19. Không ai bỏ được yêu
Sau bữa ăn ngày hôm ấy, Na Jaemin cảm thấy thái độ của Lee Jeno đã giảm bớt ít nhất 70%.
Đầu tiên, bằng lòng cùng Na Jaemin nấu ăn, sẽ đi ra phía sau giúp Na Jaemin mang tạp dề, giúp Na Jaemin nếm thử đồ ăn, sẽ lặng lẽ lấy thớt, thái rau.
Thứ hai là lo lắng cho chân Na Jaemin, ba ngày liền giúp Na Jaemin bôi thuốc xoa mắt cá chân, còn cẩn thận nhắc nhở vài câu.
Cuối cùng...
Cuối cùng là không chống cự sự thân mật của Na Jaemin.
Nhưng có khi còn hơn là không chống cự, nói chính xác nhất là không đề phòng — Na Jaemin có thể hôn Lee Jeno bất cứ lúc nào, còn Lee Jeno mỗi lần như thế đều xấu hổ lại bất lực.
Công ty gần đây nhận được một dự án lớn, Na Jaemin có rất nhiều việc phải làm, quyết định không quan tâm đến chuyện có kẻ đang chơi xấu. Đợi khi quay trở lại trụ sở chính, sẽ tính sổ với tên khốn dùng thủ đoạn kia.
Đôi khi phải làm việc ở nhà quá muộn, Na Jaemin sợ tiếng ồn ào trong phòng sẽ đánh thức Lee Jeno, vì vậy thường ngủ luôn trên ghế sofa, hôm sau dậy sớm dọn dẹp. Những ngày như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến cậu khó có thể không bị kéo vào trạng thái uể oải, nhìn bằng mắt thường là thấy ra ngay.
Hôm thứ sáu, Lee Jeno có lớp dạy buổi tối, Na Jaemin nhìn chằm chằm vào báo cáo dày đặc trên máy tính một lúc lâu, nghĩ rằng cố làm thêm vài giờ ở công ty rồi sẽ đi đón Lee Jeno.
Không ngờ, lại vô tình ngủ quên. Đến khi tỉnh dậy, văn phòng đã tối đen và không một bóng người.
Vội vớ lấy điện thoại để kiểm tra thời gian, nhưng phát hiện ra màn hình không thể bật lên được. Sau một thời gian dài ngẩn người trong bóng tối, mới nhớ rằng bản thân quên sạc vào buổi chiều. Căn phòng không rộng, có nhiều góc cạnh. Khi lần mò tìm cửa trong bóng tối, Na Jaemin không may bị trúng vào chân hai lần.
Điều khiến Na Jaemin khó chịu hơn so với việc bị trúng vào vết thương là tay nắm cửa không mở được.
Không biết kẻ ác nào tưởng không còn ai, sau khi tan sở liền khóa chốt cửa, ngăn không cho Na Jaemin ra ngoài sạc pin.
Cậu thử thăm dò hét to lên vài lần, nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng trống rỗng trong phòng, bốn phía xung quanh vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Na Jaemin sinh ra nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cậu không thấy sợ hãi, nếu như bình thường không phải là không thể ngủ ở đây một đêm, nhưng bây giờ, cậu đã kiệt sức, đầu gối thì đau nhức. Bị buộc phải đối mặt với tình huống này không khác gì như đang bị trừng phạt, sự cô đơn cùng bất lực nhanh chóng chiếm toàn bộ giác quan.
Nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, Na Jaemin không khỏi lo lắng: Lee Jeno chắc là đã tan làm rồi? Đêm nay không đi đón Lee Jeno có phải hay không cậu sẽ bị hiểu lầm rằng không biết giữ lời hứa?
Lee Jeno chưa bao giờ thất hứa trước đây.
...
Không, vẫn là từng có một lần.
Lần vắng mặt duy nhất là hồi học đại học cũng là sinh nhật của Lee Jeno. Tối hôm đó, Na Jaemin đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc bánh, đợi ở cổng trường từ sớm, kết quả là Lee Jeno gọi bảo không thể đến đón và cho cậu leo cây mà không giải thích lý do gì. Na Jaemin đã rất tức giận, ném ngay chiếc bánh vào thùng rác, phớt lờ hắn trong hai tuần liền tiếp.
Lee Jeno dỗ Na Jaemin rất lâu, đầu tiên là nhắn vô số tin nhắn, sau đó đi đâu cũng dính sát cậu không rời.
Sau cùng, Na Jaemin cảm thấy phiền, bố thí cho Lee Jeno một cái nhìn, trông thấy khóe mắt trái hắn có chút sưng lên liền lên tiếng: "Sinh nhật tôi phải mua cho tôi hai cái bánh ngọt, nhớ chưa?"
Nghĩ đến đây, Na Jaemin không thể nhịn được cười, bởi vì Lee Jeno nghe xong yêu cầu, ngay giây tiếp theo, đã vui đến mức ôm chầm lấy cậu như một con chó ngốc nghếch, dụi dụi mớ tóc rối lên trán cậu, liên tục nói "Jaemin, em thật tốt bụng".
Cười cười, Na Jaemin thấy khó chịu.
Cậu nhớ Lee Jeno quá.
Na Jaemin rầu rĩ ngồi dựa vào tường, bất giác thu mình lại thành một quả bóng trong sự im lặng của căn phòng. Cậu nhận ra rằng cậu có thể chỉ phải chịu đựng loại bóng tối này trong một đêm, nhưng Lee Jeno lại phải chịu đựng nó rất lâu, rất lâu.
Họ đều phải gánh chịu những di chứng kéo dài đến bảy năm, thậm chí là suốt đời.
Sự đồng cảm của Na Jaemin đến quá muộn.
"Nana..."
"Nana!"
Khi tiếng kêu của Lee Jeno xuất hiện, Na Jaemin nghĩ rằng mình đã rơi vào một giấc mơ.
"Em đang ở đâu Nana!!"
Mỗi lần lo lắng, Lee Jeno sẽ gọi Na Jaemin là "Nana".
Mãi đến khi bước chân dồn dập càng ngày càng gần, Na Jaemin mới xác nhận mình đang ở hiện thực, vội vàng đứng lên đập mạnh cửa: "Lối này!"
"Ở đây! Nhanh lên!"
Ngay lúc đèn soi sáng, Na Jaemin nhìn thấy Lee Jeno đang thở hổn hển đi cùng với một nhân viên bảo vệ để mở cửa.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, như thể là người sống sót sau thảm họa, là người nhìn thấy được ánh sáng hạnh phúc.
Lee Jeno tiến tới, vươn tay ôm Na Jaemin vào lòng, xoa xoa đầu cậu an ủi: "Không sao rồi... Jaemin của tôi, không sao rồi..."
Đường xuống lầu được Lee Jeno cõng trên lưng.
"Tôi có nặng không?" Na Jaemin nhỏ giọng kề sát tai hắn.
"Không nặng." Lee Jeno cõng cậu xích lên, "Tại sao em không hỏi tôi làm sao tìm được em?
"Tôi không muốn hỏi," Na Jaemin vòng tay qua cổ Lee Jeno, giọng nói như bị bóp nghẹt, "Dù sao, cậu luôn luôn có thể tìm ra tôi."
Lee Jeno mỉm cười, không nói gì thêm.
Na Jaemin cố kìm chế sự tự trách của mình suốt đêm, xây một tòa tháp trên đôi vai vững chắc của mình, nhưng lại ngã xuống bởi một lần được cõng, "Nono, tôi xin lỗi, tôi mới là người vô dụng."
"Đừng nói về bản thân như vậy." Lee Jeno nhéo bắp chân của Na Jaemin, "Em rõ ràng là người hoàn hảo nhất."
"Không phải." Na Jaemin kịch liệt lắc đầu, hai mắt nhanh đỏ bừng.
"Đáng lẽ tôi nên sớm phát hiện việc cậu đọc hay viết cũng phải làm ở khoảng cách rất gần. Tôi vẫn luôn nghĩ là cận thị ... Nhưng người cận thị bình thường vẫn thi được bằng lái xe còn cậu thì không dám, cũng không dám đi chơi đêm... "
"Nana."
Đến tầng thấp nhất của tòa nhà, Lee Jeno ngắt lời cậu.
"Em không cần phải phát hiện gì cả."
Lee Jeno dừng lại, vẫn cõng Na Jaemin trên lưng.
"Yêu cũng vậy, em không cần hết lòng yêu tôi, chỉ cần ban cho tôi một chút tình yêu ấy, tôi cũng đã rất vui vẻ."
"Không phải em nói tôi giống chó con sao? Đó là cách chó con đối xử với chủ nhân của nó."
"Trông cậu không giống một con chó con nữa... Con chó con sẽ không yêu tôi nhiều như cậu." Nước mắt của Na Jaemin rơi trúng quần áo của Lee Jeno, "Cậu là người yêu của tôi."
Hắn nhếch khóe miệng: "Trái tim Jaemin rung động rồi à?"
Câu hỏi đã quen nhưng không còn thận trọng như trước, lần này là một nụ cười nhẹ nhàng.
"Tôi đau lòng."
Na Jaemin hôn lên má hắn.
"Đã rung động lâu rồi."
Về đến nhà đã gần mười một giờ rưỡi, Lee Jeno đề nghị giúp Na Jaemin tắm, nói rằng hắn lo lắng rằng sẽ không tiện cho việc chân của cậu bị đau.
"Thật ra thì không sao, mấy ngày trước cũng không đau." Na Jaemin ngoan ngoãn cởi cúc áo, trông thấy Lee Jeno cúi đầu khẽ nhếch mép cười, "Nhưng điều này không ngăn cản tôi giúp đỡ em."
Lee Jeno vòng tay qua eo cậu cởi quần, "Nếu như em muốn, mỗi ngày tôi đều giúp em."
"Mỗi ngày?" Na Jaemin không khỏi đỏ mặt khi nhớ lại hình ảnh đó.
Thứ bên dưới vô tình cứng lên.
"Dạo này không thấy em về phòng ngủ. Nếu không phải bắt gặp em tăng ca rồi ngủ trên sofa, hôm nay tôi sẽ không nghĩ tới việc đến công ty tìm em... Đã có chuyện gì vậy?"
Bàn tay của Lee Jeno đặt trên cơ thể trần trụi của Na Jaemin, chạm vào nó mà không do dự.
"Thích không?"
"Cái gì đang cứng nào."
Na Jaemin không ngờ Lee Jeno lại thẳng thắn như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận đưa tay ra che lại.
"Cậu, cậu đi ra ngoài."
Lee Jeno nhìn thẳng Na Jaemin, cũng không nhúc nhích mà nghiêng tay, thuận thế nắm lấy, "Giúp em đến cùng."
Đầu của Na Jaemin bùng nổ một tiếng "đoàng".
Có trời mới biết ban nãy cậu nhớ tới lần đầu tiên của họ, ở trong phòng tắm cậu "dụ dỗ" Lee Jeno làm tình.
Nói muốn đi tắm, cuối cùng ngay cả tắm cũng không được, bị bắt cùng làm một trận hừng hực trên giường.
Na Jaemin ngồi trên người Lee Jeno, ôm hôn mãnh liệt, cho đến khi hai người không thể che đậy ham muốn thể xác trong mình, Lee Jeno liền vỗ nhẹ vào mông Na Jaemin, ra hiệu xoay người đổi vị trí.
Na Jaemin không chịu, vừa trêu chọc quả táo Adam của Lee Jeno vừa giúp hắn cởi quần, cố ý nói: "Tôi có thể tự di chuyển."
"Bé cưng sẽ đau." Lee Jeno thương tiếc mà hôn lên hàng mi dày của cậu, "Em lấy bao cùng bôi trơn trước đi, tôi sẽ cởi quần áo."
Na Jaemin sững sờ: "Cậu đã mua?"
Sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng cậu chứ?
"Tôi mua sau khi em nói không muốn dùng đồ chơi." Lee Jeno ném quần áo xuống giường, lộ ra cơ bụng săn chắc, "Tôi đã tính giúp em từ lâu."
Đã đến nước này, Na Jaemin không chần chừ thêm nữa, vươn người sang bên mở ngăn kéo, bên trong có thứ cần thiết và ...
Một bức ảnh.
Đó là một bức ảnh chụp hai người được đặt ở vị trí trong cùng và không thể nhìn thấy nếu không kéo ngăn kéo đến cuối. Hai người đó chính là Na Jaemin đang mặc đồng phục học sinh quen thuộc – bên cạnh là Lee Jeno đang mỉm cười khi dựa vào người Na Jaemin.
Bọn họ chụp ảnh cùng nhau khi nào? Na Jaemin sững sờ.
Hay có chụp rồi mà cậu quên mất?
Na Jaemin giật mình với suy nghĩ sau, kìm nén sự tò mò của mình trong vòng một giây trước cái nhìn dò hỏi của Lee Jeno, nhanh chóng lấy đồ cần ra, rồi đóng ngăn kéo tiếp tục vào trận.
Lee Jeno không để cho Na Jaemin cử động, kê một cái gối lên chân bị thương của cậu, sau đó cúi xuống đan mười ngón tay mình vào mười ngón tay cậu.
Mới đầu, Na Jaemin còn có thể tập trung vào vụ bức ảnh, nhưng sau đó đã bị Lee Jeno làm lay động tâm tư, hỗn độn đến mức đôi mắt của cậu chỉ toàn là người này.
Thời khắc cao trào, Na Jaemin dường như đã yêu luôn nốt ruồi lệ của Lee Jeno.
Cơ mà Na Jaemin đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Rốt cuộc cậu đã nhớ ra rồi, bọn họ chưa từng chụp ảnh chung. Đó là ảnh tốt nghiệp, ảnh tập thể của cả lớp.
Chính Lee Jeno đã ghép hai người vốn dĩ đứng bên trái và bên phải lại gần với nhau.
"Nono."
"Ừm?"
Lee Jeno giảm tốc độ, nhẹ nhàng xoa nắn bắp đùi của Na Jaemin.
"Em yêu anh."
"... Ừm?"
"Em yêu anh, em yêu anh nhất trên đời."
Na Jaemin kéo đầu Lee Jeno xuống để hôn, một lần nữa vòng chân qua eo hắn.
"Em bé ngốc."
Đôi mắt của Lee Jeno dường như đã ươn ướt.
"Anh vẫn luôn luôn yêu em."
Lee Jeno chưa bao giờ, chưa bao giờ từ bỏ việc yêu Na Jaemin.
Không ai có thể bỏ được yêu, ai ai cũng đều chìm đắm vào tình yêu.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro