7.
Một tuần sau "sự cố tin đồn",không khí công ty có vẻ dịu lại.Tức là...bề ngoài dịu thôi,chứ mấy đứa như Geonwoo hay Kangmin vẫn hay nháy mắt với Sangwon mỗi khi Leo đi ngang qua.
Còn Sangwon thì mỗi lần nghe thấy chữ "chủ tịch" là tim lại nhảy một nhịp.
Cái người này,từ hôm đó đến giờ,không làm gì quá đáng,nhưng cứ...quan tâm vừa đủ để khiến cậu khó nghĩ.
"Cậu ăn trưa chưa?"
"Làm xong rồi thì về sớm, đừng thức khuya."
"Mấy hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo khoác."
Toàn mấy tin nhắn vô hại,nhưng sao mỗi lần đọc,Sangwon lại thấy tim mình ngu ngu.
Cậu lẩm bẩm nhỏ:
– Đm, đúng là biết cách làm người khác rối.
⸻
Sáng thứ Sáu,đang chuẩn bị tài liệu,Sangwon nghe Leo nói từ phòng làm việc:
– Sangwon,chuẩn bị đi công tác cùng tôi.Hai ngày.
– Hả? – Cậu tròn mắt.
– Tôi á? Sao không cho người khác đi?
– Tôi cần phiên dịch.Và...tôi quen làm việc với cậu hơn.
Một câu đơn giản mà khiến mặt Sangwon nóng ran.
Cậu cười gượng:
– Vãi thật,nói kiểu này người ta hiểu lầm đấy.
– Tôi không quan tâm họ nghĩ gì.
Thế là xong.
Cậu đành kéo vali theo Leo lên chuyến bay nội địa ngắn.Hai người ở chung khách sạn,phòng riêng.tất nhiên.nhưng phòng kế bên.
⸻
Buổi tối,sau buổi họp dài,Sangwon mệt rã rời. Cậu vừa tắm xong,tóc vẫn còn ướt,thì nghe tiếng gõ cửa.
– Là tôi.-Giọng Leo.
Cậu mở cửa,mặc áo thun,quần thể thao,tóc ướt xẹp xuống trán.
– Có chuyện gì thế?
Leo nhìn cậu một lúc,rồi nói khẽ:
– Tôi mang ít trà gừng.Cậu hay bị cảm khi mệt
– Ờ...cảm ơn.Anh quan tâm dữ ha.
– Thói quen thôi.Tôi hay để ý người khác
– Anh mà nói kiểu này nữa tôi không biết mình phải đáp sao luôn.
Leo chỉ mỉm cười,đặt ly trà xuống bàn.
Cả hai im lặng một lúc,chỉ có tiếng tivi phòng bên cạnh vang nhỏ.
– Hôm nay cậu làm tốt lắm. – Leo nói.
– Tôi biết.
– Cậu tự tin ghê.
– Tại sếp khen hiếm quá,nên tôi phải nhận nhanh kẻo đổi ý.
Leo bật cười.Tiếng cười ấy hiếm lắm,nhẹ mà thật lòng.
Sangwon nhìn anh,tự nhiên tim khựng lại.
Cậu quay đi,giả vờ lấy điện thoại.
– Đm,anh cười thế làm tôi mất tập trung.
– Tôi có cười gì đâu.
– Có!Bình thường anh nghiêm như tường thành,nay cười cái tôi chưa kịp phòng thủ.
Không khí nhẹ hẳn.Leo ngồi xuống sofa,nhìn cậu.
– Sangwon.
– Gì?
– Cậu biết không...tôi thấy vui khi có cậu đi cùng.
– Anh lại nói mấy câu kiểu đó nữa rồi.
– Nhưng đó là thật.
Cậu định chửi thêm câu nữa,nhưng không ra lời.Thay vào đó,chỉ ngồi xuống đối diện,nhìn anh một chút.Cả hai im lặng, như thể không ai muốn phá đi cái yên bình lạ lùng ấy.
Một lúc sau,Sangwon cầm ly trà lên,hớp một ngụm nhỏ.
– Ấm thật.Cảm ơn nha.
Leo gật đầu:
– Tôi không giỏi nói mấy lời hoa mỹ.Nhưng nếu có thể,tôi muốn cậu ở cạnh tôi thêm một thời gian nữa
– Ý anh là gì?
– Là cùng làm việc.Hoặc...hơn thế cũng được.
Sangwon bật cười nhỏ,cúi mặt giấu đi chút đỏ nơi gò má:
– Anh nói kiểu này làm người ta tưởng anh đang tỏ tình đấy.
– Nếu cậu tưởng vậy,tôi cũng không phủ nhận.
Cậu khựng lại.
– Vãi thật...anh đúng là biết nói những câu khiến người khác không biết phải chửi hay phải cười.
– Vậy thì cười đi.
– Đếo được,xấu hổ vl.
Leo chỉ khẽ mỉm cười,đứng dậy,nói trước khi bước ra cửa:
– Ngủ sớm nhé.Sáng mai còn họp.
– Ừ.
Cửa đóng lại.Sangwon nhìn ly trà,lẩm bẩm:
– Đm...sao lại thấy ấm lòng thật chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro