CHƯƠNG II
✨Art 𝐶𝑟𝑒𝑑𝑖𝑡: Nguyen Nhung
https://twitter.com/milkymantou?s=21
***CẢNH BÁO NGÔN NGỮ THÔ TỤC***
Tạ Liên đứng dựa vào khung cửa sổ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lời nói của Hoa Thành như một lời nguyền ngọt ngào, ghim chặt anh tại chỗ, rất lâu sau khi hắn đã quay đi và tiếp tục công việc của mình.
Kể từ hôm đó, bức tường phòng bị của Tạ Liên bắt đầu rạn nứt. Anh không còn cố gắng che giấu bản chất của mình một cách cứng nhắc nữa. Và Hoa Thành, với sự tinh ý của một kẻ đã quá quen với việc quan sát, bắt đầu nhận ra những điều kỳ diệu nho nhỏ xung quanh vị "phù thủy xinh đẹp" của hắn.
Đôi khi, khi đang làm việc trong vườn, Hoa Thành sẽ thấy Tạ Liên ngồi dưới một gốc cây, lơ đãng đưa ngón tay lên vẽ vào không trung. Từ đầu ngón tay thon dài của anh, những luồng lân tinh màu bạc tuôn ra, kết tụ lại thành hình những con bướm bạc phát sáng. Chúng chập chờn bay lượn quanh anh trong một vũ điệu im lặng trước khi tan vào hư không. Tạ Liên không biết rằng, từ phía xa, có một ánh mắt đen tuyền đang dõi theo anh, ánh mắt ấy không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự say mê và khao khát ngày một lớn dần.
Tạ Liên cũng dành nhiều thời gian trong một căn phòng nhỏ mà anh dùng làm xưởng bào chế. Hoa Thành thường nghe thấy tiếng lạch cạch của chai lọ, tiếng cối giã thảo mộc, và ngửi thấy mùi hương phức tạp của các loại lá cây, rễ cây đang được đun nấu. Đó là một mùi hương rất đặc trưng của Tạ Liên, thanh khiết và đầy bí ẩn.
Một buổi chiều nọ, khi Tạ Liên đang cố gắng điều chế một loại tinh dầu mới, anh đã tính sai liều lượng của một loại rễ cây. Ngay lập tức, chiếc vạc đồng nhỏ trên bếp bùng lên một ngọn lửa tím ngắt.
"A!"
Tạ Liên giật mình kêu lên, luống cuống lùi lại.
Nghe tiếng động, Hoa Thành đang ở phòng bên cạnh lập tức lao tới. Không một giây do dự, hắn vươn tay qua ngọn lửa, kéo mạnh Tạ Liên ra khỏi đó.
"Anh có sao không?" - Hắn hỏi dồn dập, lo lắng hiện rõ trong đáy mắt.
"Ta không sao..." - Tạ Liên vẫn còn hoảng hốt - "Nhưng tay em!"
Anh nhìn thấy mu bàn tay và mấy ngón tay của Hoa Thành đã đỏ ửng lên vì bị lửa liếm qua. Không suy nghĩ, Tạ Liên hốt hoảng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Anh nhìn vết bỏng, rồi theo bản năng, anh đưa ngón tay bị bỏng của Hoa Thành lên miệng, dùng lưỡi liếm nhẹ lên vết thương.
Hoa Thành sững người trong giây phút đó.
Hắn không cảm thấy đau nữa. Thay vào đó, một luồng điện tê dại chạy thẳng từ đầu ngón tay, nơi đang được cái lưỡi mềm mại, ẩm ướt của Tạ Liên bao bọc, truyền dọc cánh tay và lan ra toàn bộ cơ thể. Nước bọt của Tạ Liên, mang theo một chút ma thuật trị thương nhỏ, đang nhanh chóng làm dịu đi vết bỏng.
Nhưng tâm trí Hoa Thành không còn để ý đến phép màu đó nữa. Toàn bộ sự chú ý của hắn dồn vào cảm giác đầu ngón tay mình đang được khám phá một cách dịu dàng, vào hình ảnh Tạ Liên với đôi mắt ngấn nước vì lo lắng, đôi môi hé mở và chiếc lưỡi hồng đang ân cần chữa trị cho hắn. Khung cảnh đó còn thiêu đốt hắn hơn cả ngọn lửa ma thuật vừa rồi.
Khi Tạ Liên ngẩng lên, thấy vết thương đã lành, anh thở phào nhẹ nhõm.
"May quá..."
Và đột nhiên, anh nhận ra hành động của mình có phần quá thân mật. Mặt Tạ Liên đỏ bừng lên, vội vàng định rút tay lại. Nhưng Hoa Thành đã nhanh hơn một bước. Hắn nắm chặt lấy bàn tay anh, con mắt đen duy nhất của hắn giờ đây tối sầm lại, chứa đầy một cảm xúc mà Tạ Liên không thể gọi tên, nhưng nó lại có thể khiến anh run rẩy.
"Thì ra..." - Giọng Hoa Thành khàn đặc - "...đó gọi là phép thuật sao?"
Hắn từ từ đưa bàn tay đang nắm tay Tạ Liên lên, nhìn vào ngón tay vừa được liếm của mình, rồi lại nhìn Tạ Liên.
"Nó khiến ta..." - Hắn ngừng lại, ghé sát vào tai Tạ Liên, thì thầm - "...tò mò muốn biết thêm. Ta có thể để bản thân bỏng thêm nhiều lần nữa."
Lời nói trần trụi của Hoa Thành như một mồi lửa, khiến Tạ Liên giật mình và vội vàng rút tay ra khỏi cái nắm của hắn. Anh lùi lại mấy bước, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, không dám nhìn thẳng vào con mắt đen đang tối sầm lại vì dục vọng kia.
"Ta... ta xin lỗi... ta không cố ý..."
Anh lắp bắp, vừa xấu hổ vì hành động đường đột của mình, vừa bối rối trước phản ứng của Hoa Thành.
Thấy Tạ Liên hoảng sợ như một chú thỏ nhỏ, Hoa Thành khẽ bật cười, nụ cười làm dịu đi sự căng thẳng trong ánh mắt. Hắn thu lại vẻ săn mồi, trở lại với dáng vẻ trêu chọc thường ngày, nhưng sự nóng bỏng thì vẫn chưa tan đi.
"Vậy là anh thừa nhận rồi nhé? Anh đúng là phù thủy."
Bị dồn vào chân tường, Tạ Liên biết mình không thể chối cãi được nữa. Anh cúi gằm mặt, hai tay vặn vẹo vào nhau, cuối cùng cũng lí nhí gật đầu.
Thấy anh như vậy, Hoa Thành mềm lòng. Hắn bước tới, nhưng giữ một khoảng cách an toàn.
"Này." - Hắn nói, giọng dịu dàng hơn - "Ta không có ý doạ anh. Ta chỉ...tò mò thôi."
Sự dịu dàng của hắn khiến Tạ Liên cảm thấy an tâm hơn một chút. Anh hít một hơi thật sâu, quyết định đã đến lúc phải nói ra sự thật.
"Dòng dõi của ta...đúng là phù thủy."
Anh bắt đầu, giọng vẫn còn hơi bẽn lẽn.
"Nhưng không giống như trong những câu chuyện đáng sợ. Gia đình ta chuyên về các loại ma thuật chính thống... chủ yếu là để cứu người."
Anh ngẩng lên, nhìn Hoa Thành với ánh mắt thành thật.
"Cha mẹ ta là những người chữa lành rất giỏi. Họ nói rằng phép trị thương là sức mạnh thuần khiết và cốt lõi nhất của dòng dõi chúng ta. Nhưng... họ mất sớm, trước khi kịp dạy ta cách đánh thức bản năng và kiểm soát dòng năng lượng bên trong."
Tạ Liên chỉ vào những cuốn sách cũ trên kệ và những chồng giấy ghi chép lộn xộn trên bàn, nói tiếp:
"Tất cả những gì ta biết đều là tự mày mò từ sách cổ và ghi chú của cha mẹ để lại. Vì vậy... mọi thứ vẫn chưa hoàn thiện. Giống như lúc nãy... ta đã làm nổ tung cả cái vạc."
Anh nói, tai đỏ ửng vì xấu hổ.
Hoa Thành lắng nghe chăm chú, ánh mắt không hề có sự phán xét, chỉ có sự thông cảm và một chút đau lòng khi nghe anh nhắc đến cha mẹ.
Tạ Liên ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp, giọng nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.
"Và... về ma thuật trị thương..." - Anh liếc nhìn bàn tay đã lành lặn của Hoa Thành, mặt lại nóng bừng lên - "Lẽ ra nó phải là thứ mạnh nhất của ta. Nhưng vì chưa được đánh thức hoàn toàn... nên hiện tại... cách tốt nhất để ta có thể thi triển nó... là thông qua tiếp xúc... ừm... dịch cơ thể."
"Ồ, dịch cơ thể..."- Hoa Thành lập lại theo lời anh.
Anh vội vàng giải thích, như sợ hắn hiểu lầm:
"Ví dụ như nước bọt, hoặc... nước mắt... Nó giúp truyền dẫn năng lượng thuần khiết một cách trực tiếp nhất. Vậy nên... cách trị thương của ta đôi khi có thể hơi... kỳ quặc. Lúc nãy ta chỉ hành động theo bản năng thôi, ta xin lỗi nếu làm em thấy không thoải mái."
Nói xong, Tạ Liên gần như muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Hoa Thành hoàn toàn sững sờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một lời giải thích như vậy. Một vị phù thủy xinh đẹp, ngây thơ, người có năng lực chữa lành mạnh nhất lại được kích hoạt thông qua những cách "thân mật" nhất. Trái tim hắn đập lỡ một nhịp. Hắn nhìn Tạ Liên, người đang xấu hổ đến mức chỉ muốn biến mất, rồi lại nhìn xuống ngón tay của mình.
Một nụ cười ranh mãnh từ từ nở trên môi Hoa Thành. Sự nguy hiểm lại ánh lên trong mắt hắn.
"Không thoải mái ư?" - Hắn chậm rãi nói, bước tới gần Tạ Liên một lần nữa - "Phù thuỷ nhỏ ơi, anh nghĩ sai rồi."
Hắn dừng lại ngay trước mặt Tạ Liên, cúi người xuống, thì thầm với một giọng điệu không thể nào mê hoặc hơn.
"Ta chỉ đang nghĩ... nếu lỡ như ta bị thương ở một nơi khác thì sao nhỉ?" - Hắn liếc mắt nhìn xuống môi mình, rồi lại nhìn Tạ Liên - "Ví dụ như ở đây... Anh có trị thương cho ta không?"
Lời trêu chọc trắng trợn và đầy ẩn ý khiến đầu óc Tạ Liên trống rỗng. Anh hoàn toàn bị dồn vào thế bí, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ biết đứng đó và để cho ngọn lửa mà Hoa Thành châm lên thiêu đốt tâm trí mình.
***
Công việc sửa chữa căn biệt thự hóa ra lại tốn nhiều sức lực hơn Hoa Thành tưởng. Hắn là một người thợ lành nghề, nhưng những hư hỏng mà thời gian và sự lãng quên gây ra cho tòa nhà này quả thực không nhỏ. Bụi gỗ và mồ hôi làm áo sơ mi của hắn dính bết vào lưng, từng thớ cơ hiện rõ sau lớp áo ướt, mỏi nhừ.
Mỗi khi hắn bước xuống từ chiếc thang gỗ, Tạ Liên sẽ đứng chờ sẵn ở đó. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng chìa ra một chiếc khăn mặt bằng vải lanh trắng muốt, sạch sẽ và một cốc nước mát lạnh.
Hoa Thành dừng lại, con mắt đen của hắn nhìn xoáy vào người đối diện. Tạ Liên thường mặc những chiếc áo sơ mi đơn giản, tay áo xắn lên đến khuỷu, để lộ ra cổ tay mảnh khảnh và trắng nõn. Anh đứng ngược sáng với ô cửa sổ, khiến vầng hào quang mờ ảo bao quanh mái tóc nâu mềm mại của anh. Đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng chân thành.
"Em vất vả rồi. Căn nhà này cũ nát quá." - Anh nói nhẹ nhàng - "Lau mặt đi cho mát."
Hoa Thành nhận lấy chiếc khăn. Nó mát lạnh và thoang thoảng mùi hương thảo mộc dịu nhẹ, mùi hương đặc trưng của Tạ Liên. Điều này khiến hắn suy nghĩ vẩn vơ trong giây lát: Liệu đây có phải là chiếc khăn mà anh hay sử dụng không? Hai người đang sử dụng chung một chiếc khăn sao?
Hắn đưa khăn lên lau mặt, cảm nhận sự mềm mại của vải lướt trên da. Hắn cố tình lau thật chậm, mắt vẫn không rời khỏi anh. Hắn thấy yết hầu của Tạ Liên khẽ chuyển động khi anh nuốt nước bọt, thấy những ngón tay thon dài của anh vô thức siết chặt lấy nhau. Anh đang dồn toàn bộ sự chú ý cho hắn. Ý nghĩ đó khiến một cảm giác thỏa mãn âm ỉ trỗi dậy trong lồng ngực Hoa Thành.
"Cảm ơn ca ca!"
Hắn uống một hơi cạn sạch cốc nước, rồi trả lại cho Tạ Liên. Những ngón tay của họ vô tình chạm vào nhau. Da tay Tạ Liên mềm và ấm, anh rụt tay lại ngay lập tức, như bị điện giật, và một vệt hồng lan nhanh từ cổ lên đến tận mang tai.
Quá đỗi ngây thơ. Quá đỗi quyến rũ. Hoa Thành phải dùng hết sức bình sinh để ngăn mình không vươn tay ra và giữ lấy bàn tay đang bối rối đó.
"Ừm...bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." - Tạ Liên nói, vội vàng chuyển chủ đề, ánh mắt đảo quanh như thể tìm một lối thoát - "Vẫn chỉ là vài món đơn giản thôi, căn biệt thự này nhìn thì rộng nhưng chẳng có mấy thứ có thể sử dụng được. Em đi tắm rửa trước đi, quần áo sạch ta đã để sẵn trên giường rồi."
Nói rồi, anh nhanh chóng biến mất vào trong bếp, để lại Hoa Thành đứng một mình với nụ cười trên môi. Hắn không thể không tự hỏi. Tạ Liên đã chuẩn bị quần áo cho hắn ư? Anh ấy đã vào phòng của hắn? Anh ấy có nghĩ đến hắn khi chọn những bộ quần áo đó không? Hay anh ấy nghĩ gì về cơ thể của hắn?
Chết tiệt, hắn không thể ngừng tưởng tượng về Tạ Liên, về những điều anh có thể làm với mình, hoặc, những điều mà hắn có thể làm với người đàn ông đáng yêu trước mắt đó.
Tối hôm đó, sau bữa ăn, họ ngồi đối diện nhau bên lò sưởi. Ngọn lửa nhảy múa hắt bóng hai người lên bức tường đá, khiến chúng chập chờn, quấn quýt vào nhau. Tạ Liên mang ra một khay trà nhỏ, đặt một tách trà nóng hổi trước mặt Hoa Thành và giải thích:
"Đây là trà thảo dược ta tự pha. Nó giúp thư giãn cơ bắp và ngủ ngon hơn. Em đã làm việc rất vất vả, nên uống một tách sẽ tốt cho sức khỏe."
Hơi trà bốc lên mang theo hương bạc hà và hoa cúc. Hoa Thành nhấc tách trà lên, hơi ấm lan tỏa vào lòng bàn tay. Hắn không nhìn tách trà, mà nhìn người đối diện. Dưới ánh lửa, làn da của Tạ Liên trắng như sứ, đôi môi hồng nhuận, và đôi mắt nâu trong veo phản chiếu những đốm lửa li ti, trông đẹp đến nao lòng. Anh chỉ đơn giản là đang chăm sóc cho hắn, một hành động tử tế thuần túy. Nhưng trong mắt Hoa Thành, mọi thứ đều trở nên tình tứ. Cái cách anh cẩn thận rót trà, cái cách anh mím môi chờ đợi phản ứng của hắn, cái cách anh ngồi thẳng lưng nhưng vai lại hơi thả lỏng vì đã ở bên hắn...tất cả đều là những lời mời gọi thầm lặng.
Hắn nhấp một ngụm trà. Vị trà ngọt dịu trôi xuống cổ họng, mang theo một cảm giác thư thái lạ thường.
"Rất ngon!" - Hắn khen, và đó là lời nói thật - "Tay nghề của ca ca thật tốt."
Tạ Liên mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm và vui vẻ.
"Tam Lang thích là tốt rồi."
Hoa Thành uống hết tách trà, cảm thấy cơ thể mệt mỏi dần được xoa dịu. Nhưng tâm trí hắn lại chẳng hề yên tĩnh chút nào. Hắn bị cuốn vào việc quan sát Tạ Liên, vào việc tưởng tượng xem sẽ thế nào nếu được chạm vào mái tóc suôn mượt đó, sẽ thế nào nếu được nếm vị ngọt trên đôi môi kia, sẽ thế nào nếu hắn đè anh xuống chiếc ghế đó và xoa nắn khắp cơ thể mềm mại của anh?
Và, hắn tự hỏi, liệu sự quan tâm này có đơn thuần là lòng tốt của chủ nhà dành cho người làm công, hay còn ẩn chứa một điều gì khác, một sự hấp dẫn vô thức mà chính Tạ Liên cũng không nhận ra?
Hoặc có lẽ, hắn chỉ đang tự mình đa tình. Nhưng dù sao đi nữa, Hoa Thành cũng sẵn sàng đắm chìm trong sự quan tâm quyến rũ một cách ngây thơ này. Mỗi ngày, từng chút một.
***
Bắt đầu từ đêm đó, sau khi uống tách trà thơm ngát, Hoa Thành thiếp đi ngay khi lưng vừa chạm giường. Và rồi, trong bóng tối sâu thẳm của tiềm thức, Tạ Liên đột ngột xuất hiện.
Đó không phải là Tạ Liên với ánh mắt có chút rụt rè hay nụ cười ngượng ngùng mà hắn thấy ban ngày. Tạ Liên trong giấc mơ của hắn táo bạo và đầy mời gọi. Với mái tóc nâu xoã tung bay lượn trong gió đêm, thân hình quyến rũ được bao bọc bởi một lớp áo ngủ mỏng, gần như là xuyên thấu. Anh lặng lẽ đến bên giường, khuôn mặt xinh đẹp được ánh trăng huyền ảo soi rọi. Anh cúi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn hắn, mái tóc nâu mềm mại sượt qua má Hoa Thành.
Và rồi, sau một khoảng thời gian dài như một thế kỷ, Tạ Liên cuối cùng cũng cúi xuống gần hơn, dịu dàng hôn lên môi hắn. Môi của anh thật ấm, thật mềm, thoang thoảng mùi thảo mộc khô rất đỗi dễ chịu và ngọt ngào. Hoa Thành có thể cảm nhận được hàng mi dài cong vút của anh khẽ rung rung khi chúng chạm vào làn da của hắn. Hắn mơ thấy Tạ Liên dừng lại trong chốc lát, rồi, anh một lần nữa cúi xuống, môi chạm môi, lưỡi nhẹ nhàng tách mở lấy đôi môi đang tê dại của hắn. Trong giấc mơ hoang đường này, Hoa Thành vậy mà lại có thể cảm nhận được hơi thở nồng nàn của anh trong khoang miệng mình, ngọt ngào, nóng bỏng, quyến rũ biết bao.
Hắn giật mình tỉnh giấc lúc trời đã hửng sáng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở dồn dập. Hắn ôm lấy ngực mình, ngó nghiêng xung quanh căn phòng mà Tạ Liên đã sắp xếp cho hắn ở. Căn phòng trống rỗng và tĩnh lặng, đủ để khiến hắn nhận ra đó chắc chắn chỉ là một giấc mơ.
Hoa Thành tự nhủ, có lẽ là do hắn đã nghĩ về Tạ Liên quá nhiều.
Khi xuống nhà ăn sáng, hắn thấy Tạ Liên đã ngồi đợi sẵn, nhưng có vẻ bồn chồn hơn hẳn mọi ngày.
"Tam Lang... đêm qua..." - Tạ Liên ngập ngừng, tay khuấy ly sữa một cách vô định - "Em ngủ có ngon không?"
"Rất ngon, cảm ơn ca ca!" - Hoa Thành đáp, cố giữ giọng bình thản - "Trà của anh hiệu nghiệm thật."
"Vậy à..." - Tạ Liên thở phào một cách kỳ lạ, nhưng rồi lại hỏi tiếp, giọng nhỏ đi - "Nhưng trông em có vẻ vẫn còn hơi...thiếu ngủ. Em không mơ thấy gì... kỳ lạ chứ?"
Hoa Thành giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu.
"Không, ta ngủ một mạch tới sáng."
Hắn nói dối, và rồi nhìn thấy ánh mắt Tạ Liên thoáng qua một tia thất vọng khó hiểu, trước khi anh nhanh chóng mỉm cười và gật đầu.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thói quen uống trà buổi tối nhanh chóng trở thành một nghi thức thân mật giữa hai người. Sau bữa ăn, khi công việc trong ngày đã xong xuôi, Tạ Liên sẽ lại pha một ấm trà thảo dược nóng hổi. Anh nói rằng nó sẽ giúp Hoa Thành hồi phục sức khỏe sau một ngày lao động vất vả.
Và quả thực, nó có tác dụng. Hoa Thành chưa bao giờ cảm thấy khỏe khoắn đến thế. Mỗi sáng thức dậy, cơ thể hắn không còn chút đau mỏi nào, tràn đầy sinh lực như thể chưa từng phải đụng tay vào những công việc nặng nhọc. Tách trà của Tạ Liên dường như có một loại ma lực chữa lành kỳ diệu. Hắn uống xong thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh, một giấc ngủ sâu và không mộng mị...ít nhất là hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng sự thật lại khác.
Đêm tiếp theo, giấc mơ quay trở lại, và lần này còn mãnh liệt hơn.
Hắn mơ thấy Tạ Liên vẫn như đêm đó, tiến lại gần giường ngủ của hắn không một tiếng động. Anh không chỉ hôn hắn, mà còn trườn lên người hắn một cách chậm rãi. Lớp áo ngủ mỏng manh của anh cọ xát vào lồng ngực trần của Hoa Thành, gợi lên một cảm giác ma sát mềm mại, nóng bỏng. Hắn thấy anh cúi xuống, chần chừ giây lát, rồi nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi hắn, một cử chỉ vừa ngây thơ vừa khêu gợi đến tột cùng.
Hoa Thành cảm giác được trong giấc mơ ấy, Tạ Liên ở trên người mình một lúc lâu. Bàn tay mềm mại của anh nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ bụng cùng cơ ngực rõ nét của hắn. Hoa Thành vẫn thường có thói quen không mặc áo khi ngủ, chính vì vậy, cảm giác bàn tay nóng bỏng của Tạ Liên chạm vào da thịt trần trụi lại càng khiến hắn cảm thấy rạo rực lên nhanh chóng.
Cứ như vậy, Tạ Liên sẽ vuốt ve khắp phần thân trên để trần của hắn, lướt qua các thớ cơ săn chắc, và thi thoảng sẽ cúi xuống hôn lên môi hắn, và thì thầm gọi tên hắn trong mơ:
"Tam Lang...ôi...Tam Lang!"
Trời sáng. Và Hoa Thành một lần nữa tỉnh giấc trong mơ hồ cùng tiếc nuối. Hắn thở dài, lặng lẽ nhìn xuống phần thân dưới, nơi một túp lều nho nhỏ đã dựng đứng từ lúc nào.
Chết tiệt!
Hoa Thành thầm nguyền rủa. Hắn lúc này đây chẳng khác nào một gã trai mới lớn, rạo rực một cách không cần thiết khi cứ mải nghĩ về đối tượng mình thầm thương nhớ, đến mức cương cứng một cách lố bịch vào mỗi buổi sáng.
Ngày hôm ấy lại trôi qua một cách nhanh chóng với những cái nhìn nóng bỏng mà Hoa Thành dành cho Tạ Liên.
Tối hôm đó, Tạ Liên vẫn mang trà ra như thường lệ. Nhưng dường như có gì đó khác lạ hơn. Anh không nhìn thẳng vào mắt Hoa Thành, và khi đặt tách trà xuống, những ngón tay anh khẽ run.
"Trà hôm nay...ta có thêm một loại lá mới." - Tạ Liên giải thích lí nhí với đôi má ửng hồng - "Một công thức mới...giúp thư giãn sâu hơn. Hy vọng là vẫn hợp khẩu vị của em."
Hoa Thành nhướng mày. Hắn nhấc tách trà lên, đưa gần mũi. Quả thật, bên cạnh mùi hoa cúc và bạc hà quen thuộc, có một hương thơm khác lạ thoang thoảng, một mùi hương ngòn ngọt, gần như mùi phấn hoa, vô cùng mê hoặc. Hắn uống một ngụm, vị ngọt dịu trên đầu lưỡi đậm hơn mọi khi.
"Ồ, ca ca pha ngon quá!"
Hắn không nghĩ nhiều, uống một hơi gần như cạn sạch.
Và giấc mộng tinh hằng đêm lại đến. Đêm nay, mọi thứ lại càng trở nên điên cuồng và vượt tầm kiểm soát. Không còn giống những đêm khác, chỉ dừng lại ở việc hôn môi và đụng chạm. Đêm nay, Hoa Thành mơ thấy mình đang nằm trên giường, Tạ Liên lại một lần nữa xuất hiện bên giường hắn. Giờ đây, anh đang ngồi trên phần cơ bụng săn chắc của hắn. Anh không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, chỉ vừa đủ che đi những phần cần che. Và, Hoa Thành có thể cảm nhận được phần thân thể đang tiếp xúc giữa hai người, hoàn toàn trần trụi, không có mảnh vải nào ở giữa.
Tạ Liên đang áp phần mông tròn trịa và một phần âm hộ trơn nhẵn lên cơ bụng của hắn!
Anh bắt đầu di chuyển một cách vụng về, để lại một sức nặng dễ chịu trên người Hoa Thành. Và hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại nhưng rắn rỏi của cặp mông căng mọng của anh đang cọ xát vào bụng mình, tạo ra một sự ma sát ngọt ngào đến mức khiến hắn gần như phát điên.
"A...Tam Lang...!"
Hoa Thành nghe thấy tiếng Tạ Liên rên rỉ trong giấc mơ tội lỗi của hắn, gọi tên hắn trong một nỗi khao khát khó có thể nói thành lời. Và sau những lần ma sát ngọt ngào đó, hắn có thể cảm nhận con mèo nhỏ của Tạ Liên đang rỉ nước đầy khắp bụng hắn.
Chỉ mới cọ xát mà đã như vậy rồi. Dâm đãng, dâm đãng quá!
Hoa Thành cứ liên tục nghĩ về Tạ Liên như vậy trong đầu khi anh di chuyển hông để cọ âm hộ vào bụng hắn. Hạ thân hắn bắt đầu đau nhức, dựng lên hẳn bên dưới lớp quần ngủ bằng vải lanh mà anh đã chọn cho hắn. Chỉ thêm vài lần Tạ Liên lắc hông và để lại một vệt nước dính dớp trên bụng của Hoa Thành, con cặc của hắn cương cứng đến mức chúng dựng đứng và chạm vào khe mông Tạ Liên, khiến anh giật mình rên rỉ:
"A...nóng quá...Tam Lang..."
Và rồi, đêm nối tiếp đêm, những giấc mơ ngày càng trở nên trần trụi và nóng bỏng.
Hoa Thành chỉ lờ mờ cảm nhận được, cả căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo. Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu xiên qua cửa sổ, rọi lên da thịt của Tạ Liên, phủ lên cơ thể anh một lớp phấn màu bạc kỳ ảo.
Cứ thế, mỗi đêm, anh đều xuất hiện bên giường của hắn, trần truồng, làn da trắng có ánh trăng đọng lại, phát ra thứ hào quang dịu dàng. Nụ cười trên đôi môi mềm mại không còn ngại ngùng như hắn vẫn thường thấy. Nó kích thích, nó mời gọi, nó quyến rũ một cách kỳ lạ biết bao.
Tạ Liên sẽ chạm vào người Hoa Thành trước. Bàn tay mềm mại như lụa lướt từ ngực xuống bụng, từng điểm tiếp xúc như đốm lửa nhỏ đốt cháy từng thớ cơ bắp của hắn. Rồi, anh nhanh chóng quỳ bên giường, bàn tay thon dài, khéo léo của anh nắm lấy vật đang cương cứng của hắn và kéo ra khỏi lớp quần vải lanh, sau đó vuốt ve một cách thành thạo đến bất ngờ.
Con cặc của Hoa Thành to và dài, khi cương cứng liền hiện lên những đường gân ngoằn ngoèo như dây leo. Thường thì bàn tay của Tạ Liên khó lòng mà nắm hết. Thế nên, lúc nào anh cũng sẽ nắm nó bằng cả hai tay, vuốt dọc theo con cặc to lớn từ sát gốc lên đến đỉnh đầu khấc.
Đến khi Hoa Thành đã đủ độ cứng, phần quy đầu to lớn của hắn sẽ bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt, dính nhớp trơn trượt. Và, Tạ Liên sẽ lợi dụng thứ chất lỏng này để bắt đầu di chuyển bàn tay nhanh hơn, những ngón tay và lòng bàn tay mềm mại như lá non nhẹ nhàng siết chặt lấy con cặc của hắn, khiến hắn vô thức đẩy hông vào bàn tay anh trong lúc trầm khàn rên rỉ.
Mỗi lần hắn bắn hết vào tay Tạ Liên trong giấc mơ, Hoa Thành thở dốc, và đôi khi là thở dài. Hắn chẳng biết mình có thể chịu đựng cảm giác tội lỗi khi có những giấc mơ dâm dục này đến khi nào. Và, khao khát cùng Tạ Liên chạm đến thiên đường dục vọng cũng ngày một dâng cao như thuỷ triều bên trong hắn.
Khi thì, trong một giấc mơ khác táo tợn hơn, hắn thấy Tạ Liên cúi đầu, mái tóc nâu xõa xuống che đi biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của anh. Và rồi, chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được sự ấm áp, ẩm ướt của đôi môi anh bao bọc lấy mình. Cái miệng nóng hổi, chưa bao giờ dám nói những lời quyến rũ, giờ đây lại mút cậu nhỏ của Hoa Thành một cách điệu nghệ mà ham muốn. Tiếng nước thoát ra từ khóe môi đang chật vật ngậm chặt con cặc đói khát của hắn, đôi mắt nâu trà hé mở, mê đắm nhìn lên hắn. Hơi ẩm, sự cọ xát tuyệt diệu và cái lưỡi đưa đẩy khiến Hoa Thành rên lên trong mộng, con cặc rỉ nước. Thể xác hắn căng cứng tột độ, từng cơn sóng khoái cảm dâng lên không ngừng.
Hắn ngày càng muốn phát điên bởi những giấc mơ nóng bỏng hoang đường xoay quanh chủ nhân của toà biệt thự cổ này. Những đêm mà tâm trí hắn lang thang xuyên qua giấc mơ với khao khát được làm tình với Tạ Liên một cách điên dại nhất có thể.
Hắn sẽ nằm trên một chiếc nệm êm ái không có thực, hơi lạnh tản mác khắp xung quanh. Thế nhưng nơi tiếp xúc da với Tạ Liên lại nóng bỏng như chạm vào than hồng. Tạ Liên ngồi vắt ngang trên cơ bụng săn chắc của hắn, hai đùi trắng nõn khép mở theo nhịp cử động. Anh không nói gì, chỉ cười một nụ cười quyến rũ chết người, đôi mắt như hai hồ nước chứa đầy dục vọng.
Hông nhỏ của anh nhấp nhô lên xuống, chà xát phần thân dưới trần truồng của anh vào cơ thể Hoa Thành, tạo nên áp lực và ma sát điên cuồng. Hắn có thể cảm nhận rõ hình dáng quyến rũ của âm hộ Tạ Liên đẩy vào hắn. Bàn tay thon dài của Tạ Liên luồn xuống giữa hai người, nắm lấy cậu nhỏ đang kiêu hãnh của Hoa Thành, từng nhịp vuốt ve, vừa ráo riết vừa dẻo mềm, phối hợp nhịp nhàng với chuyển động của cái hông.
Chỉ mỗi bàn tay của Tạ Liên thôi thì không đủ, chỉ cọ xát như vậy thôi thì không đủ!
Tạ Liên cong mông khỏi giường, cố gắng hết sức để cọ xát môi âm hộ vào con cặc khổng lồ đang cương cứng của Hoa Thành. Hắn có thể cảm nhận được dâm dịch từ cái lồn dâm đãng của Tạ Liên chảy đầy ra bên ngoài, cho đến khi nó để con cặc của hắn trượt vào bên trong.
"A...lớn quá...không vừa mất...!"
Quy đầu cực đại bị cái lỗ từ từ nuốt lấy. Dương vật của Hoa Thành vẫn to lớn ở góc độ này, kéo căng cái lỗ nhỏ vẫn đang rỉ nước của anh. Cảm giác căng cứng như thiêu đốt, chỉ hơi đau một chút. Tạ Liên thở dài thỏa mãn, bắt đầu ép hông vào hông Hoa Thành.
Chết tiệt! Ngay cả trong giấc mơ, hắn cũng có thể cảm nhận được cái lồn đẫm nước và chật hẹp đó một cách chân thật đến vậy.
Không khí đặc quánh tiếng rên rỉ, tiếng hổn hển của cả hai. Cả thân thể Hoa Thành như một cây cung căng thẳng đợi phút giây đứt dây. Quy đầu phình to của hắn không ngừng rỉ ra tinh dịch lỏng, cả con cặc đều cứng ngắc đến đau đớn.
Mỗi đêm, trong cơn mê, hắn ước mình có thể siết chặt lấy vòng eo thon gọn của Tạ Liên, dùng sức đẩy hông để đáp lại những chuyển động của anh. Hắn sẽ để anh ngồi trên con cặc của mình, dùng sức đẩy hông lên, đâm vào điểm mềm mại nhất của Tạ Liên, để anh phải thét lên trong sung sướng và chảy nước khắp nơi trên người hắn.
Mỗi sáng, khi tỉnh giấc, mùi hương thảo mộc đặc trưng của Tạ Liên luôn vương vấn đậm đặc trên gối và chăn của hắn. Đậm hơn nhiều so với việc anh chỉ vào phòng để dọn dẹp ban ngày. Nó giống như...anh đã ở đây cả đêm. Nó giống như giấc mơ đêm qua đều là sự thật bị che giấu bởi những phép thuật hoang đường.
Từng mộng cảnh đều quyết liệt hơn, tấn công dữ dội hơn vào mọi giác quan, vào mọi ranh giới thể xác. Đêm nào cũng vậy, Hoa Thành luôn giật mình tỉnh giấc vào lúc rạng sáng. Hơi thở hắn gấp gáp như vừa chạy marathon, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, và bên dưới, con cặc căng cứng đến đau đớn dưới lớp vải quần ngủ mỏng – loại quần mà chính tay Tạ Liên đã chuẩn bị sẵn, giờ đây trở nên gò bó và bức bối vô cùng. Tệ hơn nữa là cảm giác nhớp nháp, ẩm ướt ở bẹn đùi, bằng chứng không thể chối cãi của một cuộc mộng tinh hoang lạc.
Lại nữa rồi sao?
Ý nghĩ đầu tiên luôn là sự hoảng loạn xen lẫn hổ thẹn. Hoa Thành ngồi bật dậy, vò mái tóc đen của mình trong tuyệt vọng. Nguyên nhân do đâu? Là do sự ám ảnh của chính hắn, do những ham muốn mà hắn cố gắng kìm nén ban ngày đã trỗi dậy mãnh liệt trong tiềm thức? Hay thứ trà "giúp ngủ ngon" của ca ca thực sự mang một loại bùa mê kỳ dị, từ từ thẩm thấu vào tâm trí hắn mỗi khi hàng phòng ngự lỏng lẻo nhất?
Sự mâu thuẫn giằng xé Hoa Thành mỗi sớm mai. Một mặt, cơ thể hắn cảm thấy sảng khoái lạ thường sau giấc ngủ sâu, tràn đầy năng lượng. Mặt khác, tâm trí hắn lại chìm trong bối rối và nỗi nghi ngờ ngày một lớn. Hình ảnh Tạ Liên trong mơ – táo bạo, dâm đãng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngây thơ, dịu dàng ban ngày – cứ ám ảnh hắn không thôi.
Hắn vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng bên cạnh, nơi Tạ Liên đang say giấc, có lẽ còn chẳng hay biết gì về cơn bão tố đang giày vò kẻ ở chung nhà. Một nụ cười chua chát và tự giễu nở trên môi Hoa Thành.
Chẳng lẽ hắn đã muốn Tạ Liên đến phát điên rồi hay sao? Muốn đến mức tâm trí tự vẽ ra những viễn cảnh nóng bỏng này chỉ để thỏa mãn cơn đói khát không thể nói thành lời?
Hoa Thành bắt đầu nhìn Tạ Liên ban ngày bằng một ánh mắt khác. Hắn nhìn vào đôi môi hồng nhạt của anh và bất giác nhớ lại cảm giác của chúng trong mơ. Hắn nhìn vào đôi bàn tay mảnh khảnh của anh khi anh đang pha trà, và không thể ngừng tưởng tượng về sự vuốt ve của chúng trên cơ thể mình.
Hoa Thành cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây căng. Một nửa lý trí của hắn gào thét rằng hắn chỉ đang tự mình đa tình, rằng sự ham muốn điên cuồng của hắn dành cho Tạ Liên đã đầu độc cả những giấc mơ. Nhưng nửa còn lại, nửa bản năng, lại mách bảo hắn rằng có điều gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro