5
Từ ngày có số điện thoại, giữa họ bắt đầu có thêm những đoạn hội thoại ngắn ngủi. Ban đầu chỉ xoay quanh công việc:
Masato: "Anh ơi, cái bảng số liệu phần C em chưa chắc, mai nhờ anh chỉ thêm nhé."
Junseo: "Ừ. Để mai anh hướng dẫn. Đừng lo."
Có khi là nhắc nhở thường ngày:
Junseo: "Em ăn cơm chưa?"
Masato: "Ăn rồi ạ. Nhưng ăn vội quá, suýt quên báo cáo."
Junseo: "...Ăn chậm thôi. Báo cáo có thể để sau."
Masato nhìn màn hình, đôi mắt sáng lên. Một Junseo nghiêm khắc, khô khan, nay lại có thể nhắn ra những dòng giản dị mà quan tâm đến vậy.
Ở phía bên kia, Junseo vẫn giữ vẻ ngoài điềm đạm, nhưng có những lúc ngồi trước bàn học, anh lặng lẽ dừng bút, mắt dán vào màn hình điện thoại chờ một tin nhắn trả lời. Anh không bao giờ viết dài, nhưng chính sự chờ đợi ấy khiến anh bất giác nhận ra... Masato đang dần bước vào trong suy nghĩ của mình, từng chút một.
Ngày hôm sau, khi Masato mang báo cáo đến đúng giờ, Junseo chỉ thoáng liếc rồi gật đầu:
"Tốt. Cứ thế này là được."
Masato ngẩn ra, rồi bất giác nở nụ cười. Đó không chỉ là một lời khen, mà là sự thừa nhận. Và với Masato, nó quý hơn bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro