Chap 4



"Tên bám đuôi kia!"

Đây có lẽ đang gọi Na Jaemin hoặc bốn người kia, nhưng Na Jaemin vẫn không có ý dừng lại. Cậu lấy một hộp sữa chua, vừa ăn vừa đi bộ. Người phía trước không dừng lại, bốn người ở phía sau cũng sẽ không dừng lại - rất sợ vô tình lạc mất chàng trai nhỏ này.

"Tôi gọi cậu đấy!"

Chủ nhân của giọng nói kêu thêm vài lần, cuối cùng chặn ngang trước mặt Na Jaemin.

"Tại sao cậu không nghe hả, tên bám đuôi Lee Jeno."

"Cậu nói ai là bám đuôi?"

Na Jaemin vốn có ý định phớt lờ người này, cơ mà cậu buồn vì bị nói vậy. Chúa có mắt, rõ ràng tên Lee Jeno kia không biết xấu hổ mỗi ngày đều bám theo cậu. Tại sao trong mắt mọi người lại nghĩ ngược lại chứ?

"Đầu to!"

Na Jaemin vẫy tay ra sau lưng cậu, người được gọi nghe lời đi lên.

"Ai đây?"

"Lớp trưởng lớp 11/1 Zhong Chenle, đối thủ đầu tiên của chúng ta trong giải bóng rổ."

"À, tôi không biết."

Na Jaemin phất phất tay, đầu to lùi lại một bước. Bốn người ở phía sau đứng thành một hàng trông cũng có khí thế.

"Cậu!"

Zhong Chenle ban đầu nghe nói lớp hai đã thêm nhiều cá nhân trong đội, hôm nay đích thân đi thăm dò một chút. Đáng tiếc, điều này đã bị Na Jaemin đánh tan, cậu quến bén mất những gì mình định nói.

"Đừng cản đường nữa bánh bao sữa, chúng ta nhanh về lớp thôi."

Na Jaemin không đeo kính, chỉ cảm thấy khuôn mặt người trước mặt vô cùng trắng, đưa tay nhéo thử một cái - cảm giác thật tốt - sau đó đi lên lầu với bốn cái đuôi nhỏ, khuôn mặt người bị nhéo bực dọc đứng tại chỗ hét lớn.

"Cậu mới là bánh bao sữa!"

"Đi đâu mà về lâu vậy?"

Lúc trở lại, tiếng chuống báo hiệu tiết hai đã reo. Chuyển động của năm người rón rén chuồn vào lớp thực sự hơi lớn. Giáo viên tiếng Anh thấy Na Jaemin cũng lười nhắc nhở bọn họ, vẫy tay ra hiệu bọn họ nhanh ngồi xuống học. Nghe được Lee Jeno hỏi, Na Jaemin giơ hộp sữa chua trên tay, giọng điệu khoe khoang.

"Cantin, ủy viên mua cho tôi đó."

Ủy viên thể thao ngồi trước mặt nghe những lời này, trong lòng cảm thấy có loạt linh cảm xấu ập đến. Không phải, do cậu ta nũng nịu đòi mua, tôi không thể không mua.

"Ừm."

Na Jaemin sớm đã quen với những câu trả lời nhạt nhẽo của đối phương, không quá để ý, chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng.

"Jaemin."

Na Jaemin vô thức quay đầu lại, suy nghĩ trong lòng rốt cuộc người này không thể nói luôn một lần sao, giây kế tiếp bị bất ngờ bởi một bàn tay đột nhiên xuất hiện.

"Đừng nhúc nhích, sữa chua dính trên miệng cậu này."

Đầu ngón tay lau qua khóe môi, hơi thở cũng len lén quất quýt cùng một chỗ. Na Jaemin nhìn người xích lại gần mình thì giật mình kéo giãn khoảng cách, quay đi, rút một tờ giấy lau tay.

"Cậu thích sữa chua à?"

Ngơ ngác gật đầu.

"Lần sau sẽ mua cho cậu."

"Được rồi, học đi."

#

"Donghyuck."

Lần đầu tiên, cậu thấy khuôn mặt của Lee Jeno gần như vậy, giống như những ca sĩ trên TV khi cậu còn là một đứa trẻ.

"Lee Jeno đẹp trai quá nhỉ."

"Giờ cậu mới biết?"

Lee Donghyuck không nghĩ tới người bạn tốt của mình thẫn thờ nửa ngày chỉ phát ra mỗi câu ngốc nghếch này.

"Số người viết thư tình cho hắn chắc là còn nhiều hơn so với những bài thi cậu từng làm."

"Ồ, ghê thật."

Na Jaemin nghe như thế dừng lại vài giây, rồi sải bước về phía trước.

"Này Na Jaemin, sao cậu đi nhanh vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro