5.

Sangwon ngồi trong xe,hai tay nắm chặt,mắt nhìn thẳng mà lòng rối tung như tơ vò.Cậu vẫn chưa tin nổi mình đang trên đường tới...nhà bố mẹ của chủ tịch – để đóng vai người yêu.

– Tôi nhắc lại lần cuối–cậu gằn giọng

– anh chắc chắn không thể nói thật với họ là mình không có gì à?

Leo thản nhiên,mắt vẫn nhìn đường:

– Tôi nói rồi,họ không tin.Mẹ tôi còn gửi ảnh cậu cho bạn bè,bảo là "cuối cùng con trai tôi cũng có người yêu".

– Đ-mẹ, tôi muốn đào hố chui xuống quá.

– Bình tĩnh,chỉ ăn tối thôi.

– Ăn tối? Với bố mẹ anh? Tôi mà lỡ nói sai câu nào là bị đuổi việc luôn đấy!

Leo nhìn sang,môi khẽ nhếch:

– Cậu nói nhiều quá. Lúc làm việc không thấy cậu ồn thế này.

– Vì lúc đó tôi còn giữ hình tượng,còn giờ tôi sắp đi chết rồi,anh hiểu không?

Xe dừng trước căn biệt thự sáng đèn.Sangwon nuốt nước bọt cái ực.
Leo mở cửa xe, nói nhẹ:

– Đi thôi.

– Đi cái đầu anh...tôi chưa sẵn sàng!

– Cậu đợi đến khi tôi ba mươi tuổi rồi mẹ tôi kéo tôi đi xem mắt à?

– Anh bị gì thế,sao kéo tôi vào vụ này hả đồ khùng!

Leo bật cười nhỏ,nụ cười hiếm hoi làm Sangwon cứng họng.

– Cậu diễn ổn lắm.Chắc bố mẹ tôi sẽ thích.

Và đúng là như vậy.Ngay khi vào nhà, mẹ Leo gần như reo lên:

– Ôi trời ơi,con là Sangwon đúng không? Dễ thương quá!

– Dạ...dạ con chào cô,cháu là...bạn của Leo.

– Bạn hả? Không cần khiêm tốn,mẹ biết hết rồi~

Sangwon cười méo xệch."Đcm, biết hết cái gì chứ..." – cậu nghĩ, trong khi Leo ngồi kế bên, mặt tỉnh bơ như đang họp hội đồng quản trị.

Suốt bữa ăn,mẹ Leo liên tục gắp đồ ăn cho Sangwon,còn bố thì hỏi han nhẹ nhàng:

– Con làm việc với Leo chắc mệt lắm nhỉ, nó nghiêm như thế mà.

Sangwon cười gượng:

– Dạ... cũng hơi căng,nhưng quen rồi ạ.

– Ừ,thế mới giỏi.Con chịu được nó là quý lắm đấy.

Leo nhìn sang, khẽ nói đủ để cậu nghe:

– Thấy chưa,họ thích cậu mà.

– Anh im đi,tôi sợ nuốt không trôi mất.

Sau bữa ăn, mẹ Leo còn tiễn ra tận cổng, nắm tay Sangwon nói nhỏ:

– Cô mừng lắm,Leo nó lạnh nhạt với người ta bao nhiêu năm nay.Con giữ nó giúp cô nhé.

Sangwon cười như sắp khóc:

– Dạ... con sẽ cố...

Khi xe rời khỏi cổng,không gian trong xe im phăng phắc. Được một lúc,Sangwon quay sang nói, giọng gần như gắt:

– Anh thấy chưa?Tôi bảo rồi mà, đếo nên để tôi dính vào cái trò này!Giờ mẹ anh tưởng tôi là con dâu tương lai luôn rồi đấy!
– Là con rể.

– Cái gì cũng được! Nói chung là thảm họa!
Leo khẽ cười.

– Nhưng mẹ tôi vui mà.

– Ờ,còn tôi thì toang,vãi thật luôn.
– Tôi sẽ đền bù.

– Đền kiểu gì?Cho tôi thêm lương hả?Hay cho nghỉ phép hả?

Leo ngừng xe lại,quay sang nhìn cậu:

– Đền bằng việc...tôi sẽ mời cậu đi ăn thật, không phải diễn.

Sangwon há hốc mồm.

– Anh nghiêm túc à?
– Rất.

– Đếo tin nổi,cái đồ mặt lạnh này đang tán tôi à?

– Không.Tôi chỉ muốn cậu ăn uống đàng hoàng hơn.Cậu toàn bỏ bữa.

– ... Vãi thật.Anh mà còn nói giọng dịu kiểu này nữa tôi sợ tôi ngất luôn.

Leo bật cười.

– Cậu lúc nào cũng nói chuyện kiểu đấy sao?

– Ờ,chỉ khi căng thẳng.Với lại, anh làm tôi bối rối,tôi phải chửi cho đỡ ngượng ấy.

Không khí trong xe bỗng nhẹ hẳn.
Sangwon dựa đầu ra ghế, lẩm bẩm nhỏ nhưng đủ để Leo nghe:

– Đm...không biết sao nhưng...hình như anh không tệ như tôi nghĩ.

Leo khẽ liếc sang, ánh mắt hơi mềm:
– Cảm ơn.

– Đừng nói kiểu nghiêm túc thế, tôi ngại vl luôn đấy.

Leo chỉ cười.
Và lần đầu tiên,Sangwon không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa — vì ánh mắt của Leo, phản chiếu trong kính xe,lại khiến tim cậu đập nhanh đến khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro