Chuơng 2
🗣️ : Cảm giác không có luợt đọc đau
Không?
👩 : Đau
🗣️: Đau sao không buông?
👩: Tại còn thuơng...
----------------------------------------------------
HELLO ^^
Lâu rồi ko lên Wattpad. Hôm qua mình thấy có những luợt đọc đầu tiên, mình như hóa thú luôn á. Mình hứa sẽ ra chuơng tiếp mà h ko ra nên thấy tội lỗi đầy mình. Chuơng đầu tiến triển nhanh quá, nên chuơng hai mình sẽ cố vt dài hơn để bù đắp, và để các cậu có thể " Cảm" Ạ!!
Lưu ý : bn nào có Spotify thì nhớ bật nhạc Spider Thead Monopoly họăc là Comfort Chain nhé
Vì mình thấy chuơng khá hợp với nhạc này.
Mời cả nhà xơi 🥰
👇👇👇👇👇👇
-------------------------------------------------------
Cách cửa phòng tập bật mở với âm thanh quen thuộc . Mùi sàn gỗ, cả tiếng giày chạm đất. Tất cả vẫn vậy , cớ sao cậu trai tóc đen ấy vẫn không khỏi nhớ đến nguời kia?
Kageyama đặt túi xuống góc tuờng, ánh mắt vô thức luớt qua chỗ thuờng có
Tsukishima . Nơi đó giờ nhìn trống trải đến lạ. Chỉ còn vệt sáng vàng nghiêng nghiêng của buổi chiều mùa hạ lọt qua khung cửa sổ
Làn gió thổi qua, như mang theo những kí ức cũ trở lại, sống động hơn bao giờ hết. Khiến tôi nhớ đến nụ cuời nửa miệng của cậu, nhớ cả cái cách cậu nhìn tôi, nửa đùa nửa thật.
Tôi chợt nhận ra đã đến mùa hạ, cái nắng vẫn cháy rực như mọi năm, nhưng mùa hạ này thiếu đi cái bóng lưng cao gầy ấy.
( đọan này kể theo ngôi của kage nha)
-------------------------------------------------
Takeda-sensei chạy vội vào câu lạc bộ
Hô lớn , khiến tâm trí mơ màng của Kageyama như được trở về thực tại :
- Các em ,có tin vui đây! Tuần sau chúng ta sẽ đc lên tokyo đấu tập với trường của tsuki đấy!
Mọi nguời trong câu lạc bộ khựng lại, đầy vẻ kinh ngạc nhìn thầy...
Sau đó ai cũng vui vẻ, hinata gần như bật dậy nhảy nhót khắp phòng. Nishinoya và Tanaka hò hét.
Giữa không khí ấy, Kageyama chỉ đứng thật lâu, ánh mắt nhìn xuống sàn. Cậu chợt nghĩ, nếu là tsukishima, hẳn là hắn ta sẽ đẩy nhẹ gọng kính . Rồi buông ra một câu " Tokyo à, phiền phức ghê". Tiếc là , cậu nghĩ mình sẽ không còn nghe câu đó một lần nữa.
-------------------------------------------------------
20h tối tuần sau
Khi Kageyama đến, mọi nguời đã có mặt đông đủ. Sugawara-san nói vọng lại :
- Lên xe thôi Kageyama, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ
- Vâng!!! -cậu trai khẽ đáp
-------------------------------------------
Trên xe chẳng ai nó với nhau lời nào
( kage ngồi với Yamaguchi nha)
Khẽ tựa đầu lên khung cửa sổ của xe,
Yamaguchi khẽ hỏi:
- Kageyama này,chúng ta đuợc đấu tập với truờng của tsuki đấy.
- Ừm, mình biết.
- Cậu vui không?
Tâm trí Kageyama chợt khựng lại khi nghe câu nói của Yamaguchi vừa nãy. Thoáng chốc guơng mặt của nguời thiếu niên khẽ ửng hồng. Rồi tất cả lại chìm vào im lặng. Yamaguchi thấy thế cũng không nói gì nữa. Chỉ lấy điện thọai ra rồi nhắn cho tsuki
---------------------------------------------------
Cậu ngủ chưa tsuki?
Chuẩn bị ngủ, có gì à?
Không có gì, chỉ là Kageyama đỏ mặt khi nhớ đến cậu thôi. Chúc cậu ngủ ngon ^^
Ừ...
-----------------------------------------------------
Tối hôm đó, cậu trai tóc vàng vẫn không tài nào ngủ được khi cố nhớ đến hình ảnh Kageyama đỏ mặt mà mãi không tưởng tượng đuợc , suy cho cùng tsuki khẽ buông một câu :
- Chậc, Yamaguchi suớng thật .
( thằng chả đang ganh tị đó ☺)
Đến Tokyo
Buổi sáng ở Tokyo nhộn nhịp đến mức cậu chàng đến từ Miyagi khẽ khựng lại. Ánh nắng phủ xúông mặt đuờng còn hơi suơng. Tiếng bánh xe lăn trên mặt đuờng, tiếng còi tàu điện kéo dài như đang vẽ lên nhịp điệu riêng củ thủ đô. Tiếng cà phê thoang thỏang từ góc thành phố.
Một thóang, hình ảnh sân tập karasuno vụt qua truớc mắt cậu. Tokyo là nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm của cậu và đội ở đây. Và giờ, truớc mắt cậu là Tokyo, nơi có những trận đấu mới đang chờ. Và có lẽ, còn điều gì đó khó gọi tên...
Hlv Ukai nói lớn :
- Tôi đã thuê phòng trọ rồi, các em về nhà trọ nghỉ ngơi nhé!
- Vâng!!!! - tất cả đồng thanh đáp
--------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Mọi nguời đã đến truờng Kurohane College ( truờng của tsuki nha,mình sẽ phân tích ở cuối chuơng)

( ảnh minh họa)
Hai đội đã có mặt đông đủ. Tuyệt nhiên là mọi nguời đều thấy Tsukishima rồi. Vẫn là dáng nguời ấy, đã cao hơn truớc, guơng mặt ấy vẫn không thay đổi.
Nụ cuời thiếu đánh của hắn đúng là không thể chấp nhận đuợc. :)
( ngôi của kage)
---------------------------
Âm thanh bóng rơi xuống sàn dội lại khắp nhà thi đấu. Trận đấu giữa Karasuno và Kurohane College - đội của Tsukishima - vừa bắt đầu, nhưng không khí đã đặc quánh lại.
Kageyama đứng sau vạch phát bóng, đôi mắt cậu ánh lên ánh sáng sắc lạnh, trông như nhìn xuyên qua cả lưới. Phía bên kia, Tsukishima siết chặt cổ tay, hơi nghiêng đầu, nụ cười nhạt quen thuộc vẫn thấp thoáng nơi khóe môi.
"Cậu thay đổi rồi đấy, Tobio." - ánh nhìn ấy như nói không cần lời.
Cú phát bóng đầu tiên của Kageyama xé gió. Tiếng "vút" sắc lẹm, bóng lao về phía sân đối phương như một đường đạn trắng. Tsukishima bước lên chắn, đôi tay giơ cao, chuyển động dứt khoát. Cú đập phản công từ đội anh đáp trả gần như ngay lập tức.
Sàn gỗ rung lên, tiếng cổ vũ dâng tràn.
Karasuno phản công - Hinata bật nhảy, cao hơn mọi khi, đôi mắt bừng sáng. Kageyama chuyền bóng, đường chuyền chuẩn xác đến mức như định mệnh. Cú đập nổ tung, ghi điểm đầu tiên cho Karasuno. Nhưng Tsukishima không hề nao núng, chỉ đẩy gọng kính, nụ cười khẽ hiện lên, mỏng như lưỡi dao.
Hiệp hai, không còn tiếng reo hò. Chỉ còn tiếng giày ma sát, tiếng thở dồn dập, và hai ánh nhìn giao nhau ở giữa lưới. Một bên là Kageyama - người giữ nhịp cho Karasuno, một bên là Tsukishima - tường chắn của đối thủ.
Khoảnh khắc Kageyama chuyền bóng lần nữa, Tsukishima bật nhảy theo bản năng, cả hai như cùng nhớ lại mùa hè năm ấy - nơi họ đã từng cùng đứng trong một đội, cùng nhìn về một hướng.
Bóng rơi. Điểm hòa.
Khán đài nổ tung. Nhưng giữa tiếng hò reo, cả hai chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc - ánh mắt không thù địch, chỉ là sự công nhận lặng lẽ
( có khán giả bởi vì học sinh trường đó đến xem)
----------------------
Giờ gải lao
----------------------
Trưa hôm ấy, nắng len qua khung cửa sổ phòng nghỉ, rải từng vệt vàng nhạt lên sàn gỗ. Tsukishima ngồi tựa lưng vào tường, chiếc headphone trắng vắt hờ qua cổ. Âm thanh từ bài "I Love You So" vang lên khẽ khàng - nốt trầm hòa cùng nhịp tim cậu, chậm, buồn, và mờ ảo như hơi thở trong gió.
Cậu nhắm mắt, để tiếng nhạc nuốt trọn lấy khoảng im lặng giữa những trận đấu, giữa những tiếng cổ vũ còn vương trong đầu. Mọi thứ như xa dần, chỉ còn lại mình cậu và giai điệu ấy. Không biết từ khi nào, bài hát lại văng vẳng trong tâm trí cậu từ khi chuyển lên tới giờ. Lâu lâu nhớ lại điều đó cậu luôn nghĩ "hẳn là có duyên số nhỉ"
-----------
Tsukishima không biết rằng Yamaguchi đã biết bài hát đó từ lâu. Vì cậu là bạn thân của tsuki mà. Từ nhỏ cậu đã thấy tsuki nghe bài hát đó một vài lần rồi. Hôm nay vẫn vậy, nghe thấy lời bài hát văng vẳng từ headphone của tsuki. Yamaguchi thì thầm vừa đủ để cậu ấy nghe thấy " Vẫn là bài hát đó, xem ra nó rất đặc biệt với tsuki "
( chứ còn j nữa =))) )
" Uống nuớc không? "
Tsukishima ngẩng đầu, cậu trai với mái tóc đen cùng đôi mắt xanh thẳm như đại duơng ấy. Lại một lần nữa chìa tay đưa nuớc cho cậu. Lần này , không còn là lời châm chọc nữa, một câu " Cảm ơn" đủ nhỏ để nguời kia có thể nghe thấy. Kí ức năm đó hiện về, cậu cũng đã từng đưa nuớc cho tôi .
Chẳng ai ngờ đuợc, hai con nguời tuởng chừng không thể dung hòa ấy, lại có một sơi tơ hồng vô hình đuợc buộc lại.
---------------------------------------❤❤❤❤
Chuơng hai đến đây là hết ạ!
Giải đáp thắc mắc thì mình sẽ giải thích tên truờng của tsuki ạ.
👇👇👇
Kurohane trong tiếng nhật có nghĩa là "cánh đen ". Nghe khá ngầu, đối xứng vibe với Karasuno= quạ đen. Tsukishima chọn truờng cũng khá tinh tế ha mọi nguời =))
"Kurohane" là một cái tên hay, để mình phân tích kĩ hơn nhé 👇
---
Kuro (黒) → nghĩa là đen
→ biểu tượng cho bóng tối, sự bí ẩn, chiều sâu và sức mạnh tiềm ẩn. Trong văn hóa Nhật, "đen" không chỉ là tiêu cực; nó còn tượng trưng cho ý chí kiên định, nội lực thầm lặng, kiểu "im lặng mà nguy hiểm".
Hane (羽) → nghĩa là cánh, lông vũ
→ biểu tượng của tự do, khát vọng bay cao, thường gắn với hình ảnh quạ, chim ưng, hoặc thiên thần.
---
Kurohane (黒羽) = "Cánh đen"
→ vừa gợi Karasuno ("Quạ đen")
→ vừa như một bản đối xứng hoàn hảo
Tinh thần: "Không cần bay cao - chỉ cần không bao giờ rơi xuống."
→ Câu slogan nghe giống của karasuno he :)
Chuơng này viết dài mà mình chủ yếu viết phong cảnh nên thấy lan man sao á. Nếu các cậu thấy hay có thể vote cho mình, để làm động lực ạ!!!.
Góp ý để mình sửa lỗi ạ, vt comment cho mình đỡ ngại nha
Bye cả lò ❤^^
Chuyện đuợc viết vào ngày 28 tháng 10 năm 2025
Số từ : 1696 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro