➵ 𝐦𝐢𝐲𝐚 𝐚𝐭𝐬𝐮𝐦𝐮 (𝐟𝐭. 𝐬𝐮𝐧𝐚)

Sau khi bị sốc vì phát hiện cái thằng chiến hữu suốt ba năm trời Miya Atsumu đã hẹn hò với em gái mình gần hai năm trời, Suna quyết định rằng anh cần một ly rượu. Hoặc ít nhất, một chỗ ngồi yên tĩnh để xử lý đống cảm xúc hỗn loạn mà không cảm thấy vũ trụ đang chống lại mình.

Vậy nên, một cách rất tự nhiên và không hề có chủ đích muốn cà khịa, Atsumu dẫn anh về căn hộ của mình.

Chỗ này khá ổn, ổn hơn so với Suna nghĩ về một thằng tối ngày chỉ có bóng chuyền trong đầu như Atsumu—không quá sang trọng, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Suna làm như ở nhà, đá giày ra một góc rồi đổ người lên ghế sofa như thể đây là căn hộ của mình.

Atsumu nhếch mép. "Bây giờ thấy ổn hơn chưa?"

Suna thở ra một hơi dài, đầy bất mãn. "Không. Nhưng kệ." Anh ngồi dậy, xoa mặt. "Có gì ăn không?" Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thèm chờ Atsumu trả lời. Anh đứng dậy, tiến thẳng đến tủ lạnh.

Nhưng ngay khi tay anh vừa chạm vào tay nắm cửa tủ, Atsumu liền túm lấy mũ áo hoodie của anh, kéo giật ra sau.

Suna suýt ngã sấp mặt. "Cái đéo gì—?!"

Atsumu đứng chắn trước tủ lạnh, khoanh tay trước ngực. "Không."

Suna chớp mắt nhìn tên đầu vàng. "...Không?"

"Không."

Chớp mắt chuyển thành trừng mắt, Suna nhìn Atsumu, rồi lại nhìn tủ lạnh, rồi lại nhìn hắn. "Mày nói 'không' là sao?"

Atsumu thở dài, xoa hai bên thái dương. "Đồ ăn trong đó không phải dành cho mày."

Suna hừ mũi. "Là đồ ăn, thì để ăn chứ để làm gì?"

"Ừ. Cho (y/n)."

Suna nhìn hắn đúng ba giây. "...Mày đùa tao đấy à?"

"Không."

"Ý mày là mày có đồ ăn trong đó, nhưng không cho tao ăn chỉ vì nó dành cho em gái tao?"

"Đúng vậy." 

Atsumu cười. Còn Suna đang cảm thấy bị xúc phạm. "Bạn ơi. Mày biết nấu mà. Làm thêm phần khác đi."

"Không phải vấn đề là làm thêm hay không," Atsumu nhún vai, thản nhiên đáp. "Tao nấu cho em ấy."

Suna nheo mắt. "Mày bị nó thuần hóa đến mức này rồi à?"

Atsumu chẳng thèm chối. "Có thể."

"..."

Tên đầu vàng biết mình sắp ăn đấm, liền vỗ vai "ông anh vợ" như an ủi. "Thôi, tao đặt đồ ăn cho hai đứa."

Suna càu nhàu nhưng vẫn lết về ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc về phía tủ lạnh như thể vừa bị nó phản bội.

Một lúc sau, khi đi vòng quanh căn hộ, Suna tình cờ nhìn thấy một đôi dép bông màu vàng hình Minion đặt gần cửa phòng ngủ. Anh khựng lại, dò xét đôi dép một hồi, rồi bật cười. "Cái quái gì đây?"

Atsumu liếc nhìn từ chỗ hắn đang ngồi, điện thoại trên tay. "Dép."

"Đéo cần mày nhắc." Suna nhặt chúng lên, săm soi. "Mày thực sự đi mấy cái này á?"

Atsumu cười nhạt. "Không. (y/n) đi."

Suna phá lên cười. "Em tao đi dép Minion á?"

"Ừ."

"Ừ, đúng nó rồi đấy, điên hết chỗ nói," Suna lẩm bẩm, thản nhiên xỏ đôi dép vào chân. "Tao lấy cái này."

Nhưng đôi dép còn chưa kịp được diện kiến bàn chân ngọc ngà của Suna Rintarou, thì ngay giây phút Atsumu nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn lao vào như một con diều hâu phát hiện con mồi, túm mũ áo Suna lần thứ hai trong đêm. "Ồ, đéo có chuyện đó đâu."

Suna loạng choạng, suýt ngã vì đôi dép chết tiệt. "Cái quái gì nữa?!"

Atsumu kéo anh xuống ghế, nhanh chóng giật phắt đôi Minion ra khỏi chân anh. Hắn phủi phủi đôi dép trước cái nheo mắt của Suna. "Nếu mày chưa hiểu thì để tao nói rõ: Không ai được đụng vào đồ của bạn gái tao." Atsumu tuyên bố chắc nịch, giữ đôi dép bông như thể đó là báu vật thiêng liêng.

Suna nhìn hắn chằm chằm.

Atsumu nhìn lại, không nao núng.

Một sự im lặng kéo dài giữa hai người.

"...Mày hết thuốc chữa rồi."

Atsumu chỉ nhún vai. "Ừ, thì sao?"

Suna lắc đầu, trông như mất hết niềm tin vào nhân loại. "Nhục giùm mày luôn."

Atsumu cười nhếch mép. "Nhục là mày ấy. Vừa bị tao quật ngã vì một đôi dép Minion."

Suna mở miệng.

Đóng lại.

Mặt nhăn như khỉ ăn ớt. "Đ*t mẹ mày."

Atsmu cười hí hửng, duỗi người ra thoải mái rồi thả mình xuống ghế sofa. "Cũng yêu mày lắm, anh vợ ạ."

Còn Suna bắt đầu tự hỏi làm sao mà cuộc đời anh lại ra nông nỗi này.

✎﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(y/n) không nhúc nhích.

Suna đã gõ cửa phòng con bé tổng cộng năm lần, và lần nào cũng nhận được một tiếng rên rỉ đầy khó chịu trước khi nó lẩm bẩm gì đó không rõ ràng rồi trùm chăn kín đầu. Đến lần thứ năm, cuối cùng (y/n) cũng chịu lên tiếng. "Em không dậy đâu. Đau bụng quá."

Chỉ cần nghe thế là đủ.

Chưa đầy hai giây sau, Atsumu đã có mặt bên giường, áp mu bàn tay lên trán (y/n) trước khi luồn tay vào tóc em. "Em sốt rồi."

(y/n) gạt tay hắn ra, rên rỉ đầy khó chịu. "Không phải sốt, đồ ngốc. Em đến tháng."

Một khoảnh khắc im lặng.

Rồi—

Suna, từ ngoài cửa: "Tởm quá."

Megumi chộp ngay cái gối ném thẳng vào mặt anh trai mình.

✎﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Suna và Atsumu đứng trong khu vực sản phẩm phụ nữ, mắt dán vào hàng loạt loại băng vệ sinh, tampon và cả tá thứ trời ơi đất hỡi khác. Một bãi chiến trường đúng nghĩa.

"...Rồi," Suna nói, tay gãi gãi gáy. "Mình cần mua loại nào?"

Atsumu nheo mắt nhìn mấy cái bao bì, phân tích mô tả sản phẩm như thể đang giải mã chữ tượng hình cổ đại. "Tao không biết, nhìn cái nào cũng giống cái nào."

Suna nhặt một gói lên, bắt đầu đọc: "35cm, thoải mái vận động, không lo tràn—"

Atsumu ngay lập tức đập vào tay anh. "Đừng đọc to lên, thằng ngu!"

Suna nhăn mặt, xoa cánh tay. "Gì chứ? Mọi người ở đây không biết tụi mình mua cái này chắc?"

"Đấy không phải vấn đề!"

Cả hai quay lại nhìn cái kệ trước mặt, bị choáng ngợp bởi quá nhiều lựa chọn. Suna cầm một cái khác lên, rồi lại nhìn sang bên cạnh. Anh nhíu mày, "S, M, L—đây là size quần áo à?"

"Làm sao tao biết được?"

"Vậy con bé dùng loại nào?"

"Sao mày lại hỏi tao?!"

Một cô gái đi ngang qua liếc hai đứa bằng ánh mắt kỳ thị trước khi rảo bước thật nhanh.

Suna thở dài, đặt lại cái túi băng vệ sinh lên kệ rồi đút tay vào túi quần. "Rồi, thiên tài, kế hoạch là gì?"

Atsumu khoanh tay, suy nghĩ một hồi... Rồi, không nói không rằng, hắn bắt đầu quăng hết các loại băng vệ sinh vào giỏ hàng.

Suna chớp mắt. "Bạn ơi—"

"Cứ lấy hết, cho chắc." Atsumu đáp tỉnh bơ. Suna nhìn vào giỏ hàng—nào là băng ban ngày, ban đêm, có cánh, siêu dài, tampon, cả pantyliner... và—

"...Mày lấy tã em bé làm cái đéo gì?" Suna nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ.

Atsumu nhíu mày. "Đệt. Tao hoảng quá."

"Xong rồi đấy. Nó sẽ giết mày."

Atsumu xoa mặt, không hề cam chịu. Kệ mẹ, em yêu hắn vui là được. "Ừ, tao biết."

Nhiệm Vụ 2: Tìm Túi Chườm Nóng

Sau khi sống sót qua trận chiến ở kệ băng vệ sinh, cả hai đi đến khu vực dụng cụ y tế.

"Rồi," Atsumu lẩm bẩm. "Túi chườm nóng đâu?"

Suna chỉ vào một cái đai quấn trông khá kỳ lạ. "Cái này?"

Atsumu cầm lên đọc, trước khi ném cho Suna một cái nhìn khinh bỉ. "...Dành cho đau lưng."

Suna nhún vai. "Cùng nguyên lý mà."

"Không, thằng ngu. Em ấy cần cái cho đau bụng."

Một cô gái khác đi ngang qua, mắt nhìn hai thằng đực rựa cao to lóng nga lóng ngóng giữa khu túi chườm nóng đầy nghi hoặc.

Atsumu thở dài. "Thôi, lấy luôn mấy loại cho chắc," rồi ném mỗi loại một cái vào trong gió hàng. 

"Mày đang ném tiền qua cửa sổ rồi đấy."

"Và?"

Suna nhếch mép. "Khổ thân mày ghê."

Atsumu nhặt một túi băng vệ sinh trong giỏ lên ném thẳng vào mặt anh.

✎﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Khi về đến nhà, (y/n) vẫn đang cuộn tròn trong chăn, trông như một con tôm luộc đau khổ. Atsumu ngay lập tức đặt túi chườm nóng lên bụng em, cẩn thận đắp chăn lại. Trong khi đó, Suna thẳng tay đổ cả đống băng vệ sinh lên giường (y/n) với một vẻ tự hào của một con người vừa hoàn thành sứ mệnh cao cả.

(y/N chăm chăm nhìn đống đồ.

Nhìn hai thằng trước mặt.

Rồi lại nhìn vào đống đồ.

"...Khoan, cái này... là tã em bé hả?"

"Pftt-"

Atsumu gãi gãi gáy rồi cười trừ. "Anh lỡ tay."

(y/n) thở dài. Em quá mệt để đau đầu hơn với hai tên này rồi. Con bé lắc đầu. "Hai người đúng là ngu hết phần thiên hạ."

Nhưng rồi, nhỏ giọng hơn một chút—

"...Cảm ơn."

Atsumu cười vui vẻ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em. "Lúc nào cũng được, em yêu."

Suna cảm thấy bản thân sắp nôn đến nơi: "Ugh. Gớm."

(y/n) ném tiếp một cái gối vào mặt thằng anh trai quý hóa của mình.

.
.
.

| 𝟚𝟛 / 𝟘𝟛 / 𝟚𝟘𝟚𝟝 |

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro