𝐈. 𝐊𝐇Ô𝐍𝐆 𝐆𝐈𝐀𝐍 Ả𝐎

4. 𝗛ầ𝗺 𝗻𝗴ầ𝗺
-------------

Tiếng cánh cửa thép đóng sập sau lưng vang lên như một lời tuyên án.

Kresh và Ghast đứng trong hành lang chật hẹp, tường hai bên phủ rêu và mạng nhện như chưa từng có ai đặt chân đến. Không khí đặc quánh, như thể nơi này không có gió mà chỉ toàn… mùi máu khô và thời gian mục nát.

Ghast ho khẽ, bịt mũi. “Chỗ này… có người chết thiệt rồi chứ không đùa đâu.”

“Tui nghĩ còn hơn vậy.” – Kresh lia đèn pin lên tường. Những vệt đỏ thẫm kéo dài ngoằn ngoèo như bị cào vào lớp xi măng. Không giống vết sơn. Không giống đồ họa.

Ghast níu tay Kresh nhẹ. “Đi chậm thôi, cái tường nhìn như đang thở vậy á.”

“Thở gì? Chắc ông bị ngộ game.” – Kresh nói, nhưng ánh mắt cũng cảnh giác hẳn.

Hai người nhích từng bước. Càng vào sâu, hành lang càng mở rộng, dẫn họ đến một căn phòng hình lục giác với tường xi măng lạnh ngắt. Trần nhà cao, đèn pin chỉ chiếu được một phần. Trên tường có những bảng ghi chú đã cũ nát, chữ viết tay bằng bút lông đen như tranh thủ viết trong cơn hoảng loạn.

Kresh rọi lên đọc.

> “𝐾h𝑜̂n𝑔 𝑡h𝑒̂̉ 𝑡h𝑜á𝑡. N𝑔ư𝑜̛̀i s𝑎u, 𝑛ế𝑢 đọ𝑐 đư𝑜̛̣c... đừ𝑛g t𝑖n hệ 𝑡h𝑜̂́n𝑔.
Tℎo𝑎́t = cℎế𝑡. Ở l𝑎̣i = m𝑎̂́t t𝑟í. 𝐶h𝑜̣n đ𝑖.”

Ghast rùng mình. “Tui… thấy không có cái nào là lựa chọn đúng hết á.”

Kresh gật đầu, tay chạm lên chữ "hệ thống". “Có vẻ… tụi mình không phải người đầu tiên vào đây.”

“Tức là… có người chơi trước từng bị kẹt? Nhưng tại sao không ai biết gì ngoài đời?”

Kresh im lặng, rọi đèn xuống góc phòng. Một chiếc bàn sắt cũ kỹ, bám đầy bụi và rỉ sét. Trên bàn là một vật... trông như thiết bị ghi âm, có ổ cắm điện và nút play duy nhất.

“Chắc mấy ông dev không để cái máy cũ kỹ này trong game đâu ha?” – Ghast hỏi nhỏ.

“Còn tùy ông dev có tỉnh táo không.” – Kresh bật cười khô, rồi bấm nút.

Tách.

Một tiếng rè rè vang lên, rồi một giọng nói yếu ớt cất lên – giọng nam, hơi thở ngắt quãng.

> “𝑵ế𝒖 𝒂𝒊 đó… 𝒏𝒈𝒉𝒆 đượ𝒄 𝒄á𝒊 𝒏à𝒚… 𝒕ô𝒊 𝒕ê𝒏 𝒍à 𝑻𝒖ấ𝒏.
𝑻ô𝒊 𝒗à𝒐 𝒔𝒆𝒓𝒗𝒆𝒓 𝑴𝑬𝑮𝑨.𝑺𝑴𝑷 𝒏𝒈à𝒚 26 𝒕𝒉á𝒏𝒈 5... 𝒏ă𝒎 2025.
𝑳ú𝒄 đầ𝒖 𝒕ô𝒊 𝒄𝒉ỉ 𝒕𝒉ấ𝒚 𝒍𝒂𝒈, 𝒓ồ𝒊 𝒔𝒑𝒂𝒘𝒏 ở 𝒎ộ𝒕 𝒓ừ𝒏𝒈 𝒔ươ𝒏𝒈 𝒎ù… 𝒌𝒉ô𝒏𝒈 𝒄ó 𝒏ú𝒕 𝒍𝒐𝒈 𝒐𝒖𝒕.
𝑵𝒉ữ𝒏𝒈 𝒏𝒈ườ𝒊 𝒕ô𝒊 𝒈ặ𝒑… 𝒌𝒉ô𝒏𝒈 𝒑𝒉ả𝒊 𝒏𝒈ườ𝒊. 𝑴ộ𝒕 𝒔ố 𝒎𝒂𝒏𝒈 𝒎ặ𝒕 𝒏𝒈ườ𝒊 𝒒𝒖𝒆𝒏, 𝒏𝒉ư𝒏𝒈 𝒌𝒉ô𝒏𝒈 𝒏ó𝒊 𝒄𝒉𝒖𝒚ệ𝒏.
𝑪ó 𝒌ẻ 𝒏à𝒐 đó… 𝒌é𝒐 𝒕ô𝒊 𝒙𝒖ố𝒏𝒈 𝒕ầ𝒏𝒈 𝒏𝒈ầ𝒎 𝒏à𝒚…”

𝗥èèè… Âm thanh bị bóp méo, rồi ngắt hẳn.

Ghast run nhẹ: “Tuấn… ông biết cái tên đó không?”

Kresh lắc đầu. “Không. Nhưng ngày 26 tháng 5? MEGA SMP có update hôm đó thật. Có maintenance đột xuất.”

“Vậy là… từ lúc đó đã có người bị kẹt rồi?” – Ghast ngơ ngác.

“Ừ. Mà tụi mình có nghe gì bên ngoài đâu? Tin tức này không ai nói đến luôn.”

Ghast lùi lại, ánh mắt dừng ở một cái hộp sắt nằm khuất dưới bàn. Cậu cúi xuống, mở nắp ra. Bên trong là một cuốn sổ nhỏ bọc da, và một mảnh giấy gấp làm tư.

Kresh mở ra đọc. Dòng chữ thẳng dòng, khá tròn, dễ đọc:

> “ᴍᴏ̂̃ɪ ɴɢᴜ̛ᴏ̛̀ɪ ᴄʜɪ̉ ᴆᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʜᴀɪ ʟᴀ̂̀ɴ 'ʜᴏ̂̀ɪ ꜱɪɴʜ'. ʟᴀ̂̀ɴ ᴛʜᴜ̛́ ʙᴀ... ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛʀᴏ̛̉ ʟᴀ̣ɪ ɴᴜ̛̃ᴀ..”

“Gì vậy?” – Ghast nuốt khan.

“Là hệ thống hồi sinh trong game này.” – Kresh chậm rãi. “Tức là… nếu chết hai lần thì còn sống lại. Nhưng lần thứ ba…”

“Xóa sổ luôn hả?” – Ghast sợ thật sự.

“Không rõ. Nhưng tui đoán là... bị xóa khỏi cả dữ liệu. Hoặc bị kẹt lại làm một trong mấy bóng đen.”

Họ nhìn nhau. Không ai cười.

Kresh lật thêm vài trang trong cuốn sổ. Bản vẽ nguệch ngoạc, mô phỏng bản đồ tầng hầm. Có một đường đánh dấu màu đỏ dẫn từ phòng này sang một phòng khác, có biểu tượng tam giác ngược và dòng chữ "KEY – OUT".

“'KEY OUT'... có vẻ là lối ra?” – Ghast hỏi.

“Hoặc là nơi giữ chìa khóa.” – Kresh gật đầu. “Nhưng nhìn kỹ nè. Trên đường đi có đánh dấu chấm than.”

“Là cảnh báo bẫy á?”

“Tui không rõ. Nhưng chắc chắn là không an toàn.”

Đèn pin bắt đầu nhấp nháy. Ánh sáng tỏa ra từ nó mờ dần.

“Tới rồi nè, đèn sắp bỏ cuộc rồi đó ông.” – Ghast cười gượng.

“Tui với ông giờ chỉ còn nhau.” – Kresh nói, giọng đều đều, rồi cợt nhả phán tiếp – “Thấy dễ thưn~ hông?”

Ghast phì cười giữa lúc sợ, lắc đầu: “Trời ơi, ông nội này còn lạc quan giữa không khí căng thẳng nữa.”

“Xời. Tôi lạc quan giữa đám đông. Nhưng khi một mình thì lại không. Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong con mắt-... là không có gì.”

Kresh cười hề hề, một cái giọng đặc trưng của sự vừa dễ thương vừa ngốc nghếch.

Cả hai sau đó rời phòng, bước theo hành lang đánh dấu đỏ trong bản đồ.

Không khí nơi đây dường như đặc quánh hơn. Đôi khi, ánh sáng lướt qua bức tường, in bóng họ không khớp với tư thế thật.

Ghast nhìn sang bóng mình, nhíu mày: “Ủa… tui đâu có giơ tay?”

Kresh: “Tui cũng thấy bóng ông làm gì đó khác ông đang làm đó.”

“Chắc chắn không phải lag?”

“Lag cái gì mà bóng với người lệch 90 độ vậi?”

Hai đứa nhìn nhau, rồi nhìn bóng mình. Rồi… nhìn bóng của nhau.

Bóng của Kresh, thoáng chốc, quay đầu lại. Nhưng bản thân anh thì không.

Ghast lùi về sau, giọng thấp hẳn: “Ông thấy chưa?”

Kresh không trả lời. Nhưng tay anh đã siết nhẹ lại, mặt nghiêm hơn bao giờ hết.

Bóng của anh dù di chuyển không ăn nhập với anh. Nhưng nó lại không có vẻ gì là ghê rợn rùng mình cả. Trái lại, nó dường như đang ám chỉ gì đó khi hướng nó quay đầu nhìn – lại là cánh cửa thép lúc nãy.

Có gì đó bắt đầu đếch ổn.

--- 。◕‿◕。 ----------------------

A hăhahahâ. Tôi phục hánh quá mọi người ơi~ Rét rất tích cực live 2 ngày nay. Được nghe cái giọng cuốn cuồn cuộn đó active nữa rồiiii-!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro