Chap 3


Buổi tập bóng rổ đầu tiên đối với Lee Jeno là một thảm họa, không, nó nên dành cho tất cả mọi người trong đội. Ai ai cũng biết Na Jaemin bị chứng mù mặt người, nhưng không ngờ đã đạt đến mức nghiêm trọng như này. Khi chuyền bóng, Na Jaemin chỉ chuyền cho mình Lee Jeno - vì cậu cũng chỉ nhận biết mỗi mặt đối phương.

"Lee Jeno và cậu không cùng một đội!"

Ủy viên thể dục, cũng chính là cậu bạn ngồi trước Na Jaemin, không may được chỉ định chung một đội với Na Jaeming trong trận đấu tập 3V3, rốt cuộc không chịu được lên tiếng. Na Jaemin không nhận thức rõ điều này là một vấn đề lớn, kinh phí trong lớp không đủ nên không có áo đồng phục khi tập luyện. Vạn lần Na Jaemin đều đem bóng chuyền cho đối thủ, gây nên một trò cười cho thiên hạ.

"Cơ mà tôi chỉ nhận ra được cậu ấy."

Na Jaemin ôm quả bóng rổ buồn rầu mở miệng, con ngươi xinh đẹp rũ xuống. Mấy chàng trai nhìn thấy cảnh này, sợ làm người ta buồn, lòng lo lắng lúng ta lúng túng vây quanh cậu.

"Hay tôi khỏi chơi bóng rổ nhé."

"Đừng giả bộ."

Chỉ có Lee Jeno nhìn thấu bản chất người trước mặt, trong nháy mắt kéo người ra khỏi đám đông.

"Đến lúc đó, mọi người đeo vòng màu huỳnh quang. Tôi không tin cậu không thể nhận ra nó."

"Cắt."

Mánh khóe bị nhìn thấu khó chịu đá một cái vào bắp chân của Lee Jeno, đáng tiếc bên kia căn bản phớt lờ, vỗ tay ra hiệu tiếp tục tập luyện. Vòng đeo tay màu huỳnh quang sẽ được đeo, nhưng Na Jaemin tốt nhất nên nhớ những người trong đội của mình. Thành viên đội bóng rổ là bốn người ngồi ở bàn trước và bàn sau Na Jaemin với Lee Jeno. Họ đến lớp chung, về cũng chung.

Na Jaemin muốn đi vệ sinh. Hai người ở bàn trước và sau thấy cậu đứng dậy cũng đứng dậy.

"Ngay đến chuyện này mà các cậu cũng đi theo tôi!"

Uỷ viên thể dục nghi hoặc nhìn Lee Jeno, người đang im lặng đọc sách. Hiển nhiên nhìn ra loại chuyện này đều do tên kia chỉ thị. Na Jaemin vất vả lắm mới có thể đến muộn mà không bị ai bắt, giờ lòi ra thêm bốn cái đuôi này "Lee Jeno!"

Na Jaemin đập tay lên bàn.

"Cậu làm cái quái gì vậy, để cho bọn họ bám theo tôi hoài sao!"

"Ừm."

Vừa nói vừa lật một trang sách, có chủ ý.

"...Xem như cậu lợi hại!"

Na Jaemin bị chặn bởi câu trả lời nhạt nhẽo của đối phương. Nhìn chằm chằm vào Lee Jeno trong vài giây tức giận quay đi.

"Nếu cậu ấy thực sự đi vệ sinh, đừng cùng cậu ấy vào chung."

Bốn cái đuôi nhỏ tính đuổi theo, nhưng bị Lee Jeno gọi lại.

"Đi đi, nhanh theo kịp."

Đây là bốn cái đuôi nhỏ, là thuộc hạ trung thành của học trưởng Lee. Nghe nói như thế, họ liền đi ra ngoài đuổi theo Jaemin. Học trưởng Lee nhàn nhã lật các trang sách một lần nữa, nghĩ rằng trong bữa trưa không nên để bốn người này theo dõi. Hắn không thích bữa tiệc hai người trở thành bữa tiệc sáu người.

#

"Thế là tự nhiên cậu có thêm bốn tên thuộc hạ?"

Lee Donghyuck nhìn bốn người đứng đằng sau Na Jaemin với sự thích thú.

"Học trưởng Lee thật tốt bụng nha."

"Thuộc hạ cái rắm!"

Na Jaemin vỗ vào lưng bạn mình,

"Cậu không thèm nghe tớ nói."

"Thế cậu đã nhớ tên cùng mặt bốn người này chưa?"

Lee Donghyuck tránh cái đánh kia vội vàng đổi chủ đề.

"Tớ đã nhớ từ lâu!"

Na Jaemin nói điều này khá tự tin, quay lại lần lượt chỉ vào bốn người.

"Đầu to, chân dài, tóc xoăn, ủy viên ban thể thao."

Bốn người được đặt tên bất lực tại chỗ, nhưng suy nghĩ một hồi, tạm tính là Na Jaemim nhớ mặt bọn họ, Lee Donghyuck nhìn mà lòng vô cùng hả hê.

"Tớ nghĩ bọn họ phải đeo bám cậu một thời gian nữa mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro