• Chương 4 •
Đêm ấy, khi Jeong Jihoon bước qua ngưỡng cửa điện Mạnh Bà, thứ sương lạnh lẽo của Vong Xuyên vẫn còn bám chặt trên vai áo cậu, ướt đẫm và nặng trĩu như mang theo cả sự u uất của dòng sông chết.
Gian điện này vốn dĩ luôn ấm áp bởi hương thơm dìu dịu của nồi canh quên lãng, nay bỗng trở nên ngột ngạt, đặc quánh đến mức khó thở. Ngọn nến sáp đặt giữa bàn đá chao nghiêng, ánh lửa vàng vọt oằn mình liên tục như cảm nhận được luồng khí tức rối loạn, bi thương đang tỏa ra từ người vừa bước vào.
Lão Mạnh đang khuấy nồi canh, tay cầm muôi gỗ bỗng khựng lại giữa không trung. Bà từ từ ngẩng đầu, đôi mắt già nua đục ngầu màu nước gạo nheo lại nhìn về phía cậu. Ánh nhìn ấy tuy mờ mịt bởi lớp bụi thời gian, nhưng lại sắc bén lạ thường, tựa như có thể soi thấu tận đáy luân hồi, nhìn xuyên qua lớp da thịt để chạm vào tâm can đang rỉ máu của người đối diện.
Một hồi lâu trôi qua, gian điện chỉ còn tiếng lửa tí tách. Cuối cùng, lão thở hắt ra một hơi dài. Tiếng thở trầm thấp, nặng nhọc như tiếng đá tảng lăn xuống vực sâu.
"Ngươi... đã chạm vào y rồi phải không?"
Bước chân Jeong Jihoon khựng lại như bị đóng đinh xuống sàn đá.
Những ngón tay cậu vô thức siết chặt lấy cán đèn hồn, lực đạo mạnh đến mức các khớp xương kêu răng rắc, đốt ngón tay trắng bệch không còn chút máu. Ngọn lửa xanh trong lồng kính rung lên bần bật, đồng điệu với nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực cậu.
Cổ họng Jeong Jihoon khô rang, đắng chát. Trong đầu cậu lúc này, hình ảnh đôi mắt mờ sương của Lee Sanghyeok lại hiện về. Tiếng cười nhạt nhòa mang theo sự cam chịu tuyệt vọng, và những vòng ấn chú đỏ thẫm như máu tươi đang siết chặt lấy cổ chân gầy guộc của y... tất cả như những mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tâm trí, khiến cậu phải hít một hơi thật sâu, nén đau đớn xuống mới giữ cho giọng mình không vỡ vụn.
"...Lão Mạnh."
Giọng cậu trầm, khàn đặc, mỗi chữ thốt ra đều nặng như chì.
"Có cách nào... để phá bỏ Thiên Trừng Pháp Ấn không?"
Câu hỏi bật ra, mang theo sự run rẩy không thể che giấu. Trong đó là nỗi sợ hãi tột cùng, sợ người ấy phải chịu thêm đau đớn. Là sự phẫn uất ngùn ngụt, hận sự tàn độc của Thiên giới. Và hơn hết là một tia hy vọng mong manh, nhỏ bé như đốm lửa tàn trước gió bão, nhưng Jihoon vẫn liều mạng bấu víu lấy nó như sợi dây sinh mệnh cuối cùng.
Gian điện rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Ngay cả làn khói trắng từ bát canh Mạnh Bà dường như cũng ngừng bay lên, ngưng đọng lại để chờ đợi một câu trả lời mà có lẽ chính Jeong Jihoon cũng sợ phải nghe thấy.
Lão Mạnh không vội đáp. Bà gõ nhẹ cán muôi vào thành nồi, tiếng cộc khô khốc vang lên. Bà hơi nghiêng đầu, ánh mắt đục mờ khẽ lay động, như đang đặt lên bàn cân từng nhịp thở, từng tia cảm xúc của chàng trai trẻ trước mặt.
"Dẫn Hồn Sứ, phá ấn là nghịch thiên. Ngươi biết cái giá phải trả chứ?"
Bà hỏi, giọng chậm rãi, trầm đục như tiếng vọng từ ngàn xưa.
"Ngươi... thật sự muốn cứu y đến mức đó sao?"
Jeong Jihoon không trả lời ngay. Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, hơi thở nghẹn ứ nơi cổ họng. Ánh mắt cậu dán chặt xuống nền đá lạnh, nhưng trong tâm trí lại là hình ảnh bóng lưng cô độc của người kia giữa cầu Nại Hà.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ ngầu tơ máu nhìn thẳng vào lão Mạnh, ánh nhìn kiên định đến mức khiến bà lão cũng phải thoáng giật mình.
"Phải."
Một chữ ngắn gọn, không to, không gào thét, nhưng lại mang sức nặng ngàn cân. Đó không chỉ là câu trả lời, đó là một lời thề. Là sự quyết tâm của kẻ sẵn sàng thiêu đốt chính mình để soi đường cho người khác.
Bàn tay cầm đèn của Jeong Jihoon siết chặt hơn, ánh lửa xanh lấp lánh soi rõ gương mặt hốc hác, vương đầy nét mệt mỏi nhưng lại sáng bừng lên bởi sự cố chấp đau lòng.
"Ta... không thể. Ta không nỡ nhìn y bị giày xéo như thế."
Jeong Jihoon nói, giọng run lên, từng chữ như kéo theo một vệt lửa nóng rát cào xước cuống họng. Cậu nuốt khan, cố đè nén cơn sóng lòng đang chực trào ra nơi khóe mắt.
"Người như y... không đáng phải chịu kết cục này. Y vốn là một Thần Quân phong quang vô hạn, là ánh trăng trên đỉnh Cửu Trùng Thiên. Y là kẻ từng đứng trên vạn người, dùng đôi tay ấy để dẫn dắt muôn linh, dùng tấm thân ấy để che chắn cho chúng sinh khỏi bóng tối..."
Cậu dừng lại, yết hầu trượt lên xuống khó nhọc, như thể đang phải nuốt xuống một khối sắt nóng chảy. Giọng cậu vỡ òa trong sự uất nghẹn.
"Vậy mà... chỉ vì thương xót ta, vì dang tay cứu ta một lần..." Hàng mi cậu khẽ cụp xuống, che đi ánh nhìn đau đớn. "...y lại phải chịu trừng phạt. Xiềng xích, giám ngục, giam y suốt vạn năm chỉ vì một khoảnh khắc trái luật."
Ngọn lửa trong chiếc hồn đăng trên tay cậu chớp lên dữ dội, bùng nổ rồi co rút liên hồi như đang cộng hưởng với cơn bão lòng của chủ nhân. Bóng tối trong điện Mạnh Bà dường như cũng sợ hãi trước luồng khí tức bi thương ấy mà co cụm lại, nhường chỗ cho sự phẫn nộ thầm lặng đang lan tỏa.
Jeong Jihoon ngẩng đầu. Hơi nước lấp lánh đọng nơi khóe mi không làm ánh mắt cậu yếu đuối đi, mà ngược lại, khiến nó trở nên trong vắt, thẳng thắn và kiên quyết đến đau lòng.
"Ta không thể... và tuyệt đối không muốn để y tiếp tục chịu đựng sự bất công này thêm một giây phút nào nữa."
Cậu nói rất khẽ, nhưng mỗi từ rơi xuống đều nặng trịch như búa tạ nện vào lòng đất. Trong khoảnh khắc ấy, gian điện chỉ còn lại tiếng thở dốc run rẩy của Jihoon và tiếng lách tách của ngọn lửa xanh. Hai thứ âm thanh ấy hòa quyện vào nhau, như hai linh hồn đang giãy giụa, vừa đau đớn, vừa quyết liệt, gào thét đòi xé toạc tấm lưới định mệnh đã trói buộc họ quá lâu.
Lão Mạnh vẫn giữ im lặng.
Sự im lặng kéo dài đằng đẵng, nặng nề như thể thời gian đã ngưng đọng. Tiếng từng giọt canh trượt từ muôi gỗ xuống mặt bát sành vang lên tỏng... tỏng... rõ mồn một, âm vang như tiếng nước nhỏ trong hang động sâu thẳm. Cái tĩnh mịch ấy bủa vây lấy Jeong Jihoon, siết chặt lấy cổ họng cậu, khiến lồng ngực cậu tức tối, ngột ngạt như bị chôn sống.
Cuối cùng, lão Mạnh thở dài. Bà chậm rãi đặt chén canh xuống mặt bàn đá.
Cạch.
Âm thanh va chạm vang lên khô khốc, lạnh lẽo tựa như tiếng khóa xiềng vừa rơi xuống nền ngục tối, đóng lại mọi lối thoát. Hương dược thảo nồng nàn từ bát canh tỏa ra, quyện với mùi nhang trầm ngàn năm của điện thờ, tạo nên một không gian mờ ảo, nửa thực nửa hư, nơi ranh giới giữa quá khứ và hiện tại bị xóa nhòa.
Lão Mạnh ngước đôi mắt đục ngầu lên nhìn cậu. Giọng bà vang lên, trầm thấp, khàn đặc và cũ kỹ như tiếng vọng từ vách đá cổ xưa.
"Ngươi đã quên rồi sao, Jihoon...?" Bà ngừng lại một chút, ánh mắt tối sầm lại như đáy vực không đáy, xoáy sâu vào tâm can người đối diện.
"Ngươi vốn dĩ là kẻ mang 'Mệnh Cách Thăng Thần'. Bậc thang lên trời đã trải sẵn dưới chân ngươi ngay từ khi ngươi khai sinh. Định mệnh của ngươi là đứng trên chín tầng mây..."
Bàn tay nhăn nheo của bà chỉ thẳng vào lồng ngực đang phập phồng của cậu.
"Nhưng hết lần này đến lần khác... kiếp này qua kiếp khác... ngươi đều tự tay hủy hoại tất cả. Ngươi đập nát thần cốt, từ bỏ thiên mệnh, cam tâm tình nguyện trầm luân nơi cõi u minh này."
Giọng bà đanh lại, sắc lẹm như dao.
"Chỉ vì y."
Câu nói ấy giáng xuống đầu Jeong Jihoon như một đòn sấm sét.
Thân người cậu chấn động mạnh, lảo đảo như sắp ngã. Cậu cúi gằm mặt, hàng mi run rẩy đổ một cái bóng đen sẫm lên gò má tái nhợt, cố gắng che giấu cơn sóng thần cảm xúc đang cuộn trào dữ dội trong lòng.
Bàn tay Jeong Jihoon siết chặt lấy cán đèn hồn đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc, tưởng chừng như sắp bóp vụn pháp khí. Ngọn lửa xanh trong lồng đèn cũng run rẩy theo nhịp thở hỗn loạn của cậu, lúc bùng lên giận dữ, lúc co cụm sợ hãi, phản chiếu sự giằng xé tột cùng bên trong.
Ánh sáng xanh ma mị hắt lên gương mặt cậu, soi rõ từng chi tiết đau thương: sống mũi cao thẳng đang phập phồng vì thở gấp, đôi môi mím chặt đến bật máu, và đôi mắt.
Đôi mắt cậu từ từ nâng lên, mờ đi như bị phủ một lớp sương mù dày đặc. Trong ánh nhìn đó là sự bàng hoàng tột độ của kẻ vừa bị lật lại những trang ký ức đã phong kín. Là nỗi đau xé lòng khi nhận ra những quyết định mà cậu ngỡ mình đã quên, đã chôn sâu dưới đáy Vong Xuyên, nay lại bị đào xới lên, tươi mới và rỉ máu như vừa mới hôm qua.
Có sự dịu dàng tuyệt vọng dành cho người kia... và cả nỗi sợ hãi.
Hơi thở Jeong Jihoon nghẹn cứng lại nơi yết hầu. Cậu cắn nát môi dưới, phải dùng hết chút lý trí tàn dư mới giữ cho giọng mình không vỡ òa thành tiếng khóc.
Nhưng ánh lửa xanh tàn nhẫn kia lại phản chiếu quá rõ ràng. Nó soi rọi một Jeong Jihoon đang gồng mình chống đỡ, trần trụi và yếu ớt trước một vết thương cũ, vết thương khắc cốt ghi tâm chưa bao giờ và có lẽ sẽ không bao giờ thực sự lành miệng.
Trong đầu Jeong Jihoon, con đê chắn ký ức mà cậu dày công xây dựng bấy lâu nay bỗng chốc vỡ toang. Những mảnh ký ức bị phong ấn ùa về không theo trình tự, mà xối xả, sắc lẹm như một trận mưa tên bắn nát tâm trí. Chúng không còn là những hình ảnh mờ nhạt, mà sống động đến mức tàn nhẫn, kéo giật ý thức của cậu về một thời đại xa xôi.
Cậu thấy một thân ảnh trong y bào trắng, đứng trên đỉnh tầng mây cao vợi, nơi mà ngay cả gió trời cũng phải kính cẩn vòng qua. Đó là Lee Sanghyeok của thời khắc huy hoàng nhất. Thanh nhã, yên tĩnh, đẹp đẽ và xa vời. Vẻ đẹp ấy khiến cả Thiên Giới phải cúi đầu, không dám thở mạnh sợ làm kinh động đến sự thanh khiết tuyệt đối kia.
Khi y quay lại nhìn cậu, đôi mắt ấy trong veo, bao dung như mặt hồ mùa thu soi thấu cả nhân tâm đen tối nhất. Và giọng nói ấy cất lên, ôn hòa, chậm rãi, tựa như dòng suối mát lành rót vào lòng người đang khô cằn.
"Đừng sợ. Có ta ở đây rồi."
Chỉ sáu chữ ấy thôi. Dịu dàng đến mức khiến Jeong Jihoon cảm thấy dù có phải chịu cả ngàn vạn thiên kiếp, dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ cần đổi lấy một câu nói này cũng là xứng đáng.
Nhưng rồi, khung cảnh yên bình ấy bị xé nát. Ký ức xoay chuyển điên cuồng, hút cậu vào tâm bão của khoảnh khắc định mệnh. Bầu trời đen kịt. Sấm sét gầm gào như rồng dữ. Cảnh tượng ấy hiện ra rõ nét đến mức Jeong Jihoon ngửi thấy cả mùi ozone khét lẹt và mùi máu tanh nồng.
Y dang đôi tay gầy guộc ra chắn trước mặt cậu. Tấm y bào trắng tung bay phần phật trong gió lốc. Và rồi, một luồng Thiên Lôi tím rực, mang theo sức mạnh hủy diệt của đất trời, xé toạc không gian giáng thẳng xuống, đòn đánh tàn độc vốn dĩ nhắm vào cái mạng nhỏ bé của Jeong Jihoon.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên như xé rách linh hồn. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trắng. Hình dáng y lảo đảo, chới với giữa lằn ranh sinh tử, nhưng vẫn cố gắng quay đầu lại. Y mỉm cười với cậu.
Một nụ cười trấn an. Một nụ cười nói rằng: "Ta không đau. Ngươi bình an là tốt rồi." Nụ cười ấy mang theo sự bình yên thánh thiện, nhưng lại khiến trái tim Jeong Jihoon vỡ vụn trong nỗi tuyệt vọng cùng cực. Khoảnh khắc ấy khắc sâu vào tâm khảm cậu, đau đớn như một vết sẹo bị nung bằng sắt đỏ, vĩnh viễn không thể phai mờ.
Quay về thực tại, không khí trong điện Mạnh Bà như đông đặc lại thành đá.
Jeong Jihoon khẽ run lên bần bật. Lồng ngực co thắt dữ dội, hơi thở bật ra khó nhọc như bị ai đó dùng tay trần móc nát buồng phổi. Cậu cúi đầu, nói rất khẽ, nhưng mỗi chữ thốt ra đều rướm máu.
"...Vì y... đã cứu vớt cuộc đời ta."
Giọng cậu nghẹn ngào, vỡ vụn, run rẩy như một linh hồn lạc lối vừa vô tình chạm tay vào vết thương cũ, vết thương mà dù có trôi qua cả vạn năm luân hồi cũng chưa từng thực sự khép miệng.
Lão Mạnh ngừng tay. Bà đứng lặng im, nhìn trân trân vào chàng trai trẻ trước mặt. Ánh nến trong điện lụi dần, chỉ còn lại bóng tối chập chờn phản chiếu một vòng sáng run rẩy trong đôi đồng tử già nua đục ngầu của bà. Trong ánh mắt ấy không chỉ có sự thấu suốt của kẻ canh giữ Vong Xuyên vạn kiếp, mà còn là một tầng thương xót âm thầm, xen lẫn nỗi tiếc nuối sâu thẳm tựa vực sâu không đáy.
Rồi, khóe môi nhăn nheo của lão khẽ nhúc nhích. Giọng bà vang lên, trầm thấp, khàn đặc, tưởng chừng như lẫn vào làn khói dược thảo mờ ảo đang bốc lên từ nồi canh.
"Vì y cứu ngươi một lần... nên ngươi mới cam tâm tình nguyện trả lại cho y ba kiếp sao, Dẫn Hồn Sứ?"
Lời nói ấy rơi xuống nhẹ nhàng, nhưng sức nặng tựa đá tảng ngàn cân đè sập cả không gian.
Gian điện trong khoảnh khắc rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng trái tim Jeong Jihoon lỡ một nhịp, rồi ngừng đập trong giây lát. Jeong Jihoon chết sững. Sắc mặt cậu tái nhợt đi, trắng bệch như tờ giấy, như thể câu nói của lão Mạnh vừa rút sạch máu trong huyết quản cậu. Đôi mắt đỏ ngầu mở to, nhìn lão trân trối.
"Lão... nói cái gì?"
Giọng cậu khàn đặc, đứt quãng, từng chữ bật ra như bị gió xé vụn giữa chừng.
Ánh mắt Lão Mạnh không hề dao động, vẫn thâm trầm như nước giếng cổ. "Không chỉ một lần," lão đáp, chậm rãi như đang phán quyết sinh tử.
Lão Mạnh khẽ nhắm mắt. Làn mi già nua khép lại, để ánh đèn xanh lơ của hồn đăng hắt lên gương mặt lão những mảng sáng tối như được chạm khắc qua nghìn năm biến đổi của thương hải tang điền.
"Ba lần," lão nói, giọng trầm như vỡ ra từ đá cổ, "ba kiếp. Mỗi kiếp đều vì cùng một người.
Mỗi lần đều chết trong tay thiên mệnh... chỉ để cứu một tiên nhân tên là Lee Sanghyeok."
Cái tên ấy rơi xuống giữa không gian tĩnh mịch, không phải như một lời nói, mà như tiếng chuông đồng cổ xưa nặng ngàn cân bất ngờ đứt dây, giáng thẳng xuống đáy sâu Vong Xuyên.
Keng...
Một hồi ngân dài, trầm đục, lạnh lẽo và vang vọng, xuyên qua da thịt, chạm đến tận cùng sâu thẳm của linh hồn.
Jeong Jihoon đứng chết lặng như bị sét đánh ngang tai. Thế giới xung quanh cậu nhạt nhòa dần, tan chảy thành những mảng màu vô nghĩa. Trong mắt cậu lúc này chỉ còn lại ngọn lửa xanh trong chiếc hồn đăng đang nhấp nháy điên cuồng, tựa như đang phản chiếu nhịp tim đang vỡ vụn từng mảnh trong lồng ngực. Ánh sáng ma mị ấy hắt lên gương mặt tái nhợt của Jihoon, khắc họa sự hoang mang tột độ, rồi từ từ chuyển hóa thành một nỗi đau sắc lịm, khiến đầu gối cậu mềm nhũn, suýt chút nữa đã khuỵu xuống nền đá lạnh.
Tiếng nước dược thủy sôi lách tách trong góc điện. Mùi sương ẩm mốc của âm giới quẩn quanh kẽ áo. Nhưng Jihoon không nghe thấy, cũng chẳng cảm nhận được gì nữa. Mọi giác quan của cậu đã bị phong tỏa. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn vang vọng đúng một cái tên, lặp đi lặp lại như một câu thần chú đau đớn.
Lee Sanghyeok... Lee Sanghyeok...
Ký ức của cậu, từ đầu đến cuối, vẫn luôn dừng lại ở một điểm cố định. Đó là khoảnh khắc bàn tay gầy guộc ấy vươn ra từ giữa bóng tối cùng cực, nơi không có ánh sáng, không có hy vọng, nơi mà định mệnh đã tuyên án tử cho cậu.
Giữa vực sâu tuyệt vọng ấy, ánh hào quang từ y rọi xuống, ấm áp và mạnh mẽ đến mức xé toạc mọi xiềng xích đen tối. Bàn tay thanh sạch ấy đã nắm lấy bàn tay lấm lem bùn máu của cậu, kéo cậu ra khỏi hố đen của một đời nhuốm màu chết chóc, trao cho cậu cơ hội được tái sinh, được đứng dưới ánh mặt trời với tư cách một con người.
Ơn cứu mạng, ơn dẫn lối, ơn tái sinh. Jeong Jihoon chưa từng dám quên, dù chỉ trong một hơi thở. Cậu luôn sống với mặc cảm của kẻ mang nợ, kẻ luôn đứng phía sau nhìn theo bóng lưng vĩ đại ấy.
Nhưng giờ đây... Lão Mạnh nói gì? Ba kiếp?
Hóa ra... trong những kiếp sống đã bị lãng quên ấy, cậu không chỉ là kẻ đứng nhìn. Cậu đã có thể dùng chính sinh mệnh nhỏ bé này để trả lại cho y những ân nghĩa ấy sao?
Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí Jihoon, nhẹ nhàng như một lưỡi dao mỏng tang cắt ngọt vào trái tim rỉ máu.
Khóe môi Jeong Jihoon khẽ run lên. Rồi, một nụ cười mong manh từ từ hiện ra. Nụ cười ấy mỏng như làn sương sớm, yếu ớt nhưng đẹp đẽ đến nao lòng. Đó là nụ cười của sự cam chịu, nhưng cũng là của sự hạnh phúc tột cùng.
"Thật tốt..."
Giọng Jeong Jihoon thốt ra, nhẹ hẫng như gió lướt qua mặt nước tĩnh lặng của Vong Xuyên. Âm thanh ấy run rẩy, thấm đẫm một tiếng thở dài trút ra từ tận đáy linh hồn đã mệt nhoài qua ngàn năm.
"Thật tốt... vì ta đã bảo vệ được y. Dù cái giá phải trả là ba kiếp luân hồi ngắn ngủi ấy... cũng thật xứng đáng."
Câu nói vừa buông xuống, trong lồng ngực cậu như có một tảng đá ngàn cân vỡ vụn, rồi khép lại thành một vết sẹo bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro