1 | 𝑭𝒐𝒓𝒌𝒔


Khi Alice Cullen đứng bất động bên cửa sổ lớn, ánh sáng ban ngày đang tan dần sau dãy núi Olympic, để lại những vệt cam nhạt cuối cùng trên bầu trời. Những khoảnh khắc chuyển giao như thế này—khi ngày và đêm hòa vào nhau trong một vũ điệu mơ hồ—thường là lúc thị kiến đến với cô rõ ràng nhất. Và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt màu hổ phách của Alice đột nhiên trở nên mờ đục, như thể linh hồn cô đang trôi dạt đến một nơi xa xôi nào đó. Cơ thể nhỏ nhắn của cô cứng đờ, những ngón tay mảnh mai bấu chặt lấy khung cửa sổ với một lực mà chỉ những sinh vật như cô mới có được—đủ mạnh để làm nứt gỗ sồi già cứng cáp.

Edward cảm nhận được sự thay đổi trong dòng suy nghĩ của em gái mình trước khi anh kịp ngẩng đầu lên khỏi quyển sách đang đọc. Trong một khoảnh khắc, anh đã đứng bên cạnh cô, di chuyển với tốc độ không thể nhận ra bằng mắt thường. Bằng khả năng đọc tâm trí, Edward chạm vào dòng hình ảnh đang chảy qua tâm trí Alice—không phải là những thị kiến rõ ràng, sắc nét thường thấy, mà là những mảnh vỡ rời rạc, như những hình ảnh phản chiếu trên mặt nước gợn sóng.

Một mái tóc đỏ rực như ngọn lửa. Một ngôi nhà cô độc giữa rừng thông xanh thẫm. Tiếng đàn piano vang vọng trong không gian trống. Và hình bóng của Carlisle—nhưng không phải Carlisle mà anh biết. Đây là một Carlisle khác, với đôi mắt chứa đựng điều gì đó Edward chưa từng thấy trước đây. Và bao trùm lên tất cả là một mối liên kết—một sợi dây vô hình mà anh chẳng thể hiểu được.

"Alice..." Edward thì thầm, giọng căng thẳng như dây đàn violin được lên quá chặt.

Alice từ từ quay trở lại thực tại, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự, như người vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ quá thật. Cô quay sang Edward, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối—một biểu cảm hiếm hoi trên gương mặt của người luôn biết trước điều gì sẽ xảy ra.

"Em không thấy rõ," Alice thì thầm, giọng nói lạc đi, giống như những nốt nhạc bị đánh sai trong một bản concerto hoàn hảo. "Mọi thứ... mờ ảo quá. Như thể đang nhìn qua một tấm kính đục mà không thể lau sạch được. Nhưng cô ấy sẽ đến. Cô ấy sẽ thay đổi mọi thứ."

Edward nhíu mày, những đường nét trên gương mặt hoàn hảo của anh chuyển sang trạng thái cảnh giác. "Thay đổi mọi thứ như thế nào?"

"Em không biết." Alice lắc đầu, vẻ bối rối hiếm thấy vẫn còn đọng lại. "Nhiều quyết định chưa được đưa ra. Tương lai đang thay đổi liên tục, như thể số phận đang vẽ lại những đường nét của nó với mỗi khoảnh khắc trôi qua. Nhưng em cảm nhận được... cô ấy quan trọng. Đặc biệt là với Carlisle."

"Carlisle?" Edward nghiêng đầu, vẻ hoài nghi không giấu được.

"Đúng vậy," Alice gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm như thể một phần của cô vẫn đang sống trong những mảnh vỡ của tương lai. "Và mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa."

***

Mưa rơi tầm tã, tạo nên một bức màn nước dày đặc trước kính chắn gió. Cô nheo mắt, cố nhìn xuyên qua những hạt nước đang trượt xuống như những giọt nước mắt không ngừng. Chiếc Honda Civic cũ lắc lư trên con đường ướt át, tiếng cần gạt nước đều đặn tạo nên một nhịp điệu đơn điệu, gần như thôi miên khi chiếc xe lướt qua biển hiệu "Chào mừng đến với Forks - Dân số 3,175".

Thị trấn của những chiếc dĩa, cô nghĩ, một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi. Và có lẽ là của những cơn mưa bất tận.

Claire luôn tìm thấy một chút hài hước trong những tình huống căng thẳng nhất. Một phần của cơ chế sinh tồn, có lẽ vậy. Một cách để tâm trí giữ được sự tỉnh táo khi bản năng cảnh giác đã trở thành trạng thái mặc định của cơ thể.

Bên ngoài cửa sổ xe, thế giới như chìm trong một bức tranh đơn sắc của xám và xanh thẫm. Những hàng cây thông cao vút vươn lên như những người canh gác im lặng, đứng thẳng tắp dưới làn mưa dai dẳng. Có cái gì đó khiến Claire liên tưởng đến những bức tranh Gothic cô từng say mê nghiên cứu—sự cô đơn đẹp đẽ, nỗi buồn thanh thoát, sự uy nghiêm lặng lẽ của thiên nhiên. Forks không phải là London—không có những tòa nhà cao tầng, không có đám đông vội vã, không có tiếng ồn không ngừng—nhưng có lẽ đó chính là điều cô cần lúc này, một nơi cô có thể biến mất mà không ai tìm thấy.

Mái tóc đỏ rực được buộc gọn gàng sau gáy, vài lọn tóc xõa xuống khung mặt thanh tú. Claire liếc nhìn gương chiếu hậu, không phải để ngắm mình, mà để kiểm tra xem có ai đang theo dõi không. Một thói quen không thể kiểm soát, như tim đập, như phổi thở. Không có xe bám đuôi. Chỉ có con đường trống trải phía sau, vệt nước xám loang lổ kéo dài đến tận nơi mù sương.

Ngón tay trái cô lướt nhẹ trên vô lăng, nhịp độ đều đặn như đang đếm nhịp một bản nhạc vô hình. Chopin có lẽ, hoặc Debussy—những giai điệu cô không cho phép mình chơi trong nhiều tháng qua, nhưng vẫn còn khắc sâu trong cơ thể, như một ký ức không thể xóa bỏ.

Hoàn hảo để ẩn náu, cô tự nhủ khi những giọt mưa dày đặc hơn, gần như che khuất tầm nhìn. Một thị trấn nhỏ nơi người lạ là hiếm, nhưng không hiếm đến mức gây chú ý quá lâu. Nơi mưa xóa đi dấu vết, nơi sương mù che giấu những bí mật. Nơi sự cô độc không phải điều bất thường.

Claire lái xe ra khỏi trung tâm thị trấn nhỏ bé, theo chỉ dẫn của GPS. Con đường dần hẹp lại, hai bên là những bức tường xanh thẫm của rừng thông già. Ánh sáng mờ dần khi cô rẽ vào một con đường đất, bánh xe lún xuống những vũng nước nhỏ, âm thanh ướt át vang lên như những nốt nhạc ngẫu hứng. Đã gần năm giờ chiều, nhưng bầu trời xám xịt khiến mọi thứ trông như đã gần tối.

Sau khoảng mười lăm phút lái xe, cô dừng lại trước một lối rẽ nhỏ, hầu như bị che khuất bởi những nhánh thông. Đúng như trong ảnh người môi giới bất động sản đã gửi. Claire rẽ vào con đường đất, cảm nhận những bánh xe lún xuống đất ẩm ướt. Một ngôi nhà gỗ hiện đại hai tầng, kết hợp giữa gỗ thông và đá tự nhiên, nằm biệt lập ở rìa rừng dần xuất hiện sau khúc cua.

Không có hàng xóm gần kề, không có đường đi tắt nào khác ngoài con đường duy nhất dẫn vào nhà—chỉ có một lối vào, một lối ra. Dễ kiểm soát. Dễ bảo vệ. Dễ trốn thoát nếu cần. Vẻ biệt lập và ẩn khuất của nó chính là lý do Claire chọn nơi này.

Cô tắt máy xe, ngồi im trong xe vài phút, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mui và tiếng gió thổi qua tán rừng. Có cái gì đó an ủi trong sự đơn điệu của những âm thanh tự nhiên này khiến cô cảm thấy yên tâm.

Đôi mắt xanh quét qua từng góc của khu đất, từng đường nét của ngôi nhà, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Không có gì. Chỉ có mưa, gió, và tĩnh lặng.

Claire khóa xe cẩn thận, lấy chiếc ô đen từ ghế sau trước khi mở cửa. Mưa táp vào mặt cô, lạnh buốt, mùi của rừng thông, của đất ẩm và không khí trong lành tràn vào phổi cô. Mùi hương này thật xa lạ với người đã quen với không khí ô nhiễm ở London.

Cô nhanh chóng mở ô và tiến về phía cốp xe. Hai chiếc vali, một hộp các vật dụng cá nhân, và một túi laptop. Toàn bộ cuộc đời mới của Claire Cartel. Đáng buồn cười làm sao, khi hai mươi mốt năm sống có thể được nén gọn trong không gian nhỏ bé như vậy. Hoặc có lẽ không phải buồn cười, mà là đáng thương. Hoặc cũng có thể đó là một phúc lành.

Claire lấy chìa khóa từ túi áo, cảm nhận kim loại lạnh lẽo dưới đầu ngón tay. Ngôi nhà đã được trao đổi hợp đồng từ xa, người môi giới để chìa khóa trong một hộp khóa mã số gắn bên cạnh cửa. Cô đã yêu cầu họ thay ổ khóa mới và chỉ giao chìa khóa cho mình.

Cánh cửa mở ra với một tiếng kẽo kẹt nhẹ, một chi tiết mà cô nghĩ mình sẽ sớm sửa nó trong tương lai gần. Claire bước vào, tay vẫn nắm chặt chìa khóa.

Phòng khách rộng với trần cao hiện ra trước mắt, ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà len qua những ô cửa sổ lớn từ sàn đến trần, tạo nên những hình bóng dài trên sàn gỗ bóng loáng. Cô đứng yên, lắng nghe. Chỉ có tiếng mưa rơi trên mái, tiếng gió thổi qua những tán thông, và tiếng nhịp tim cô đập trong lồng ngực.

Claire nhận ra mình đang nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Cô từ từ thả lỏng, một ngón một ngón, như một bài tập thở mà cô tự học được trong những đêm dài kinh hoàng. Thở vào—mở một ngón. Thở ra—mở một ngón. Lặp lại cho đến khi không còn cảm giác đau đớn nữa, cho đến khi cơ thể không còn trong trạng thái hoảng loạn.

Trong ba giờ tiếp theo, Claire không còn là một người phụ nữ trẻ mỏng manh. Cô trở thành một kỹ thuật viên chuyên nghiệp, lắp đặt camera nhỏ ở mỗi góc của ngôi nhà, cảm biến chuyển động trên cửa ra vào và cửa sổ, báo động tự động kết nối với điện thoại của cô. Những thiết bị này sẽ không ngăn được một cuộc tấn công có tổ chức, nhưng sẽ cảnh báo kịp thời cho cô—và đôi khi, vài giây cảnh báo là tất cả những gì cần để sống sót.

Cô sắp xếp đồ đạc một cách có chủ đích, sofa được kéo lại gần tường hơn chút để luôn có thể quan sát cửa ra vào từ vị trí ngồi. Giá sách được đặt sao cho không tạo ra góc khuất. Gương được treo ở những vị trí giúp nhìn thấy điểm mù. Không gian được tổ chức sao cho luôn có lối thoát từ bất kỳ vị trí nào.

Sự chuẩn bị tỉ mỉ này không phải sự hoang tưởng. Đó là sự tỉnh táo. Đó là kinh nghiệm. Là những bài học được đúc kết từ một cuộc đời nơi an toàn chưa bao giờ là điều hiển nhiên, và sự sống còn phụ thuộc vào khả năng dự đoán và chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Khi mọi thứ đã hoàn thành, Claire ngồi xuống bậc thang, mồ hôi lấm tấm trên trán dù căn phòng khá lạnh. Cô kiểm tra điện thoại, mọi camera đều hoạt động, mọi cảm biến đều nhạy bén. An toàn. Tạm thời an toàn.

Sau ba ngày sắp xếp ngôi nhà, Claire bắt đầu cảm thấy không gian quá tĩnh lặng, quá trống trải. Cô luôn tìm kiếm sự cô độc, luôn khao khát không gian riêng tư, nhưng có một ranh giới mỏng manh giữa cô độc và cô đơn mà cô không ngờ mình sẽ vượt qua nhanh đến vậy.

Quá nhiều thời gian một mình đồng nghĩa với quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Và suy nghĩ, đối với Claire, là một mê cung nguy hiểm, với những ngõ ngách tối tăm dẫn đến những ký ức cô không muốn đối mặt.

"Mình cần một công việc," cô tự nhủ khi nhìn qua cửa sổ. Mưa, vẫn luôn là mưa ở Forks, tạo nên những vệt nước trên kính, như những đường vân trên một bàn tay vô hình. "Mình cần... người."

Mỉa mai làm sao khi cô đã chọn nơi biệt lập nhất có thể, xa cách mọi người nhất có thể, chỉ để rồi nhận ra rằng sự cô độc tuyệt đối lại là kẻ thù lớn nhất của tâm trí. Trong sự tĩnh lặng quá mức, những ký ức không mời mà tới, những tiếng thét im lặng, những vết thương vô hình bắt đầu đau nhức.

"Clarissa, lưng thẳng. Vai xuống. Cằm lên. Không, không, KHÔNG. Bắt đầu lại. Từ đầu."

"Clarissa Genevieve Ashcroft, người của dòng họ Ashcroft không bao giờ để lộ cảm xúc. Hiểu chưa? HIỂU CHƯA?"

"Đưa tay ra, Clarissa. Không, đưa tay ra. ĐƯA TAY RA."

Claire lắc đầu, cố xua đi những bóng ma. Cô cần một mục đích, một thứ gì đó để bận rộn, một lý do để rời khỏi căn nhà này mỗi ngày. Trước khi đến đây, cô đã nghiên cứu kỹ về Forks—dân số nhỏ, cơ hội việc làm hạn chế. Nhưng với trình độ và kinh nghiệm của mình, cô có thể tìm được việc ở bệnh viện địa phương hoặc một vài cơ sở hành chính.

"Phải làm thủ tục cư trú đã," Cô lẩm bẩm, mở tủ lấy ra một tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn. Giấy tờ của Claire Cartel, hoàn hảo, chi tiết, không có lỗ hổng nào. Một danh tính mới, một cuộc đời mới được xây dựng với sự tỉ mỉ và kiên nhẫn qua nhiều năm.

Cô thay một bộ quần áo chỉn chu với quần tây đen, áo sơ mi trắng, áo blazer xám nhạt cùng tông với đôi boots cao gót. Trang điểm nhẹ nhàng, kỹ lưỡng che đi quầng thâm dưới mắt. Mái tóc đỏ được buộc gọn gàng thành một chiếc đuôi ngựa thấp, thanh lịch.

Claire nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi. Khuôn mặt phản chiếu không còn là của cô gái mỏng manh, sợ hãi đã trốn khỏi London ba tháng trước. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp, tự tin, nhưng nụ cười không đạt đến đôi mắt.

Đồn cảnh sát Forks nằm ở trung tâm thị trấn, một tòa nhà nhỏ với kiến trúc đơn giản. Claire đỗ xe, hít một hơi sâu, và bước vào với dáng đi tự tin, lưng thẳng, đầu ngẩng cao.

Bên trong đồn cảnh sát, một người đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn làm việc. Ông ngẩng lên khi Claire bước vào, và sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Một khuôn mặt dễ đọc, Claire ghi nhận.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Claire nở một nụ cười, đôi mắt xanh ánh lên sự thông minh. "Chào buổi sáng. Tôi là Claire Cartel, vừa mới chuyển đến Forks. Tôi cần hoàn thành một số giấy tờ đăng ký cư trú."

Người đàn ông nhìn cô chăm chú một lúc, rồi gật đầu. "Tất nhiên. Để tôi lấy mẫu đơn cho cô. Và... cảnh sát trưởng có lẽ sẽ muốn gặp cô. Thị trấn này không thường có người mới chuyển đến lắm."

Nhịp tim Claire tăng nhẹ, nhưng nét mặt cô không hề biểu lộ bất kỳ lo lắng nào. Kiểm soát cảm xúc là bài học đầu tiên và quan trọng nhất mà cô được học từ khi còn nhỏ. Có thể là bài học duy nhất từ gia đình Ashcroft mà cô thực sự biết ơn.

Claire ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, điền thông tin với nét chữ gọn gàng, đều đặn. Mỗi chi tiết đều khớp với hồ sơ đã được chuẩn bị từ trước—một câu chuyện được lặp đi lặp lại đến mức cô gần như tin rằng nó là sự thật.

Sau khi điền đơn xong, cô gõ cửa văn phòng của Cảnh sát trưởng.

"Vào đi," một giọng nam trầm thấp vọng ra.

Charlie Swan là một người đàn ông trung niên với bộ ria mép rậm, ánh mắt quan sát sắc sảo. Ông ngồi sau bàn làm việc ngập giấy tờ, đôi mắt nâu nhanh chóng đánh giá người khách mới. Claire nhận ra ngay—đây là kiểu người ít nói, nhiều quan sát. Kiểu người sẽ không đào bới quá khứ của người khác nếu không cần thiết. 

"Cảnh sát trưởng Swan, tôi là Claire Cartel," cô tự giới thiệu, đưa cho ông tập giấy tờ vừa điền xong. "Tôi vừa chuyển đến Forks và muốn hoàn tất thủ tục cư trú."

Charlie gật đầu, nhận lấy giấy tờ và lướt qua chúng. Ông không nói gì trong giây lát, và Claire tự hỏi liệu đó có phải là một chiến thuật khiến người đối diện cảm thấy bất an để họ nói nhiều hơn mức cần thiết. Nếu đúng vậy, cô sẽ không mắc phải sai lầm ấy.

"Cô chọn nơi này vì lý do gì, nếu tôi được phép hỏi?" Charlie cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt quan sát tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu không thoải mái nào. "Forks không phải là điểm đến lý tưởng cho người trẻ."

Claire giữ nụ cười trên môi, không để lộ sự cảnh giác. Cô đã chuẩn bị cho câu hỏi này. "Tôi cần một sự thay đổi," cô nói, đôi mắt xa xăm một thoáng như nhìn về một quá khứ không tồn tại. "Sau khi tốt nghiệp đại học ở phía đông, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để thay đổi môi trường."

Và phải thật xa London, càng xa càng tốt, cô nghĩ thầm.

Charlie Swan tiếp tục quan sát cô, gương mặt ít biểu cảm, nhưng không có gì trong đôi mắt nâu của ông gợi ý rằng ông không tin lời cô nói.

"Cô dự định ở lại Forks bao lâu?" Charlie cuối cùng cũng hỏi, giọng bình thản.

Claire nhún vai một cách nhẹ nhàng, như thể câu trả lời không quá quan trọng. "Tôi đã đặt cọc thuê nhà khoảng 6 tháng trước," cô đáp, "Sau đó... tôi sẽ xem xét tình hình liệu mình có hợp với môi trường ở đây không."

Charlie gật đầu lần nữa, có vẻ hài lòng với câu trả lời. "Vậy cô sẽ làm gì ở đây? Forks không phải là nơi có nhiều cơ hội việc làm lắm."

Claire nhìn thẳng vào Charlie với vẻ tự tin hoàn hảo. "Tôi đang tìm việc làm, thực ra. Tôi có bằng kinh tế và một số kinh nghiệm về quản lý hồ sơ."

Charlie dường như đang cân nhắc điều gì đó trong đầu, một bên ngón tay gõ nhẹ trên bàn. "Nếu tôi nhớ không nhầm thì bệnh viện Forks đang cần người," ông nói sau một lúc. "Vị trí văn phòng, chủ yếu làm việc với giấy tờ, hồ sơ. Có thể phù hợp với người có kinh nghiệm quản lý."

Claire cố gắng không để lộ sự phấn khích. Đó chính xác là loại công việc cô đang tìm kiếm, một công việc đủ bận rộn để giữ cho tâm trí không lang thang.

"Cảm ơn vì thông tin, cảnh sát trưởng. Tôi sẽ ghé qua bệnh viện."

Ông viết một cái tên và số điện thoại lên một mảnh giấy nhỏ. "Martha Wilson, quản lý hành chính của bệnh viện. Cô có thể nhắc tôi đã giới thiệu."

Claire nhận lấy tờ giấy, cảm thấy một chút ấm áp trước sự giúp đỡ không ngờ tới. Một cảm giác xa lạ, không mong đợi—sự tử tế từ một người hoàn toàn xa lạ, không mong cầu bất cứ điều gì đáp lại.

"Cảm ơn ông rất nhiều, Cảnh sát trưởng."

"Charlie thôi," ông đáp, với một nụ cười hiếm hoi. "Mọi người ở đây đều gọi tôi là Charlie."

***

Bệnh viện Forks nằm không xa trung tâm thị trấn, một tòa nhà hai tầng sơn trắng với biển hiệu đơn giản. Trong một thị trấn nhỏ như Forks, cô đoán rằng mỗi tòa nhà đều có vẻ ngoài khiêm tốn như vậy.

Claire lái xe thật chậm qua bãi đỗ, ghi nhận số lượng xe, trông có vẻ vẫn ít hơn nhiều so với bất kỳ bệnh viện nào cô từng thấy.

Khi bước vào, mùi đặc trưng của bệnh viện sộc vào mũi cô bao gồm hỗn hợp giữa mùi cồn sát trùng, mùi giấy mới, và một chút mùi cà phê từ khu vực tiếp tân. Một người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu được búi gọn gàng đang ngồi tại quầy tiếp tân. Bà ngẩng lên khi Claire tiến đến, đôi mắt tò mò không giấu diếm.

"Tôi có thể giúp gì cho cô?"

Claire nở nụ cười, "Chào buổi sáng. Tôi nghe nói bệnh viện đang cần nhân viên văn phòng. Tôi muốn nộp đơn xin việc."

Người phụ nữ nhìn Claire từ đầu đến chân với ánh mắt tò mò không giấu diếm. Đôi mắt bà dừng lại một thoáng ở mái tóc đỏ rực của Claire, rồi đến đôi mắt xanh biếc, những đặc điểm mà cô luôn nghĩ rằng quá nổi bật. Nhưng lựa chọn màu tóc khác cũng đồng nghĩa với việc tạo ra sự không khớp với giấy tờ tùy thân. Một sự đánh đổi khó khăn.

"Cô là người mới ở Forks phải không? Tôi là Susan, điều dưỡng trưởng."

"Claire Cartel," Claire đáp. "Vâng, tôi vừa chuyển đến."

"Cô đến đúng lúc đấy," Susan mỉm cười. "Chúng tôi đang cần người quản lý hồ sơ và lịch trình sau khi Janice nghỉ việc tháng trước. Để tôi gọi cho bà Wilson, quản lý hành chính của chúng tôi."

Vài phút sau, Claire được dẫn đến một văn phòng nhỏ nơi Martha Wilson, một phụ nữ nghiêm nghị khoảng năm mươi tuổi, đang đợi cô. Căn phòng nhỏ được sắp xếp gọn gàng đến mức gần như khắc khổ, mọi vật dụng đều có vị trí rõ ràng, không có sự lộn xộn, không có chi tiết cá nhân.

"Bà Wilson, tôi là Claire Cartel. Cảnh sát trưởng Swan giới thiệu tôi đến gặp bà về vị trí quản lý hồ sơ." Claire đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời cho thấy sự tự tin của chính cô.

Martha đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt sắc như dao mổ. Không một chi tiết nào thoát khỏi sự quan sát của người phụ nữ này.

"Charlie có gọi điện báo trước về cô," Martha nói, giọng không biểu lộ sự tán thành hay không tán thành. "Cô có mang hồ sơ theo không?"

Claire đặt tập hồ sơ của mình lên bàn bao gồm bản sao bằng cấp, chứng chỉ, thư giới thiệu, tất cả đều hoàn hảo. Martha xem xét từng tờ một, thỉnh thoảng gật đầu nhẹ.

"Tốt nghiệp loại giỏi ngành Kinh tế, với chuyên ngành phụ về Quản lý Y tế," bà nhận xét. "Không nhiều kinh nghiệm thực tế, nhưng các đợt thực tập của cô khá ấn tượng."

Martha đóng tập hồ sơ lại. "Chúng tôi cần người ngay. Cô có thể bắt đầu vào thứ Hai tuần sau được không?"

Claire gần như giật mình trước sự nhanh chóng. Không phỏng vấn chi tiết, không kiểm tra lý lịch ngay lập tức— chẳng rõ liệu đây là lợi thế của một thị trấn nhỏ nơi mọi người vẫn còn tin tưởng lẫn nhau, hoặc ít nhất, tin tưởng vào sự giới thiệu của Charlie Swan hay không.

"Vâng, tất nhiên."

"Lương khởi điểm là $52,000 một năm, bảo hiểm đầy đủ, hai tuần nghỉ phép. Sau ba tháng thử việc, chúng tôi sẽ đánh giá lại." Martha nói như đọc một bản ghi nhớ. "Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi và Bác sĩ Cullen, Giám đốc Y khoa của chúng tôi."

Claire gật đầu, cố không để lộ sự ngạc nhiên về quy trình tuyển dụng nhanh chóng. "Nghe có vẻ phù hợp."

"Bác sĩ Cullen hiện đang dự hội thảo ở Port Angeles, sẽ trở về vào cuối tuần." Martha nói thêm. "Ông ấy rất quan tâm đến việc nâng cấp và sắp xếp lại hồ sơ của chúng ta. Cô sẽ gặp ông ấy vào tuần sau."

Claire gật đầu lần nữa, không để tâm nhiều đến cái tên lạ hoắc này. "Tôi mong được làm việc với ông ấy."

Martha đưa cho cô một xấp giấy tờ. "Điền những thứ này và mang theo vào ngày đầu tiên làm việc. 8 giờ sáng, đừng trễ."

***

Khi lái xe về nhà, Claire cảm thấy một gánh nặng vô hình đã được nhấc khỏi vai. Một công việc, một mục đích, một lý do để ra khỏi nhà mỗi ngày. Một bước tiến trong kế hoạch xây dựng cuộc sống mới.

Mặt trời đã lặn khi cô đến nhà, khu rừng xung quanh tối đen như mực. Claire mở khóa cửa, kiểm tra hệ thống báo động, rồi bước vào căn nhà tĩnh lặng. Ánh đèn bật lên xua tan bóng tối, nhưng không xua được cảm giác trống rỗng.

Bác sĩ Cullen.

Cái tên đó đột nhiên vang lên trong tâm trí cô, một điều gì đó về nó khiến cô cảm thấy kỳ lạ, như thể cô đã nghe thấy nó ở đâu đó trước đây. Một cảm giác lạ lùng trào dâng trong lồng ngực Claire giống như tiếng vọng của một giai điệu bị quên lãng.

Claire lắc đầu, xua đi cảm giác đó. Có lẽ chỉ là do mệt mỏi, do quá nhiều sự thay đổi trong một ngày.

Cô bước đến cửa sổ lớn ở phòng khách, nhìn ra khu rừng tối tăm. Ánh trăng lọc qua những tán cây, tạo nên những hình thù kỳ ảo trên mặt đất. Một cơn gió thoảng qua, làm lay động những cành thông, tạo ra tiếng xào xạc như một bản nhạc buồn. Như một dàn nhạc vô hình đang chơi một bản concerto cho một khán giả duy nhất.

Nơi này cần một chiếc piano, Claire tự nhủ. Một chiếc piano đặt ngay cạnh cửa sổ này, để có thể chơi nhạc và nhìn ra rừng.

Ý nghĩ đó thật đáng ngạc nhiên, vì đã rất lâu rồi cô không chạm vào phím đàn. Âm nhạc từng là niềm vui duy nhất, là nơi trú ẩn duy nhất trong căn nhà ngục tù mà cô lớn lên. Những giai điệu là cách duy nhất để Claire—không, để Clarissa—trốn thoát, dù chỉ là trong tâm trí. Tiếng piano vang lên trong những căn phòng lạnh lẽo của dinh thự Ashcroft, xuyên qua những bức tường đá, len lỏi vào trái tim băng giá của cha mẹ cô, thậm chí còn khiến họ đôi khi nhìn cô với điều gì đó gần giống như niềm tự hào.

Tự hào không phải vì cô, mà vì kỹ năng mà họ đã buộc cô phát triển. Vì món hàng mà họ đã đầu tư và sẽ mang lại lợi nhuận xứng đáng khi họ bán cô cho người đàn ông đó. Khi họ khoe khoang đứa con gái "hoàn hảo" của họ, mục đích không phải là hạnh phúc của cô, mà là vị thế của gia đình Ashcroft.

Nhưng sau khi trốn thoát, cô đã không còn chơi đàn nữa, như thể những nốt nhạc cũng đã bị để lại phía sau cùng với cái tên Clarissa Genevieve Ashcroft. Cô không thể mạo hiểm. Âm nhạc, cũng như tất cả những thứ khác từ quá khứ, có thể trở thành dấu vết, có thể là sợi chỉ dẫn đường cho những kẻ săn đuổi.

Nhưng có lẽ ở đây, trong ngôi nhà này, với một danh tính mới, một cuộc sống mới, cô có thể tìm lại âm nhạc. Không phải như một công cụ để làm hài lòng cha mẹ, không phải như một kỹ năng bắt buộc phải hoàn hảo, mà như một niềm vui, một cách để hàn gắn. Để tìm lại chính mình.

Claire quay lưng lại với cửa sổ, cảm thấy một sự mong đợi nhẹ nhàng lần đầu tiên sau nhiều tháng. Thứ Hai, cô sẽ bắt đầu công việc mới. Sẽ gặp những con người mới. Sẽ học cách hòa nhập vào một thế giới này.

Và có lẽ, chỉ có lẽ, cô sẽ mua một cây đàn piano.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro