu dàng ấy lại là một sự giám sát không chừa một kẽ hở - ổ khóa phòng tắm đã bị tháo xuống, cửa sổ phòng ngủ được lắp thêm song sắt, ngay cả dao nĩa cũng được thay thành nhựa mềm, như thể anh sợ bạn sẽ tìm cách làm tổn thương chính mình để uy hiếp anh.

Một buổi chiều nọ, bạn vô tình phát hiện ra một cuốn album giấu trong ngăn bí mật của giá sách. Bên trong được dán ngay ngắn những bức ảnh của bạn trong vài tháng gần đây: bóng lưng bạn ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, dáng vẻ khi bạn ngủ say, từng biểu cảm khi bạn ăn uống. Dưới mỗi tấm ảnh đều ghi rõ ngày tháng và một dòng chú thích ngắn ngủi:

"Hôm nay ăn thêm một thìa pudding, rất tốt."

"Chiều nay nhìn ra ngoài cửa sổ suốt ba tiếng, em ấy đang nghĩ gì vậy?"

"Đêm qua khóc trong mơ, có lẽ là lỗi của mình."

Bạn run rẩy lật đến trang cuối cùng. Ở đó dán một tấm ảnh chụp chung từ thời niên thiếu của hai người. Trong ảnh, Dan Heng khoác tay lên vai bạn, nụ cười trong trẻo rạng ngời. Bên dưới là một hàng chữ nhỏ vừa mới được viết:

"Anh sẽ khiến em vui trở lại, như ngày xưa."

"Em tìm được gì thế?"

Giọng Dan Heng vang lên từ phía sau.

Bạn giật mình khép vội cuốn album lại, nhưng anh đã bước đến bên cạnh, tự nhiên cầm lấy rồi mở ra xem.

"Còn nhớ tấm này không? Chụp trong chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba," anh nói bằng giọng đầy hoài niệm. "Em nhất quyết đòi ăn đồ ở quầy ven đường, kết quả là đau bụng, anh phải cõng em về khách sạn."

Cách anh nói dịu dàng như thể hai người vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc bình thường. Nhưng khi bạn định đứng dậy, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai bạn.

"Hôm nay thời tiết đẹp lắm," anh ghé sát bên tai bạn thì thầm, "xem phim cùng nhau nhé? Bộ phim em thích nhất trước đây."

Bạn lặng lẽ gật đầu. Đây là quy tắc sinh tồn bạn đã học được trong mấy tháng qua: thuận theo thì đổi được chút bình yên.

Còn phản kháng chỉ đổi lấy sự giày vò trên giường.

Khi bộ phim đang xem dang dở, điện thoại của bạn đột nhiên rung lên. Chiếc điện thoại đã bị Dan Heng chỉnh sửa, vốn dĩ chỉ có thể nhận cuộc gọi của anh, vậy mà lúc này trên màn hình lại hiển thị một số lạ.

Tim bạn đập loạn. Dan Heng đang ở trong bếp chuẩn bị hoa quả, bạn nhanh chóng tắt máy và xoá lịch sử cuộc gọi. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bạn thấy anh đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào, tay bưng đĩa trái cây, ánh mắt tối lại khó lường.

"Ai gọi vậy?" anh hỏi khẽ.

"Em không biết." Bạn cố giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể.

Anh đặt đĩa xuống, cầm điện thoại bạn lên kiểm tra. Lòng bàn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, sợ anh phát hiện ra điều gì đó. Một lúc lâu sau, anh thả điện thoại xuống, mỉm cười dịu dàng:

"Lần sau cứ tắt máy đi là được."

Bạn tưởng chuyện đó đã kết thúc.

Cho tới đêm khuya, bạn bị đánh thức bởi tiếng động ngoài phòng khách. Bạn hé cửa nhìn ra ngoài, thấy Dan Heng đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại. Gió đêm đưa đến giọng nói bị đè thấp của anh:

"Là anh ta, phải không?"

"... Tìm chứng cứ đi."

"Tôi muốn hắn biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời cô ấy."

Bạn vội bịt miệng mình lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trở về giường, toàn thân bạn run rẩy. Sáng hôm sau, bạn thử tìm kiếm tin tức trên TV nhưng tất cả các kênh đều đã bị đặt chế độ kiểm soát, chỉ có thể xem chương trình dành cho thiếu nhi.

Một tuần sau vào buổi chiều tối, Dan Heng về nhà sớm. Tâm trạng anh có vẻ rất tốt, thậm chí còn ngân nga một khúc nhạc bạn đã lâu không nghe thấy.

"Anh làm món em thích nhất," anh nói khi đang bận rộn trong bếp, dáng lưng cao thẳng. "Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng."

Bạn ngồi trước bàn ăn, nhìn những món ăn tinh xảo bày ra trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

"Còn nhớ Phainon không?" Dan Heng rót cho bạn một ly rượu vang, giọng nhẹ như đang nói về thời tiết. "Hôm nay cậu ta đã xin nghỉ việc. Nghe nói là về quê phát triển."

Tay bạn khẽ run, chiếc nĩa rơi xuống đĩa vang lên một tiếng chói tai.

"Sao vậy?" anh hỏi, vẻ mặt đầy quan tâm nhưng ánh mắt thì như đã nhìn thấu tất cả.

"Không, không có gì..." bạn cúi đầu giấu đi sự hoảng loạn.

Sau bữa tối, Dan Heng lấy ra một chiếc vòng chân tinh xảo. Sợi bạc mảnh có treo những chiếc chuông nhỏ, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh trong trẻo.

"Em thích không?" anh quỳ xuống, tự tay đeo vào chân bạn. "Như vậy anh sẽ luôn tìm được em."

Từ đó, tiếng chuông trong veo ấy trở thành cơn ác mộng của bạn. Dù đi đến đâu, âm thanh đó cũng nhắc nhở bạn về nơi mình đang bị giam cầm. Bạn bắt đầu liên tục mơ thấy cảnh thời trẻ, Dan Heng đứng cạnh xích đu trong công viên, đưa tay về phía bạn:

"Lại đây, anh đẩy cho."

Nhưng khi bạn chạy tới, hình dáng anh bỗng biến thành người đàn ông u ám của hiện tại, trói cổ tay và mắt cá chân bạn bằng xích, thì thầm:

"Đừng hòng rời xa anh."

Một buổi sáng, bạn đứng trước gương nhìn chằm chằm vào hình xăm trên người mình. Bỗng nhận ra dưới lớp mực là một vết sẹo rất nhỏ, rất mờ. Bạn vuốt nhẹ lên đó và nhớ ra: đó là vết thương để lại từ lần té khỏi xích đu khi còn nhỏ. Ngày hôm ấy Dan Heng cõng bạn chạy suốt một đoạn đường dài, trên vai áo đồng phục của anh còn loang vết máu của bạn. Còn bây giờ, vết sẹo ấy - thứ gần như đã biến mất khỏi ký ức - lại bị tên anh che phủ.

"Anh sẽ không bao giờ để em bị thương nữa."
Ngày đó, anh đỏ mắt nói như thế.

Và giờ đây, lời thề ấy được thực hiện bằng cách méo mó nhất.

Bạn bắt đầu xuất hiện ảo giác. Có lúc thấy có người vẫy tay ngoài cửa sổ, có lúc lại nghe thấy ai đó gọi tên mình trong đêm khuya. Bạn biết đó chỉ là phản ứng của não bộ dưới áp lực cực độ, nhưng mọi thứ ngày càng trở nên chân thật, khiến bạn gần như không thể phân biệt nổi thật giả.

Nghiêm trọng nhất là lần, khi đang ăn sáng, bạn đột nhiên trợn mắt nhìn vào một góc trống không rồi hét lớn:

"Đừng lại gần tôi!"

Chiếc cốc trên tay bạn rơi xuống vỡ tan. Dan Heng không nói gì, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ, rồi đổi cho bạn một bộ bát đĩa mới. Nhưng buổi chiều hôm đó, có một bác sĩ tâm lý tìm đến.

"Chồng cô rất lo cho cô." Bác sĩ nói hiền hòa. "Anh ấy nói dạo này tinh thần cô không được ổn định cho lắm."

Bạn nhìn Dan Heng đứng phía sau bác sĩ. Ánh mắt quan tâm của anh trông chân thật đến mức, bất cứ ai cũng sẽ tin anh là một người chồng yêu vợ đến kiệt sức.

Khoảnh khắc đó, bạn chợt nhận ra: Dan Heng không chỉ muốn giam cầm cơ thể bạn, mà còn muốn cả thế giới tin rằng... người cần bị giam lại chính là bạn.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh ôm bạn thật nhẹ:

"Đừng sợ, anh sẽ luôn chăm sóc em, cho dù em có trở thành thế nào đi nữa."

Bạn tựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn ấy, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến tận cùng.

Tối hôm đó, bạn đã đưa ra một quyết định.

Sáng hôm sau, bạn mặc chiếc váy anh yêu thích nhất, tỉ mỉ trang điểm cho bản thân. Khi anh tỉnh dậy, bạn nở với anh nụ cười chân thành đầu tiên sau nhiều tháng.

"Hôm nay uống với em một ly nhé?" bạn chỉ vào chai rượu anh vẫn luôn nâng niu cất trong tủ. "Giống như ngày kỷ niệm cưới của chúng ta."

Ánh mắt Dan Heng khẽ dao động, rồi anh mỉm cười đầy vui vẻ:

"Được."

Khi anh quay lưng đi lấy rượu, bạn nhanh tay đổ bột thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn vào ly của anh. Đó là thứ bạn lén tích góp suốt một tuần, giấu dưới lớp đệm sofa.

"Sao hôm nay tự dưng lại muốn uống rượu?" anh hỏi như vô tình, khi quay trở lại.

"Chỉ là... em nhớ lại những ngày đầu chúng ta mới cưới," bạn cúi mắt che giấu nỗi căng thẳng. "Khi ấy anh thường ngồi uống cùng em như thế này."

Dan Heng chỉ cười, nâng ly cùng bạn.

Bạn nhìn cổ họng anh chuyển động khi uống cạn ly rượu, tim đập dữ dội như muốn nổ tung.

Từng phút tiếp theo như đang bước trên lưỡi dao. Bạn trò chuyện với anh, nhắc lại những kỷ niệm xưa, cố gắng đóng vai một người vợ đang hoài niệm quá khứ. Cho đến khi ánh mắt anh bắt đầu mất tiêu điểm.

"Anh hơi mệt..." anh xoa thái dương, giọng nói nhỏ dần.

Bạn đỡ anh nằm xuống sofa, khẽ gọi tên anh.

Không có hồi đáp.

Đôi tay bạn run rẩy không kiểm soát được. Vừa có cảm giác kích động vì tự do ở ngay trước mắt, vừa có nỗi lo sợ anh sẽ tỉnh lại, và sâu thẳm trong lòng - là một chút day dứt dành cho anh. Sau khi chắc chắn Dan Heng đã chìm vào giấc ngủ sâu, bạn lập tức hành động.

Bạn lấy chiếc balo đã giấu sau ngăn bí mật của giá sách ra. Bên trong có điện thoại mới, tiền mặt và một tấm vé máy bay đi về phương Nam. Phainon đã gửi chúng cho bạn bằng một gói hàng ba ngày trước, khéo léo giấu trong lớp ngăn phụ mà Dan Heng không phát hiện ra.

Bạn nhìn lại căn nhà đã giam cầm mình ngần ấy năm. Trong giấc mơ, Dan Heng vẫn khẽ cau mày như đang lo lắng điều gì. Bạn nghiến răng quay đi, nhẹ nhàng đóng cửa.

Mỗi giây thang máy đi xuống đều khiến tim bạn đập nhanh hơn. Cho đến khi hai chân run rẩy lao ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy chiếc xe của Phainon đang đỗ tại điểm hẹn, bạn mới dám tin đây không phải là mơ.

"Mau lên xe!" Phainon mở cửa cho bạn, ánh mắt không ngừng cảnh giác nhìn xung quanh.

Xe lao vào dòng xe ban đêm. Bạn siết chặt dây an toàn, liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi sẽ thấy bóng dáng Dan Heng xuất hiện.

"Đừng sợ." Phainon nắm tay bạn. "Lần này nhất định sẽ thành công."

Hai người nghỉ lại ở một nhà nghỉ gần sân bay, dự định sáng sớm hôm sau sẽ bắt chuyến bay đầu tiên rời đi. Bạn nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Mỗi tiếng động nhỏ cũng đủ khiến bạn lạnh sống lưng.

Bỗng, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Dan Heng. Bạn không biết anh đã biết được số mới của bạn bằng cách nào.

"Chơi đủ rồi thì về nhà nhé. Anh đợi em."

Bạn hoảng hốt ném điện thoại sang một bên, chạy sang phòng bên cạnh đánh thức Phainon:

"Anh ấy biết rồi! Chúng ta phải đi ngay bây giờ!"

Trong cơn hỗn loạn, hai người lao thẳng tới sân bay. Trong phòng chờ, bạn liên tục nhìn quanh, nhưng lúc nào cũng có cảm giác đang bị một đôi mắt ở đâu đó trong bóng tối theo dõi.

"Quý hành khách trên chuyến bay DL387, vui lòng đến cửa kiểm tra an ninh..."

Khi nghe thấy thông báo, bạn gần như muốn bật khóc. Chỉ cần băng qua cánh cổng kia - bạn sẽ được tự do.

Ngay lúc ấy, một nhóm người mặc đồ đen lặng lẽ bao vây quanh hai bạn. Người dẫn đầu giơ giấy tờ ra:

"Xin lỗi, hai người cần phối hợp với chúng tôi để điều tra."

"Tại sao?" Phainon đứng chắn trước bạn.

"Bị tình nghi đánh cắp bí mật thương mại." Giọng nói lạnh lùng vang lên. "Mời theo chúng tôi."

Trong tích tắc, bạn đã hiểu. Đây là cách của Dan Heng.

Trước khi bị đưa đi, bạn ngoảnh đầu nhìn lại lần cuối. Ngay khoảnh khắc đó, bạn nhìn thấy ở quán cà phê tầng hai của phòng chờ, Dan Heng đang ngồi cạnh cửa sổ, ung dung khuấy nhẹ tách cà phê. Anh ngẩng đầu lên, nhìn bạn, rồi nở ra một nụ cười dịu dàng.

Trong phòng thẩm vấn, dù bạn có giải thích thế nào, họ cũng không hề dao động. Mãi cho đến khi cửa mở ra, Dan Heng bước vào.

"Xin lỗi vì đã làm phiền. Đây chỉ là một hiểu lầm."
Anh lịch sự nói với nhân viên.

Anh khoác tay qua vai bạn, đưa bạn rời đi, lực tay đủ mạnh để bạn cảm thấy đau nếu cố giãy ra. Phainon bị giữ lại để tiếp tục điều tra, bạn thậm chí còn không kịp nói với anh một lời tạm biệt.

Trong xe về nhà, Dan Heng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, thậm chí còn dịu dàng thắt lại dây an toàn cho bạn.

"Đi chơi vui không?" anh hỏi nhỏ.

Bạn cắn chặt môi, không trả lời.

"Anh biết em sẽ đi tìm anh ta mà," anh khẽ thở dài.
"Ngay từ ngày em bắt đầu giấu thuốc, anh đã biết rồi."

Bạn kinh hoàng nhìn về phía anh.

"Ngày nào anh cũng kiểm tra số lượng thuốc," anh cười khẽ, "Em nghĩ anh sẽ thật sự uống ly rượu đó sao? Anh chỉ muốn xem, rốt cuộc em có thể làm đến mức nào vì anh thôi."

Về đến nhà, anh vẫn dịu dàng như trước. Chuẩn bị nước tắm cho bạn, chuẩn bị quần áo thay, nấu những món bạn thích. Nhưng khi bạn bước vào phòng ngủ, bạn phát hiện tất cả cửa sổ đều đã được lắp thêm khung bảo vệ mới, khóa cửa cũng được thay bằng loại thông minh hơn.

"Bắt đầu từ hôm nay, em không cần điện thoại nữa." Anh thu hết thiết bị điện tử của bạn. "Cũng không cần gặp bất kỳ ai."

Cuối cùng bạn sụp đổ:

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Anh từng bước ép sát, dồn bạn vào góc giường:
"Anh muốn em hiểu, cho dù em trốn đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em. Cho dù em dựa vào ai, anh cũng sẽ khiến người đó biến mất."

Nụ hôn của anh rơi xuống, mang theo ý trừng phạt. Bạn vùng vẫy, nhưng cổ tay đã bị anh dùng cà vạt trói lại.

"Em không phải thích anh ta sao?" Dan Heng ghé sát tai bạn thì thầm, "Vậy thì để anh ta nghe xem, em là người của ai."

Bạn hoảng hốt phát hiện anh đang gọi thoại với Phainon. Bạn gần như theo bản năng ném chiếc điện thoại vào tường, rồi rơi xuống đất vỡ tan.

"Không sao cả," Dan Heng dường như không để ý, "... Bây giờ chúng ta cùng nhau 'ôn lại' nghĩa vụ của vợ chồng đi."

Cổ tay bị trói ma sát tạo nên cảm giác đau rát nhỏ, nhưng nhiều hơn là cảm giác bị giam cầm khiến tim bạn rối loạn. Trước giờ Dan Heng chưa từng đối xử với bạn như vậy. Nước mắt sợ hãi trào ra, bạn cố gắng kháng cự, nhưng bị anh mạnh mẽ áp chế. Bạn cảm nhận được thứ đó của Dan Heng đang cọ xát vào vùng kín của bạn.

"Thả em ra! Dan Heng... làm vậy không có ý nghĩa gì cả!" Bạn hét lên trong tuyệt vọng, nhưng giọng nói run rẩy vì sợ hãi.

"Ý nghĩa?" Dan Heng dường như thấy thú vị, cúi xuống hôn lên hình xăm nơi xương quai xanh của bạn, đầu lưỡi lướt qua chữ "恒" trên vai bạn, thở ra hơi nóng hổi phả vào lòng ngực nhạy cảm của bạn.

"Với anh, ý nghĩa chính là nhắc cho em biết, em là của ai."

Khi Dan Heng kéo quần lót của bạn sang một bên và bàn tay chạm đến âm hộ ướt đẫm của bạn, bạn hoảng loạn nói bừa:

"Anh không phải muốn biết tại sao em liên lạc với Phainon sao? Là vì em không chịu nổi anh! Không chịu nổi sự kiểm soát khiến em nghẹt thở này!"

Động tác của Dan Heng khựng lại trong chốc lát. Nhưng anh chỉ nhìn bạn bằng ánh mắt khiến bạn lạnh sống lưng, sau đó cảm giác như có vật thể lạ xâm chiếm phần dưới cơ thể. Cảm giác đó khiến bạn bật ra một tiếng thở nghẹn.

"Dừng lại...!" Bạn không thể kiểm soát giọng nói của mình, trong khi bàn tay anh di chuyển vào trong cơ thể bạn, ấn vào điểm nhạy cảm.

"Nghẹt thở?" Dan Heng nhắc lại lời bạn, tay còn lại kéo áo ngực của bạn sáng một bên và vuốt ve nụ hoa.

"Vậy thì hãy sớm quen với cách hít thở này đi. Từ ngày em cưới anh, mọi thứ của em đều là của anh."

Bàn tay anh mang theo hơi nóng bóp lấy bầu ngực của bạn. Bạn không chịu nổi sự nhục nhã này, nước mắt không ngừng rơi. Anh dường như rất thích điều đó, cúi xuống hôn đi nước mắt của bạn, nhưng tay thì di chuyển nhanh hơn nữa. Bạn cong người lên, không kiểm soát được mà cầu xin:

"Đừng... đừng nữa... Dan Heng... Ưm... Chậm lại... đau quá..."

Làm ơn, thả tôi ra.

Nhưng Dan Heng không hề để tâm, trái lại anh hào hứng dang rộng hai chân và thúc vào nơi ấm áp của bạn. Một khoái cảm đặc sắc kích thích từng nơi trên cơ thể bạn, cùng với những cú thúc mạnh bạo của Dan Heng, khi anh thúc vào trong bạn bằng những cú thúc mạnh bạo.

Dương vật thô to dễ dàng xâm nhập vào nơi sâu nhất. Vô số lần thân mật đã khiến cơ thể bạn quen với mọi thứ của Dan Heng. Cùng với sự sợ hãi và bất an đêm nay, Dan Heng gần như không dùng sức và bạn đã lên đỉnh sau vài cú thúc.

"Em thích anh như thế này với em không? Chảy nhiều nước như vậy." Tiếng cười khẽ như đòi mạng của Dan Heng lại vang lên bên tai bạn, "Anh còn có thể khiến em thoải mái hơn nữa, ..."

Không thể tiếp tục được nữa, bạn thực sự sắp hỏng mất rồi. Cơ thể giống như một chiếc vòi hỏng cứ tí tách chảy nước, dương vật thô bạo đâm vào dưới thân bạn. Mỗi cú thúc vào bạn lại khóc lóc nói không, không, rồi run rẩy mà lên đỉnh. Nhưng người đang đè lên bạn, người khiến bạn đau đến không khép được chân, hoàn toàn không có ý định buông tha. Một tư thế vẫn chưa làm anh hài lòng, anh còn ôm bạn dựng ngồi lên trên người mình, hông thúc vào mạnh đến mức khiến bạn lắc lư không ngừng. Cổ tử cung của bạn đau nhức và tê vì những cú thúc của anh, cơn đau nhức xen lẫn khoái cảm khiến bạn không chịu nổi mà muốn trợn trắng mắt.

Anh còn lật bạn lại, đè xuống giường, ép bạn phải ưỡn mông lên cao, điên cuồng thúc vào tận sâu bên trong. Cả khuôn mặt bạn vùi vào gối, gần như không thở nổi, tiếng ù ù trong đầu và những chuyển động phía sau khiến bạn thiếu dưỡng khí mà thè lưỡi ra. Dan Heng lại mạnh mẽ lật mặt bạn lại, áp tới quấn lấy lưỡi bạn hôn đầy ướt át, bàn tay thô ráp bóp lấy bầu ngực của bạn theo nhịp chuyển động của anh. Thôi thì cứ ngất đi cho xong, bạn choáng váng nghĩ.

Tất cả sức lực vùng vẫy đều bị rút cạn, bạn giống như một đồ chơi tình dục chỉ thuộc về riêng Dan Heng, bị anh nắm lấy eo rồi cưỡng bức hết lần này đến lần khác. Mỗi khi bạn không chịu nổi mà cố gắng chống đỡ thân thể mỏi nhừ, bò về phía mép giường để trốn khỏi cuộc ái ân khiến cả thân tâm sụp đổ này, Dan Heng lại kéo hai chân bạn lại, lôi bạn trở về dưới thân anh rồi lại đâm vào, ức hiếp bạn càng thêm dữ dội hơn. Bạn run rẩy lên đỉnh hết lần này đến lần khác, vận động quá độ và những cú thúc điên cuồng khiến bạn liên tục ngất đi rồi lại bị ép cho tỉnh lại. Cuối cùng chỉ có thể bất lực nằm mềm nhũn giữa đống chăn đệm lộn xộn.

Đêm đó đặc biệt dài đằng đẵng. Dan Heng không biết mệt, dùng cách thân mật nhất để xác nhận sự thuộc về của bạn với anh. Mỗi khi bạn bị những động tác thô bạo của anh làm cho sắp ngất đi, Dan Heng lại dùng đủ mọi cách để giữ bạn tỉnh táo. Dù cho cuối cùng bạn thật sự chịu không nổi mà trợn trắng mắt ngất đi, anh vẫn có vô số cách để bạn tỉnh lại lần nữa.

"Ghi nhớ cảm giác này," anh lại thì thầm bên tai bạn, "Em là người của anh."

Sáng hôm sau, anh bế cơ thể kiệt sức của bạn đi tắm, cẩn thận lau sạch từng dấu vết. Nhìn bản thân đầy vết bầm trong gương, bạn cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

"Giết tôi đi."

Anh hôn lên những giọt nước mắt của bạn:

"Sao anh nỡ chứ? Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Từ đó trở đi, phạm vi hoạt động của bạn chỉ còn trong phòng ngủ. Mỗi ngày trước khi ra ngoài, anh đều hôn bạn như thường lệ. Buổi tối về nhà, anh ôm bạn và kể cho bạn nghe những chuyện vụn vặt ở công ty, như thể hai người vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Đôi khi bạn tỉnh dậy giữa đêm và phát hiện anh đang nhìn bạn không chớp mắt, ánh mắt mang theo một sự thỏa mãn khiến người ta tóc gáy dựng đứng.

"Em biết không," một đêm nọ anh bỗng nói, "Hồi nhỏ em từng ngã khỏi xích đu. Lúc đó anh nhìn em chảy máu, và anh chợt hiểu ra một chuyện."

Ngón tay anh nhẹ lướt qua hình xăm trên xương quai xanh của bạn.

"Có những thứ, chỉ khi bị phá vỡ hoàn toàn, mới có thể thật sự thuộc về mình."



_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro