Lần Đầu

Lần đầu tiên tôi gặp cậu là vào một ngày nắng thu dịu dàng, ấm áp. Cái mùa học sinh mọi nơi ríu rít chuẩn bị cắp sách vở đến trường. Mùa của sự xum vầy giữa học sinh với thầy cô giáo, gặp lại bạn bè sau 90 ngày xa cách.
Dưới tán lá đa già, trông thấy cậu. Một chàng trai trẻ, ánh mắt ngập tràn niềm tin và hi vọng. Với chiếc áo đồng phục trắng tinh khôi, được ủi phẳng phiu, gọn gàng, cùng gương mặt được thượng đế nhấn điểm, ban cho ngũ quan tinh tế, càng làm cậu bừng sáng giữa đám đông học sinh.
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đó là sự rung động của tuổi học trò, nhẹ nhàng như ngọn gió thu lùa qua nhẹ nhàng, nhưng đâu ngờ, lần gặp mặt đó, như một sợi chỉ đỏ, quấn quanh tôi mãi không rời. Để rồi, trong tâm trí tôi chỉ còn chứa bóng người thanh niên đầy sức sống, cười rạng rỡ dưới mái trường cũ.

_______________________________________

Tôi với cậu chung lớp.
Cậu tên Lâm Thiên Duy, cái tên khiến cả tuổi xuân năm cấp 3 của tôi nhớ mãi. Trong "Thiên Duy", Thiên trong từ điển Hán Việt là trời, nhưng với tôi, thiên giống như ngọn gió tự do, xa vời, khiến tôi chạy mãi, chạy mãi, vẫn không nắm bắt được. Còn Duy, hiểu nôm na Hán Việt có nghĩa là gìn giữ, hoặc chỉ có một. Khi nhắc đến từ Duy từ một người lạ hoặc ai đó thốt ra, lòng tôi lại nghĩ đến người con trai tinh tế, dịu dàng, và lanh lợi ngày nào.
Ghép lại, " Thiên Duy " của tôi có nghĩa là người duy nhất giữa bầu trời rộng lớn, hay một khoảng trời riêng chỉ thuộc về một người. Đúng, cậu luôn thế, nhưng người đó, không bao giờ là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: