𝐯𝐢𝐢. 𝐭𝐡𝐮𝐫𝐬𝐝𝐚𝐲
❗️Chap nì có cảnh ứ ừ ư, nếu khum iu xin hãy click back 🫵🏻❗️
Việc đầu tiên Iwaizumi làm khi vừa mở mắt ra là kiểm tra điện thoại.
Oikawa vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, nhưng có vài tin nhắn trong group chat với mấy huấn luyện viên.
Đêm qua anh trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ nằm suy nghĩ hoài về cách hành xử của mình hôm qua, rồi lại tiếc vì cái màn ghen tuông bốc đồng đó.
Thở dài một cái, anh đưa tay vuốt mặt rồi mở group chat ra xem. Tất cả tin nhắn đều từ thầy Irihata, hỏi mọi người có nghĩ nên đổi buổi tập hôm nay ra bãi biển cho thoải mái hơn thay vì tập ở trường không. Iwaizumi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng rực hơn mấy ngày trước hẳn, mặt kính nóng ran khi chạm vào. Một ngày đẹp trời đúng chuẩn để đi biển.
Anh cũng muốn đồng ý lắm, nhưng phải nói chuyện với Oikawa trước đã. Mà Oikawa thì chưa trả lời tin nhắn. Cửa ban công vẫn hé mở, nhưng đèn trong phòng tắt tối thui, chưa thấy động tĩnh gì. Gần bảy giờ rồi, mà dù có hay thức khuya đi nữa, Oikawa lúc nào cũng đặt chuông dậy lúc 6:30.
Iwaizumi chép miệng rồi đi thay đồ. Không muốn làm phiền mẹ lúc bà đang chuẩn bị đi làm, nên thay vì bấm chuông, anh vòng ra chỗ cái cây rồi trèo lên. Leo từ nhánh này qua ban công, anh đáp xuống êm ru rồi tiến lại gần cửa kính.
Anh gõ cửa. "Oikawa?"
Không có tiếng trả lời.
"Oikawa, tôi vào nhé."
Anh trượt cánh cửa và kéo rèm ra rồi bước vào phòng ngủ. Phải chớp mắt vài cái mới quen được với bóng tối, anh nhìn về phía giường. Ga giường xộc xệch, còn Oikawa thì không thấy đâu. Không nghe tiếng nước chảy gì hết, nhưng cửa nhà tắm thì đóng, chắc là đang ở trong đó. Chứ đâu thể nào ra khỏi nhà sớm vậy được.
Anh ngồi xuống giường chờ.
Đúng như dự đoán, vài phút sau, Oikawa bước ra từ nhà tắm, quấn khăn ngang hông, vừa đi vừa ngân nga gì đó.
"Oikawa," Iwaizumi đứng dậy gọi.
Oikawa hét lên một tiếng thót tim, tới mức anh cũng giật mình theo.
"Trời đất ơi, Iwa-chan!? Bộ muốn hù tớ đứng tim luôn hả!?"
"Gì mà la ghê vậy, Oikawa, trời ạ," Iwaizumi nhăn nhó, đưa tay bịt tai lại.
"Người ta đang yên đang lành mà tự dưng từ đâu xuất hiện như ma vậy đó!" Oikawa càm ràm.
"Tại cậu không chịu trả lời tin nhắn của tôi," Iwaizumi đáp, nghe mà tuyệt vọng thấy rõ.
"Xin lỗi mà, Iwa-chan. Hôm qua về nhà là tớ ngủ quên luôn, sáng nay dậy cái là vô tắm liền, chưa kịp coi gì hết." Oikawa vừa nói vừa đi tới túi lấy điện thoại, rồi chìa ra như kiểu "Thấy chưa? Tớ để trong này nè."
"Huấn luyện viên Irihata nhắn trong group, hỏi ý mọi người chuyện buổi tập."
"Ỏ ơi, Iwa-chan lo cho tớ hả?" Oikawa liếc tin nhắn rồi cười cười, "Giờ tớ thấy khỏe hơn rồi. Sáng dậy là hết đau bụng luôn."
Có vẻ mọi chuyện vẫn ổn, và Iwaizumi lo lắng quá mức rồi. Nhưng mà vẫn có gì đó không đúng lắm với cách cư xử của Oikawa.
Iwaizumi quan sát khi Oikawa đi vòng quanh phòng với vẻ thản nhiên quá mức, vừa ngân nga khe khẽ vừa né tránh ánh mắt của anh. Cái kiểu tự tin trêu chọc quen thuộc giờ nghe gượng gạo, như thể đang cố gắng giữ vẻ ngoài vui vẻ để che giấu điều gì đó. Không phải là anh chưa từng thấy Oikawa làm vậy, nhưng thường thì chỉ trước mặt người lạ. Còn với Iwaizumi, Oikawa lúc nào cũng thật lòng, luôn gỡ bỏ lớp mặt nạ.
Nghĩ tới chuyện giờ cậu ấy phải diễn cả trước mặt mình, đau lòng thật.
"Mừng là cậu khỏe lại rồi," Iwaizumi nói, khoanh tay lại rồi tựa lưng vào tường, giọng cố giữ bình thản. "Hôm qua trông cậu rã rời thấy rõ."
Oikawa đáp liền không chút chần chừ. "À ha ha! Chắc do ăn trúng cái gì đó thôi!" Em phẩy tay như chẳng có gì to tát. "Mà nè, tập ở biển nghe vui ha? Chơi bóng trên cát chắc đã lắm đó."
Iwaizumi nheo mắt lại. Oikawa nói quá nhiều và quá nhanh, kiểu như đang cố lái cuộc trò chuyện đi hướng khác, tránh nhắc đến chuyện nghiêm túc. Những chuyện xảy ra hôm qua — cái "mật mã", cái khoảnh khắc mong manh lúc Oikawa nhìn cậu như sắp vỡ vụn — vẫn luẩn quẩn giữa hai người, không ai nhắc tới.
Iwaizumi cắn môi. Giờ chưa phải lúc. Anh quyết định sẽ để ý hành vi của Oikawa trong ngày rồi tính tiếp.
"Vậy, mình trả lời đồng ý với mọi người hửm?" Iwaizumi hỏi.
"Ừa, để tớ trả lời mọi người. Cậu báo lại với tụi trong đội giúp tớ nha?"
"Okay."
Mất chưa tới mười lăm phút là mọi người đều đồng ý với buổi tập ở biển. Iwaizumi và Oikawa là hai người sống gần bãi biển mà mấy huấn luyện viên chọn nhất, nên được giao nhiệm vụ tới sớm để giữ chỗ và chiếm ít nhất một cái lưới bóng chuyền. Giờ này còn quá sớm để tụi nhỏ nghỉ hè kéo nhau ra biển chơi, với lại hôm nay là ngày thường, nên Iwaizumi cũng không nghĩ sẽ có ai chiếm trước.
Anh rời khỏi phòng Oikawa theo đúng cái cách đã vô lúc đầu để về thay đồ bơi, bôi kem chống nắng rồi cầm theo quả bóng chuyền mang đi. Hai người gặp lại nhau trước nhà rồi bắt đầu đi bộ ra biển.
Không ai nói gì nhiều. Iwaizumi cứ nhìn xuống vỉa hè, tập trung vào từng bước chân. Trong không khí thoang thoảng mùi kem chống nắng và vị mặn của nước biển, báo hiệu hơi nóng và nắng chói chang đang đợi ở phía trước. Bên cạnh anh, Oikawa lẩm nhẩm hát theo một bài của AKB48 mới ra, vẻ mặt tươi tỉnh một cách gượng gạo y như lúc còn ở trong phòng.
Iwaizumi muốn nói gì đó, gì cũng được, nhưng cứ mỗi lần định mở miệng thì lại dừng lại. Có khi nào anh nghĩ nhiều quá không. Có thể Oikawa thực sự ổn, và Iwaizumi chỉ đang tự làm mình lo lắng. Nhưng nghĩ lại, Oikawa chưa bao giờ cư xử kiểu này với anh cả. Đó mới là điều khiến anh thấy bực, như có con muỗi cứ vo ve bên tai mãi không ngừng.
Cả hai đến bãi biển, rồi trải khăn xuống gần sát chỗ cái lưới bóng chuyền, nhưng vẫn tránh không chắn đường ai. Iwaizumi dựng cây dù để tạo chút bóng mát rồi đặt túi của hai đứa xuống dưới. Anh cởi áo ra và cầm lấy quả bóng chuyền mang theo.
"À," Oikawa lên tiếng, ngưng ngân nga. "Tớ quên bôi kem chống nắng mất rồi."
Iwaizumi nhíu mày. "Lạ vậy. Cậu lúc nào cũng là người đầu tiên lo chuyện chăm da mà."
Lại một tiếng cười gượng khác phát ra. "Ừ," em đáp đơn giản. "Cho tớ mượn kem của cậu được không, Iwa-chan?"
Iwaizumi lục trong túi, lấy chai kem rồi đưa cho cậu.
"Cảm ơn." Oikawa cởi áo, bắt đầu bôi kem lên ngực và tay, rồi tới chân và bàn chân. Bình thường, khi không có gương, em sẽ nhờ Iwaizumi bôi giúp phần mặt, nhưng lần này em tự làm.
"Cậu để sót một vệt trắng này." Iwaizumi đưa tay bôi lại giúp cậu ấy trên trán. Anh nhận ra ngay Oikawa hơi giật mình trước cái chạm đó.
Iwaizumi khựng lại, ngón tay dừng lại cách làn da Oikawa một chút, vừa kịp nhận ra cái phản xạ đó. Rất nhỏ, chỉ như một cái giật nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến ngực anh thắt lại. Oikawa không nên phản ứng kiểu đó, ít nhất là không phải với. Bình thường cậu ấy sẽ chọc ghẹo rằng Iwaizumi mạnh tay, hoặc buông một câu đùa gì đó cho bớt căng thẳng. Nhưng bây giờ, em chỉ ngồi im, né tránh ánh mắt anh, nụ cười quen thuộc trông như được dán lên mặt cho có. Iwaizumi định hỏi em có cần anh giúp bôi kem sau lưng không, nhưng rồi lại chần chừ.
"Xong rồi đó," anh nói, giọng nghe còn căng hơn anh tưởng. Anh chờ đợi, mong Oikawa sẽ nói gì đó chọc ghẹo như thường lệ, một câu gì đó quen thuộc để kéo mọi thứ về lại đúng nhịp của hai người. Nhưng Oikawa chỉ khẽ gật đầu, vẫn im lặng lạ thường.
Iwaizumi siết chặt hàm. Anh muốn hỏi thẳng, muốn biết vì sao Oikawa lại cư xử như vậy, nhưng phải kiềm lại. Nếu anh gặng hỏi quá sớm, Oikawa chỉ càng khép mình lại thôi. Anh cố tỏ ra như không có gì xảy ra, nhưng không khí căng thẳng giữa hai người vẫn cứ luẩn quẩn, còn nặng nề hơn cả lúc nãy. Đến mức mà khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Yahaba, Kunimi và Watari từ đằng xa, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ai nấy đều reo lên khi Hanamaki và Matsukawa xuất hiện khoảng mười lăm phút sau, mang theo mấy thùng đá chất đầy đồ ăn và nước uống. Kyotani với Kindaichi cũng tới cùng lúc, đem theo một tấm khăn tắm cỡ đại để cả nhóm cùng ngồi và vài cái ghế xếp. Vì kẹt xe giờ cao điểm buổi sáng, lại ở xa bãi biển nhất, nên mấy huấn luyện viên là người đến trễ nhất.
Sau một ngày dài thay phiên nhau chơi hai đấu hai, bơi lội, đọc sách trong bóng mát, ăn trái cây và uống nước liên tục, các huấn luyện viên chào tạm biệt, để lại đám nhóc tự do tận hưởng phần còn lại của buổi chiều.
Iwaizumi giả vờ không để ý, làm như không thấy gì hết, nhưng sự thật thì cứ âm ỉ cắn rứt bên trong: Oikawa đã né tránh anh suốt cả ngày. Giữa hai người có một khoảng cách kỳ lạ, không chỉ về mặt khoảng cách, mà còn là cảm giác.
Trong mấy trận bóng chuyền, Oikawa chỉ chịu ghép đội với anh khi được mấy huấn luyện viên yêu cầu. Mà dù vậy, không khí vẫn kỳ lạ, gượng gạo, máy móc. Không còn những câu đùa qua lại, không còn những ánh mắt hiểu nhau hơn cả lời nói. Oikawa thì cứ tìm cách chơi với người khác bất cứ khi nào có cơ hội. Lúc mọi người ùa xuống biển, vừa cười vừa té nước, Oikawa lại nán lại trên bờ, ngồi dưới bóng mát với Kunimi. Cậu ấy thậm chí còn chẳng buồn viện cớ gì. Chỉ nở nụ cười kiểu thân thiện mà Iwaizumi đã quá quen rồi. Quá chói mắt, quá hoàn hảo. Đến mức giả tạo. Vừa lúc Iwaizumi trồi lên khỏi mặt nước, Oikawa đã biến đâu mất, nhập bọn cùng Matsukawa chơi đùa ngoài sóng. Em đang cố ý giữ khoảng cách. Không đến mức làm lơ hoàn toàn, mà là luôn tìm cách né tránh những tình huống có thể khiến hai người phải trò chuyện nghiêm túc với nhau. Về hôm qua. Về cái "mật mã" đó. Về tất cả mọi thứ.
Iwaizumi siết chặt tay, mắt không rời khỏi Oikawa đang cười phá lên trước câu gì đó Matsukawa vừa nói, tiếng cười của em vang vọng cả lên trên tiếng sóng vỗ. Nhìn từ xa, nụ cười đó có vẻ rất thật, nhưng Iwaizumi biết rõ hơn thế. Và điều đó khiến anh khó chịu hơn mức anh muốn thừa nhận.
Khi thấy Oikawa rời khỏi biển, lục lấy ví trong túi rồi một mình đi về phía mấy quầy hàng gần bãi, Iwaizumi biết đây là cơ hội. Anh quấn khăn quanh vai, cầm theo ví và bước về hướng cậu bạn mình vừa đi.
Anh chờ đến khi Oikawa gọi món xong và bước qua khu vực chờ thì mới vào hàng đứng sau.
"Một ly sinh tố dâu, cảm ơn."
Iwaizumi liếc mắt sang thì thấy Oikawa vừa quay đầu về phía mình, cắn nhẹ môi khi nghe giọng anh. Bây giờ thì Oikawa không thể chuồn đi được, cậu ấy còn đang chờ lấy đồ uống.
"Ơ, Iwa-chan," Oikawa lên tiếng khi Iwaizumi bước lại đứng cạnh. "Cậu cũng khát hả?"
"Ừ." Anh đáp. Một khoảng lặng ngắn, rồi, "Tôi với cậu cần nói chuyện."
"Nói gì cơ?" Oikawa nghiêng đầu. "Hay là cậu định chia tay tớ đấy à, Iwa-chan?" Em nửa đùa nửa trêu, còn giả bộ sững sờ nữa.
"Cậu muốn tôi làm vậy không?"
Oikawa khựng lại. "Gì cơ?"
"Oikawa, cậu né tránh tôi cả ngày nay rồi. Tôi biết có chuyện gì đó không ổn. Nhưng tôi không thể hiểu được nếu cậu không chịu nói."
"Gì cơ? Có gì đâu mà không ổn, Iwa-chan," Oikawa đáp, giọng cao hơn bình thường, nghe rõ ràng là đang phòng thủ. Em đang cố tỏ ra tự nhiên như bình thường quá mức, và sự kiên nhẫn của Iwaizumi thì bắt đầu cạn dần.
Trước khi anh kịp nói thêm gì, ly sinh tố thanh long của Oikawa được đưa tới. "Cảm ơn nha!" Em nói, còn nháy mắt với cô bán hàng một cái. Rồi không ngừng lại chút nào, quay phắt người định đi thẳng, rõ ràng là muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này.
Nhưng Iwaizumi đâu dễ gì để em đi. Cậu nắm lấy cổ tay Oikawa, siết chắc. "Đợi tôi."
"Iwa—" Oikawa vừa mở miệng, nhưng Iwaizumi đã cắt ngang, siết nhẹ hơn một chút, vừa đủ để em không bỏ đi được.
"Đợi tôi, Oikawa. Làm ơn." Giọng anh nhẹ lại, nhưng kiên quyết.
Oikawa lưỡng lự, cúi nhìn bàn tay đang giữ lấy cổ tay mình, rồi ngước mắt nhìn anh. Trong ánh mắt em loé lên điều gì đó, không rõ là gì, nhưng rồi em khẽ gật đầu, đứng yên.
Chỉ một lát sau, ly sinh tố của Iwaizumi cũng được đưa ra. Anh buông tay Oikawa, nhận lấy đồ uống và khẽ nói cảm ơn. Không nói gì thêm, anh quay người đi về phía bãi biển, rời xa khu quầy hàng đông đúc và mấy cái lưới bóng chuyền.
Hai người đi trong im lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng nói cười xa xa lấp đầy khoảng trống giữa họ. Oikawa bắt đầu rẽ về phía chỗ khăn tắm và dù che nắng của nhóm, nhưng Iwaizumi chặn lại.
"Không phải ở đó." Anh biết nếu quay lại với nhóm, anh sẽ không thể nói chuyện thẳng thắn với em. "Đi theo tôi."
Anh nghĩ kiểu gì Oikawa cũng từ chối. Nhưng em không làm vậy, Iwaizumi dẫn cả hai về phía một góc khuất hơn, nơi bờ biển uốn cong tạo thành một vũng cát nhỏ, nửa kín nửa hở, được che chắn bởi vài mỏm đá nhô ra. Thuỷ triều vừa rút, để lại một khoảng cát khô ráo, tách biệt khỏi tầm mắt người khác. Yên tĩnh, thoải mái.
Iwaizumi dừng lại, quay sang đối diện với Oikawa. "Ở đây. Đừng lảng tránh nữa, được không? Chỉ cần... nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra."
Oikawa không bỏ chạy, nhưng cũng không nhìn vào mắt anh. Em chỉ cúi xuống nhìn cát, môi mím chặt lại, tay cầm ly sinh tố mà nhấp liên tục như để lấp đi khoảng lặng. Tiếng hút sinh tố vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh. Iwaizumi để ý thấy bàn tay không cầm ly của Oikawa khẽ run, các ngón tay cứ động đậy liên tục như chẳng biết phải để chúng vào đâu.
"Oikawa? Nói tôi nghe đi, làm ơn."
Em lúng túng dịch người, vai hơi rụt lại. Nhìn cảnh đó, Iwaizumi không khỏi nhớ đến Tooru hồi còn nhỏ, sau một cơn sấm chớp to, trốn sau ghế, thu mình lại và giấu mặt giữa hai đầu gối. Sự tự tin thường ngày đâu mất hết, thay vào đó là một kiểu căng cứng, dè chừng mà Iwaizumi rất hiếm khi thấy ở cậu ấy. Khuôn mặt Oikawa hơi đỏ lên, tai cũng bắt đầu ửng hồng. Em cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng nó gượng gạo đến mức nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Oikawa mở miệng định nói, rồi lại ngậm lại, uống thêm một ngụm sinh tố như thể đang cố câu giờ, tránh né cuộc nói chuyện mà cả hai đều biết là không thể lảng đi được nữa. Ánh mắt em thoáng lướt qua Iwaizumi, chỉ trong tích tắc, rồi lập tức dời đi — nhìn chằm chằm vào cái ly, xuống cát, hay mấy cục đá bên cạnh. Em nuốt khan, yết hầu động đậy rõ rệt, vẫn chưa thể thốt ra lời.
Iwaizumi thấy rõ sự căng thẳng qua cách Oikawa liên tục dịch chuyển chân, như thể đang chuẩn bị bỏ chạy, dù vẫn đứng yên tại chỗ.
"Oikawa..." Giọng anh dịu lại. "Tôi thấy rõ là cậu có chuyện gì đó. Cậu biết mà, tôi sẽ không phán xét gì đâu, bất kể là chuyện gì đi nữa." anh cam đoan.
Oikawa hơi giật mình khi nghe giọng Iwaizumi dịu hẳn, và Iwaizumi cũng nhận ra hơi thở của em bắt đầu dồn dập hơn, như thể đang lấy hết can đảm để đối diện với điều gì đó.
Rồi em bật khóc.
Iwaizumi sững người.
"Chết tiệt, Oikawa, cậu ổn không đấy?" Anh hỏi, nghe ngốc nghếch làm sao, rồi bước lại gần, ôm chặt lấy em. Cảm giác nhẹ nhõm khi Oikawa không chống cự, mà để mình được bao trọn trong cái ôm. "Không sao đâu, đừng khóc nữa." Anh khẽ vuốt tóc em, trong khi Oikawa vùi mặt vào khoảng trống giữa cổ và vai anh. "Ổn rồi, Tooru, tôi ở đây rồi." Cơ thể Oikawa run lên từng đợt theo mỗi nhịp thở rối loạn, và những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo của Iwaizumi.
"Tớ không làm được," giọng em mỏng và yếu ớt, nghe nghèn nghẹn nơi làn da anh. "Tớ không làm được, Iwa-chan."
"Cậu không làm được gì cơ, Tooru? Ý cậu là trò thử thách à? Nếu là cái đó thì bỏ qua cũng được mà, tụi mình—"
Oikawa lắc đầu. "Không phải cái đó."
"Vậy thì là cái gì? Nói cho tôi biết đi, Tooru. Không sao đâu. Thở đều nào." Anh nhẹ nhàng cầm tay Oikawa, đẩy em ra một chút để có thể nhìn thấy khuôn mặt em, nhưng Oikawa vẫn cúi gằm, không chịu nhìn lên, chỉ dán mắt xuống lớp cát dưới chân.
"Cái này, Iwa-chan. Tớ không làm được cái này," em lặp lại.
"'Cái này' là gì cơ?"
"Là cái này, Iwa-chan, cái này nè!" Cuối cùng Oikawa cũng ngẩng đầu lên, và tim Iwaizumi như bị bóp nghẹt. Đôi mắt em sưng đỏ vì khóc, và nước mắt vẫn còn lăn dài trên má. "Cậu đối xử với tớ dịu dàng quá... giống như, như là..." Oikawa cắn môi, nghẹn lại. "Như thể cậu thật sự là bạn trai của tớ vậy! Tớ, tớ không chịu nổi nữa! Không thể chịu nổi thêm nữa. Tớ tưởng là mình chịu được, nhưng không. Thật sự không được!"
Cả thế giới của Iwaizumi quay cuồng trong một giây, lồng ngực anh thắt lại đau điếng vì những lời đó. Anh chớp mắt, cố xâu chuỗi mọi thứ, nhưng cơn hoảng loạn đang dâng lên trong lòng khiến mọi suy nghĩ vỡ vụn. Hôm nay là ngày nóng nhất mùa hè, nhưng Iwaizumi lại thấy lạnh buốt. Tim đập loạn xạ, dạ dày quặn lên, và đôi tay run rẩy bên hông, nửa muốn kéo Oikawa lại, nửa lại sợ rằng anh đã thật sự mất em rồi.
Tớ không chịu nổi nữa, không thể chịu nổi thêm nữa. Tớ tưởng là mình chịu được, nhưng không. Thật sự không được. Lẽ nào cái ý nghĩ hẹn hò với một người con trai, hẹn hò với anh, lại khiến em ghê tởm đến mức đó sao?
Tim Iwaizumi như rơi xuống hố, cảm giác buồn nôn dâng lên nghẹn ở cổ họng, bóp nghẹt hết mọi lời anh muốn nói. Anh cố bấu víu vào điều gì đó, bất cứ thứ gì, để xoa dịu nỗi đau đang âm ỉ lan ra khắp lồng ngực.
Nhưng khi anh cất tiếng, giọng lại khàn đặc, đầy tổn thương mà anh chẳng thể giấu nổi. "Cậu đang nói gì vậy, Oikawa? Cậu nói không phải vì trò thử thách, vậy là cậu ghét cái chuyện hẹn hò giả với tôi đến mức đó à?" Anh không kìm được. Lời nói cứ thế bật ra, nguyên vẹn và không kịp suy nghĩ. Cái ý nghĩ rằng Oikawa thật sự thấy ghê sợ khi ở gần mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện có tình cảm với anh thôi cũng đã đủ khiến cậu thấy rợn người, nó đang gặm nhấm anh từng chút một.
Mắt Oikawa mở to sững sờ, em thở hắt ra trước phản ứng của Iwaizumi. Môi mấp máy, định nói gì đó, nhưng lại khựng lại, trong ánh mắt thoáng lên một tia hối lỗi. Em lắc đầu dữ dội, nước mắt lại trào ra khi cố gắng tìm từ. "Phải!" Rồi ngay sau đó, "Không! Ý tớ là, là..." Em lắc đầu mạnh hơn. Hai tay ôm lấy mặt như thể che đi hết mọi thứ thì mới thốt được lời. Giọng em run run khi nói, mong manh và run rẩy.
"Tớ—tớ không chịu nổi vì nó giống thật quá, Iwa-chan. Và với tớ nó là thật."
Với tớ nó là thật.
Iwaizumi chắc chắn là tim mình vừa ngừng đập.
"Tớ đã—" Oikawa ngẩng lên, hít một hơi thật sâu. "Tớ đã thích cậu lâu lắm rồi, Iwa-chan." Giọng em nghẹn lại, và nước mắt lại tiếp tục lăn dài. "Và cái việc cứ phải giả vờ như thế này... giả vờ là tất cả chỉ là diễn trong khi tớ lại muốn nó là thật... nó đang giết chết tớ từng chút một."
Những lời đó giáng xuống Iwaizumi như một cú đấm vào thẳng bụng, khiến cậu chết lặng. Anh đứng yên, gần như không thở nổi, đầu óc trống rỗng, cố hiểu những gì Oikawa vừa bày tỏ.
Cậu ấy thích mình.
Oikawa thích mình.
Cậu ấy dành cho mình thứ tình cảm giống hệt như mình dành cho cậu ấy.
Cậu ấy đã yêu mình suốt thời gian qua?
Trời đất, tụi này đúng là ngốc quá mà. Quá ngu luôn.
"I-Iwa-chan?" Giọng Oikawa giờ chỉ còn là một tiếng thì thầm, nhỏ và run, như thể đang chờ đòn cuối cùng giáng xuống. "Làm ơn nói gì đó đi," em khẩn khoản.
Iwaizumi cuối cùng cũng thở ra, tim đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cơ thể anh hành động trước cả suy nghĩ, anh bước đến, rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ trong một nhịp.
"Iwa-chan, cậu làm gì...?"
Anh hôn em.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Oikawa hoàn toàn bất động. Em như hóa đá, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, quá sốc để kịp phản ứng. Một tiếng thở gấp bật ra bên môi Iwaizumi.
Em như tan chảy.
Đôi tay từng buông thõng bên hông giờ chầm chậm đưa lên, run run đặt lên vai Iwaizumi, níu lấy anh như thể sợ nếu buông ra thì người trước mặt sẽ biến mất. Ban đầu còn rụt rè, chưa dám chắc, nhưng rồi Oikawa nghiêng đầu một chút, hôn đáp lại, dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
Mãi đến lúc này, Iwaizumi mới thật sự nhận thức được chuyện gì đang xảy ra như một cú giáng mạnh khiến anh sững người.
Oikawa đang hôn lại mình. Anh đang hôn Oikawa. Sau từng ấy năm chôn giấu, sau từng ấy lần tự nhủ rằng em sẽ không bao giờ có cảm xúc giống mình. Vậy mà giờ đây chuyện này thật đến mức không thể tin nổi.
Nước mắt bất ngờ dâng lên, cay xè nơi khóe mắt. Anh cố chớp mắt thật nhanh để ngăn chúng trào ra, nhưng vẫn không ngăn nổi giọt đầu tiên rơi xuống, tan vào sự ấm áp của nụ hôn. Và rồi một tiếng nấc nghẹn ngào thoát khỏi môi, bị chặn lại giữa đôi môi của người kia.
Oikawa hơi rời ra, mắt từ từ mở ra, nhìn thấy Iwaizumi đang khóc. "Iwa-chan..."
Iwaizumi lắc đầu rồi bật cười. Anh đưa tay lên lau mặt, khẽ khịt mũi. "Đồ ngốc," anh lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn. "Đồ đại ngốc. Tôi cứ tưởng cậu ghê tởm tôi hay gì cơ."
"Không, tất nhiên là không rồi. Làm sao tớ có thể ghê tởm cậu được, Iwa-chan," Oikawa thì thầm, thật lòng. "Cậu hôn tớ. Vậy là cậu cũng...?"
"Tôi cũng thích cậu, Tooru," Iwaizumi cuối cùng cũng nói ra những lời mà bao năm nay anh luôn chôn chặt trong lòng. "Tôi yêu cậu."
Oikawa khẽ nấc, và lần này chính em là người kéo Iwaizumi lại gần. Đôi tay nâng lấy gương mặt anh như đang nâng một thứ gì đó mong manh, dịu dàng đến lạ, một kiểu dịu dàng mà Iwaizumi chưa từng thấy nơi em trước đây. Trái ngược hoàn toàn với nụ hôn ngày càng mãnh liệt, đầy khao khát. Nó chứa đựng tất cả những gì cả hai đã giấu kín suốt từng ấy năm. Tim anh đau thắt lại, và nước mắt không ngừng rơi. Anh khóc cho những năm tháng cả hai đã lãng phí, cho những tổn thương đáng ra không cần phải chịu đựng, và cả sự nhẹ nhõm khi biết người kia cũng cảm thấy y như mình.
Tooru cũng đang khóc. Iwaizumi cảm nhận rõ gò má ướt đẫm nước mắt khi mặt họ chạm vào nhau. Giờ thì Tooru cũng đáp lại một cách mãnh liệt không kém, ngón tay đan vào tóc anh, kéo anh lại gần hơn nữa.
Khi cuối cùng họ rời khỏi nhau, cả hai đều thở hổn hển, trán tựa vào nhau. Iwaizumi mở mắt ra, và chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tooru đẫm nước, đôi môi đỏ mọng vì nụ hôn, hình ảnh đó khiến tim anh thắt lại, nhưng là cái siết ngọt ngào nhất từng có.
Họ nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười.
"Trời đất, tụi mình đúng là hai đứa ngốc mà," Oikawa nói, giọng còn lẫn tiếng cười lẫn tiếng nấc.
"Ừ," Iwaizumi đáp khẽ, tay khẽ vuốt má em, "Ngốc thiệt."
Họ cứ thế ngồi đó, sát bên nhau, lặng người vì những gì vừa xảy ra. Tiếng sóng vỗ nhẹ ngoài bãi, cảm giác cát mịn dưới chân, tiếng cười và trò chuyện vang vọng từ xa dần kéo họ trở lại thực tại.
"Vậy... giờ sao?" Oikawa hỏi, má hơi đỏ lên.
"Giờ sao hả," Iwaizumi bật cười. Anh nắm lấy tay Tooru, mắt nhìn thẳng vào mắt em: "Oikawa Tooru, cậu có muốn thăng chức từ 'bạn trai giả' thành 'bạn trai thật' của tôi không?"
Oikawa cười, nụ cười chân thành và rạng rỡ đến mức Iwaizumi cảm thấy như mình vừa nhìn thấy điều đẹp nhất trên đời. "Tất nhiên là có rồi."
Và họ lần nữa trao nhau nụ hôn.
. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.
Lúc mấy đứa bạn nhận ra cả hai mất tiêu đâu rồi thì hai đứa đã xách túi đi mất. Hên là mọi người ai cũng đang tắm biển hoặc bận đi mua đồ ăn ở mấy quầy gần bờ—chỉ trừ Kunimi đang nằm ngủ khì trên ghế võng, không để ý gì hết.
Cả hai dắt tay nhau đi về, im lặng mà yên bình. Hoàn toàn trái ngược với cái không khí căng thẳng hồi sáng lúc đang trên đường ra biển. Cảm giác như mọi chuyện từ sáng tới giờ đã trôi qua cả đời người rồi vậy.
"Qua nhà tôi chơi không?" Iwaizumi dừng lại trước cửa nhà, quay qua hỏi.
Oikawa gật đầu. Họ vẫn nắm tay nhau, không ai buông ra khi bước tới cửa.
Iwaizumi mở cửa rồi vào nhà. "Mẹ tôi đi họp, chắc về trễ. Ba tôi thì hẹn nhậu với mấy thực tập sinh mới với đồng nghiệp, nên chắc ăn tối xong mới về."
Mắt Oikawa sáng rực lên, miệng cười kiểu ranh mãnh quen thuộc. "Vậy tức là tớ được hôn cậu tiếp đó hả, Iwa-chan?"
Tim Iwaizumi khựng lại một nhịp khi nghe giọng điệu trêu trêu của Oikawa, và lần đầu tiên, mấy lời đó lại khiến anh thấy một cảm giác hoàn toàn khác. Trước giờ, anh ghét cái kiểu Oikawa hay quăng mấy câu tán tỉnh sến rện với con gái, nghe mà muốn trợn mắt vì nó vừa lố vừa giả trân. Anh luôn nghĩ Oikawa đúng là dở hơi, cứ làm quá cái độ quyến rũ của mình tới mức khiến Iwaizumi phát ngại.
Vậy mà giờ, đứng đây, mấy lời đó lại chẳng thấy buồn cười gì hết. Ngược lại, nó khiến tim anh siết lại, một cảm giác lâng lâng mà trước giờ chưa từng có.
Một tiếng cười khẽ bật ra, anh người nghiêng sát vào hơn, lòng nhẹ tênh như vừa vứt được cả tấn gánh nặng. "Ai mà biết được," anh nói, môi vẫn còn mang theo nụ cười khi gần sát mặt với cái nhếch môi đáng ghét của Oikawa.
Rồi họ lại hôn nhau lần nữa, lần này chậm rãi hơn, dịu dàng hơn nhiều. Oikawa tựa lưng vào cánh cửa, vòng tay qua cổ Iwaizumi, kéo anh lại gần thêm chút nữa. Một tay anh luồn ra sau lưng người kia, tay còn lại thì đặt bên cạnh đầu Tooru, áp lên cửa.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, ngọt ngào, mềm mại. Khi đầu lưỡi hai người chạm nhau lần đầu tiên, khiến tim Iwaizumi đập loạn cả lên. Không có gì phải vội, không có gì cấp bách hay cuống cuồng. Chỉ có tình yêu, một thứ tình yêu thuần khiết, lặng lẽ lan vào từng hơi thở, khiến cho cả việc hít thở thôi cũng thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Rồi Iwaizumi khẽ nhích chân, luồn vào giữa hai chân Tooru, khiến em không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng. Em cương lên mất rồi, đầu óc Iwaizumi quay cuồng. Anh hơi dịch người, để đầu gối mình lướt nhẹ qua chỗ đó, và tiếng rên khe khẽ của em người yêu bật ra làm toàn thân anh nổi da gà.
Tooru dứt ra khỏi nụ hôn, âm thanh ướt át còn vương lại. Mặt em đỏ bừng, mắt long lanh như phủ sương. "Iwa-chan..." em khẽ gọi.
"Xin lỗi, có hơi quá không?"
"Không đâu, vừa đủ mà. Cậu thì quá hoàn hảo ấy chứ. Chỉ là tớ chưa quen với mấy chuyện này."
"Không quen hôn hả?" Anh nhướng mày.
"Không quen hôn cậu," Oikawa đáp. "Không quen hôn người mà tớ yêu."
Iwaizumi tự hỏi không biết tim mình hôm nay đã đập hụt bao nhiêu nhịp rồi, chắc Tooru đang cố đưa anh lên sách kỷ lục Guinness quá.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt em.
"Vậy cậu nên tập quen dần đi, vì tôi không có ý định dừng lại đâu," anh thì thầm, cúi xuống hôn em lần nữa.
Tooru bật cười khẽ trong cổ họng, vui vẻ như chú mèo được vuốt ve. Tay em luồn vào mái tóc ngắn của Iwaizumi, kéo anh lại gần hơn nữa. Lưỡi họ lại tìm đến nhau, quyện chặt. Iwaizumi cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên theo từng cái chạm. Khi hai người dán sát vào nhau, họ cảm nhận được rõ ràng sự khao khát đang cộm lên sau lớp vải. Những tiếng rên khe khẽ vang lên, không quá lớn nhưng vẫn rõ ràng.
Oikawa cắn nhẹ môi dưới rồi kéo ra, khiến Iwaizumi rên lên. Em lướt lưỡi qua đó đầy tinh nghịch, rồi di chuyển xuống cổ. Những nụ hôn mềm mại in lên da thịt, xen lẫn vết cắn nhẹ và tiếng mút. Oikawa mơn trớn vành tai, rồi điểm nhạy cảm phía sau tai, men theo đường quai hàm. Iwaizumi chỉ biết run lên và cắn chặt răng kìm tiếng rên.
"Tooru." Anh kéo nhẹ tóc em.
"Ơi?" Oikawa ngân giọng, ngước lên.
"Lên lầu đi," Iwaizumi thở gấp. "Lên phòng tôi." Anh đưa tay ra.
Nụ cười Oikawa bỗng rạng rỡ hơn, em nắm chặt lấy tay anh. Hai người bước lên cầu thang dẫn thẳng vào phòng ngủ Iwaizumi, nơi những nụ hôn lại tiếp tục. Họ trượt dọc theo cánh cửa cho đến khi cả hai đều ngồi bệt dưới sàn, Oikawa thì ngồi trên đùi Iwaizumi. Quần áo cả hai vẫn nguyên vẹn, nhưng cảm giác như sắp bốc cháy vì ma sát.
Khi cả hai rời nhau ra để lấy hơi, Iwaizumi tựa trán mình lên trán Oikawa. Họ nhìn nhau, thở hổn hển, và Iwaizumi tranh thủ vẽ vài vòng tròn lên phần da bụng lộ ra của Oikawa; cái áo bị kéo lên chút xíu vì mấy cử động vừa rồi.
"Iwa-chan, chúng ta có thể...? Cậu có muốn...?" Oikawa lắp bắp, không nói hết câu, ngượng đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng Iwaizumi thì hiểu em đang hỏi gì.
Anh cúi xuống hôn lên trán Oikawa. "Có. Còn cậu thì sao?"
"Ừm có. Tớ muốn." Oikawa khẽ gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, ừm..." Iwaizumi đặt tay lên eo Oikawa, rồi trượt xuống đùi em, nhất thời không biết nên nói gì hay làm gì tiếp theo.
Oikawa khúc khích cười. "Cậu có thể cởi áo tớ ra mà, Iwa-chan, không sao đâu," cậu trấn an. "Đâu phải lần đầu cậu thấy tớ không mặc áo đâu. Mình mới ở biển về mà."
"Im đi, lần này khác mà," Iwaizumi làu bàu.
"Tớ biết."
Hajime nắm lấy vạt áo Oikawa, kéo lên nhanh như thể cố không để bản thân suy nghĩ quá nhiều. Anh kéo áo qua vai Oikawa rồi ném luôn xuống sàn. Bình thường thì chủ cái áo chắc đã càu nhàu vụ Iwaizumi không biết giữ đồ, rồi còn phải đứng dậy xếp lại cho ngay ngắn. Nhưng lần này thì không.
Thay vào đó, Tooru lại cười toe toét hỏi "Tớ cởi luôn cho cậu được không?" Sau cái gật đầu đồng ý của Iwaizumi, em liền kéo phăng chiếc áo, ném xuống sàn chung với áo của Oikawa.
Họ lại đắm mình vào nụ hôn, và Oikawa chẳng ngại để tay mình thỏa sức rong chơi trên cơ thể săn chắc của Hajime. Iwaizumi mỉm cười trên môi em, rồi từ từ trượt xuống thân hình ấy, những nụ hôn mê đắm in dọc theo xương đòn, điểm nhẹ những vết cắn yêu. Anh tiếp tục di chuyển xuống thấp hơn, lưỡi liếm một đường từ ngực xuống rốn, dừng lại ở sợi lông mảnh dẫn xuống dưới. Đôi môi nóng bỏng men theo đường cong ấy, tiến dần đến nơi nó biến mất dưới mép quần của Tooru.
Hơi thở của em đứt quãng, Iwaizumi trườn lên rời khỏi đũng quần em. Anh rải những nụ hôn mềm mại men theo bụng em, điểm xuyết vài vết cắn nhẹ khiến Tooru cựa quậy dưới thân anh. Oikawa rên lên uỷ khuất, tay nắm chặt tóc Iwaizumi, giật mạnh.
"Muốn tôi dừng không?" Iwaizumi ngước mắt lên hỏi.
"Đừng, cứ làm tiếp đi mà, Iwa-chan, nhưng đừng trêu tớ nữa," em rên rỉ.
"Vậy cậu muốn tôi chạm vào đâu?"
Khuôn mặt Oikawa ửng hồng, ánh mắt vội né đi. "Cậu biết mà."
Iwaizumi khẽ cười. "Tôi có biết đâu?"
"Iwa-chan, thôi nào," em bĩu môi.
Iwaizumi cười khẩy, bàn tay gân guốc lướt dọc bụng trần của Tooru, thích thú cảm nhận làn da run rẩy dưới ngón tay. Oikawa vốn dễ buồn nhột. Anh nhẹ nhàng luồn tay vào mép quần, ngón tay vờn dạo ở đường viền.
"Tôi cởi ra nhé?"
"Đừng có hỏi nữa, Hajime. Cứ làm đi," Oikawa nói bằng giọng quen thuộc của đội trưởng, khiến Iwaizumi bật cười.
Anh giả vờ như mình không hề run, từ từ kéo quần trong cùng quần bơi của em xuống. Cậu nhỏ của Oikawa bật ra ngay lập tức, cương cứng, khiến Iwaizumi khó nhọc hít thở. Không phải là anh chưa từng thấy Tooru khoả thân, nhưng lần này thì khác. Khác hoàn toàn. Một giọt dịch nhờn trong suốt lấp lánh ở phần đầu, ánh lên dưới ánh đèn, và Iwazumi đột nhiên chỉ muốn cúi xuống liếm nó đi. Anh đành cắn chặt môi để kìm lại.
"Iwa-chan, đừng có nhìn chằm chằm vậy nữa," Oikawa rên rỉ. "Chạm vào tớ đi mà, làm ơn."
Có gì đó trong ánh mắt Tooru lúc này khiến Iwaizumi quên sạch mọi nỗi sợ và lăn tăn trong đầu. Gò má Oikawa ửng hồng, mái tóc rối bết dính vào trán, đôi môi đỏ mọng vì hôn. Tự nhiên Iwaizumi chỉ muốn thể hiện như diễn viên phim người lớn, dù thật ra anh chả có chút kinh nghiệm nào.
Iwaizumi vươn tay tới, chạm nhẹ đầu ngón cái lên phần đầu, khiến Tooru rên lên rồi cắn nhẹ môi dưới, đầu ngửa ra sau. Cảnh đó làm Iwaizumi mê mẩn. Anh nắm lấy cậu nhỏ của em, vuốt lên vuốt xuống như cách anh hay tự xử, dịch nhờn trượt dọc theo chiều dài. Nó vừa nóng vừa nặng, và anh muốn nếm thử, thật sự khao khát đến mức không chịu nổi.
"Tôi khẩu giao cho cậu được không?"
"Làm ơn," Oikawa nài nỉ lần nữa. Hajime thấy mình có thể sẽ nghiện cái giọng van xin ấy mất thôi.
"Đây là lần đầu tôi làm chuyện này... nên là cậu đừng kỳ vọng nhiều quá," Iwazumi đáp.
Chẳng đợi em kịp phản ứng, anh đã chậm rãi đưa lưỡi liếm quanh đầu khấc. Mắt không rời khỏi khuôn mặt Oikawa, ghi tạc từng cái giật nảy, từng âm thanh vụn vặt cùng biểu cảm ngây ngất của em vào tâm trí. Lưỡi anh lướt dọc thân dương vật xuống tận gốc, rồi lại ngược lên đầu khấc. Vị đăng đắng của tinh dịch phảng phất trên đầu lưỡi.
Hajime lặp lại động tác thêm vài lần trước khi tay nắm chặt phần gốc, miệng từ từ nuốt lấy phần đầu. Anh cẩn thận tránh để răng chạm vào làm đau em rồi ngậm sâu hơn. Bất ngờ thay, anh không ngờ Tooru lại to đến thế, đến nỗi anh phải vật lộn chỉ để nuốt được nửa. Nhưng chẳng sao, bởi Oikawa rên rỉ mỗi lúc một to hơn. May mà ba mẹ anh không có nhà. Tay Iwaizumi bắt đầu di chuyển lên xuống theo nhịp miệng.
"Ôi, chết tiệt." Oikawa không kiểm soát được mà đẩy hông lên, khiến Iwaizumi suýt sặc. "Tớ xin lỗi, Iwa-chan!"
Iwaizumi ậm ừ cái gì đó nghe như "Không sao", rồi tiếp tục hăng hái liếm mút lên xuống.
"C-Cậu mà không dừng lại ngay," Tooru khó nhọc nói, "Tớ ra mất."
Iwaizumi nhướng mày hỏi ý, ánh mắt như muốn hỏi "Cậu không muốn ra sao?" trong khi miệng vẫn không ngừng nghỉ.
"Chết tiệt, Iwa-chan," Oikawa rên lên.
Iwaizumi cảm nhận mọi thứ diễn ra cứ như thước phim quay chậm. Dương vật của em người yêu giật lên vài cái trong miệng. Anh nghe tiếng rên yếu ớt, rã rời vỡ ra từ cổ họng em. Anh thấy cảnh Tooru ngửa đầu ra sau, mắt nhắm nghiền khi cơn cực khoái ập đến khiến toàn thân em run rẩy. Móng tay em bấu chặt vào vai Hajime, những lời chửi thề vang lên. Một khung cảnh tuyệt đẹp mà Iwaizumi thầm biết ơn vì được chứng kiến.
Và rồi em ra trong miệng Iwaizumi. Vị thì đắng, lại vừa mặn vừa nóng nơi đầu lưỡi. Anh không ngờ dòng chất lỏng đó lại ra nhan đến vậy, khiến anh bị sặc một chút. Anh ho khan, vài giọt dính cả lên cằm và rơi xuống sàn giữa cả hai.
"Tớ xin lỗi, Iwa-chan! Tớ đã nói trước rồi mà!" Oikawa ôm lấy đầu anh, tay kia lóng ngóng lau mặt anh bằng mu bàn tay. "Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn mà," Iwaizumi đáp, dù vẫn còn đang ho khù khụ. Trời ạ, quê thế.
"Tớ biết cái vị đó không ngon lắm, nên mới muốn rút ra, đồ ngốc này," em trách yêu. Rồi đưa tay lau giọt nước mắt mà Iwaizumi không nhận ra là rơi lúc nào. "Lần đầu cô bạn gái cũ làm cho tớ cũng—"
Máu trong người Hajime như đông cứng lại, anh siết chặt cổ tay Oikawa.
"I-Iwa-chan...?"
"Đừng bao giờ nhắc tới khi khác khi đang làm tình với tôi lần nào nữa," anh gằn giọng, gay gắt hơn mức anh định.
Anh định mở miệng xin lỗi thì thấy mặt mũi, cổ, rồi cả ngực Oikawa đỏ bừng hết cả lên, dương vật cũng giật nhẹ một cái. Iwaizumi biết cả hai còn trẻ, mà cái tuổi này thì cái gọi là thời gian phục hồi gần như bằng không, nhưng anh vẫn không khỏi bất ngờ.
Thì ra Tooru thích mình tỏ ra chiếm hữu. Hy vọng điều này không đánh thức bản năng gì đó kỳ lạ trong mình.
"Tớ không dám nữa, Iwa-chan, tớ hứa," em đáp. Giọng vẫn còn thở dốc.
Iwaizumi không biết nên làm gì tiếp theo. Anh cứ ngồi đó ngơ ngác một hồi cho tới khi Oikawa định mở miệng nói gì đó. Rồi có vẻ em nhớ ra gì đó, khựng lại, rồi mới lên tiếng.
"Từ đã, Iwa-chan, cậu có bao với gel bôi trơn không?"
Bỏ mẹ rồi.
"A chết tiệt, không, tôi không có."
Anh chưa từng chuẩn bị cho mấy chuyện này xảy ra.
Oikawa rên khẽ. "Tớ có, nhưng ở phòng tớ rồi. Chị tớ đưa tớ lúc tớ mới bắt đầu hẹn hò." Em liếc nhìn về phía phòng mình qua lớp rèm che cửa ban công.
Iwaizumi cũng không bất ngờ lắm. Hồi đó chính chị ấy, chứ không phải ba mẹ, là người gọi cả hai đứa lại nói chuyện "giáo dục giới tính" khi cả hai mới lên cấp hai. Chị không muốn hai đứa vướng tới chuyện có con khi còn vị thành niên như chị ngày trước vì không biết gì về giáo dục giới tính.
"Tôi có nên qua lấy không?" anh hỏi.
"Ba mẹ tớ đang ở nhà đó."
"Nếu cậu để cửa ban công mở thì tôi lẻn qua được." Anh đứng dậy bước tới ban công và mỉm cười khi thấy cửa phòng em đúng là không khoá thật. "Ở chỗ nào trong phòng cậu vậy? Tủ đầu giường à?"
Em gật đầu. "Ngăn thứ hai, dưới mấy cuốn sách với máy tính bỏ túi."
Iwaizumi nhíu mày. "Cậu để máy tính bỏ túi ngay đầu giường á?" Anh lắc đầu, không buồn hỏi tiếp khi có chuyện gấp hơn là ngồi nghe cái lý do chắc chắn sẽ rất nhảm nhỉ kia. "Tôi quay lại ngay."
Khi Iwaizumi quay lại phòng, trên tay là một chai gel bôi trơn còn nửa đầy và một hộp bao cao su, Oikawa đã từ sàn di chuyển lên giường. Em nằm dài như thể chẳng có gì phải lo nghĩ, tay chống đầu, hướng về cửa sổ. Hai chân hơi mở, đùi gần như chẳng chạm nhau, và Iwaizumi chưa bao giờ cảm thấy có nhu cầu muốn cắn chúng như lúc này. Cứ từ từ, rồi sẽ tới lúc thôi.
"Cậu cởi quần ra đi, Hajime, rồi lại đây nào," Oikawa gọi anh, như tiếng hát của nhân ngư vang vọng bên tai.
Iwaizumi nghe theo. Anh để quần và quần trong tuột xuống sàm, rồi bước đến giường, cố gắng không nghĩ về ánh mắt sáng rực của Tooru khi em dán mắt vào chỗ căng đầy đang lộ ra của anh. Anh trèo lên người em, đè lên đùi, và áp môi nhau vào một nụ hôn sâu, khát khao.
Tooru rên lên khi hai người tách ra. "Cậu có vị như tớ vậy," em thì thầm vào môi anh. Câu nói quá mức gợi tình đến mức Iwaizumi không chịu được.
Họ lại hôn nhau, rồi Iwaizumi chuyển xuống cổ Oikawa, hôn, mút và cắn nhẹ lên da thịt mềm mại.
"Vậy, cậu muốn làm thế nào?" anh hỏi, cố lờ đi cảm giác hồi hộp đang dâng trào.
"Ừm, thì," Oikawa suy nghĩ một chút. Tay em bắt đầu thám hiểm xuống dưới, rồi nắm lấy dương vật đang cương cứng của bạn trai. Hajime cảm thấy đầu óc mình như tê dại. Chỉ một cái chạm đơn giản thôi mà sao lại khiến anh phát điên đến thế. "Tớ đang hy vọng là cậu sẽ chơi tớ đấy." em nói. Cố tỏ ra bạo dạn, nhưng giọng lại hơi run, lộ rõ em cũng hồi hộp chẳng kém gì Iwaizumi.
"Mẹ kiếp Tooru à," anh rên rỉ, rồi cuốn em vào nụ hôn.
"Cậu không muốn sao?"
"Không, không phải thế, Tooru, đương nhiên là tôi muốn rồi.
Oikawa mỉm cười. Em hôn lên trán anh. "Không sao đâu, Iwa-chan. Tớ biết đây là lần đầu của cậu mà," em nói. "Cậu muốn tớ chỉ cho cậu không?"
Iwaizumi nhíu mày. "Cậu từng làm với con trai trước đây?" Anh chỉ nhớ em kể về mấy cô bạn gái em ngủ cùng. Chứ chưa bao giờ đề cập đến đàn ông.
Tooru đỏ mặt. "À, không, nhưng tớ có xem phim người lớn mà."
Hajime không nhịn được cười, vùi mặt vào vai Oikawa để giấu đi tiếng cười.
"Nè, có gì buồn cười vậy hả!?"
Iwaizumi lắc đầu. "Vậy là kinh nghiệm của cậu cũng bằng tôi thôi, đừng giả bộ nữa."
Mặt em càng đỏ hơn. "Thì, ít ra tớ đã tự thử vài lần rồi," em lí nhí, mắt tránh né.
Hajime há hốc. "Cậu tự làm?" Hình ảnh vừa hiện lên đã khiến máu dồn hết xuống dưới.
Oikawa gật đầu.
"Vậy trong lúc làm chuyện đó, trong đầu cậu đang nghĩ đến ai?" anh đánh bạo hỏi.
"Không nói cậu biết đâu!" Em lắc đầu lia lịa đến nỗi Iwaizumi lo em sẽ đau cổ.
Anh cười khẩy. "Vậy là nghĩ về tôi rồi, hm?" anh thì thầm vào tai em. "Sao cậu không cho tôi thấy đi?"
Tooru ấp úng những âm thanh vô nghĩa trong vài giây, vẻ bình tĩnh và tự tin thường ngày tan biến hết với yêu cầu của Iwaizumi.
"Xin lỗi, tôi hơi quá rồi sao?" anh lo lắng hỏi.
"Không, không sao mà, Iwa-chan. Cậu làm tớ bất ngờ thôi." Em hắng giọng và ngồi dậy. "Tớ có thể cho cậu xem mà."
"Chắc chứ? Hay để tôi làm giúp cậu?"
"Cậu có biết làm không đó, Iwa-chan?"
"Tôi có thể học mà." Anh nhún vai. "Cậu có thể chỉ tôi." anh đề nghị.
"Okay," Oikawa chần chừ rồi đồng ý. "Tớ nghĩ tớ cũng muốn thế."
"Được rồi." Anh với tay lấy chai bôi trơn trên giường. "Vậy, bắt đầu thế nào giờ?"
"Tớ sẽ quay người lại," Tooru khẽ nói rồi lật người nằm sấp, hai chân mở rộng hơn trước. "Làm ấm chất bôi trơn trên tay trước khi cậu chạm vào, ừm, lỗ nhỏ."
"Ừm."
Anh mở chai bôi trơn bằng những ngón tay run nhẹ. Anh bóp ra và chất lỏng đổ vào lòng bàn tay. Chất lỏng lạnh toát, khiến anh hiểu tại sao Oikawa lại nhắc anh làm ấm. Sau khi xoa đều, anh nhẹ nhàng chạm vào mép lỗ nhỏ. Tooru rên lên chỉ với cái chạm nhẹ, khiến anh liền rút tay lại.
"Cậu làm gì thế? Cứ tiếp tục đi," em than vãn.
"Xin lỗi, tôi tưởng làm cậu đau."
"Sao cậu có thể làm tớ đau chỉ với một cái chạm được?" người kia đáp. "Không phải thế, chỉ là..." Em dừng lại rồi liếm nhẹ môi. "Tớ đã tưởng tượng cảnh này nhiều lần rồi. Không tin nổi giờ cậu đang thật sự ở đây làm chuyện này với tớ."
Lồng ngực Iwaizumi ấm áp lạ thường, anh cúi xuống trao một nụ hôn ngọt ngào lên giữa hai bả vai Oikawa. "Chúa ơi, cậu đúng là đồ ngốc. Tôi yêu cậu nhiều lắm."
"Tớ cũng yêu cậu, darling à," em thì thầm đáp lại, vùi vào gối. "Giờ thì làm tiếp đi, làm ơn."
Hajime tiếp tục nhiệm vụ. Ngón tay dính chất bôi trơn lướt dọc tầng sinh môn, vẽ những vòng tròn quanh lỗ nhỏ. Anh ấn nhẹ ngón tay nhưng chưa đưa vào, chờ em thả lỏng hoàn toàn.
"Có thể cho một ngón tay vào rồi, Iwa-chan. Tớ ổn mà."
Iwaizumi từ từ đưa vào, anh ngạc nhiên vì ngón tay dễ dàng vào bên trong Tooru. Vách thịt nóng bỏng, tưởng tượng cái hơi ấm ấy sẽ bọc lấy dương vật khiến anh phải kìm nén không bắn ra trên ga giường. Những tiếng thở gấp đầy khoái cảm của Oikawa chỉ càng làm mọi thứ khó kiểm soát hơn thôi.
"Di chuyển chút đi, Hajime, ra vào rồi xoay vòng," em hướng dẫn trong tiếng rên. "Chuẩn bị cho ngón thứ hai."
Anh làm theo. Khi anh thấy đã đủ, anh cho thêm một ngón vào. Hai ngón tay khiến bên trong chật hơn, Oikawa rùng mình, một tiếng rên gằn bật ra.
"Tớ ổn," em vội nói trước khi Iwaizumi kịp hỏi. "Chỉ là ngón tay cậu lớn hơn tớ thôi," em giải thích.
"À." Anh bắt đầu đẩy ngón tay ra vào, nhưng lần này thì khó hơn một chút. Cảm nhận vách thịt bên trong co bóp như muốn giữ ngón tay anh lại, không rời. "Nói tôi biết nếu cậu đau nhé, tôi sẽ dừng lại, được chứ?"
"Ừm," Tooru gật đầu úp mặt vào gối. "Cậu cứ tiếp tục đi."
Hàm Iwaizumi nghiến chặt. Oikawa vốn chẳng mấy khi biết giới hạn của bản thân, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng anh tin mình có thể đọc được phản ứng của em, hiểu rõ từng cảm giác. Dù sao họ cũng là bạn thân. Chẳng ai hiểu Oikawa hơn Iwaizumi.
Anh tiếp tục đẩy ngón tay vào sâu hơn, để ý từng nhịp thở của Tooru, từng sọi tóc dính mồ hôi trên gáy. Cơ thể em cứ liên tục cựa quậy, khi thì đổi tư thế chân trên giường, lúc lại ngọ nguậy đầu hay cánh tay, nhưng trông thì không có vẻ gì khó chịu. Giống như không biết phải làm gì với nguồn năng lượng cuồn cuộn trong người. Tính em vẫn như thế từ nhỏ. Em chỉ chịu ở yên khi đang học hoặc xem bóng chuyền.
"Thêm ngón thứ ba nhé?" anh hỏi sau một hồi.
Oikawa nuốt nước bọt. "Tớ thường chỉ dùng hai ngón," em thì thầm. "Nhưng chắc phải thêm một ngón nữa nếu cậu định, cậu biết mà." Em ngập ngừng, tay vẽ vòng vòng giữa không trung. "Nếu cậu định đút cái đó vào tớ ấy."
Một âm thanh kỳ quặc vang lên, trộn lẫn giữa tiếng rên và tiếng ho sặc. Anh hắng giọng, cố phớt lờ lời nói ngượng ngùng của Oikawa khiến thằng nhỏ anh đau điếng. Anh mở chai bôi trơn, thêm một ít để đưa ngón tay thứ ba vào dễ dàng hơn. Hai ngón tay còn lại tách nhẹ ra, nới rộng bên trong.
"Cậu ổn chứ?"
Oikawa gật đầu. Em hít một hơi thật sâu và thở ra khi cảm nhận ngón thứ ba từ từ tiến vào trong mình. Em cố thả lỏng, và mừng là Iwaizumi kiên nhẫn chờ cơ thể em thích nghi trước khi bắt đầu di chuyển. Bàn tay còn lại của Iwaizumi đặt trên eo Oikawa, giữ em nằm yên trong khi những ngón tay kia chuyển động chậm rãi nhưng đều đều.
Một lúc sau, Hajime bất ngờ cong ngón tay lên và Tooru rên lớn một tiếng đến mức chính em cũng thấy ù cả tai. Có vẻ như Iwaizumi tìm đúng tuyến tiền liệt của em rồi.
"Chết tiệt, Iwa-chan," Oikawa rên rỉ, "nếu cậu còn làm thế, tớ ra mất." Em cố quay đầu sang trái hết mức có thể đê nhìn thẳng vào mắt Hajime rồi nói: "Nhưng tớ muốn lên đỉnh khi con hàng của cậu bên trong tớ cơ. Đừng làm tớ phải chờ thêm nữa và đụ tớ đi."
Mọi lý trí và cẩn trọng của Iwaizumi tan biến ngay lập tức khi nghe những lời đó thốt ra từ miệng em người yêu. Sự kiên nhẫn của anh cạn tới nơi rồi. Phát ngôn của Oikawa khiến anh cảm giác nếu không đâm vào trong em ngay bây giờ, anh sẽ chết mất.
Anh rút ngón tay ra, với lấy hộp bao cao su đã bị bỏ quên trên giường từ nãy giờ. Anh còn không biết liệu do hồi hộp hay phấn khích mà bàn tay anh run rẩy khi xé bao. Có lẽ là cả hai. Hajime kiểm tra kỹ để đảm bảo bao không bị rách trước khi kéo phần đầu và đeo vào.
Khi ngước lên anh bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Oikawa, với gò má ửng hồng xinh yêu. Hai người không rời mắt khỏi nhau khi Iwaizumi đổ thêm một lượng lớn gel bôi trơn lên cậu nhỏ, chỉ để chắc chắn mọi thứ đều suôn sẻ, và Tooru liếm môi.
Hajime kéo eo em lên cao hơn để cả hai đều thoải mái, rồi điều chỉnh vị trí trước lỗ nhỏ đang co rút mong chờ.
"Sẵn sàng chưa?"
Oikawa rên rỉ. "Cứ đâm vào đi, Hajime," em đòi hỏi.
Dù lời nói của em khiến Hajime muốn lao vào ngay, anh vẫn cố kìm nén và đi chuyển thật chậm rãi. Một tay nắm chặt gốc hàng đẩy vào trong, được Tooru đón nhận ngay bằng tiếng rên nghẹn ngào. Iwaizumi tiếp tục tiến vào. Nhờ kiên nhẫn nới rộng nãy giờ mà vách thịt em giãn ra ngoan ngoãn để thích nghi với anh, và trông Oikawa cũng không đau hay khó chịu gì. Chỉ trong chớp mắt, anh đã hoàn toàn vùi mình bên trong em.
"Má nó..." Tooru rít lên, tay bấu chặt gà trải giường.
"Cậu ổn chứ? Có đau không?"
"Hơn cả ổn, tuyệt cả vời," Oikawa đáp và lắc đầu. "Cậu di chuyển đi."
Hajime không chần chừ, rút ra một chút rồi lại thúc vào, lặp lại nhịp điệu ấy. Bên trong em ấm nóng, ẩm ướt, trơn và thật tuyệt. Tiếng rên của Oikawa hoà cùng âm thanh ướt át từ những cú va chạm thể xác, xen lẫn tiếng thở gấp của Iwaizumi.
Iwaizumi chưa từng cảm thấy sung sướng đến thế trong đời. Anh thấy lâng lâng, cơ thể nhẹ tênh. Chìm đắm trong khoái cảm thuần khiết. Chẳng còn gì quan trọng ngoài hai người họ.
"Nhìn cậu thế này quá đỗi xinh đẹp," anh buột miệng thốt ra trước khi kịp suy nghĩ.
Tooru rên lên một tiếng xấu hổ vì lời khen, em xoay mặt sang một bên. "Hôn tớ đi, Hajime, làm ơn."
Iwaizumi hạ người xuống, ngực áp sát vào lưng Tooru để với tới mặt em. Góc nghiêng kỳ quặc khiến cổ anh gần như đau nhức, nhưng rồi môi họ cũng chạm nhau. Nụ hôn ấy vụng về, toàn răng hơn là lưỡi, nhưng vẫn hoàn hảo làm sao.
Cả hai tách ra với tiếng 'chụt' ướt át, Hajime liền chuyển sang hôn lên cổ, gáy, vai rồi lưng trên của Oikawa. Một tay anh luồn xuống dưới người Tooru, nắm lấy bàn tay em đang xiết quanh cậu nhỏ của mình.
"Trời ơi, chết tiệt," em rên rỉ khi Iwaizumi bắt đầu di chuyển nắm tay lên xuống. "Tớ sắp r- đệt! Tớ sắp bắn."
"Tôi cũng vậy," Iwaizumi đáp.
"Tớ yêu cậu," Tooru cất lời, giọng run run. "Tớ thực sự yêu cậu rất nhiều, Iwa-chan."
"Tôi cũng yêu cậu, Tooru." Anh hôn lên vành tai đỏ ửng của em. "Ra cho tôi đi."
Anh hơi bất ngờ vì Oikawa thật sự lên đỉnh ngay sau đó. Một tiếng rên lớn bật ra khỏi cổ họng em, cơ thể em run lên bần bật dưới thân Iwaizumi. Vách thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Hajime, khiến Iwaizumi cũng phải rùng mình theo.
"Đm, Tooru à," đó là điều cuối cùng Iwaizumi kịp rên lên trước khi bắn vào bao cao su.
Anh đổ ập xuống người Tooru, kiệt sức và chẳng còn chút lực nào nữa. Iwaizumi hôn lên vai Tooru, rồi đến má, cuối cùng là khuôn mặt em. Iwaizumi chẳng biết mình muốn khóc, muốn cười hay hét lên vì hạnh phúc nữa, chỉ biết rằng chưa bao giờ anh cảm thấy mãn nguyện và thỏa lòng đến thế. Anh ước thế giới này ngừng quay một chút thôi, để họ có thể mãi mãi ở nguyên trong khoảnh khắc này.
Nhưng đời vốn chẳng bao giờ dễ dàng, nó chẳng vì ai mà dừng lại cả. Thế nên Iwaizumi đành phải nhích người, nhanh chóng rút ra khỏi Tooru và thắt nút bao lại trước khi quá muộn. Tooru rên lên khi anh rút ra, bên trong siết chặt như muốn giữ anh lại, và nếu không phải vì quá mệt, Iwaizumi chắc sẽ cương lên lần nữa mất.
Anh vứt bao cao su vào thùng rác, rồi chạy vội ra phòng tắm lấy khăn ướt để lau người cho Tooru.
"Xoay người lại nào," anh khẽ bảo em.
Oikawa lầm bầm, càng vùi mặt vào gối hơn. "Không chịu đâu."
Hajime thở dài, đành dùng tay đẩy nghiêng người em qua. Dưới ánh mắt đang dõi theo của Tooru, anh cẩn thận lau sạch ngực và đùi em.
"Cậu chăm sóc người ta kỹ quá đi à, Iwa-chan." Vốn là câu đùa quen thuộc, nhưng lần này nghe chân thành đến lạ. Thậm chí như đang biết ơn. "Vừa rồi tuyệt lắm," em nói thêm.
"Ừ tuyệt thật," Iwaizumi đồng tình. Anh bực mình vì thấy má mình nóng lên. Anh đưa tay ra. "Tôi phải thay ga giường." Anh ra hiệu bảo em đứng dậy.
Tooru bĩu môi. "Không muốn dậy đâu."
"Cậu muốn ngủ trong đống tinh dịch khô dính của chính mình à?" Hajime nhướng mày.
"Eo ơi, thôi nhé xin cảm ơn." Em liền nắm lấy tay anh người yêu và đứng dậy.
Hai đứa cùng dọn giường, vứt bộ ga bẩn vào máy giặt rồi trải lại chăn gối ngay ngắn.
Iwaizumi hơi bối rối, không biết nên nói gì hay làm gì tiếp. Anh tò mò muốn biết Tooru đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào, có hài lòng với kỹ năng của mình không nhưng mà hỏi ra thì thà bị đất nuốt chửng còn hơn.
"Iwa-chan làm tốt lắm, hoàn hảo luôn ấy." Tooru cất lời, như đọc được suy nghĩ của anh. Em đặt tay lên má Hajime, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve "Không tin nổi đó là lần đầu của cậu luôn. Thiên phú à nha!" em đùa.
Hajime cười và đảo mắt. "Đừng có nói nhảm."
"Nghiêm túc đó! Chưa bao giờ tớ thấy tuyệt như vậy luôn," em trấn an anh. "Còn Iwa-chan, cậu có thấy sướng không?"
Anh cắn môi dưới. "Ừ thì thì có."
"Cậu siêu dễ thương khi ngại đó, Hajime à," Oikawa nói và hôn lên chóp mũi anh.
"Im đi."
"Nhưng phải làm sao đây, Iwa-chan ơi? Giờ tụi mình gặp rắc rối rồi nè," em đáp, lật người nằm ngửa ra.
"Hả? Rắc rối gì cơ?" Hajime nhíu mày.
Tooru cười toe toét nhìn anh. "Giờ tớ đã biết mùi rồi, chắc tớ sẽ đòi cậu bên trong tớ mãi mất," em nói.
Hajime đỏ mặt tía tai. Sao Oikawa có thể thản nhiên thốt ra mấy câu như thế chứ, anh chẳng hiểu nổi. Nhưng anh cũng không thể chối bỏ cảm giác da thịt mình ngứa ran hay thằng nhỏ của anh giật giật đầy hứng thú.
"Rồi hai đứa mình tính sao giờ?" Oikawa quay người lại, chân dưới chăn quấn lấy chân Hajime.
Iwaizumi làm điều duy nhất lúc này mình nghĩ tới là hôn em. Oikawa mỉm cười khi môi họ chạm nhau cad khe khẽ ngân nga.
"Cậu phiền phức chết đi được," Hajime lẩm bẩm sau nụ hôn.
"Nhưng cậu vẫn yêu tớ mà," Tooru cười toe. "Và chắc chắn cậu sẽ đồng ý hiệp hai thôi."
"Ừ," Iwaizumi gật đầu. "Tôi đồng ý." Dù vừa mới thay ga giường xong, anh vẫn chấp nhận.
"Ngoan lắm."
Tooru cong môi cười rồi hôn anh.
────୨ৎ────
Troi oi thiệt sự là hong có giỏi dịch pỏn mí người đẹp oi =))))) Hoan hỉ hoan hỉ hẹ hẹ hẹ. Còn 1 chap nữa là xong rồi 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro