3.
Buổi sáng thứ Hai, như thường lệ, Sangwon đến công ty sớm mười phút, tay cầm cà phê sữa cho mình và ly americano đen ngòm cho Leo. Cậu để ly xuống bàn, chưa kịp nói gì thì Leo đã lên tiếng, giọng đều đều:
– Tôi có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì ạ?
– Cậu có muốn lên làm thư ký riêng của tôi không?
Sangwon đứng hình ba giây, gần như muốn phun cà phê ra bàn.
– Gì cơ? Tôi tưởng tôi đang là phiên dịch viên riêng của anh mà?
– Phiên dịch viên thì chỉ dịch. Tôi cần một người có thể xử lý giấy tờ, sắp xếp lịch, và hiểu tôi đủ để không cần nói lại hai lần.
– Ồ, nghe giống kiểu "người hầu cao cấp" ghê ta.
Leo liếc nhẹ:
– Nếu cậu thấy thế, tôi có thể tìm người khác.
Cái điệu nói tỉnh bơ của anh ta khiến Sangwon cứng họng. Nhưng thay vì trả lời ngay, cậu nhún vai, ra vẻ suy nghĩ:
– Tôi chưa biết nữa, chủ tịch à. Làm thêm việc mà không biết lương có tăng thì hơi... bất công, đúng không?
– Tôi dự định tăng 40%.
Sangwon giả vờ trố mắt, rồi thong thả nhấp ngụm cà phê:
– Ừm... tôi phải suy nghĩ thêm.
Leo nhíu mày.
– "Suy nghĩ thêm?"
– Ừ, anh biết đấy, người ta phải cân nhắc công việc và sức khỏe tinh thần nữa chứ. Anh căng quá, làm thư ký cho anh chắc tôi trụ được ba ngày.
Leo đặt bút xuống bàn, nhìn thẳng cậu:
– Tôi đang nghiêm túc, Sangwon.
– Tôi cũng nghiêm túc mà, anh đừng có cái kiểu ra lệnh như robot nữa.
Không khí chùng xuống vài giây. Rồi Leo cười khẽ — hiếm khi lắm mới thấy.
– Cậu là người đầu tiên dám nói tôi như vậy đấy.
– Thật vinh hạnh. Tôi nên khắc lên bia mộ luôn không?
Leo bật cười thật. Tiếng cười ngắn, trầm, làm Sangwon bất giác im bặt. Anh ta hiếm khi cười, mà mỗi lần cười lại khiến người ta không biết nên nhìn đi đâu cho đỡ ngại.
Chiều hôm đó, khi Sangwon đang gõ bản dịch, Leo đứng dậy, tiến đến bàn cậu:
– Quyết định thế nào?
– Về chuyện thư ký hả?
– Ừ.
– Hừm... anh định trả lương tháng đầu bao nhiêu?
– Tăng 50%.
– Vậy sao anh không nói ngay từ đầu, để tôi khỏi phải diễn cái trò "tôi suy nghĩ thêm"?
– Vì tôi muốn xem cậu diễn đến đâu.
Sangwon ngẩng đầu, cười nửa miệng:
– Mẹ ơi, cái kiểu thử người của anh đúng là tra tấn tinh thần luôn đấy.
– Cậu chửi tôi à?
– Không, tôi đang khen anh gián tiếp thôi.
Leo im một lúc, rồi gật nhẹ:
– Vậy từ mai, cậu là thư ký của tôi.
– Còn nếu tôi chưa đồng ý thì sao?
– Quá muộn rồi. Tôi vừa gửi mail điều chỉnh vị trí.
– Anh... cái đồ độc tài!
– Cảm ơn. Giờ đi ăn trưa đi, tôi mời.
Trên đường ra quán, Sangwon lầm bầm:
– Cái kiểu ép người khác của anh đúng là làm tôi muốn đấm cho phát.
Leo không đáp, chỉ mở cửa xe,nghiêng đầu:
– Lên đi,thư ký.
– Tôi mà biết trước đời mình phải nghe câu này từ anh thì tôi đã...
– Đã sao?
– ...đi học làm thợ bánh cho lành!
Leo bật cười, lần này là cười thật sự.
Sangwon nhìn anh qua gương chiếu hậu, thấy khoé môi anh hơi cong, còn ánh mắt thì... dịu đi một cách kỳ lạ.
"Chết tiệt," Sangwon nghĩ, "sao lại thấy cái nụ cười đó... không tệ chút nào."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro